Chương 95: Tôi lại ỷ vào việc chị ấy yêu tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời nhu hòa cuồn cuộn chảy vào phòng, ánh sáng tỏa chiếu xuống, khiến căn phòng khách sáng rực rỡ. Charlotte ngồi xe lăn, nhìn xuyên qua cửa sổ quan sát bầu trời. Vị trí tầm nhìn của nàng vô cùng trống trải, hơn nữa có thể quan sát toàn bộ hoa viên xinh đẹp của bệnh viện, nên mỗi sáng sớm nàng đều ngồi một hồi ở đây.

- "Chị họ."

Một tiếng ngọt ngào khẽ gọi, phá vỡ sự yên tĩnh đặc thù sáng sớm, lông mi Charlotte khẽ động, ánh mắt vốn có chút mê man, lại khôi phục trong suốt chỉ vài giây ngắn ngủi, cả người quay xe lại.

Sara đứng trước mặt nàng, hai tay cắm vào túi, nở nụ cười sáng lạng với nàng, chỉ chỉ bữa sáng đặt trên bàn: "Đang suy nghĩ gì thế? Sữa lạnh cả rồi."

Charlotte bình tĩnh nhìn Sara một hồi, trên gương mặt mỹ lệ mang sắc bệnh lộ ra nụ cười thản nhiên: "Sara."

- "Em đổi ly khác cho chị nhé?"

- "Không cần, tạm thời không muốn uống."

- "...Vậy em gọt táo cho chị."

Sara cũng không chờ nàng nói, nhân tiện ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, ngắm nghía một chút chiếc dao nhỏ trong tay, dường như thấy thuận tay, chọn một quả táo tươi đẹp lóa mắt trong dĩa trái cây, vừa gọt vừa tùy ý nói: "Chị còn nhớ không, khi hồi bé chúng ta hay thích đua gọt táo, xem ai gọt ra vỏ dài hơn mà chưa đứt, bà ngoại lại sợ chúng ta không cẩn thận làm bị thương tay."

- "Rất nhiều chuyện khi còn bé chị đều nhớ."

Động tác tay Saradừng một chút, ngẩng đầu cười nói:
- "Nhớ cả chuyện em bắt nạt chị thế nào à?"

Thanh âm Charlotte hết sức mềm nhẹ: "Chị chưa từng xem là bắt nạt."

- "Đúng vậy, trong mắt chị, em chỉ là một đứa em tùy hứng, cố tình gây sự, mà người chị như chị lại vô cùng bao dung, nhường nhịn, hay có thể nói, tất cả những gì em làm, chị không xem ra gì." – Sara tự giễu cười: "Cho nên, chị vĩnh viễn vẫn là người chị hoàn mỹ, em vĩnh viễn vẫn là đứa em không hiểu chuyện. Đồ ăn vặt, búp bê, vòng tay nhỏ, váy xinh đẹp, rõ ràng cả hai đều có, nhưng khi em làm hỏng đồ của chị, đoạt phần của chị, chị không hề trách cứ, cũng không đi méc, chỉ cười trừ. Chị họ, em vẫn cảm thấy lạ, làm sao chị có thể làm được như vậy."

- "Bởi vì em là em gái, chị là chị gái. Bởi vì dì dượng đối xử với chị như con gái, chị nghĩ chị không thể tính toán với em. Hơn nữa, chị không quan tâm vài món ăn, vài món đồ chơi, tuy rằng gia cảnh nhà chị thua xa nhà em, nhưng ba mẹ chị chưa từng bạc đãi chị."

Sara ngẩn ngơ, đột nhiên cười khổ: "Chị như vậy, lúc đó lại khiến em tức giận hơn, em cho rằng chị coi rẻ, lòng khoan dung độ lượng của chị chỉ lót nền thêm cho tính vô lý ngang như cua của em, khiến người khác càng cảm thấy em tồi tệ."

- "Sara, đồ dì dượng cho, vốn là đồ của em, khi nào em muốn lấy đều có thể lấy." - Tay Charlotte run nhè nhẹ, nắm chắc tay vịn xe đẩy, sắc mặt cũng trắng như tuyết:

- "Thế nhưng, Engfa vốn là của tôi, chị ấy không phải cái váy xinh đẹp, không hộp chocolate tinh xảo... Chị ấy là người tôi yêu toàn tâm toàn ý đầu tiên và duy nhất, chị ấy thậm chí còn quan trọng hơn của tính mạng tôi!"

Tay Sara run một cái, vòng vỏ thật dài bị cắt đứt, không chút tiếng động rơi xuống đất.

Không khí như kết băng, độ ấm chợt giảm xuống, phòng khách nhất thời yên tĩnh lạ thường.

Một lúc lâu, Sara để quả táo đã gọt được một nửa lên bàn: "Chị, em xin lỗi, em thật sự thích Engfa."

Trong mắt Charlotte nổi lên một tầng hơi nước, cắn chặt môi dưới.

- "Có thể ngay từ đầu biết chị ấy, và sau khi biết quan hệ của hai người, em có chút tâm lý hiếu kỳ, nhưng em thật sự thích chị ấy." – Sara thản nhiên nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Cái này khác với việc tranh giành tình cảm hay đố kị lúc còn bé, lần này em không phải để tranh đua với chị, em rất khó có khát vọng nóng bỏng với một người như vậy, đây là cảm giác chân thật của em. Hơn nữa, em cũng không cảm thấy mình vô sỉ, không thấy xấu hổ chút nào, chị đã có gia đình rồi, chị đã quên chị ấy, không cần chị ấy nữa, mà em chỉ vì người mình thích mà nỗ lực một chút, bày vài thủ đoạn không ảnh hưởng đến đại thể mà thôi."

- "Tôi không hề không cần chị ấy!" – Charlotte kích động nói ra.

- "Được rồi, em không muốn tranh luận với chị chuyện này." – Sara thở dài, dựa vào sa lon phía sau: "Trọng điểm là Engfa chưa một giây phút hết yêu chị, cho dù ở bên cạnh em."

Charlotte hô hấp sâu, nỗ lực khiến mình bình tĩnh trở lại.

Sara nhìn nàng, bỗng nói: "Ly hôn của chị, là em bàn điều kiện với Win Metawin."

Charlotte lạnh lùng tiếp lời: "Cái này tôi ít nhiều có thể đoán ra."

- "Là Engfa đến xin em giúp, chị ấy xin em giúp hủy CD... của chị." – Sara nói đến đây, cũng có chút khó mở miệng: "Khi chị ấy đến tìm em, trạng thái rất kém, thoạt nhìn hết sức nản lòng tuyệt vọng."

Lòng Charlotte hung hăng đau xót, răng cắm sâu vào môi, ánh mắt lộ vẻ thống khổ khó thấy.

- "Em bằng lòng với chị ấy, mượn cơ hội kéo chị ấy đi theo em, em lo cho chị ấy."

Thanh âm của Charlotte đắng chát không gì sánh được: "Tôi biết, chính chị ấy cũng muốn rời khỏi tôi."

- "Đúng vậy." – Sara đứng dậy, rót cho mình và Charlotte một ly nước, nói: "Chị ấy muốn rời khỏi chị, muốn đến nơi xa chị một chút, nhưng thật ra lúc đó chị ấy rất băn khoăn, không nghĩ được cái gì tốt đẹp, em thấy vậy nên đã bắt cóc chị ấy đi với em. Cơ mà em muốn nói cho chị biết, sau đó bọn em ở bên nhau, hoàn toàn lấy thân phận bạn bè không hơn không kém."

- "Vì sao em lại nói với tôi những điều này?"

Sara cười cười: "Vì em không muốn quan hệ chị em của chúng ta càng nát hơn."

- "Em đối với chị ấy..."

Sara nói thật nhanh: "Em không muốn cả đời sống dưới bóng ma của chị, hơn nữa, em còn rất nhiều lựa chọn, mà chị nếu không có Engfa, nửa đời sau khó có thể mỉm cười."

Charlotte gật đầu, sau đó nói: "Tôi sẽ không vì hành động này mà cảm kích em."

- "Em biết, chị hận em, điều này rất bình thường, nếu như đổi lại em là chị, em cũng sẽ không tha thứ cho chị. Nhưng chị yên tâm, món đồ chơi mang tên 'tha thứ' này, từ trước đến nay em không để trong lòng, việc em làm, em sớm đã chuẩn bị để gánh chịu hậu quả."

- "Không, tôi cũng không hận em."

Sara kinh ngạc nhìn nàng, cho là mình nghe nhầm.

Charlotte thản nhiên nói: "Về nguyên nhân tôi mất trí nhớ, em cũng không biết, chuyện đã qua của tôi và Engfa, em hoàn toàn không biết gì cả, từ đầu đến cuối, em không tham gia thuyết âm mưu của mẹ tôi."

Môi Sara giật giật, nhưng không lên tiếng.

- "Về chuyện em và Engfa, tôi rất để ý, một là em gái của tôi, một là người tôi yêu sâu đậm... Ha ha, lúc tôi đã nhớ lại, mỗi khi nghĩ đến chuyện này..."– Charlotte nhắm mắt lại, giọng nói tràn ngập đau đớn: "Nhưng tôi cũng không hận em, tôi chỉ hận chị ấy."

- "Chị..., không phải lỗi của chị ấy..."

- "Nhưng tôi chỉ có thể hận chị ấy." - Mắt Charlotte đầy nước mắt: "Dù tôi biết mình không có bất kỳ tư cách lập trường nào để chỉ trích chị ấy phản bội tôi, nhưng tôi chỉ có thể hận chị ấy, vì tôi biết chị ấy yêu tôi, tôi lại ỷ vào việc chị ấy yêu tôi..."

Sara trầm mặc nửa ngày, khẽ nói: "Chị họ, sau này chị có tính toán gì không? Chị và chị ấy..."

- "Tôi vẫn chưa biết, thời gian này tôi sẽ tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, suy nghĩ kỹ một chút."

- "Tâm tình của Engfa hiện tại đang rơi xuống rất thấp, chị ấy chờ được thấy chị, đã chờ rất nhiều năm."

Charlotte rũ lông mày: "Tôi biết."

- "Chị không muốn gặp chị ấy sao?"

- "Tôi vẫn còn chưa chuẩn bị tốt để đối diện, cũng không biết bắt đầu tương lai của mình thế nào. Trước khi tôi xuất viện, sẽ không gặp chị ấy."

- "Thế nhưng chị ấy..."

- "Chị ấy sẽ không sao, chị ấy cũng sẽ chờ tôi."

Giọng của Charlotte bình tĩnh mà kiên định, Sara nhìn nàng, không khỏi có chút hoảng hốt, người trước mắt này và người của mấy tháng trước kia, tưởng chừng như hai người khác nhau. Qua một lúc lâu, Sara mới hồi phục tinh thần: "Vậy được rồi, thời gian cũng không còn sớm, lát nữa mẹ em sẽ đem canh tới, em đi trước."

- "Được."

Sara cầm túi đứng dậy, trước khi đi quay đầu lại: "Charlotte."

- "Ừ?" – Charlotte tựa hồ cũng không bị việc sửa xưng hô của Sara mà thấy lạ.

Sara đợi một hồi lâu, bắn ra một câu: "Có đôi khi em thật hi vọng mình có thể làm một điều để phúc đáp cho chị, xong rồi, em có thể được chị bao dung cho hết thảy tùy hứng và sai lầm của mình."

Charlotte nhìn Sara, hàm ý nói: "Sau này em sẽ có cơ hội."
.
.
.
.
.
.
.
- "Muốn uống chút gì không?"

Giọng nói quen thuộc đi cùng tiếng cười, âm nhạc ám muội trong quán rượu truyền vào tai, bên môi Sara tràn ra một nụ cười không dễ phát hiện, hạ người ngồi xuống trước quầy bar, chân mày lá liễu khẽ chớp: "Sao cũng được."

- "Tiểu thư, ở đây không có món 'sao cũng được' ạ."

Một tay Sara nâng cằm, biểu cảm lười biếng không gì sánh được, từ từ nói: "Chỉ sợ em nói ra, chị pha chế không được."

- "Em cũng quá coi thường tôi rồi, tôi đã ở đây được một hai ngày rồi."

Engfa cười lắc đầu, lấy một ly rượu cocktail sạch sẽ, dùng miếng chanh lau sạch miệng ly, rồi lại bôi lên một chút đường cát.

Sara không nháy mắt nhìn động tác của cô, miệng nói: "Sao lại muốn đến nơi này làm việc?"

Engfa đáp nghiêm túc: "Để kiếm tiền."

- "Xì." – Sara cười khẽ một tiếng.

- "Cười cái gì?"

- "Lương hữu nghị Bright trả cho chị là bao nhiêu?"

- "Anh ta không bạc đãi tôi." – Engfa vừa đáp vừa lấy một viên đá trong xô bỏ vào ly, rồi lấy Vodka, Vermouth cay và nước chanh rót vào chén rượu, động tác lưu loát, thành thạo kỳ lạ.

- "Không tệ lắm, xem ra mất không ít thời gian luyện tập."- Vẻ kinh ngạc trong mắt Sara lóe lên, thân người hơi nghiêng về phía trước: "Lẽ nào ở bệnh viện bạc đãi chị? Có thể dễ dàng buông tha chị như vậy?"

Engfa dừng động tác trên tay, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Tôi không thích nghe những lời này."

- "Nói cái chị thích nghe nhé."

Trong lúc nói chuyện, Engfa đã bưng một ly rượu pha chế xong đến trước mặt nàng, Sara tạm thời không nói, cầm ly lên ngửi ngửi, sau đó đưa đến bên môi, hớp một ngụm nhỏ, hương vị đậm chất kích thích không khiến nàng nhắm mắt lại, khen: "Không tệ!"

Hai tay Engfa chống quầy bar, miễn cưỡng nói: "Có chuyện tốt gì muốn nói cho tôi biết, nói đi."

- "Lẽ nào chị không thể để cho em chút mặt mũi, biểu hiện hứng thú lên một chút sao?"

- "Tôi đã hết sức."

- "Được rồi." – Sara lại uống một ngụm rượu, lúc này mới nói: "Kỳ thật em chỉ muốn nói cho chị biết, ngày nào đó đến thăm Charlotte được rồi đó, Win Metawin lúc nãy đã vào bệnh viện."

Engfa sửng sốt một chút, trong mắt nổi lên thần sắc phức tạp: "Hắn... làm sao vậy?"

- "Hẳn là báo ứng, cũng là tai nạn giao thông, buổi tối uống rượu lái xe, rồi xe thể thao với xe chở hàng đâm vào nhau, chỉ là không may mắn như chị họ em, rốt cuộc hỏng một chân."

- "Báo ứng?" – Engfa không khỏi cười khổ, tai nạn giao thông này, ông Push tự nhiên có thể ung dung vung tiền, thế nhưng trả thù như vậy với Win Metawin mà nói, sợ là còn thảm hơn so với chết.

- "Đúng vậy, người ta luôn nói, họa vô đơn chí, kinh doanh của hắn với người khác cũng xảy ra chút vấn đề, thua lỗ không ít." – Sara hời hợt nói, sau đó nhìn mặt Engfa một chút: "Sao? Những điều này chị cũng không thích nghe à?"

Engfa khe khẽ thở dài.

- "Engfa, chị đi thăm chị họ em đi."

- "Mấy tháng qua tôi tìm em ấy bao nhiêu lần, thì bấy nhiêu lần bị người ta cản lại."

- "Em có thể sắp xếp cho chị đi vào."

Engfa lắc đầu: "Em ấy không muốn gặp tôi, tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể chờ."

- "Có lẽ bây giờ đã khác."

- "Trả thù cũng không thể khiến lòng em ấy dễ chịu hơn một chút nào, tôi quá hiểu em ấy."

- "Cho nên chị lại càng phải gặp chị ấy."

Engfa giương mắt, thoáng nhìn thấy Malaika từ xa đi tới, lại nói: "Có người tìm em."

Sara nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Sao biết không phải tìm chị?"

Engfa mỉm cười, phất tay một cái với nàng, thản nhiên nói: "Tôi đi bắt chuyện với khách khác."

- "Sara."

Malaika có chút nhát kêu một tiếng, Sara làm như không nghe thấy, tự mình uống rượu của mình. Malaika lúng túng mím môi một cái, ngồi xuống cạnh nàng.

Sara đẩy rượu qua một bên: "Sao? Bà chủ tự mình đến đây bắt chuyện, đây hẳn nên cảm thấy vinh hạnh?"

Malaika cười khổ nói: "Sara, mày cũng đừng chọc tao."

- "Sao? Không phải đến bắt chuyện với tao, vậy là đến chê cười tao?" - Một tay Sara chống đầu, mặt mày cười như không cười: "Dù sao tất cả mọi thứ hôm nay, đều bị mày nói trúng rồi, tao không có được gì hết, không phải sao?"

- "Tao lạy mày, Sara, đừng như vậy." – Malaika hết sức bối rối, khẽ nói: "Tao tới để xin lỗi mày."

- "Xin lỗi? Mày có chỗ nào phải nói xin lỗi? Tao không hiểu."

Malaika lúng túng nói: "Tao biết mày giúp Charlotte ly hôn, ép Win Metawin rời khỏi, hơn nữa, mày và Engfa cũng không giống như tao nghĩ..."

- "Vậy nên xin lỗi?"

- "Sara..."

- "Mày không cần nói xin lỗi với tao, tao vốn là một đứa ích kỷ thất thường, làm việc tùy tâm trạng, không dựa vào lương tâm, dù cho sau khi làm cả trăm chuyện xấu, lại vô ý làm tí xíu chuyện tốt, cũng không đáng khiến người khác cảm động rơi nước mắt." – Sara nhìn Engfa ở xa xa một chút, nói: "Người mày nên nói xin lỗi không phải tao, là người khác, ngẫm lại hôm ở bệnh viện mày làm gì chị ấy, cũng may Charlotte mạng lớn, nếu ngày đó xảy ra chuyện không may, chẳng lẽ nào mày quăng hết tất cả trách nhiệm lên người Engfa sao?"

Malaika bị nàng nói, cúi đầu: "Tao cũng không nghĩ Charlotte sẽ như vậy, lúc đó tao sợ hãi cực kỳ, cũng hoảng hốt cực điểm, tao cũng không biết sao lại tâm thần như vậy, lại rống lớn với Engfa, tao..."

Nói rồi, nàng không nhịn được khóc thành tiếng: "Tao biết tao thiếu chút nữa hại chết Charlotte, tao không nên đưa CD cho chị ấy... tao rất sợ..."

Sara trầm mặc, nhưng thần sắc lại trở nên nhu hòa.

- "Sara, mày có thể tha thứ cho tao không?" – Malaika nhẹ giọng khóc thút thít: "Tao vẫn luôn nghĩ, quan hệ của tao và mày sao lại biến dạng như hôm nay, tao rất hối hận về cách xử lý mình làm, nhưng mà sau đó tao cũng không biết phải làm sao để cứu vãn rồi."

Sara nói: "Tao cũng luôn nghĩ, sao bạn tốt nhất của tao lại đối xử với tao như vậy, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, tao vẫn đối tốt với người ta, cố hết sức giúp người ta, mà lòng người ta, chỉ hướng về chị họ tao..."

- "Sara..."

- "Có nguyên tắc là tốt, chuyện đó tao không trách mày, nếu như chuyện gì mày cũng nghe theo tao, có lẽ chúng ta đã không làm bạn lâu đến vậy." – Sara nhìn nàng, nhàn nhạt cười: "Hay lúc đó tao quá mức động lòng với Engfa, lại còn có lòng thù địch với Charlotte"

Malaika lau nước mắt, ngập ngừng nói: "Sara, chúng ta có thể trở lại như lúc trước không?"

- "Cái này, tao cũng không thể xác định."

Vẻ mặt Malaika thất vọng, Sara chậm rãi nói: "Nếu muốn, ít nhất mày cũng phải cho ít thành ý, mời tao uống vài ly, giấy hôn thú mày cũng lãnh rồi, mà rượu mừng tao còn chưa được chạm môi nữa."

Malaika há hốc mồm, vừa mừng vừa sợ sửng sốt vài giây, sau đó cấp tốc xoay người vào quầy bar, vẫy tay lên tiếng nói: "Mau! Mang đến cho tôi một bình rượu!"
.
.
.
.
.
.
Ông Push cẩn thận tỉ mỉ liên tục phái người tặng một ít chậu hoa đến, clivia, hướng dương, cây thường xanh, nha đam vân vân và vân vân, chủng loại khác nhau để trang trí trong phòng, cảnh đẹp ý vui, cũng khiến phòng bệnh có cảm giác ngôi nhà hơn, không khí tựa hồ cũng trở nên trong lành.

Charlotte ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, gậy chống cũng vứt qua một bên rồi, tập đi qua đi lại ở phòng khách, vài vòng, khuôn mặt tái nhợt cũng ửng đỏ, cô dựa vào cửa sổ phía trước, từ từ nhắm hai con ngươi mắt, thở hổn hển, cạnh cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ.

- "Em... em có thể đi à?"

Thanh âm quen thuộc tràn đầy kinh ngạc và vui sướng, Charlotte chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng thở dài: "Tối qua em mơ thấy chị."

Engfa ngẩn ra, trong lòng như có một dòng nước xiết trào lên, hai chân như bị đinh đóng vào mặt đất, không thể cử động được một chút.

- "Chị mặc bộ đồ ca rô đỏ em mua, đứng trước cao ốc Học viện của chúng ta chờ em tan học, chị vẫn như vậy, rất ngượng ngùng, rất căng thẳng, thế nhưng vẫn cười rộ lên đấy, nhìn thật tuyệt..."- Charlotte dựa trán vào kính, như nói mê.

Trong lòng Engfa vừa chua xót vừa đắng chát, nhịn không được nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Charlotte..."

- "Engfa, em rất nhớ chị..." - Ánh mắt Charlotte mê ly, nhìn bầu trời xa xăm, khóe miệng lại tràn ra nụ cười ngọt ngào mê người: "Em muốn chị đón em tan học, muốn chị nắm tay em dạo phố, mua kem cho em ăn, chị ấy, thích nhất là khi chạng vạng tối, chị chở em trên xe đạp, mặt trời lặn rất đẹp, phải không?"

- "Charlotte, tôi cũng rất nhớ em".

Engfa xúc động đi về phía trước, kéo tay nàng lại.

Thân thể Charlotte chấn động, chậm rãi nghiêng đầu, như không biết nhìn cô: "Thế nhưng, chỉ là mơ thôi đúng không? Là giấc mơ đã xa xăm."

Yết hầu Engfa nghẹn ngào, như muốn rơi lệ: "Charlotte, đừng như vậy, đừng không để ý đến tôi."

Charlotte cựa tay cô ra, giữa hai lông mày bỗng nhiên tràn đầy vẻ mệt mỏi: "Engfa, chị đi đi."

- "Charlotte, em muốn sau này cứ vậy với tôi sao?"

Charlotte nở nụ cười cực nhạt: "Engfa, vậy chị muốn thế nào?"

Engfa nhìn ánh mắt nàng, lắp ba lắp bắp nói: "Charlotte, chúng ta... chúng ta quên đi mọi chuyện khó chịu, một lần nữa bắt đầu được không?"

Charlotte nhìn cô, thần sắc cổ quái: "Chị muốn một lần nữa bắt đầu sao?"

- "Lẽ nào em..."

Nói chưa xong, đã nghe "bốp" một tiếng, gò má bên trái của cô đã nhận một cái bạt tai nóng hừng hực, bàn tay Charlotte run nhè nhẹ, khuôn mặt vì kích động mà đỏ lên:

- "Cái này, là vì chị làm trái ước hẹn của chúng ta. Em thất lạc, chị cũng không tìm em trở lại!"

Nói rồi, nàng lại vung tay lên lần thứ hai, gò má bên phải của Engfa lại xuất hiện rõ ràng năm ngón tay.

- "Cái này, là vì chị lên giường với em gái của em!"

Engfa bị hai cái bạt tai đánh choáng váng, tỉnh tỉnh mê mê đứng đó, rốt cuộc không có bất kỳ phản ứng nào, Charlotte nhìn cô thật lâu, hai giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt tuôn ra, theo gò má trơn bóng mĩ ngọc trượt xuống, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa đầu nói: "Bây giờ, đến phiên chị."

Engfa ngơ ngác nhìn nàng, vẫn không biết làm sao.

- "Em đã quên chị, em đã cùng người khác kết hôn, em đã vì kẻ khác mà sinh con, em đẩy chị ra từ bên cạnh... Chị có một nghìn lý do, một vạn lý do đánh em, Engfa Waraha, tựa như em đã làm với chị, đến đây đi!"

Engfa mím chặt môi, bỗng nhiên đi ra phía trước, một tay kéo nàng ôm vào lòng, Charlotte ban đầu ngẩn ra, rồi lập tức bắt đầu phản kháng, nàng vừa đẩy cô ra vừa khóc kêu lên: "Chị ra tay đi, chị đánh đi chứ! Engfa Waraha, em khinh thường chị! Chị rõ ràng có nhiều oán khí với em như vậy, vì sao chỉ dám để trong lòng, vì sao không dám nghiêm phạt em!"

Trong mắt Engfa đầy lệ, im lặng không lên tiếng, chỉ dùng hết sức cả người càng ôm chặt nàng vào lồng ngực. Charlotte vừa trải qua đợt trị liệu dài mới khỏi, thân thể vô lực, dần dần ngưng giãy giụa, hai tay lục lọi phía trước, xoa mặt của Engfa, trong nháy mắt lòng đau nhức đến vô hạn, khóc đến gần như không thở nổi: "Engfa, em hận chị, em hận chị..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro