Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

          Hôm nay là thứ 2 ngày 15 tháng 2. Các bạn đã có một ngày nghỉ cuối tuần và ngày tình nhân vui vẻ chứ. Các bạn có nhận được nhiều quà không, chúng tôi cũng nhân được rất nhiều quà đấy. chúc các bạn đầu tuần vui vẻ.

“Tiểu Uyển dậy đi, Tiểu Uyển dậy đi”

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên khắp kéo dài khắp căn phòng. Ánh nắng soi qua cửa sổ chiếu sáng khắp căn phòng nhỏ. Căn phòng được sơn màu hồng, khắp nơi đều có những chú gấu bông nằm giải rác, căn phòng không có nhiều đồ, chỉ có một chiếc tủ, bàn trang điểm, những kệ để đầy gấu bông. ở giữa căn phòng là một chiếc giường lớn, ga giường màu trắng tinh. Tất cả đều rất hoàn hảo nếu người trong phòng này không vất đồ bừa bãi khiến căn phòng đã chật càng bừa bộn hơn.

Trên giường một cô gái đang thò cánh tay trắng nõn mịn màng ra đúng vị trí chiếc đồng hồ báo thức đang reo vang. Bàn tay chính xác lấy được chiếc đồng hồ sau đó rất thành thục tìm được nút tắt, sau đó cô lại tiếp tục kéo chăn che kín đầu tiếp tục ngủ.

Một lúc sau tiếng đồng hồ báo thức lại vang lên, nhưng lần này một chiếc khác. cánh tay trong chăn lại một lần nữa chui ra, thành thục tìm được vị trí của nó, nhưng lần này còn chưa kịp tắt thì chiếc đồng hồ khác lại vang lên. Chưa đầy phút sau đồng hồ khắp nơi trong căn phòng đồng loạt vang lên. Cô gái trong chăn đã mất kiên nhẫn, bục mình, ném mạnh chiếc đồng hồ trong tay. Chiếc đồng hồ bay vút một đường tuyệt đẹp đập thẳng vào bức tường đối diện, vỡ tan.

“Tiểu Uyển, Tiểu Uyển” Cô gái trong chăn mất hẳn kiên nhẫn thò đầu ra lớn tiếng gọi, nhưng đợi một lúc cũng không thấy ai trả lời. Cô nheo mắt tức giận, vùng người ra khỏi chăn, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh căn phòng. Ánh sáng khiến cô không kịp thích ứng, dụi dụi mắt đến khi đã quen với ánh sáng. Đôi mắt cô bỗng trợn tròn, miệng há hốc, động tác tay đang dụi mắt cũng cứng nhắc. đây không phải là phòng cô. Kiềm chế kinh ngạc cô nhìn xuống quần áo của mình, một lần nữa xác nhận, đây không phải là quần áo của cô nha.

Khoan đã, Tạ Chiêu Ly lập tức dừng mọi hành động lại, rõ ràng hôm qua cô đã nhảy từ sân thượng tòa nhà 12 tầng nơi cô ở xuống rồi mà, sau đó cô còn thấy mọi cảnh sát phong tỏa hiện trường mà, chẳng lẽ là mơ. Tạ Chiêu Ly cô gắng kiềm chế, cô chầm chậm đi đến trước bàn trang điểm, hít một hơi lấy lại bình tĩnh, có trời mới biết cô đã hoang mang như thế nào. Tạ Chiêu Ly mở mắt nhìn thẳng vào gương. Lập tức miệng hình chữ O không tin được. Sao có thể như vậy, đây không phải là cô nha. tuy rằng cô gái này cũng đẹp, nhưng mà gương mặt vẫn còn trẻ con nha, chắc chưa đến 20 tuổi đi. Tạ Chiêu Ly thở dài nhìn kỹ cô gái trong gương, cô ấy có đôi mắt to tròn, long lanh biết nói, khác hẳn với đôi mắt xếch sắc bén của cô, còn chiếc mũi thẳng cũng coi như là hơi giống, đôi môi mỏng, cạnh miệng có một nốt mụn ruồi. ukm, cũng được. Tạ Chiêu Ly khẽ hài lòng, tiếp tục đưa mắt xuống dưới ngực, anh mắt lập tức hóa đá. Không ngờ cô nhóc này trông thế nhưng mà lại không có ngực, đùng hiểu lầm không phải là cô bé này không có mà là trong mắt cô tất cả nhũng người cỡ B trở xuống đều được coi là không có. Ngày hôm qua trở về trước thì là như vậy, dù gì của cô khi đó cũng là cỡ C. Tạ Chiêu Ly nhìn lên trời thầm than thở, không phải mình xuyên qua chứ, nhưng đây rõ ràng là hiện đại nha, xuyên cái gì chứ, hay là trùng sinh, chắc là như vậy rồi.

Sau một tiếng suy nghĩ Tạ Chiêu Ly đã ra được kết luận đó là cô trùng sinh rồi, nhưng  cô gái này là ai thế.

“ Cô ấy là Tạ Uyển”

“ Tạ Uyển?” Tạ Chiêu Ly phản xạ có điều kiện hỏi lại, nhưng nghĩ mãi vẫn thấy có gì đó không đúng, cô nhìn khắp căn phòng vẫn thấy không có ai, vậy tiếng nói vừa rồi ở đâu ra, chắc không phải nhà này có ma chứ. Bình sinh cô không sợ bất cứ thứ gì, duy chỉ có sợ duy nhất chính là ma. Vì những thứ khác còn nhìn thấy được hay sờ thấy được, còn ma thì không. Nuốt nước bọt, cố lấy lại bình tĩnh, Tạ Chiêu Ly nhìn một lần nữa vẫn không thấy gì, cô lấy hết can đảm lên tiếng: “ ai đấy, ra đây đi”

Không thấy đáp lại, Tạ Chiêu Ly cũng không giám buông lỏng cảnh giác, tay vẫn cầm cái đèn pin ở đầu giường, cô nghe người ta nói ma sợ ánh sáng, Tạ Chiêu Ly giữ nguyên tư thế đợi một lúc lâu sau, vẫn không thấy có động tĩnh gì, lập tức buông lỏng cảnh giác ngồi xuống giường, ném cái đèn pin trong tay vào một góc, chắc vẫn chưa hết kinh ngạc với việc mình sống lại nên bị ảo giác rồi.

Tạ Chiêu Ly nằm soài xuống giường, tiện tay ôm một con gấu gần đấy. lắc lắc gấu cô thì thầm nói: “ Không biết đây là đâu, chủ nhân trước tên là gì nữa”

“Đã bảo cô là cô ấy tên Tạ Uyển rồi” lần này tiếng nói vang lên rõ ràng, một lần thì đó là ảo giác, hai lần thì không phải nữa. Cô híp mắt nhìn lại một lượt, giọng run rẩy hỏi : “Ai đấy, đừng giả thần giả quỷ nữa mau ra đây đi” vẫn giống như lần trước không có tiếng đáp lại. cô có chút tức giận, giọng nói cũng cao hơn: “ tôi nói lại ai đấy , có bản lĩnh thì ra đây đi, nếu không thì đừng trách”

Lần này không cần cô đợi lâu, có tiếng cười khúc khích vang lên, sau đó một bóng người tí hon, béo lúc lích lật đật xuất hiện. Tạ Chiêu Ly trợn mắt nhìn sinh vật quái dị trước mặt nàng, vẻ mặt thích thú, không tự chủ thốt lên. “sinh vật gì đây”

Người tí hon có vẻ hơi bực mình trước câu nói của cô, không vui nhìn cô khinh thường. “ Cái gì mà sinh vật gì, ta là thần hộ mệnh của cô”

“Thần hộ mệnh đó là cái gì” Tạ Chiêu Ly thắc mắc hỏi. không phải nói thần hộ mệnh là những thiên sứ có cánh màu trắng sao. Sao cô nhìn khắp cũng không thấy sinh vật trước mắt có cánh.

Người tý hon có vẻ không hài lòng trước thái độ của cô, khẽ cau mày. Đây chính là sỉ nhục nha, hắn rõ ràng là thần hộ mệnh có kinh nghiệm nhất nha, nhưng sao đến cô gái này lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, đúng là sinh vật loài người mắt kém mà. Thấy cô không có ý định dừng lại, hắn không vui, vẻ mặt uy hiếp hỏi lại: “ Cô nghi ngờ?”

Tạ Chiêu Ly thấy vẻ mặt của hắn, cả người lạnh băng, vội hồi phục lại tinh thần, ho khan một tiếng. “ Anh nói cô gái này tên Tạ Uyển”

“ Đúng vậy” Thần hộ mệnh lười biếng lên tiếng.

“Nhưng tại sao tôi lại ở trong cô ta?”

Thần hộ mệnh quang cho cô một ánh mắt xem thường “Tất nhiên là do tôi làm rồi” thế mà cũng phải hỏi

“Nhưng tôi chẳng phải là tôi đã chết rồi sao? Còn nữa tôi hỏi cô gái này là ai, tại sao tôi lại biến thành cô ta? ”  Tạ Chiêu Ly nhìn kẻ đang tự đắc trước mặt, hỏi. Thần hộ mệnh không để ý đến tâm tình của cô, thong thả trả lời.

“ Cô đúng là đã chết rồi nhưng đó là do một số sai sót, nên tôi phải cho cô nhập tạm vào cô ta để sửa lại. Còn cô ta tên là Tạ Uyển năm nay 23 tuổi, vừa tốt nghiệp cao đẳng nghệ thuật Trung Ương, hiện tại đang làm trợ lý cho một đoàn phim nhỏ.”

Tạ Chiêu Ly nghe thấy thế, gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó suy nghĩ một lúc nhìn chằm chằm vào Thần hộ mệnh hỏi : “Còn ông?”

“ Ta?” thần hộ mệnh chỉ vào mình, rồi nói “ Ta không phải đã nói rồi sao, ta là thần hộ mệnh của cô”

“Tên?” Tạ Chiêu Ly lạnh giọng, không kiên nhẫn hỏi lại

“ À ta quên, ta là Tiểu Thần” Tiểu Thần cười hì hì ngượng ngùng gãi đầu.

Tạ Chiêu Ly gật đầu, không để ý đến kẻ đang ngượng ngùng kia, đi ra phòng khách, khẽ cau mày gạt hết đống đồ trên sô pha xuống, ngồi xuống, gác chân vắt chéo gác lên trên bàn, với cái điều khiển trong đống hỗn độn tap trí trên bàn, mở TV.

Trên màn hành lập tức phát bản tin trực tiếp về sự kiện nữ hoàng siêu sao điện ảnh Tạ Chiêu Ly tự sát. cô phát thanh viên đang truyền những thông tin trực tiếp từ hiện trường.

“Đây là hiện trường vụ án tự tử của nữ hoàng điện ảnh Tạ Chiêu Ly. Cô được phát hiện khi rơi từ sân thượng tòa nhà 12 tầng xuống. cảnh sát đã ngay lập tức đến phong tỏa hiện trường. sau 12 tiếng tiến hành điều tra cảnh sát đã xác định nguyên nhân là do cô đã nhảy từ tầng sân thượng xuống. nguyên nhân khiến cô tự tử bây giờ vẫn đang còn trong quá trình điều tra. Phóng viên Tần Thanh tác nghiệp”

Tạ Chiêu Ly nhàm chán bật hết một lượt thấy toàn phát tin cô tự sát, không có chương trình gì khác, nhàm chán tắt TV ném điều khiển về lại mặt bàn, lấy tay day day trán, ngửa cổ nằm trên sô pha.

“Tiểu Uyển , Tiểu Uyển…” Ngoài cửa có tiếng gọi Tạ Chiêu Ly mới nhớ ra là đang gọi mình, cô bực mình lười biếng đứng dậy mở cửa. Ngoài cửa một cô gái có gương mặt thanh tú, tuổi khoảng 20, tay đang cầm một bịch cơm, giơ lên khua khua trước mặt cô, mỉm cười hì hì, kéo cánh tay cô vào trong nhà. Vừa cười vừa nói: “ Tiểu Uyển, mình biết cậu lại ngủ dậy muộn phải không?. Nếu vậy thì chắc là chưa ăn sáng rồi. Cậu xem mình đã mua xủi cảo mà cậu thích ăn đây này”

 Vào trong phòng khách cô gái khẽ cau mày nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó gạt đống đồ trên bạn sang một bên để đồ trong tay xuống. Cô thành thạo thu dọn những thứ ở trên bàn và dưới đất, từ phòng khách đến phòng ngủ. chỉ một chốc can phòng đã sáng sủa, gọn gàng trở lại. làm xong việc cô lau mồ hôi, thở phì phò, ngồi xuống sô pha nhìn người đang nhàn nhã đang ngồi ăn sủi cảo bên cạnh. càng nghĩ càng tức rõ ràng đây là nhà của cô ấy, sao lần nào cũng là Tần Tư Kỳ cô dọn thế.

Tạ Chiêu Ly thấy ánh mắt Tần Tư Kỳ cứ gián chặt vào mình, quay sang nhìn cô ấy, chắc cô ấy là bạn của Tạ Uyển, lại thấy cô ấy không có ác ý, thiện cảm cũng tăng lên không ít,  lấy đũa gắp một miếng sủi cảo giơ lên ý hỏi cô có ăn không .

Tần Tử Kỳ nhìn cô lắc đầu, với lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm. không hiểu sao cô cảm thấy Tạ Uyển khang khác, thân thiện hơn mọi hôm. Mọi hôm cô có đến thì Tạ Uyển cũng mở cửa cho cô nhưng mặt mày cũng không tươi tỉnh, cô ấy ghét nhất là có người đánh thức vào buổi sáng, nếu ai mà đánh thức cô ấy thì cô ấy sẽ cáu bẳn. Ngồi một lúc, Tần Uyển đợi Tạ Chiêu Ly ăn xong, vội kéo cô ấy đi làm, không nhanh đợi cô ấy nữa thì có mà muộn mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro