Chương 1: Họa Vô Đơn Chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 1: Họa Vô Đơn Chí

Khi Hạ Lâm ngẩng đầu thì đã phát hiện chính mình vậy mà đã đi tới trước cửa nhà.

Cửa chính đóng chặt.

Cậu đột nhiên nhớ tới, hôm nay là ngày thứ ba Tống Diên đi công tác , dựa theo kế hoạch, hắn hẳn là còn phải hai ngày nữa mới có thể trở về.

Hạ Lâm lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, tay chân lạnh ngắt, vẻ mặt ngẩn ngơ, cầm trong lòng bàn tay chính là giấy chẩn đoán bệnh nặng tựa như nghìn cân, nặng đến nỗi cậu không thể nhấc nổi cánh tay lên để mở cửa.

Cho dù đã vào nhà, vậy mà lại không thể thấy được thân ảnh của Tống Diên, sẽ không có người đến an ủi cậu, ôm cậu vào trong lòng nữa.

Hạ Lâm không biết mình đã đứng ngẩn ngơ suốt bao nhiêu lâu, cuối cùng vẫn là bắt đầu lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa.

Không ngờ vừa vào cửa, xộc tới trước mặt lại là mùi khói thuốc sặc người.

Hạ Lâm theo bản năng ho khan lên vài tiếng, chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện Tống Diên đang cúi đầu trầm mặc ngồi trên ghế sofa ở trong phòng khách,trong tay kẹp một nửa điếu thuốc, toàn thân bao phủ một tầng sương khói lượn lờ , ở phía trên bàn trà trước mặt, khắp nơi đều là tàn thuốc bị vất bừa bãi.

Hạ Lâm sững sờ một lát mới hồi phục lại tinh thần , cánh tay đang cầm tờ giấy chẩn đoán bệnh vô ý thức đem giấy mang giấu đi, cậu còn chưa có nghĩ tới sẽ cùng Tống Diên nói chuyện này, cậu không muốn nhìn thấy Tống Diên vì cậu mà đau khổ.

"Tại sao lại về sớm như vậy?" Cậu thay đổi thành ngữ điệu thoải mái , hướng về phía trước cửa sổ đi tới "Hút nhiều thuốc như vậy ,vậy mà cũng không biết mở cửa sổ ra cho thoáng không khí."

"Em đứng lại." Tống Diên từ từ ngẩng đầu nhìn về phía cậu, trầm giọng nói.

Hạ Lâm bỗng nhiên dừng lại bước chân, cậu phát hiện giờ phút này sắc mặt của Tống Diên đen lại, ánh mắt u ám, thậm chí còn mang theo một chút tia phẫn nộ không áp chế được.

"Làm sao vậy?"Cậu đè thấp giọng nói, ngược lại đi tới chỗ Tống Diên đang ngồi, "Công việc tiến thành không thuận lợi à?"

Tống Diên đột ngột đứng lên, ánh mắt không chớp nhìn thẳng về phía Hạ Lâm đang đứng, toàn thân đều lộ ra tư thế đề phòng, rõ ràng chính là cự tuyệt cậu tới gần hắn

"Em đoán xem, lúc tôi đến thành phố C, đã nhìn thấy ai?"

"Ai?"

"Dư Lạc Đồng."

Hô hấp Hạ Lâm chợt ngưng lại.

"Thế nào," Tống Diên tiếp tục nhìn chòng chọc cậu, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy châm biếm, "Rất bất ngờ có phải không? Lúc còn sống, vậy mà có thể để tôi tìm lại Lạc Đồng thêm lần nữa."

Nhịp tim Hạ Lâm ngừng hai nhịp, rồi sau đó nghe thấy âm thanh như có như không của chính mình hỏi: "Lạc Đồng cậu ấy . . . . . . . . . về nước rồi ?"

"Quả nhiên, em đã sớm biết em ấy xuất ngoại." Ý giễu cợt trên mặt Tống Diên càng thêm sâu, thậm chí còn lộ ra một nỗi hận căm thù đến tận xương tủy, "Sao lúc đó, em lại lừa dối tôi nói với tôi Lạc Đồng đã chết? Em thế này là muốn ước em ấy mau chết sớm có đúng không?

"Em lúc đầu là bị ép. . . . . ."

"Bốp ——"

Lời nói của Hạ Lâm còn chưa nói xong, đã bị bàn tay của Tống Diên hạ xuống cắt ngang .

Cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể lung lay sắp đổ, vội vàng đưa tay chống trên vách tường thân thể khó khăn lắm mới ổn định được,

Cố nén cảm giác nóng rát ở trên gò má, cậu cúi đầu trầm mặc thở gấp, chờ cho đến khi tầm mắt khôi phục rõ ràng, mới chậm rãi nói: "Anh. . . có thể để em nói cho hết lời ?"

Tống Diên cười lạnh: "Em cho rằng, tôi còn sẽ ngu xuẩn tin tưởng em thêm lần nữa?"

". . . . . ." Lại thêm một hồi choáng mắt kéo tới, mới vừa hệ thống lại lý do thoái thác, lời còn chưa nói xong đã bị cậu nuốt trở vào.

"Không còn lời nào để nói sao?" Tươi cười trên mặt Tống Diên lạnh đến thấu xương , "Hạ Lâm, mấy năm nay tôi tự hỏi tôi đối xử với em không tệ, tôi cả đời này cũng muốn cứ như vậy thực hiện hứa hẹn làm vợ chồng sống đến bách niên giai lão. Nhưng em lại đối đãi với tôi như thế nào? Em lừa gạt tôi nói Lạc Đồng đã chết, nhìn thấy tôi đau khổ bàng hoàng lâu như vậy, cuối cùng em đem tôi đến bên cạnh em, em thắng rồi, có phải hay không trong lòng rất đắc ý?"

Hạ Lâm lại nhắm mắt nói: "Tống Diên, tình yêu không có phân biệt thắng thua, em thừa nhận vào lúc anh đau khổ em thừa dịp chen vào khoảng trống đó, nhưng lừa gạt anh nói Lạc Đồng đã chết, đều không phải là ý của em."

"Đủ rồi!" Tống Diên lạnh lùng cắt ngang lời cậu nói, "Bộ dạng làm bộ làm tịch của em , tôi càng nhìn càng thấy ghét."

Hắn bước nhanh đi đến trước cửa, vẻ mặt của Hạ Lâm đột nhiên kích động đuổi theo, túm lấy cánh tay hắn, đáng thương giống một sủng vật bị vứt bỏ : "Tống Diên anh muốn đi đâu?"

Tống Diên cũng không quay đầu lại hất tay cậu: "Hạn trong vòng một ngày em mau dọn ra khỏi nhà của tôi đi!"

". . . . . . Tống Diên?" Sắc mặt của Hạ Lâm dần dần tái nhợt.

"Tôi không muốn nhìn thấy em, mời em biến ra khỏi thế giới của tôi." Tống Diên vừa dứt lời, đi ra ngoài hung hăng đóng cửa lại.

Hạ Lâm đứng tại chỗ sững sờ một hồi lâu, nước mắt tuyệt vọng từ từ lăn xuống.

"Dư Lạc Đồng, ban đầu là do cậu quyết tâm giả chết biến, bây giờ tại sao lại quay về. . . . . ."

Cậu có chút hận sự lật lọng của Dư Lạc Đồng, nhưng giờ phút này cậu càng hận bản thân nhiều hơn .

Cậu lui về phía sau vài bước, suy sụp ngồi ở trong góc phòng, mặc cho nước mắt không tiếng động rơi xuống, vẫn ngồi đó cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Rốt cuộc, cậu cũng nhớ tới tờ giấy chẩn đoán bệnh kia.

Cậu lau khô nước mắt, cúi đầu nhìn tờ giấy chẩn đoán bệnh trong tay bị làm nhăn đến không nhìn rõ hình dạng , cảm xúc dần dần bình phục trở lại.

"Cứ như vậy đi, " Cậu thật mạnh thở dài một hơi, lầm bẩm linh tinh, "Như vậy. . . cũng tốt."

Cậu vốn dĩ cũng không biết nói với Tống Diên chuyện này như thế nào, nhưng ông trời đã thay cậu ra quyết định.

Kỳ thật bất luận Dư Lạc Đồng có về nước hay không, đời này của cậu và Tống Diên chắc chắn không thể sống với nhau đến bách niên giai lão.

Một khi đã như vậy, không bằng làm cho chính mình trước khi đi thoải mái một chút.

Nghĩ đến đây, Hạ Lâm đem giấy chẩn đoán bệnh vò thành một cục ,ném vào sọt rác.

Sau đó, cậu mở cửa sổ ra làm xua tan mùi thuốc bên trong, đem những tàn thuốc trên bàn trà dọn thật sạch, đem chồng áo được phơi ở ban công thu vào, lại đem đồ ăn trong tủ lạnh phân loại rồi dán giấy ghi chú lên.

Sau đó,cậu thu thập va li hành lý của mình thật tốt, để lại chìa khóa cửa chính vào quầy để giầy,cuối cùng nhìn thoáng qua nơi kỷ niệm mà cậu và Tống Diên sống nhiều năm,tiếp đó đẩy cửa ra đi mất

Lần đầu edit truyện mong các bạn chỉ bảo nhiều hơn <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro