Mắc bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Quý phi . Nàng đã nhìn lại được là tốt rồi . 

- Quý phi ? Tại sao huynh lại gọi muội xa lạ như vậy?

Niềm vui được gặp lại trong lòng Diệc Nhi bỗng chốc tan biến. Chẳng lẽ Kỷ Cung đã sớm biết chuyện giữa cô và Hoàng Thụ ngày hôm ấy ? Diệc Nhi càng nghĩ càng hoang mang . 

- Đừng gọi muội như vậy ! 

" Diệc Nhi "

Hai chữ " Diệc Nhi " y phát ra khiến cô cảm thấy chút hạnh phúc nhỏ bé . Đoạn cô dang tay ôm chặt lấy y . Y cũng đưa tay trái lên vuốt vuốt mái tóc đen óng tuyệt đẹp của cô . . 

- Nàng rất xinh đẹp ! 

Diệc Nhi bỗng khựng lại . Kỷ Cung thay đổi rồi sao ? Trước đây , chàng chưa bao giờ khen cô đẹp . Dù sự thật cô có chút nữ sắc nhưng chàng lại là tuyệt đỉnh mĩ nam thuộc hàng cực phẩm . Huống hồ cô vừa ốm dậy ...

Nhưng rồi Diệc Nhi cũng xua tan ý nghĩ kì lạ ấy đi . Ba năm trôi qua , chàng lưu lạc khắp nơi . Đương nhiên sẽ có đổi khác . Quan trọng là giờ đây , chàng đã trở về bên cô ...

***

- Mấy hôm nay nương nương rất vui vẻ ! 

Kim ma ma thấy Diệc Nhi vừa hát vừa làm điểm tâm .

- Ma ma có biết hôm nay Bổn cung làm món gì không ? 

- Ưm... Nô tì ngửi thấy hương hành tiêu rất thơm ...

- Đây chính là món cháo bào ngư hảo hạng mà ta mới học được đó ! 

- Không biết người nào có phúc như vậy ? Đươc Nương nương tự tay nấu điểm tâm .

- A... ! Thật ra có rất nhiều : Hoàng thượng , Kim ma ma , Thái giám gác cửa , Tô công công và ... Kỷ thị vệ .

- Kỷ thị vệ chẳng phải đã...- Kim ma ma định nói " chết " nhưng nhìn tâm trạng của Diệc Nhi thì vội sửa lại - ... đã có đồ ăn rồi sao ? Nhưng tâm ý của Nương nương chắc chắn hắn vẫn phải nhận ! 

- Đúng lắm ! Ma ma cũng phụ ta một tay nào

- Nô tì biết ạ !  

...

Diệc Nhi đã trang điểm và vận y phục rực rỡ tuyệt đẹp , ngồi bên hồ sen chờ Kỷ Cung . Nhưng ... một canh giờ , hai canh giờ , ... trôi qua , vẫn chưa thấy bóng dáng y . 

- Tỉnh dậy đi ! - Y cất giọng thờ ơ đánh thức cô . Diệc Nhi mở mắt . Mặt trời đã lên cao , có lẽ đã là buổi trưa. Cô thấy mình đang tựa đầu vào cột trụ cảu Liên Hoa các.

- Kỷ Cung -  Cô liền nở nụ cười vô cùng dịu ngọt , mà nam nhân bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ ngây ngốc cười lại , ngây ngốc ngẩn ngơ suốt mấy ngày . Nhưng nam nhân đứng trước  mặt cô lại nhìn  :cô bằng ánh mắt bình thản . Nếu không muốn nói là... chán ghét cực điểm . 

- Thiếp xin lỗi , thiếp  ngủ quên ! - Diệc Nhi vờ như không nhận thấy nét mặt y . Cô lè lưỡi rất đáng yêu .

- Vậy mau hồi cung đi .

- Ơ...Thiếp chưa nói xong mà . Đây là... - Diệc Nhi cầm chiếc thúng gỗ nhỏ đựng cháo bào ngư tiến lại gần . Hương hành tiêu vẫn thơm phúc... Một tay nắm lấy tay y.

- Khỏi ! - Y rút mạnh tay ra khỏi bàn tay trắng xanh yếu ớt của cô , không may hất tung cả chiếc thúng vào cô .

Y phục hồng phấn của Diệc Nhi cứ thế phất phơ trong gió . Y phục xinh đẹp này cô đích thân lựa chọn ... Nhưng giờ bết dính hết cháo mất rồi . Diệc Nhi cười khổ . Cô đang làm gì vậy ? Sau bao nhiêu chờ đợi mòn mỏi của mình , y lại lạnh nhạt nhường ấy ... Diệc Nhi cũng không hiểu nổi mình đang làm gì nữa! Cô đã mỉm cười lần nữa , dịu dàng nói :

- Không sao ! Chắc hôm nay chàng đang có việc bực tức . Thiếp xin lỗi đã không làm chàng vừa ý. Thiếp đi đây . - Nói rồi , cô cúi người quay đi . Trong lòng có chút thất vọng khó nói . 

... 

" Bạch Phong , ngươi hãy làm giúp Trẫm một chuyện ... "

" Hoàng thượng có gì căn dặn ? "

" Trước mặt Quý phi , ngươi hãy đóng giả làm Kỷ Cung - kẻ mà khi nhìn thấy ngươi , ta đã nhận lầm . Bất luận thế nào cũng đối xử thật lạnh nhạt với Quý phi "

Bạch Phong lắc đầu : " Ta không hiểu "

" Ngươi không cần hiểu ! Chỉ cần làm theo lời ta "

Rõ ràng Đào Ngụy Tiễn đã sai y vào cung chữa bệnh cho Quý phi , quyến rũ rồi trừ khử nàng  nhưng giờ Hoàng thượng lại nói y cần phải lạnh nhạt hết mức ... Y biết nghe theo ai đây ? 

 Rốt cuộc , y cũng chọn phương án thứ hai . Y không muốn bàn tay nhuốm máu nữ nhân .Hơn nữa nếu muốn giết nàng , y phải giao đấu một trận quang minh chính đại chứ không phải dùng đến mưu đồ hèn mọn kia . 

Đôi môi Bạch Phong cong lên : " Được "

" Diệc Nhi ! Nàng không thể từ bỏ hắn ? Vậy để Bổn vương giúp nàng "  - Hoàng Thụ đắc ý phẩy chiếc  quạt  trên tay .


...

...

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro