Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đại lao tối tăm

Tên lính cai ngục nhìn Kỷ Cung một cách tò mò. Y thắc mắc : Tại sao ngươi không dùng phép tiên trốn khỏi đây?

Kỷ Cung đang nhắm mắt ngồi thiền, nghe tên lính hỏi y lạnh lùng đáp :

- Ta muốn bảo vệ Hoàng thượng

- Ngươi không phải vừa giết Tiên đế sao?

Thấy Kỷ Cung im lặng. Y càng dồn ép:

-Hay là ngươi lấy cớ " muốn bảo vệ" để triệt nốt Đương kim Hoàng thượng . " DIệt cỏ diệt tận gốc"?

- Đừng ăn nói hàm hồ! Đúng lúc này, một giọng nói có phần trẻ con vang lên

- Hoàng thượng giá lâm!

- Bái kiến Hoàng thượng! Tất cả những tên lính cai ngục , tù nhân đều quỳ xuống và đồng thanh hô

- Miễn lễ ! Miễn lễ! Vị Hoàng thượng trẻ tuổi mặc áo long bào màu vàng, đằng trước thêu hình đầu rồng. Giọng nói vẫn chưa chững chạc. Khuôn mặt trẻ đẹp , hai mắt long lanh, miệng nở nụ cười đáng yêu.

- Kỷ thị vệ! Ta đến để báo với huynh một tin tốt . Tên họ Đào đó điều tra và kết luận người gây chuyện không phải huynh! Huynh sẽ được trả tự do

- Ừm!

- Sao huynh không vui ?

- Hoàng thượng nghĩ xem tại sao hắn lại dễ dàng thả thần ra như vậy? Đơn giản chỉ là việc điều tra thôi sao? Nếu hắn trả tự do cho thần để sai thần đi hành thích Người, giúp hắn đọat Quốc. Người tính sao?

- Ta.... quả thật chưa nghĩ tới! Nhưng Kỷ thị vệ à! Huynh hãy cứ ở bên cạnh Trẫm , giúp đỡ Trẫm. Thế là ổn! Trán Hoàng thượng trẻ bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Y đang rất sợ . Sợ có ngày, tên gian thần họ Đào đó giết y, làm con dân y lâm vào cảnh lầm than , chết chóc. Nhưng y lại nghĩ có Kỷ thị vệ chắc sẽ không sao.

- Ngày nào thần còn hơi thở, ngày đó thần sẽ dốc hết công sức bảo vệ sự an nguy cho Người! Kỷ Cung trầm giọng nói

- Tốt quá! Tốt quá! Người đâu còn ko mau thả Kỷ thị vệ ra! Hoàng Thụ lại cười . Nhìn nụ cười vô tư của y , Kỷ Cung ko nén nổi , cũng khẽ nhếch môi.  Hoàng thượng vẫn chỉ như một đứa trẻ. Vô lo vô nghĩ !

***

- A! Hạc nhỏ. Diệc Nhi đang ngồi đọc sách thì một con hồng hạc sà xuống bàn.Phúc Minh ngồi cạnh cũng ngước nhìn theo. Nhận ra đây là con hạc vốn dùng để gửi thư của Kỷ Cung , anh mỉm cười. Đoạn nhẹ nhàng rút từ chân nó ra một tờ giấy. Con hạc lập tức bay vút đi.

- Thư viết gì vậy?

- Cô mau thu dọn hành lí. Chúng ta sẽ về kinh

- Ở đây chẳng phải rất tốt sao? ^^

Từ sau khi được Phúc Minh che chờ, cô sống rất vui vẻ. Hàng ngày chỉ có việc ăn , ngủ, không còn phải vất vả làm việc. Nhưng cô vẫn chạy qua chạy lại giúp đỡ mọi người . Dần dần, ai cũng yêu mến.

- Ta cũng không biết. Kỷ sư huynh nói Hoàng thượng băng hà và dẫn cô về kinh.Huynh ấy còn bận bảo vệ Tân Hoàng đế.

- Vậy ta về phòng thu dọn hành lí!

Bất giác cô nghe thấy có tiếng khóc . Tiếng của Tiểu Đan!

Tiểu Đan đang ngồi ở bậc tam cấp , lưng cô run run . Diệc Nhi bỗng thấy nghẹn ngào

- Tiểu Đan! Muội làm sao vậy? Có ai bắt nạt muội sao? Nói xem là ai để tỉ hỏi tội người đó!

- Tỉ tỉ ! Không có ai bắt nạt Tiểu Đan cả. Chỉ có điều... Cha muội ở kinh thành.... Người mất rồi! :((

Nói rồi , Tiểu Đan lại khóc , khóc rất thảm thiết

- Ta cũng đang xuống núi . Muội có đi cùng không?

- Có ! Có! Cho muội đi với. Tiểu Đan rối rít , mắt đẫm lệ

- Ừ... ừ! Diệc Nhi cảm thấy cô gái nhỏ này thật có hiếu.

...

Cộp ... cộp

Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập

Trong xe có ba người.

" Đi cùng Phúc sư huynh này cũng thật vất vả! Hồi trước , Kỷ Cung chỉ cần bay vèo một cái là lên đỉnh núi. Còn y...." Diệc Nhi thầm nghĩ. Rồi cơn buồn ngủ ập đến,  cô nhanh chóng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

" Tội nghiệp Diệc Nhi! Hôm nay đã vất vả đi bộ cả chục dặm đường núi" Phúc Minh bỗng cảm thấy xót xa. Chân Diệc Nhi sưng vù , có vài vết xước xát.

Xe ngựa chạy nhanh , Diệc Nhi cứ dần ngả đầu vào ngực Phúc Minh. Cảm nhận được cảm giác ấm áp , cô mở mắt, ngước lên , thấy y cũng đang khép hờ đôi mắt.

Còn nhớ lúc đi , mọi người trong miếu đều chạy ra tiễn cô. Tiểu Như khóc thút thít, Tiểu Đào ôm chầm lấy cô , Tiểu Thu bịn rịn vỗ vai, Tiểu Diên cài một bông bạch trà vào tóc cô,... Chỉ có Tiểu Mạn đi gặp sư phụ đến tận tối mới về nên ko kịp chào cô. Nhưng cô vẫn nhờ Tiểu Phượng đưa cho Diệc Nhi một tờ giấy nhỏ. 

Diệc Nhi mở tờ giấy ra thì thấy những dòng chữ rất đẹp. Có thể ví như " Người như thế nào thì chữ viết cũng vậy "

" Diệc Nhi , xin lỗi vì quãng thời gian qua đã ko phải với cô! Chỉ vì tôi ghen tuông mù quáng , cũng vì tôi lo cho Kỷ huynh, sợ huynh ấy vi phạm Thiên quy , yêu cô thì sẽ bị giáng tội ! Tôi có việc này muốn nhờ cô : Tiểu Đan thực ra vốn là công chúa Hoàng Đơn. Trong cung nhiều nguy hiểm nên phải tạm trốn vào ngôi miếu này. Giờ công chúa nhập cung lành ít dữ nhiều. Mong cô hãy giúp đỡ , chăm lo cho công chúa! Chúc cô thượng lộ bình an "

" Ôi!" Diệc Nhi khẽ kêu lên đầy kinh ngạc. Cô gái nhỏ Tiểu Đan mà cô vốn tưởng là người hầu lại chính là ... Hoàng Đơn công chúa ư? Nghĩ lại lúc Tiểu Đan bị Tiểu DIên đánh thương, Tiểu Mạn đã hô " dừng tay "   , lúc đó cô còn tưởng Tiểu Mạn thương Tiểu Đan. Lại cả lúc Tiểu Đan khóc khi nghe tin cha qua đời. Đúng rồi! Chắc chắn cô ấy đã nghe thấy Phúc huynh nói " Hoàng thượng băng hà". Diệc Nhi bắt đầu hiểu ra tất cả.

Cô lại cảm thấy thắc mắc. tại sao Tiểu Đan là công chúa , danh phận cao quý mà sao lại hiền lành , tốt bụng đến thế? 

Hoặc là cô ấy có ý đề phòng với mình nên mới tỏ ra như vậy!

Tiểu Đan đang nhìn ra ngoài cửa sổ , ánh mắt buồn thảm...

-  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro