Hồi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Hải lớp lớp phồn hoa muôn hình vạn trạng, có khi đượm tình đắm say tựa hư mộng, lắm lúc lại tàn nhẫn đượm hồn oằn cong.

Phồn hoa tan, pháo hoa tàn. Khi mặt nạ hoa lệ bị tháo bỏ, thứ còn lại ở Thượng Hải chỉ là những cánh hoa vừa nở đã luỵ tàn héo hắt, để lộ bản chất xã hội đã mục rữa bên trong: xã hội của một đám người giàu vừa có tiền vừa có quyền và hằng hà sa số những người đói khổ không có miếng ăn lại càng không có tiếng nói.

Vương Nhất Bác vừa vặn là kẻ ở giữa. Người Thượng Hải vẫn luôn nói với nhau rằng, đắc tội với ai cũng được, không nên đắc tội Vương Nhất Bác.

Người ta gọi Vương Nhất Bác là kẻ không sợ trời, không sợ đất. Quả thực, ở vùng đất cảng Thượng Hải xa hoa bậc nhất này, không ai là không biết đến hắn. Vương Nhất Bác không phải tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng từ trong trứng nước. Hắn vốn là trẻ mồ côi, không có cha cũng không có mẹ, sống vất vưởng ở nơi đầu đường xó chợ. Chịu đánh đập đổi lấy cái bụng no đối với hắn mà nói âu cũng là chuyện thường tình, hắn đã từng nghĩ, có ăn là tốt rồi.

Tuy ông trời có chút bạc đãi hắn ở khía cạnh này, song lại ưu ái cho hắn những thứ khác. Hắn từ nhỏ vẫn luôn là một đứa trẻ thông minh ưu tú, chuyện gì cũng giỏi giang thành thạo; có lẽ là bởi vì vậy mà Vương lão nhân gia nhìn trúng hắn, đem hắn về làm con nuôi, cho hắn ăn học, dạy hắn cách tồn tại trong thế sự vốn dĩ luôn biến chuyển khôn lường nơi lòng người bạc bẽo này. Cả cái tên Vương Nhất Bác cũng là lão nhân gia đặt cho hắn, bởi hắn vốn dĩ làm gì có tên.

Mười chín năm sau đó, hắn đường hoàng mà ngồi lên vị trí gia chủ Vương gia. Lại phải nói thêm, Vương gia năm ấy chính là thế lực cai quản bến Thượng Hải. Ở Thượng Hải lúc bấy giờ, phàm là người có máu mặt ở bến cảng, địa vị bên ngoài xã hội cũng tự nhiên cao hơn một bậc. Lý do rất đơn giản, công việc làm ăn buôn bán nào cũng cần đến sự hỗ trợ của đám thuyền buôn tập trung nơi này. Bởi lẽ đó, cái tên Vương Nhất Bác khiến người người nhà nhà đều phải nảy sinh một phần nể sợ.

Luận tài trí, hắn quả thực là xuất chúng bẩm sinh. Xã hội Thượng Hải lúc bấy giờ phân chia thành rất nhiều thế lực. Không kể đến chính quyền thối nát vẫn đang ngạo nghễ ngồi ở địa vị cao nhất, còn có lục quân Nhật Bản hung hãn vẫn đang nhăm nhe vùng đất màu mỡ này, lại thêm khu Tô giới của người Pháp với luật pháp riêng biệt không thể đụng đến. Lão nhân gia lúc sinh thời chỉ có thể gầy dựng một mối quan hệ chính trị ở mức tầm trung, nhưng Vương Nhất Bác thì khác. Hắn là kẻ túc trí đa mưu biết tận dụng thời cơ, trẻ tuổi đã tiếp nhận cơ ngơi khổng lồ, đem Vương gia chấn hưng, lại cùng các thế lực chính trị có quan hệ rất tốt. Chỉ riêng điều đó đã khiến người người run sợ trước hắn, ở trong bụng lại âm thầm đánh giá lòng dạ hắn quả là sâu không thấy đáy.

Luận nhân cách, cái tên Vương Nhất Bác mấy năm nay vẫn luôn đi kèm với hai chữ thủ đoạn. Lão nhân gia lúc sinh thời ngoài Vương Nhất Bác là con nuôi ra, ông cũng có hai người con trai ruột chính thống, cũng là hai kẻ có tâm địa, lòng dạ hiểm ác thâm sâu khó lường. Thế mà trong một đêm nhiều phong ba bão táp, cả hai đều bị Vương Nhất Bác tự tay hái xuống cái đầu. Sau thời khắc định mệnh ấy, hắn vững vàng ngồi lên chiếc ghế Vương gia gia chủ, khiến người ta đàm tiếu hắn thì ít mà phải sợ hãi hắn thì nhiều. Người giết cả huynh đệ để đổi lấy vị trí hiện tại như hắn còn có chuyện gì mà không dám làm?

Vậy nên cái tên Vương Nhất Bác ở Thượng Hải đã sớm trở thành một truyền kỳ: truyền kỳ về một tên khố rách áo ôm biết vươn lên trở thành một phần của đám người giàu có có địa vị bậc nhất Thượng Hải.

Nhưng nói gì thì nói, không ai dám phủ nhận sự giỏi giang cùng cần cù của Vương Nhất Bác. Mỗi ngày trôi qua hắn đều như sợ kiếm không đủ tiền, thời gian của hắn chỉ biết đổ vào công chuyện làm ăn. Mỗi buổi sáng khi mặt trời còn chưa mọc, Vương Nhất Bác đã có mặt ở bến cảng xử lý những công chuyện tỉ như kiểm tra chất lượng của hàng cập bến, sau đó là hàng trăm những vấn đề có liên quan đến các tiểu thương. Từ to đến nhỏ nói chung đều là những hoạt động làm ăn buôn bán hợp pháp ngoài ánh sáng. Hắn sẽ làm những công việc này đến tận quá trưa, sau đó lại về thư phòng xử lý công chuyện nhà như các loại việc liên quan đến bất động sản, nhân sự nhân công, cộng thêm đủ loại mọi thứ công việc không tên. Vương Nhất Bác là một kẻ tham công tiếc việc, mỗi ngày phải tất bật từ sáng đến chiều, xử lý xong công chuyện mới chịu nghỉ ngơi dùng bữa.

Ban ngày bận rộn chuyện làm ăn hợp pháp, nhưng ban đêm mới là lúc hắn kiếm được nhiều tiền nhất. Vương gia có thế lực tốt đến vậy không chỉ nhờ vào các loại hình kinh doanh nơi bến cảng hay bất động sản, mà điểm cốt lõi chính là hoạt động buôn vũ khí phi pháp của hắn. Đúng vậy, sự tranh giành thế lực của các phe phái là không ngừng nghỉ, nhưng ở Thượng Hải, điểm giới hạn là hắn, bởi không có hắn, việc tìm kiếm vũ khí sẽ tương đối bất lợi. Giao dịch súng chỉ là bề nổi, Vương gia dưới tay Vương Nhất Bác lấy sản xuất súng ống đạn dược làm tiền đề.

Vương Nhất Bác từ sau khi kế nghiệp cơ ngơi Vương gia đã bắt đầu thêm vào hạng mục này trong công việc làm ăn, tính ra đến nay hắn đã có vài năm kinh doanh súng ống. Vương Nhất Bác tự mình thiết kế bản vẽ, sau đó lại phân phó cho người làm gia công. Hắn có niềm yêu thích đặc biệt với súng. Hắn cũng đã từng nói với lão nhân gia, khẩu súng lạnh lẽo ấy cho hắn cảm giác sống, cảm giác có thể kiểm soát được cuộc đời mình, không phải là thằng nhóc ăn xin ngoài đường đợi bị đánh đập không thương tiếc nữa.

Người biết đến Vương gia với bộ mặt là kinh doanh súng đạn chỉ giới hạn ở một vài thế lực cầm quyền và một số thợ lành nghề của hắn. Người khác chỉ biết đến Vương Nhất Bác dưới vỏ bọc một gã thương nhân giỏi kiếm tiền, nào biết hắn còn có giá trị về mặt chính trị đến vậy.

Đêm qua Vương Nhất Bác chỉ ngủ được vài tiếng. Gần cuối năm công việc khá bận rộn, hắn bận đến chân không chạm đất, vừa ăn cơm xong đã ngủ gật ngay trên ghế. Nhưng hắn ngủ không sâu, vừa nghe thấy mấy tiếng tiếng gót giày nện vào sàn nhà đã tỉnh hơn phân nửa.

Phía bên kia cánh cửa vang lên âm thanh của một người đàn ông.

"Ông chủ."

Người đàn ông này tên là Tiểu Phương, là người thân cận với hắn nhất, bình thường lịch trình làm việc trong ngày của hắn đều là Tiểu Phương một tay sắp xếp. Vương Nhất Bác và Tiểu Phương đều được lão nhân gia nhặt bên ngoài về, lần đầu gặp gỡ đã thân thiết. Tiểu Phương lớn hơn hắn, về Vương gia cũng sớm hơn hắn. Ngày nhỏ Tiểu Phương xem hắn là em trai mà chăm sóc, sau này lại cùng hắn làm ăn buôn bán kiếm tiền, sống chết có nhau. Song sau khi Vương Nhất Bác đảm đương vị trí gia chủ này, Tiểu Phương không còn xem hắn như em trai nữa, lại tự xem mình là cánh tay phải của hắn, gọi hắn hai chữ "ông chủ" cực kỳ xa cách. Hắn không sửa được tác phong này của Tiểu Phương, nhưng trong lòng vẫn xem Tiểu Phương là anh trai mình như cũ.

"Em nghe đây." Vương Nhất Bác uể oải đáp, dường như rất không cam lòng vì phải tỉnh dậy.

Tiểu Phương cũng không mở cửa bước vào, cách ván cửa đáp.

"Cậu có hẹn với Hatake Itsu vào đầu giờ Hợi, ở Phong Hoa quán, không quên đấy chứ?"

(Giờ Hợi: 9h-11h tối)

Vương Nhất Bác không nghĩ đến hắn lại bỏ quên cái hẹn với lão Hatake Itsu này. Lão già này là vị chỉ huy mới bên quân đội Nhật Bản. Từ khi lão già này lên nắm quyền vẫn luôn giao hảo mật thiết cùng Vương Nhất Bác, lý do duy nhất là Vương Nhất Bác rất biết cách khiến lão hài lòng ở khoản thiết kế súng. Vương Nhất Bác chiều lòng lão cũng chỉ vì lão ở trong quân đội Nhật Bản có vị trí tương đối quan trọng, rất có lợi cho việc kiếm tiền của hắn. Lý do Vương Nhất Bác không ưa lão cũng là vì lão ta mỗi lần giao dịch đều kì kèo mặc cả rất dài dòng, con buôn như hắn đương nhiên không thích loại người khiến hắn phải cắn răng bớt tiền lời. Lại nói lão ta đặc biệt đam mê tửu sắc cùng náo nhiệt, mỗi lần gặp mặt đều chủ động hẹn Vương Nhất Bác ở phường son phấn loè loẹt, ồn ào rất phiền, khiến hắn vô cùng căm ghét.

Vì Vương Nhất Bác chỉ thích đàn ông.

Đối với thân hình đường cong gì đó của chị em phụ nữ, hắn không có hứng thú. Hôm nay lão già Hatake Itsu hẹn hắn ở Phong Hoa quán vừa mới khai trương cách đây không lâu khiến hắn lấy làm lạ, bởi vì nơi này không giống những chốn ăn chơi mà lão già này thường lui đến. Hắn vốn không thích chốn tửu lâu hay kỹ viện, có đến cũng chỉ vì công việc, nhưng loại hình kinh doanh khác biệt của Phong Hoa quán này lại khiến hắn thấy hứng thú. Ở đây nghe nói chủ quán là người Nhật Bản, phục vụ giải trí chỉ dùng nam không dùng nữ, nội dung vô cùng thú vị phong phú, lại không có hoạt động mua bán thân xác, rất sạch sẽ.

Khoác lên bộ âu phục màu xanh đậm có những sọc mảnh màu trắng, Vương Nhất Bác tối nay không đeo cà vạt, chỉ mặc chiếc áo sơ mi hững hờ bên trong, trên cổ quàng thêm một chiếc khăn lụa trẻ trung. Sự hiện diện của chính quyền Pháp nơi đây đã khiến loại phục trang này được ưa chuộng mạnh mẽ. Vương Nhất Bác hắn là kẻ có tiền, những bộ quần áo hắn mặc đều là loại được may bởi những người thợ có tên tuổi, nhập về từ nước ngoài. Trời sinh Vương Nhất Bác khiếm khuyết cảm xúc nhưng lại bù cho hắn vẻ ngoài xuất chúng. Khuôn mặt hắn mang vẻ lạnh lùng trầm tĩnh, mắt phượng mày ngài, mũi rất cao, độ cong của gò má vừa phải và xương hàm góc cạnh. Mắt của hắn màu nâu, nhưng là một màu nâu nhạt, trong suốt như thủy tinh. Hắn rất cao, dáng thon gầy, tỉ lệ cơ thể lại chuẩn. Bộ âu phục mặc lên người hắn, đừng nói là hàng cao cấp, hắn tuỳ tiện mặc cái gì phong vị vương giả của hắn đều dễ dàng áp bức được. Tay hắn đeo một cái đồng hồ vàng, xỏ hai chiếc nhẫn xích ngọc trong vắt thượng hạng trên ngón trỏ và nhẫn áp út, lại mang thêm một đôi giày da thủ công nhập từ Ý, trông hắn giống như cậu thiếu gia tuỳ tiện ra ngoài ăn chơi trác táng, nào có ra giáng một tay buôn súng đang đi săn mồi.

Tiểu Phương đang lái xe, Vương Nhất Bác chau mày cầm trên tay một số giấy tờ điều tra lão già Hatake Itsu mà hắn đã phân phó người thu thập. Hắn có thói quen trước khi gặp khách hàng đều phải điều tra người đó một lượt, dù đó là người đã từng gặp và làm ăn qua đi chăng nữa. Lòng đề phòng của hắn rất cao, sẽ không tuỳ tiện tin bất cứ ai cả. Trẻ tuổi nắm trong tay cả một cơ ngơi, nếu hắn lơi lỏng cảnh giác, chỉ sợ đầu rơi máu chảy lúc nào cũng không hay.

Đã đến Phong Hoa quán nhưng Tiểu Phương không vào theo. Vương Nhất Bác gan lớn, lại tự biết tầm quan trọng của bản thân trong vụ mua bán này. Vả lại, đối với hạng mục kinh doanh súng ống, hắn một là cẩn thận không muốn gây sự chú ý, hai là hắn không muốn Tiểu Phương dính vào những công việc thế này. Dù Tiểu Phương tự mình xem bản thân là thuộc hạ hắn, hắn vẫn muốn để cho Tiểu Phương nắm giữ những công việc không phạm pháp ngoài sáng của Vương gia hơn. Vũng nước đục này, mình hắn nhảy vào là đủ rồi.

Phong Hoa quán không có sảnh đợi, người tới đây đều phải đặt phòng trước, nên đối diện với Vương Nhất Đón lúc này chỉ là một hành lang dài sâu hun hút không thấy điểm kết thúc. Đón hắn từ cửa vào là một cậu trai có dung mạo rất tuấn tú. Sau khi hắn đưa cho cậu mảnh giấy có số phòng đóng mộc, cậu trai kiểm tra cẩn thận, sau đó mới gọi một cậu trai khác đến, trông thái độ rất nghiêm cẩn cung kính, dẫn hắn đi sâu vào bên trong hành lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro