Chương 34: Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Dĩ Tĩnh bất đắc dĩ chống lại ánh mắt nghi hoặc của Vũ Văn Kì, chính nàng cũng không phát hiện ra ánh mắt nàng mang theo một tia khẩn trương dễ thấy rõ, lời nói mang chút khẩn cấp nói.

"Đây là thuốc điều trị thân thể, đối với ngươi có tác dụng rất nhỏ. Một ngày nhiều nhất chỉ có thể ăn ba viên, quá một viên cũng không được, tốt nhất là dùng sau khi ăn, dược này ba phần là độc, không thể ăn nhiều."

Vũ Văn Kì thấy ánh mắt nàng mang theo tia khẩn trương, đồng thời cũng nghe ra được trong thanh âm của nàng đè nén một tia khẩn cấp, khóe miệng không nhịn được dâng lên một mạt ý cười, đem Quân Dĩ Tĩnh đặt lên bàn, cúi người đem những lời khẩn trương cùng sốt ruột kia toàn bộ nuốt vào trong bụng.

Trong miệng Quân Dĩ Tĩnh trừ bỏ hương thơm ngát trong khoang miệng nàng, còn mang theo một mạt hương vị an thần nhàn nhạt thơm ngọt, làm Vũ Văn Kì muốn ngừng lại mà không thể, một lần lại một lần càn quét qua, vốn thân thể Quân Dĩ Tĩnh đã mềm mại giờ xụi lơ giống như những đám mây trên trời, dập dờn lại mờ ảo...

Quân Dĩ Tĩnh vô lực nằm ở trong lòng Vũ Văn Kì thở gấp, tinh lực của nam nhân này thật dư thừa, một lần so với một lần cuồng mãnh cắn nuốt dưỡng khí trong khoang miệng nàng, đến khi ngực nàng không còn dưỡng khí mà phát đau, tứ chi như muốn nhũn hết ra, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn một tia nhàn nhạt vui sướng, hi vọng hắn hôn nàng càng thêm mãnh liệt, càng muốn lâu hơn, triền miên không dứt... Thật sự là một ý nghĩ điên rồ mà!

Nếu Vũ Văn Kì biết ý nghĩ trong lòng Quân Dĩ Tĩnh lúc này, khẳng định sẽ đem Quân Dĩ Tĩnh cột ở trên giường, hôn đến ba ngày ba đêm cũng không ngừng! Nếu không phải thân thể Quân Dĩ Tĩnh không cho phép, hắn căn bản không có muốn ngừng lại!

Quân Dĩ Tĩnh cố gắng bình ổn hơi thở, thu hồi suy nghĩ miên man trong lòng mình, nghiêm cẩn mà nói, là cưỡng chế ý nghĩ muốn đánh người. Không thể để Vũ Văn Kì hóa thân thành sói đói, Quân Dĩ Tĩnh quyết định cách Vũ Văn Kì xa xa một chút, ít nhất là không thể cùng hắn tiếp xúc thân thể!

Vũ Văn Kì thấy Quân Dĩ Tĩnh đẩy hắn ra, sau đó trốn hắn thật xa, mày hơi nhíu lại, nhưng lại không có tiến thêm bước nữa, con ngươi đen như mục xoẹt qua một tia u lam, Vũ Văn Kì đi đến bên một cái ghế gần đó rồi ngồi xuống, một tay nâng cằm, một tay ở trên tay ghế gõ gõ nhịp tiết tấu, con ngươi đen như mực kia lại sâu thẳm chăm chú nhìn Quân Dĩ Tĩnh, làm cho người ta không thể nào đoán ra được hắn đang nghĩ cái gì.

Vũ Văn Kì vẻ mặt gian tà câu môi, hắn biết rõ nếu trói con mồi càng chặt, con mồi sẽ chỉ phản kháng càng thêm lợi hại, dây trói cũng sẽ càng dễ bị đứt, mà hợp thời buông lỏng, khả năng thu lại kết quả không tính là quá tốt đẹp...

Quân Dĩ Tĩnh phát hiện Vũ Văn Kì không tiếp tục dây dưa với nàng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, bỏ qua tia u sầu nhàn nhạt trong lòng mình, nàng tiếp tục dùng những ngón tay điêu luyện của mình mà luyện dược đan. Mà lúc tâm trí Quân Dĩ Tĩnh đều đặt ở luyện chế dược đan, không hề thấy được vẻ mặt gian xảo của Vũ Văn Kì, càng không thể thấy được phía sau lưng Vũ Văn Kì có một cái đuôi hồ li mơ hồ lắc qua lắc lại...

Nếu để Quân Dĩ Tĩnh biết được Vũ Văn Kì ngoài mặt thì lãnh ngạo bá đạo, nhưng kì thực nội tâm cực kì phúc hắc, một khi muốn tính kế chuyện gì đó hay một người nào đó, khẳng định người đó có khả năng cao nhất chính là nàng, hoặc là việc đó cùng nàng có liên quan!

......

Quân Dĩ Tĩnh một bên thao tác, một bên quay đầu nhìn Vũ Văn Kì, phát hiện hắn đàng cầm một quyển sách lên đọc, xem mùi vị đã vừa đủ, đang muốn thu hồi tầm mắt, Vũ Văn Kì lại giống như cảm ứng được tầm mắt nàng, liền ngẩng đầu lên nhìn lại nàng, Quân Dĩ Tĩnh đột nhiên ngẩn người, môi hơi câu lên một chút, thu hồi tầm mắt, tiếp tục thao tác của mình.

Quân Dĩ Tĩnh tập trung tinh thần chờ đợi suốt một giờ đồng hồ, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên là có thể thấy, thấy được một Vũ Văn Kì kì diệu cảm ứng được nàng mà nhìn lại nàng, sững sờ lúc ban đầu qua đi, hai người đều ăn ý nhìn nhau, sau đó môi khẽ câu lên rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Quân Dĩ Tĩnh thật thích loại cảm giác nhàn nhạt ấm áp này, vô luận nàng đang làm cái gì, luôn luôn sẽ có một người yên lặng ở bên chăm chú nhìn nàng, để cho nàng không phải lo trước lo sau, mà nàng vừa nhấc đầu lên, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đối phương, để nàng có một cảm giác hữu hình chân thực mà không phải chỉ là một ảo ảnh vô nghĩa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro