Chương 99: Nếu chúng ta có thể kết hôn thì tốt biết bao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gian phòng rất lớn, thảm nhung lông cừu trắng, chiếc bàn gỗ tử đàn, bộ đồ ăn cầu kỳ, bố trí theo phong cách cổ kính, xa hoa nhưng không mất đi tính trang nhã. Thế nhưng chỉ có ba người dùng cơm, bầu không khí tất nhiên vô cùng an tĩnh.

Engfa ngồi nghiêm chỉnh, nhìn mơ hồ khuôn mặt uy nghiêm cực kỳ có vài phần giống Sara, lòng bàn tay gần như thấm mồ hôi, Charlotte cảm thấy cô bối rối, từ dưới bàn lén đưa tay, nắm tay cô, tỏ vẻ cứ thoải mái.

Ông Push ho khan một tiếng, hỏi Engfa: "Uống chút rượu nhé?"

Engfa vội vàng lắc đầu: "Không, con không uống rượu."

- "Có thể thử uống một chút, cơ mà cẩn thận là được."- Ông Push cũng lơ đễnh, tự mình nói: "Con gái chú mười tuổi đã thích ra vào quán bar, luyện cho tửu lượng cao mới đi ra, lúc đó chú rất nổi giận, nhưng bây giờ ở nhà, đôi khi có con bé đối đãi mấy ly cùng, cảm giác cũng rất hưởng thụ."

Charlotte mím môi mà cười: "Engfa, vậy chị uống chút cùng dượng đi."

Bồi bàn đưa đến một ly rượu nhỏ, rót đầy một ly cho cô, sau đó ông Push bảo lui xuống, thì lặng yên không tiếng động lui đi.

- "Nào, hôm nay rốt cuộc cũng chính thức gặp mặt lần đầu tiên, chúng ta uống một ly. Charlotte, cơ thể con mới khôi phục không bao lâu, con uống trà là được rồi."

- "Vâng."

Rượu là ông Push cất ở đây, Engfa cũng không biết là rượu gì, nhấp một miếng, cảm thấy tinh khiết, thơm ngát và mềm mại, chỉ chốc lát sau, gò má trắng nõn lập tức có chút hồng hào đẹp đẽ.

Ông Push để ly rượu xuống, chỉ chỉ bàn đầy thức ăn: "Dùng bữa."

- "Vâng." - Engfa duỗi đũa đến đĩa rau, Charlotte tự mình chủ động, múc chén canh vi cá cho ông Push, rồi múc một chén đặt ở trước mặt Engfa.

Ông Push bí mật quan sát Engfa: "Con quen Charlotte từ thời cấp ba?"

- "Vâng, cấp ba khi Charlotte chuyển tới lớp con."

- "Charlotte nói thành tích con rất tốt."

Engfa không nghĩ tới Charlotte còn đề cập qua điều này với ông Push, hơi cảm thấy ngại, nhẹ giọng nói: "Tạm được... ạ."

Ông Push nhìn thoáng qua Charlotte, bỗng nhiên nở nụ cười: "Charlotte khi còn bé thật biết điều khéo léo đáng yêu, đặc biệt khiến người ta thương yêu, con bé ở trong trường cũng rất được bạn học hoan nghênh nhỉ?"

Engfa ăn ngay nói thật: "Rất được con trai hoan nghênh, duyên với con gái thì bình thường."

- "Ha ha! Vậy là chú đây nghĩ sai rồi." - Ông Push phát ra tiếng cười sang sảng, Charlotte đỏ mặt lên, kháng nghị nói: "Nào có?!"

Ông Push hăng hái tâm trạng có vẻ tốt, nói: "Trước đây con làm việc ở bệnh viện Bangkok đúng không, chú và chủ nhiệm là người quen cũ, ông ấy đánh giá con rất cao, cái gì mà tốt nghiệp trường danh giá, vượt qua thử thách chuyên ngành, thái độ đối nhân xử thế khiêm tốn lễ độ, không giống như thanh niên kiêu ngạo kiêu kỳ, toàn nói lời khen ngợi."

Engfa thấy ngữ khí ông hiền hoà, hơn nữa lại uống một chút rượu, đáng lẽ phải thả lỏng không ít, nhưng lúc này nghe ông nói như vậy, lại lúng túng: "Push tổng, chủ nhiệm nói quá sự thật rồi, con... thật sự không tốt như vậy."

- "Con đã tốt đẹp với Charlotte rồi, cũng đừng xa lạ với chú như thế, đừng mở miệng ra là Push tổng." - Ông Push khoát khoát tay, nói: "Tuổi của chú chắc cũng đồng lứa với ba mẹ con, gọi là chú được rồi."

- "Chuyện này..."

Engfa đang cảm thấy do dự, Charlotte vội vã đẩy cô một cái, hơi : "Còn không gọi sao?"
Engfa cuối cùng cũng lắp ba lắp bắp kêu một câu: "Chú Push."

- "Ừ." - Ông thoả mãn gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ hòa ái: "Con đã nghỉ làm ở bệnh viện, sau này có suy tính gì không?"

Engfa để đũa xuống, thành thật nói: "Tạm thời vẫn chưa có suy tính gì tốt ạ."

- "Trong nhà có một bác sĩ cũng tốt lắm, lại yên tâm thêm chút." - Ông Push trầm ngâm chốc lát, như lẩm bẩm, lại như nói với Charlotte, sau đó vung tay lên, nói: "Như vậy đi, sau này con hãy tiếp tục làm bác sĩ của con, bệnh viện đó là tốt nhất, trở về đi."

Engfa và Charlotte liếc mắt nhìn nhau, còn chưa kịp nói, đã nghe ông hắn cầm khăn ăn lau lau miệng, lại nói: "Cơ mà, hai đứa bọn con nhiều năm lận đận gập ghềnh như vậy, cũng thật không dễ dàng, không cần vội vàng đi làm, nên nghỉ ngơi thả lỏng một khoảng thời gian, hưởng thụ thật tốt một chút, coi như bồi thường nhiều năm khổ cực cho bản thân."

Charlotte mỉm cười, nói: "Dượng, con đã rảnh rỗi rất lâu rồi, cũng đã thả lỏng một khoảng thời gian, con mong muốn sinh hoạt mau chóng đi vào quỹ đạo, không cần nghỉ ngơi nữa."

- "Nằm viện sao có thể nói là nghỉ ngơi thả lỏng?" - Ông Push liên tục xua tay, làm như nghĩ đến cái gì, ánh nhìn Charlotte sinh ra tia hổ thẹn: "Charlotte, con bị tổn thương uất ức nhiều như vậy, kỳ thực dượng cũng có phần trách nhiệm, trước đây, dượng đã nhìn người sai lầm như vậy... Ai, cơ mà chuyện đã qua rồi, nói cũng vô ích. Dượng chỉ có mình Sara là con gái, cho nên vẫn xem con là con gái ruột, lần này con nhặt về được một cái mạng, dượng thấy may mắn vô cùng. Hôm nay muốn gặp riêng Engfa, dượng mong muốn con bé xác nhận mình có thể bảo đảm cho hạnh phúc sau này của con. Dượng cảm thấy, con bé là người có thể khiến người khác yên tâm. Hai đứa chịu nhiều khổ cực như vậy, Charlotte à, lần này, dượng muốn tặng con một món quà đặc biệt."

- "Quà?" - Charlotte vội vã chối từ: "Không không, dượng, con không cần quà gì, bây giờ con cái gì cũng có."

Ông Push lập tức ngăn nàng lại: "Ai! Dượng nói muốn tặng, con chỉ được nhận thôi, để dượng nói con biết sẽ đưa cho con cái gì. Tạm thời đừng nói trước những điều này, chúng ta ăn, Engfa, uống ly nữa nào."
.
.
.
.
.
.
Màn đêm lặng yên phủ xuống, thành phố phồn hoa này vạn nhà đều sáng đèn, cách cửa sổ thủy tinh nhìn ra xa, hầu như không còn phân biệt được đâu là ngọn đèn, đâu là ánh sao.

Engfa nằm nghiêng trong bồn tắm rộng lớn, từ phía sau khẽ ôm lấy thân thể mịn màng của Charlotte, mười ngón quấn quít trước ngực nàng, hai người tựa hồ cũng bị cảnh đêm xinh đẹp này làm say đắm.

Một lúc lâu, Engfa khẽ gọi: "Charlotte."

- "Ừ." - Charlotte gối trên tay cô, sóng mắt trong suốt ôn nhu hơn cả ánh sao ban đêm.

Engfa cúi đầu khẽ hôn tai nàng, ôn nhu nói: "Push tổng... chú Push sau đó nói gì với em?"

Khóe miệng Charlotte kéo lên nụ cười, xoay người lại đối mặt với cô: "Chẳng lẽ chị say thật, không biết gì sao?"

Engfa lúng túng cười: "Dù sao thì đầu cũng hơi choáng váng, thật không biết hai người đang nói gì."

Charlotte duỗi tay chỉ chỉ mặt cô, trách mắng: "Thật vô dụng, mới uống chút như vậy đã say."

- "Giờ tôi cuối cùng cũng biết tại sao Sara và ba em ấy không hợp nhau rồi."

- "Ồ." - Charlotte trừng mắt nhìn, thật hứng thú nói: "Chị nói xem tại sao."

- "Tính cách ba con họ rất giống, đều rất mạnh thế, đều thích đi sắp xếp người khác thế này thế nọ, đương nhiên không hợp tính rồi."

- "Hừ." - Charlotte liếc cô một cái: "Dượng còn nói chị khiến người khác thấy yên tâm, nếu dượng mà biết chị và Sara..."

- "Được rồi được rồi." - Engfa vội vã cầu xin tha thứ: "Xin lỗi mà, tôi sai rồi."

Charlotte nghĩ đến thời gian cô và Sara, lòng không khỏi bắt đầu chua xót, nàng cắn môi, hồi lâu mới nói: "Chị sai gì? Dù sao cái gì cũng là em sai!"

- "Không không." - Engfa hôn lên gò má nàng, phủ nhận: "Đều là tôi không tốt, sau này tuyệt đối tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, tôi nhất định có thể khiến em yên tâm."

- "Ai biết có thể hay không? Ai biết..."

Lời còn chưa nói hết, Engfa đã nóng nảy, rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là tiến tới, hôn lên môi nàng. "Ưm..." Charlotte phát ra hai câu úp úp mở mở, lập tức ngừng giãy giụa. Hai người hôn một lúc lâu, gần như sắp hít thở không thông, mới lưu luyến không rời kết thúc nụ hôn nóng bỏng triền miên, Charlotte cúi thấp đầu, vừa sửa sang lại tóc mai của mình, vừa nhỏ giọng nói: "Không biết xấu hổ, vô lại!"

- "Charlotte."

Charlotte dần dần hết thở dốc, tức giận: "Sao nào?"

Engfa nhìn sắc mặt nàng, qua hồi lâu, thận trọng nói:
- "Chú Push nói, em hãy tha thứ cho ba mẹ, những ngày qua họ đều sống không tốt."

Ánh mắt Charlotte chợt trầm xuống, trên mặt xinh đẹp dần dần phủ một tầng sương mỏng: "Liên quan gì tới tôi đâu?"

- "Thì..."

- "Em sẽ không tha thứ cho họ, em tôn trọng dượng, những điều khác đều được, nhưng cái này em làm không được!"

- "Nhưng..."

- "Engfa Waraha, chị có thể có chút tiền đồ được không? Có thể biết tức giận một chút không?! Họ đối xử với chị như vậy, họ hại chị và người chị yêu xa cách nhiều năm không cách nào gặp lại nhận biết nhau. Chị còn muốn nói giúp họ?! Chị hèn như vậy sao?!"

Charlotte tức giận kêu, nghe "ào" một tiếng nước chảy, nàng bỗng nhiên ngồi dậy khỏi bồn tắm, Engfa vội vàng kéo nàng.

- "Chị buông ra!" - Charlotte tức giận giãy giụa.

Engfa nắm cánh tay nàng, sâu sắc nhìn ánh mắt nàng:
- "Charlotte, tôi cũng hận họ, thế nhưng, có đôi khi tôi suy nghĩ, nếu như không có họ, sẽ không có em, sẽ không có hạnh phúc vui vẻ sau này của tôi, suy nghĩ như vậy, nỗi hận của tôi phai nhạt đi rất nhiều."

Yết hầu Charlotte đau xót, quay người nhào vào lòng cô, vững vàng ôm chặt cô: "Fa..., em xin lỗi." Nàng nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói.

Engfa không ngừng vỗ về mái tóc ướt của Charlotte, nỗ lực khiến tâm trạng của nàng bình tĩnh trở lại.

- "Charlotte, ngoan, đừng đau lòng, tôi yêu em, tôi yêu em..."

Charlotte vùi đầu vào lồng ngực cô, lại thêm đau lòng, Engfa nghĩ trái tim bị nước mắt của nàng làm đau đớn, cô ôn nhu vỗ về lưng nàng, khẽ nói: "Charlotte, hiện tại không ai dám nhắc tới họ, nhắc tới Sunny với em, chính em cũng không nhắc tới với tôi, tôi biết em rất yêu tôi, em sợ tôi nghĩ nhiều, nhưng tôi không thể không nói, tôi không thể ích kỉ như thế, tôi... tôi..."

- "Fa..., đừng nói nữa, chị đừng nói nữa." - Charlotte đưa tay che môi cô, một lát, mới từ từ bình tĩnh trở lại, ngừng nước mắt: "Chị nói đúng, không đề cập tới, cũng không có nghĩa là họ không tồn tại. Em... em chỉ không thể tiếp thu, em chỉ muốn trốn tránh mà thôi. Engfa..., trước khi nhớ lại chị, em rất thương Sunny, thế nhưng khi nhớ lại chuyện của chúng ta, tuy rằng con bé vẫn là con gái của em, là cốt nhục của em, đột nhiên đối mặt với chị... em đột nhiên không cách nào tiếp thu việc mình có con gái, mà ba của con bé lại khốn nạn như vậy, hắn đánh cắp cơ thể của em, hắn là người em ghét cay ghét đắng. Họ đều không thể hiểu, nghĩ em máu lạnh, vô tình, tàn khốc, ngay cả Malaika cũng nghĩ em làm quá, Fa..., chị... chị có thể hiểu được cảm thụ của em không?"

Engfa mím môi, gật đầu.

- "Mặc dù em vẫn không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, em đã phản bội chị, Fa..., em đã phản bội chị! Nghĩ tới điều ấy, em khổ sở không gì sánh được." - Charlotte nói đến đây, nước mắt lại không khỏi lưng tròng, nàng đưa tay vuốt mặt cô: "Thế nhưng, Fa..., em xin chị tin em, từ thời khắc em thích chị trở đi, em đã quyết định cuộc sống sau đó, ngoại trừ sống tốt vai trò con gái của người khác, em còn muốn muốn sống tốt vai trò bạn gái của chị, em muốn là người yêu hoàn mỹ nhất của chị. Em chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ biến thành vợ kẻ khác, mẹ người khác, Engfa, từ đầu đến cuối, em chỉ muốn cùng chị ở bên nhau, em chỉ nguyện làm vợ của chị, thật sự..."

- "Charlotte, tôi tin, tôi không trách em." - Engfa nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng ngây ngô của Sunny, thở dài nói: "Thế nhưng, dù sao con bé vẫn còn con nít, con bé... con bé là cốt nhục của em , lẽ nào chúng ta cứ mặc kệ như vậy sao? Charlotte, hay là... hay là... chúng ta đem con bé đến đây ở cùng đi."

- "Không."

Charlotte khẽ khóc thút thít, chỉ lắc đầu, Engfa nhẫn nhịn khuyên: "Charlotte, như vậy thật sự không..."

Thái độ Charlotte cũng rất kiên quyết: "Tạm thời em không muốn nói việc này, nếu như chị muốn ép em nghĩ xem sau này phải làm sao với con bé, vậy cũng phải chờ chúng ta đi du lịch về hẵng nói."

Engfa kinh ngạc: "Du lịch?"

- "Đúng vậy, dượng tặng quà cho em, chính là một chuyến du lịch." - Charlotte xóa đi nước mắt, ôn nhu nhìn cô: "Engfa, cái này, là du lịch tuần trăng mật của chúng ta."

Engfa há to mồm, không dám tin nói: "Du lịch tuần trăng mật?"

- "Đúng vậy, du lịch tuần trăng mật, đây là ý muốn của dượng, kỳ thực trong lòng em cũng có ý nghĩ như vậy, chúng ta xa nhau nhiều năm, chị nếm bao nhiêu nhung nhớ nổi khổ, lần này em muốn ở bên chị một khoảng thời gian thật tốt đẹp, không có ai khác, chỉ có em và chị! Cho nên, những người khác, tạm thời đừng nhắc tới với em, em không sợ ai nói em vô tình, ích kỉ, Engfa..., hiện tại em chỉ cần chị, em chỉ cần chúng ta bên nhau!"

Tất cả tới rất đột nhiên, Engfa nhất thời có chút không phản ứng kịp, lắp bắp nói: "Chúng ta... chúng ta đi đâu?"

- "Nhật Bản, Mỹ, Tây Ban Nha, Ý, Hà Lan, Pháp..." - Charlotte tiến lên hôn một cái lên mắt cô, nhẹ giọng nói:
- "Chỉ cần chỗ nào chị muốn đi, đều có thể, Fa..., nói cho em biết, chị muốn đi nơi nào? Chúng ta đi hết một lần."

Engfa run run một lát, trong ánh mắt lộ ra biểu cảm vừa mừng vừa sợ, một lúc lâu, mới phun ra một câu:
- "Charlotte, mấy quốc gia em vừa nói, đều là chỗ cho phép hôn nhân đồng tính đấy."

Trên khuôn mặt Charlotte nổi lên thần thái khác thường:
- "Vậy à? Chị có ý kiến gì sao?"

- "Không có gì." - Engfa có chút ngượng ngùng cười cười, nói ra ý nghĩ trong lòng: "Tôi chỉ đang suy nghĩ... nếu như chúng ta cũng có thể kết hôn, thì thật tốt biết bao."

- "Chị muốn như vậy?" - Charlotte ôm lấy cổ cô, sóng mắt chuyển động, mừng rỡ vô hạn: "Đã nói, thì không cho giở thói cà chớn, phải thực hiện!"

- "Tôi muốn như vậy, thế nhưng không biết làm sao để thực hiện nữa."

- "Chị chỉ cần có ý tưởng này là được." - Tâm tình Charlotte trong nháy mắt tung bay, ôm cô, mỉm cười ngọt ngào: "Như vậy, tuần trăng mật chúng ta, chị chuẩn bị xong chưa?"

Đuôi lông mày hay khóe mắt Engfa đều là hạnh phúc, cụng vào trán nàng, bốn mắt nhìn nhau, sau đó thâm tình từng chữ nói: "Vợ yêu, dẫn tôi đi đi, tôi không thể đợi nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro