chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Nghĩa sắp bị Tần Dĩ Hằng cho đớp thính đến sình cả bụng rồi. Cậu chẳng biết sao mình có thể ăn một lèo hết chiếc bánh kem, chỉ cảm thấy bánh hôm nay ngọt vô cùng. Ngọt tới mức khiến cậu choáng váng mụ mị.

Khi chỉ còn lại miếng cuối cùng, Sở Nghĩa mới chậm chạp đứng lên, quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, hỏi: “Anh có ăn không ạ?”

Tần Dĩ Hằng cười, hơi hất hàm về đĩa bánh đã trống không: “Anh ăn cái gì?”

Sở Nghĩa còn chưa bỏ miếng bánh đang cầm trên tay vào miệng. Cậu đưa nó về phía anh, nhỏ giọng nói: “Ăn bánh ạ?”

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Em ăn đi.”

Thế là Sở Nghĩa đành vừa nhìn anh, vừa đút bánh ngọt vào miệng mình.

Tần Dĩ Hằng: “Có ngon không?”

Sở Nghĩa gật đầu: “Ngon ạ.”

Tần Dĩ Hằng: “Ngọt không?”

Sở Nghĩa gật đầu: “Ngọt ạ.”

Tốc độ ăn bánh của Sở Nghĩa không nhanh cũng không chậm. Toàn bộ quá trình, Tần Dĩ Hằng đều chăm chú nhìn cậu.

Lúc ở ngoài cửa, mặt Sở Nghĩa đã đỏ lên, nhưng hôn xong thì không còn đỏ nữa. Tuy nhiên môi cậu vẫn rất đỏ, vành tai cũng thế, thậm chí còn không hề có dấu hiệu bớt đỏ.

Tần Dĩ Hằng biết những lúc thẹn thùng, Sở Nghĩa sẽ dùng mũ che tai, dùng tay che mặt. Cậu luôn nghĩ làm thế người khác sẽ không phát hiện ra. Nhưng sự thật là anh chỉ giả vờ không thấy, coi như giữ thể diện giúp cậu thôi.

Khi kem bơ dính trên khóe miệng Sở Nghĩa bị cậu tự liếm hết, Tần Dĩ Hằng không khỏi nhớ đến một chuyện.

Ý tưởng cùng ăn kem bơ vừa rồi là một trong những kinh nghiệm anh học hỏi trên mạng và ghi lại vào hôm qua. Nhưng cư dân mạng không đề cử kem bơ mà gợi ý một viên kẹo ngậm.

Tần Dĩ Hằng cảm thấy kẹo không tốt lắm.

Tuy đúng là sẽ cần nhiều thời gian để ăn hết một viên kẹo, nhưng ngậm thứ này trong miệng, tiếng động tạo ra khá lớn. Hơn nữa, sau khi kết thúc nụ hôn, hương vị đọng lại hẳn sẽ chỉ có vị ngọt của đường. Thế nên anh không thích lắm. Anh cảm thấy để Sở Nghĩa nếm chút ngon ngọt cũng được, nhưng cuối cùng cậu phải nhớ tới hương vị của mình.

Vừa đúng hôm nay là ngày 14, Tần Dĩ Hằng lập tức tự có quyết định của riêng mình.Sau khi ăn bánh và thu dọn qua loa một chút, Sở Nghĩa liền lên tiếng hỏi: “Hứa Kính đâu ạ?”

Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: “Em tìm cậu ta có việc gì?”

Sở Nghĩa lắc đầu: “Dạ không, em định chào anh ấy một tiếng thôi.”

Tần Dĩ Hằng: “Cậu ta biết em đến đây rồi.”

Sở Nghĩa lại hỏi: “Anh ấy ở đâu ạ?”

Tần Dĩ Hằng đáp: “Không biết.”

Sở Nghĩa gật đầu: “Bánh ngọt là anh ấy mua về ạ?”

Tần Dĩ Hằng thấp giọng: “Anh mua.”

“Thế ạ?” Sở Nghĩa cười rộ lên: “Trước đây mọi thứ đều do Hứa Kính mua, em còn tưởng bánh ngọt lần này cũng vậy.”

Tần Dĩ Hằng chỉ vào chỗ đặt bánh ngọt khi nãy, nói với Sở Nghĩa: “Nơi tổ chức cuộc họp chiều nay cách tiệm bánh hai mươi phút di chuyển, từ tiệm bánh về khách sạn lại tốn thêm hai mươi phút nữa, anh tự đi, tự chọn, tự mang về.”

Sở Nghĩa cười càng thêm vui vẻ, gật đầu với Tần Dĩ Hằng: “Dạ dạ dạ, em xin lỗi.” Cậu khẽ dựa gần lại anh một chút, giải thích: “Vì những thứ anh tặng em trước đây đều do Hứa Kính mua giúp, nên em mới hiểu lầm.”
Tần Dĩ Hằng không biết phản bác thế nào, Sở Nghĩa nói rất đúng, thế nên anh đành bảo: “Không sao.”

Sở Nghĩa nhìn đồng hồ: “Đã sắp tám giờ rồi.” Cậu lại quay sang hỏi Tần Dĩ Hằng: “Anh đã ăn cơm chiều chưa ạ?”

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Chưa.”

Đang định tiếp lời, Sở Nghĩa chợt nghe thấy anh bổ sung: “Họp xong anh đi mua bánh ngọt cho em luôn đấy.”

Sở Nghĩa mỉm cười tươi rói: “Dạ, cảm ơn bánh ngọt của anh, ngon lắm ạ.”

Sao hôm nay cậu lại cảm thấy Tần Dĩ Hằng đáng yêu vậy nhỉ? Lời nói của anh nghe thật giống như đang ấm ức vì cậu hiểu lầm ấy. Thôi kệ, cậu cứ âm thầm coi là như thế đi. Tần Dĩ Hằng đang ấm ức một cách nghiêm túc và đường hoàng.

“Anh có đói không ạ?” Sở Nghĩa nói: “Đã tám giờ hơn rồi đấy.”

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Giữa buổi họp mọi người đã dùng một bữa trà chiều nên không đói lắm.”

Sở Nghĩa gật đầu: “Nhưng vẫn phải ăn cơm anh ạ. Buổi tối anh còn có việc gì không?”

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Không có.”

Sở Nghĩa: “Sáng mai thì sao ạ? Anh có kế hoạch gì?”

Tần Dĩ Hằng: “Chín giờ sáng mai ra ngoại thành thành phố Q.” Dứt lời, anh liền hỏi Sở Nghĩa: “Em có đi không?”

Sở Nghĩa lắc đầu: “Em đi làm gì, em có hiểu gì đâu ạ.”

Tần Dĩ Hằng đang định nói, rất nhiều đối tác cũng đưa người yêu theo cùng, nhưng Sở Nghĩa đã tiếp lời: “Với lại em còn có công việc.”

Vì thế, anh liền nuốt lời định nói lại: “Ừ, vậy em ở khách sạn chờ anh.”

Sở Nghĩa gật đầu: “Nếu tiện, anh bảo Hứa Kính gửi kế hoạch làm việc của anh cho em đi, để em biết đường bố trí thời gian.” Uống một ngụm nước, cậu lại nói: “Đơn hàng của em không nhiều lắm, chỉ có một cái phải giao cho khách vào tối mai.”

“Được rồi.” Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Em sửa soạn một chút, mặc thêm áo khoác rồi mình đi ăn.”

Sở Nghĩa không có gì cần sửa soạn, chỉ rửa mặt và mặc thêm áo, thế là xong.

Tần Dĩ Hằng cũng mặc thêm áo khoác, một chiếc măng tô dài phủ ngoài áo vest, đẹp trai đến mức Sở Nghĩa bỗng không muốn đi ăn nữa.

Hai người lần lượt ra khỏi phòng. Lúc đến hành lang, Sở Nghĩa bước nhanh hơn một chút để có thể sóng vai cùng Tần Dĩ Hằng.

Cậu hỏi: “Chúng ta ăn gì ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Đồ ăn ở thành phố Q khá nổi tiếng.” Dứt lời, anh liền giơ điện thoại lên tai, nói với người ở đầu bên kia: “Chúng tôi đang xuống lầu, được, cảm ơn.”

Chờ anh gác máy, Sở Nghĩa mới cẩn thận đưa ảnh món ăn mình chụp hôm qua ra, hỏi: “Là mấy cái này ạ?”

Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn, hơi nhíu mày: “Em muốn ăn những món này à?”

Sở Nghĩa vội thu điện thoại lại: “Dạ, không, em chỉ hỏi có phải là nó không thôi.”

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Không phải.”

Sở Nghĩa gật đầu, giải thích: “Em không đặc biệt muốn ăn cái gì, chỉ là hôm qua nhàm chán quá nên mới lên mạng search thử món ngon thành phố Q, sau đó nhìn thấy món này.”

Vừa rồi cậu chỉ muốn xem thử liệu có trùng hợp đến mức bữa tối của bọn họ chính là nó không thôi. Nhưng có lẽ là không phải rồi.

Hai người vào thang máy. Khi cửa thang máy đóng lại, Sở Nghĩa lập tức ngẩng đầu nhìn bảng điện tử theo bản năng, sau đó thoáng thấy Tần Dĩ Hằng cử động.

Sở Nghĩa quay đầu, bắt gặp cảnh tượng anh đang xòe bàn tay ra trước mặt mình, cậu không khỏi giật mình vỗ nhẹ túi áo, hỏi: “Anh muốn mượn cái gì ạ?”

Tần Dĩ Hằng hạ thấp ánh mắt: “Muốn nắm tay.” Bàn tay đang đè trên túi áo của Sở Nghĩa lập tức khựng lại. Toàn thân cậu cứng đơ ra. Mấy giây trôi qua, cậu mới chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Vì cảm nhận được vành tai mình đã bắt đầu ửng đỏ, nên sau khi nắm tay Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa liền ngẩng đầu lên, vờ như đang nhìn bảng số trên thang máy.

Trông cậu có vẻ như thật sự chẳng để ý chuyện gì, chỉ một lòng chờ cửa mở. Song trên thực tế… lòng cậu đang vô cùng rung động.

Không lâu sau, Sở Nghĩa phát hiện ra, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau ở bên ngoài.

Thú vị biết bao nhiêu.

Trình tự quan hệ của bọn họ đã hoàn toàn đi ngược với lẽ thường.

Lăn giường trước rồi mới đến ôm hôn và hẹn hò thuần khiết.

Ặc, thực ra cũng không thuần khiết lắm đâu.

Càng về đêm, gió bên ngoài càng thổi mạnh. Vừa ra khỏi cửa, Sở Nghĩa đã bị gió tạt đến co rúm cả người. Sau đó, cậu nhận ra bàn tay đang nắm tay mình của Tần Dĩ Hằng bỗng nhiên siết chặt lại.

“Lạnh không?”

Sở Nghĩa lắc đầu: “Bình thường ạ, gió hơi lớn một chút thôi.”

Tần Dĩ Hằng: “Xe đến rồi.”

Sở Nghĩa: “Dạ.”

Suốt cả quãng đường, Tần Dĩ Hằng đều không buông tay Sở Nghĩa. Mãi khi đến cạnh ô tô, anh mới thả cậu ra, sau đó mở cửa xe, ra hiệu cậu ngồi vào trong.

Lúc Tần Dĩ Hằng mở cửa, Sở Nghĩa còn đang nghi hoặc không thôi. Sao hôm nay không có ai ra mở cửa xe cho Giám đốc Tần của chúng ta vậy? Nhưng khi anh vươn tay bảo cậu ngồi vào, cảm giác hoài nghi trong cậu liền biền thành kinh ngạc. Hóa ra Giám đốc Tần muốn mở cửa cho cậu à!

Sở Nghĩa được ưu ái mà hốt hoảng. Cậu vốn không phải một “phu quân Giám đốc” đúng tiêu chuẩn, được Tiểu Trần giúp mở cửa xe cậu đã áy náy lắm rồi, giờ thì hay chưa, đích thân Giám đốc xắn tay ra trận nhé.

Vì quá xấu hổ, cậu nói không trôi chảy lắm: “Anh… anh lên trước đi ạ.”

Tần Dĩ Hằng không trả lời, chỉ khẽ nghiêng đầu, ý bảo Sở Nghĩa lên xe.

Lại một trận gió mạnh thổi tới.

Sở Nghĩa nghĩ người này là Tần Dĩ Hằng nên cũng không khách sáo nữa, lập tức bước vào trong xe. Chờ khi anh đã vào theo, cậu mới không nhịn được hỏi: “Hôm nay anh và đối tác chơi trò chơi ạ?”

Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: “Trò chơi gì?”

Sở Nghĩa: “Vì dụ như Truth or dare (*) chẳng hạn.”

(*) Truth or dare = Sự thật hay Thách thức. Tham khảo về luật chơi trò này ở ĐÂY. Bạn Sở đang nghĩ việc anh Tần mở cửa xe cho mình là lời thách thức sau khi thua game.

Tần Dĩ Hằng: “Không.”

Sở Nghĩa: “A ha ha ha.”

Cũng đúng, sao Giám đốc Tần của chúng ta có thể chơi cái trò này được chứ.

Sở Nghĩa lại hỏi: “Hôm nay anh sao thế ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Sao cái gì?”

Sở Nghĩa chăm chú nhìn Tần Dĩ Hằng khoảng vài giây, sau đó liền cười rộ lên: “Không có gì ạ, ha ha.”

Có lẽ vì đã lâu không gặp nhau nên cậu cảm thấy thế, chứ thực ra lúc nào Tần Dĩ Hằng cũng ga lăng và phong độ mà. Hơn nữa, hình như anh còn chưa làm gì kì quái đâu, chỉ mở cửa xe cho cậu thôi mà, gì căng.

Sở Nghĩa cười thầm. Hỏi làm gì chứ, có đường ăn là tốt lắm rồi.

Xe chạy một lát, điện thoại trong túi áo Sở Nghĩa chợt kêu vang. Cậu lấy máy ra xem, là mẹ Sở yêu cầu video call qua phần mềm WeChat. Cậu không bắt máy ngay lập tức mà cho Tần Dĩ Hằng xem trước rồi mới ấn nút trả lời.

“Tiểu Nghĩa.” Mẹ Sở gọi tên cậu, sau đó hỏi: “Con đến nơi chưa?”

Sở Nghĩa gật đầu: “Dạ rồi ạ.”

Mẹ Sở nhìn khung cảnh xung quanh cậu: “Vẫn đang trên xe à? Còn chưa tới khách sạn hả?”

Sở Nghĩa lắc đầu: “Con đến rồi, đang ra ngoài đi ăn với Tần Dĩ Hằng, bọn con vẫn chưa ăn uống gì ạ.”

Mẹ Sở “ừ” một tiếng, hỏi: “Tần Dĩ Hằng đang ở cạnh con à?”

Sở Nghĩa: “Vâng.”

Bên kia cười cười: “Đâu mẹ xem nào, đã lâu không được gặp thằng bé rồi.”

Sở Nghĩa quay đầu, nhỏ giọng hỏi Tần Dĩ Hằng: “Được không anh?”

Đối phương gật đầu với cậu. Sở Nghĩa lớn tiếng nói với mẹ Sở trong màn hình: “Vâng ạ.”

Vì màn hình khá nhỏ, Sở Nghĩa lại muốn Tần Dĩ Hằng lọt vào ống kính với mình nên đã chỉnh camera chếch sang một chút, lại nhân cơ hội dịch người về phía anh. Kết quả là trong video, trông cậu như đang ngả vào lồng ngực của đối phương.

Nhưng cậu không hề biết sau khi mình lén lút làm xong những việc này, Tần Dĩ Hằng đã hết sức tự nhiên khoác tay lên lưng cậu, chuyên chú ôm cậu vào lòng. Chỉ tiếc quần áo mùa đông quá dày, cậu không cảm nhận được, còn gồng mình để nhìn như dựa mà lại không thực sự dựa vào anh.

“Chào cô ạ.” Tần Dĩ Hằng mở miệng.

Mẹ Sở cười rộ lên: “Chào con, đang đi ăn tối à?”

Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Vâng, cô đã ăn gì chưa?”

Mẹ Sở: “Ăn rồi, cô đang chờ điện thoại của Tiểu Nghĩa.” Nói đến đây, bà lại nói với Sở Nghĩa bằng giọng điệu như đang trách tội: “Tới nơi cũng không báo cho mẹ một tiếng.”

Sở Nghĩa cười: “Con xin lỗi mẹ.”

Mẹ Sở: “Thôi, đến nơi là được rồi, các con chơi vui nhé, chú ý an toàn đấy.”

Sở Nghĩa: “Vâng ạ.”

Tần Dĩ Hằng: “Tạm biệt cô.”

Sở Nghĩa ngồi lại chỗ cũ, vòng tay của Tần Dĩ Hằng lập tức trống không. Cậu hỏi anh: “Khoảng bao lâu thì tới nơi ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Tầm hai mươi phút.”

Sở Nghĩa đáp: “Vâng”

Tần Dĩ Hằng đột nhiên nói: “Lại là hai mươi phút.”

Sở Nghĩa nén cười nhưng không được, đành phải giả vờ khụ khụ mấy tiếng. Em biết anh ghim rồi, bánh ngọt là anh mua!

Đường phố lúc tám giờ hơn không đông lắm, một lúc sau, xe đã dừng lại ở một con phố vắng người. Sau khi xuống xe, bọn họ liền đi về một tòa nhà hoành tráng và sang trọng.

Vừa vào cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt Sở Nghĩa là tên của nhà hàng, mới đọc lướt qua thôi đã biết đây là nơi chuyên phục vụ những thực khách giàu sang. Trong phút chốc, cậu không khỏi nhớ tới tấm ảnh chụp đồ ăn mà mình cho Tần Dĩ Hằng xem lúc ở khách sạn. Chẳng trách anh lại không biết mấy món này, đa số chúng đều là những món bình dân được bán ở ven đường. Sở Nghĩa bỗng cảm thấy mình thật ngây thơ. Người như Tần Dĩ Hằng sao có thể dẫn cậu đi ăn xiên nướng đầu đường được chứ.

Hai người vào trong thêm vài bước, nhân viên phục vụ nhà hàng liền ra tiếp đón và chúc họ có một buổi tối vui vẻ.

Tần Dĩ Hằng báo tên, nhân viên phục liền dẫn đường cho họ vào bàn.

Đây là một nhà hàng yên tĩnh, khách khứa cũng không nhiều. Lúc này Sở Nghĩa mới nhận ra nhà hàng này được xây theo hình trụ rỗng, khoảng không chính giữa có đặt một đài phun nước theo hình và hiện giờ, những dòng nước nó phun ra cũng đang tạo thành một hình khối vô cùng kỳ lạ.

Sở Nghĩa nhìn thêm mấy lần. Nhưng phải theo sự di chuyển của nhân viên nhà hàng, cậu mới dần nhận ra đài phun nước kia đang phun hình gì – một con thỏ.

Cậu muốn chỉ cho Tần Dĩ Hằng cùng xem, nhưng vừa nâng tay lên lại đột nhiên buông xuống. Thôi, để lúc có hai người nói sau vậy.

Không lâu sau, nhân viên nhà hàng đã đưa họ tới một phòng ăn riêng.

“Ngài Tần, có thể mang đồ ăn lên luôn chưa ạ?”

Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Được rồi, cảm ơn.”

Sau khi vào phòng, Sở Nghĩa mới nhận ra đứng ở góc này còn nhìn rõ con thỏ bằng nước hơn đứng ngoài kia.

Thế nên chờ cửa phòng đóng lại, cậu liền kéo tay áo Tần Dĩ Hằng: “Anh nhìn cái đài phun nước kia đi, là một con thỏ đấy.”

Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Anh biết.”

Sở Nghĩa tò mò: “Ban nãy anh cũng thấy ạ?”

Đã nhìn thấy mà tầm mắt vẫn hướng về phía trước, sự bình tĩnh của anh đúng là ở một đẳng cấp khác.

Tần Dĩ Hằng: “Trước đó anh đã tới đây rồi.”

Sở Nghĩa: “…”

Sở Nghĩa: “À dạ.”

Ok.

Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy đẳng cấp lạnh nhạt, thờ ơ với đời của anh rất rất cao.Phòng ăn rộng rãi, nhưng bàn ăn không quá lớn, đồ trang trí cũng không nhiều, đều theo phong cách ẩm thực nước Pháp, thưa thớt và tinh tế.

Tần Dĩ Hằng bước tới trước bàn ăn, kéo ghế dựa ra. Thấy vậy Sở Nghĩa thấy cũng đi qua, kéo cái ghế ở phía đối diện. Nhưng lúc chuẩn bị ngồi xuống, cậu lại phát hiện anh vẫn đứng sau chiếc ghế chăm chú nhìn mình.

Sở Nghĩa lập tức hiểu ra, vội vàng đẩy cái ghế mình vừa tự kéo vào, chạy sang chỗ Tần Dĩ Hằng, ngồi xuống chiếc ghế anh vừa kéo, nói: “Em cảm ơn.”

Hôm nay anh là gentleman Tần.

Là chồng anh, đương nhiên cậu phải phối hợp vô điều kiện.

Tần Dĩ Hằng xoa đầu Sở Nghĩa một chút, lại như cảm thấy không đủ, trượt tay theo sườn mặt của cậu, nắm cằm cậu khẽ nâng lên.

Sở Nghĩa ngửa đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, cười áy náy cho sự bất cẩn không phối hợp vừa nãy: “Hì hì.”

Tần Dĩ Hằng ngồi xuống ở phía đối diện. Không lâu sau, nhân viên phục vụ gõ cửa, bưng một tô canh cùng với bát đũa cho hai người vào rồi rời đi.

Tần Dĩ Hằng giải thích: “Nhà hàng này có món canh rất nổi tiếng.”

Sở Nghĩa: “Thế ạ, em nếm thử xem.” Nói rồi, cậu cầm thìa múc một ngụm canh lên.

Tần Dĩ Hằng không vội, chống tay lên mặt bàn, chăm chú nhìn Sở Nghĩa, nói: “Cẩn thận nóng.”

Dứt lời, trong đầu anh đột nhiên lóe lên một hình ảnh, ngay sau đó, anh trúc trắc bổ sung: “Cục cưng.”

Âm thanh trong trẻo khi thìa sứ chạm vào bát sứ bỗng nhiên biến mất.

Sở Nghĩa cúi đầu, tay cầm thìa đã cứng đơ, không nhúc nhích một chút nào.

Cậu khẽ nhíu mày theo bản năng.

Tần Dĩ Hằng… đang… gọi cậu à?
Giọng Tần Dĩ Hằng vừa nhẹ vừa trầm, Sở Nghĩa cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Vì không ngẩng đầu nhìn anh, nên cậu bắt đầu nghi ngờ, không biết câu nói vừa rồi có phải do mình tưởng tượng ra không.

Cục cưng?

Điều này xuất phát từ quy tắc nào của một quý ông vậy?

Sở Nghĩa không ngẩng đầu nhưng lại ngước mắt lên, trộm liếc Tần Dĩ Hằng, phát hiện anh đã bắt đầu ăn canh.

Cậu đành tiếp tục ăn canh.

Lần thứ hai ngẩng đầu lên, Sở Nghĩa đã uống xong canh.

Tần Dĩ Hằng hỏi cậu: “Thế nào?”

Sở Nghĩa gật đầu: “Ngon ạ.”

Tần Dĩ Hằng mỉm cười với cậu.

Hai người vẫn không nói chuyện với nhau, Sở Nghĩa quay đầu thưởng thức đài phun nước bên ngoài, Tần Dĩ Hằng lại tiếp tục ăn canh.

Bầu không khí vô cùng yên lặng.

Anh không ngờ mình gọi “cục cưng” lại khiến không khí trở nên mất tự nhiên như vậy, cũng không ngờ sẽ khiến cậu khó tiếp thu đến thế, điều này không hề giống với tưởng tượng của anh.

Vừa uống canh, Tần Dĩ Hằng vừa nhớ tới lần gặp Chu Trạch.

Sao hắn có thể nói ra từ “cục cưng” tự nhiên như vậy?

Còn anh lại không thể?

Tần Dĩ Hằng bắt đầu hối hận, anh cảm thấy lẽ ra bản thân nên lén lút luyện tập trước đã, anh chưa bao giờ ra trận mà chưa có sự chuẩn bị, huống chi đối tượng hiện giờ còn là Sở Nghĩa.

Rất qua loa.

Hơn nữa phản ứng của Sở Nghĩa cũng không tốt.Mặt không đỏ, tai cũng không đỏ.

Cậu không hề có phản ứng gì.

Tần Dĩ Hằng cảm thấy mình cần suy nghĩ lại.

Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên rất đúng lúc. Canh là món khai vị, đợi khi Tần Dĩ Hằng uống xong, nhân viên phục vụ liền gõ cửa tiến vào, sau đó đặt tất cả những món ăn Tần Dĩ Hằng yêu cầu lên bàn.

Đài phun nước bên ngoài biến hóa liên tục, chờ khi nhân viên phục vụ rời đi, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, đài phun nước đã thay đổi từ con chó nhỏ sang con hổ nhỏ.

Sở Nghĩa tò mò, lúc ăn cũng nhìn thêm mấy lần.

Nhìn vài lần, cậu đã phát hiện ra nguyên lý hoạt động của đài phun nước.

Đơn giản là nhờ sự biến đổi của miệng vòi phun và áp lực nước, giúp dòng nước biến đổi thành những hình dạng khác nhau.

“Em thích đài phun nước này sao?” Tần Dĩ Hằng đột nhiên hỏi.

Sở Nghĩa thu hồi ánh mắt, cầm lấy chiếc dĩa trước mặt: “Lần đầu được nhìn thấy, em chỉ tò mò về cách nó hoạt động thôi ạ.” Cậu cười với Tần Dĩ Hằng: “Nó mang tới cho em chút linh cảm thiết kế.”

Tần Dĩ Hằng gật đầu.

Sở Nghĩa: “Đôi khi có những lúc không thể tìm thấy linh cảm, em thường ra ngoài đi dạo. Cái gọi là linh cảm thật sự rất thần kỳ, có thể đột nhiên xuất hiện vào lúc em không ngờ tới.”Cậu vốn định kể tiếp một, hai chuyện từng xảy ra trên hành trình làm thiết kế của mình, nhưng thấy Tần Dĩ Hằng không quá hứng thú, chỉ cười giữ mặt mũi cho cậu, cậu quyết định sẽ không kể nữa.

Hai người không nói chuyện, bắt đầu ăn cơm.

Đã không gặp nhau nhiều ngày như vậy, hẳn là Sở Nghĩa có rất nhiều điều muốn nói với Tần Dĩ Hằng.

Mỗi ngày cậu đều nhớ về anh, nhất là vào buổi tối.

Không những thế, cậu nhớ Tần Dĩ Hằng đến mức phải tưởng tượng anh đang nằm ngủ cạnh bên như bình thường mới vào giấc được.

Cậu không ngờ, hóa ra yêu lại là như vậy.

Tuy trước kia chưa từng yêu ai, nhưng Sở Nghĩa đã từng thấy dáng vẻ của rất nhiều người khi yêu.

Dù là khi học trung học, đại học, hay bây giờ khi đã đi làm, thi thoảng sẽ có vài người bạn cãi nhau với người thương hoặc thất tình tìm cậu giãi bày.

Đầu tiên là do Sở Nghĩa rất giỏi trong vai trò người lắng nghe.

Thứ hai là vì Sở Nghĩa đang độc thân, nếu không bận chuyện gì, gần như chỉ cần gọi là cậu sẽ tới.

Nghe nhiều chuyện tình yêu của người khác, cậu liền cho rằng tình yêu phải như nọ như kia.

Nhưng hiện giờ xem ra không phải như vậy.

Thứ này, phải tự mình trải nghiệm mới hiểu được.

Sở Nghĩa suy nghĩ, bỗng nhiên cười rộ lên.

Chắc vì nhạc trong phòng ăn bỗng nhiên đổi sang giai điệu bi thương nên cậu mới tự tưởng tượng, khiến tâm trạng trở nên buồn bã như vậy.

Tần Dĩ Hằng lại chẳng làm gì cậu.

Ngược lại, anh rất tốt, muốn tốt bao nhiều liền tốt bấy nhiều.

Một lát sau, nhạc trong phòng trở nên dịu nhẹ hơn, sau đó, Sở Nghĩa ăn xong bữa cơm.

Từ phòng ăn có thể ngắm nhìn đài phun nước qua cửa sổ sát đất phía trước, ở đó có hai cái ghế. Sở Nghĩa hơi buồn chán, thấy Tần Dĩ Hằng còn đang ăn liền nói với anh: “Anh cứ ăn nhé, em qua đằng kia ngồi một lát.”

Tần Dĩ Hằng nghe cậu nói, phản xạ đầu tiên là ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó lại nhìn sang ghế tựa bên kia, cuối cùng mới gật đầu nói được.

Sở Nghĩa cầm điện thoại của mình qua đó ngồi.

Đài phun nước lúc này đã đổi thành một con gấu.

Sở Nghĩa đã tìm ra quy luật của nó, đơn giản có năm loài động vật, thỏ, gấu, chó, mèo, và rùa.

Đang rảnh lại nhàm chán, cậu chụp hình con gấu. Vừa buông di động, đài phun nước liền biến thành hình con rùa, Sở Nghĩa lại chụp thêm mấy bức.

Đến lần thứ hai đặt điện thoại xuống, Tần Dĩ Hằng đã ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cậu.

“Anh cũng ăn xong rồi ạ?” Sở Nghĩa hỏi.

Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Ừ.”

Sở Nghĩa: “Chúng ta đi về hay vẫn ở lại ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Em muốn về chưa?”

Sở Nghĩa tự hỏi vài giây: “Ngồi thêm chút nữa đi ạ.”

Tần Dĩ Hằng: “Được.”

Cậu muốn ngồi thêm chút nữa là để chụp nốt những con vật còn lại. Khi chụp đến con thỏ, cảm thấy bầu không khí yên lặng đến mức kỳ lạ, Sở Nghĩa định kiếm chuyện gì đó để nói với Tần Dĩ Hằng.

Nhưng cậu lại không làm như thế nữa, bởi vì chỉ một chút nữa thôi cậu sẽ chụp được hình con mèo rồi, khi đó có thể về khách sạn luôn.

Khi đài phun nước chuẩn bị thay đổi từ hình chó sang hình mèo, Tần Dĩ Hằng vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

“Trước kia em học thiết kế là do hứng thú với ngành này hay do điểm thi đại học?”

Sở Nghĩa buông điện thoại xuống: “Một phần do em cảm thấy tò mò với ngành thiết kế, mà cũng có phần vì điểm số. Em không muốn rời khỏi thành phố A, mà với điểm của em khi đó, muốn đỗ vào một trường đại học ở thành phố A, chỉ có ngành thiết kế khiến em cảm thấy hứng thú nhất, nên em liền chọn ngành này.”

Tần Dĩ Hằng gật đầu, lại hỏi: “Bản thiết kế tốt nghiệp của em còn không?”

Sở Nghĩa gật đầu: “Còn ạ, ở chỗ mẹ em.”

Tần Dĩ Hằng: “Anh muốn xem một chút.”

Sở Nghĩa gật đầu: “Được ạ, lần tới về em sẽ lấy.”

Tần Dĩ Hằng: “Em còn thích chụp ảnh nữa à?”

Sở Nghĩa nở nụ cười: “Cũng không hẳn ạ, em chỉ ngẫu nhiên chụp vài bức thôi.”

Tần Dĩ Hằng: “Có tác phẩm gì không?”

Sở Nghĩa hơi rụt tay về: “Nào có tác phẩm gì, mấy năm gần đây em rất ít chụp, có chụp thì đều đăng trên trang xã hội.”

Tần Dĩ Hằng: “Anh xem rồi, anh còn lưu về.”

Sở Nghĩa kinh ngạc: “Dạ? Anh lưu cái nào thế ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Lưu hết.”

Sở Nghĩa càng ngạc nhiên hơn: “Nhiều ảnh lắm mà, ảnh của bao nhiêu năm liền, anh lưu cả sao?”

Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Lưu hết.”

Sở Nghĩa vội vàng cất di động đi: “Cho em xem đi, đã lâu em không vào trang xã hội của mình, anh đã lưu những gì thế ạ?”

Tần Dĩ Hằng lấy điện thoại trong túi ra.

Anh vừa mở khóa, màn hình chính hiện ra ảnh của Sở Nghĩa.

“Này này này, sao anh lại có bức ảnh này của em thế ạ, em còn không có nữa.” Mắt cậu mở to nhìn Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng cố gắng cưỡng lại ánh mắt của Sở Nghĩa trong hiện thực, lại cúi đầu xuống nhìn Sở Nghĩa trong ảnh: “Anh hỏi người khác.”

Sở Nghĩa im lặng một chút.

Câu trả lời của Tần Dĩ Hằng khiến cậu cảm nhận được chút hương vị thanh xuân.

Thật giống như có người thích chàng trai lớp bên, người ta hỏi cậu kiếm được ảnh chàng trai kia từ đâu, cậu ấy chắc sẽ trả lời bằng giọng điệu như vậy.

Hỏi người khác.

Tôi lợi hại không?

Sở Nghĩa cảm thấy vui hơn hẳn, cậu mấp máy miệng một lúc rồi mới nói: “Sao anh lại để hình em làm hình nền vậy ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Không được sao?”

Sở Nghĩa không nhịn được cười, đành cúi đầu xuống: “Được chứ, có thể mà.”

Sau đó Tần Dĩ Hằng ấn vào Album, click mở một folder có tên “Tác phẩm của Sở Nghĩa”. Đúng như tên, bên trong folder đều là những thứ liên quan đến Sở Nghĩa, không chỉ là ảnh cậu chụp, còn có vài thứ cậu thấy ưng rồi chia sẻ trên trang xã hội.

“Mấy cái này anh cũng lưu nữa ạ?” Sở Nghĩa thì thầm.

Tần Dĩ Hằng: “Anh cảm thấy coi được nên lưu.”

Sở Nghĩa bỗng nhiên tự hỏi chính mình.

Cậu luôn nghĩ rằng mình thích Tần Dĩ Hằng, nhưng khi so sánh với người kia, cậu chưa thể hiện được gì cả. Cậu chỉ có một trái tim, cả ngày ngoài việc kích động trong mù quáng, rộn ràng trong u mê thì chẳng hề có tác dụng.

Tế bào toàn thân Sở Nghĩa bỗng trở nên tràn trề năng lượng, cậu nhìn Tần Dĩ Hằng đang lướt nhìn màn hình di động, hỏi: “Anh lưu nhiều thứ về em như vậy làm gì ạ?”

Ngón tay Tần Dĩ Hằng ngừng lại, nghiêm túc giải thích: “Muốn hiểu thêm về em.”

Sở Nghĩa cúi đầu thấp hơn: “A.”

Tần Dĩ Hằng tiếp tục: “Vừa rồi anh nói những chuyện ấy với em cũng vì muốn hiểu hơn về em.”

Sở Nghĩa chớp mắt: “Vậy ạ?”

Chẳng trách anh lại chủ động hỏi.

Sở Nghĩa thầm ho hai tiếng, nói nhỏ: “Em còn rất nhiều điều để khám phá.”

Tần Dĩ Hằng đáp lại cậu: “Từ từ rồi chúng ta sẽ khám phá.”

Sở Nghĩa gật đầu: “Vâng ạ.”

Đến khi Tần Dĩ Hằng trở về màn hình chính, chuẩn bị cất di động đi, Sở Nghĩa đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cậu khẽ đè tay Tần Dĩ Hằng, ngẩng đầu nhìn anh: “Chờ chút. Anh cũng gửi cho em một bức ảnh của anh đi ạ, em muốn đặt làm hình nền.”

Khóe miệng Tần Dĩ Hằng khẽ nhếch, nhưng thật đáng tiếc, anh nói: “Trong di động của anh không có ảnh.”

Sở Nghĩa thất vọng trả lời: “Vậy thôi ạ.”

Ngay khi Sở Nghĩa chuẩn bị buông tay Tần Dĩ Hằng, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, để lại trên cánh tay mình như trước, nói với cậu: “Bây giờ chụp.”

Sở Nghĩa nhất thời không kịp phản ứng: “Dạ?”

Tần Dĩ Hằng vỗ vai Sở Nghĩa, sau đó lập tức đứng dậy, chỉ vào đài phun nước vừa đổi thành hình mèo ở phía sau: “Đến đây đi.”

Mèo chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất, thời gian còn lại cho Sở Nghĩa không nhiều lắm. Cậu không còn thì giờ để cảm thán hành động của Tần Dĩ Hằng, vội vàng đứng dậy, lui vài bước về phía sau, ngồi xổm xuống trước Tần Dĩ Hằng.

Thật ra cậu chụp ảnh người rất xấu, nhưng Tần Dĩ Hằng trời sinh đã hợp làm người mẫu, cậu không cần tìm góc chụp, có chụp ra sao anh đều đẹp.

Một người đàn ông cao 1m87, khoác áo choàng dài đứng trong bóng tối, phía sau là cảnh phản chiếu của thành phố về đêm và đài phun nước lấp lánh ánh sáng.

Sở Nghĩa không kìm được chụp lấy vài tấm, cùng lúc đó, cậu nhận ra trong ống kính của cậu, Tần Dĩ Hằng dần trở nên dịu dàng hơn.

“Được rồi.”

Sở Nghĩa đứng lên, đi lại gần anh.

Tần Dĩ Hằng chưa cần nhìn ảnh đã nói như đang thúc giục: “Em có thể đặt làm hình nền.”

Sở Nghĩa không nghĩ quá nhiều, nhanh chóng vào phần cài đặt, chọn một tấm ảnh Tần Dĩ Hằng mỉm cười, không nhìn vào ống kính làm hình nền màn hình chính.
Thầy Tần hỏi lại Sở Nghĩa: “Thầy không đẹp trai sao?”

Sở Nghĩa cười càng tươi hơn: “Đẹp trai lắm ạ.”

Tần Dĩ Hằng cũng mở màn hình di động của mình lên, nhìn Sở Nghĩa trên đó: “Đây cũng đẹp trai.”

Sở Nghĩa bị Tần Dĩ Hằng chọc cười, nhưng lại không thể cười quá to, chỉ đành nghẹn lại, cười thầm.

Nghẹn đến tận lúc trên đường trở về, chỉ cần nghĩ đến việc Tần Dĩ Hằng bỗng dưng bảo cậu chụp ảnh ngay tại chỗ, còn giám sát cậu cài đặt ảnh chụp thành hình nền, rồi không hề đỏ mặt tự khen mình đẹp trai, cậu lại rất muốn cười.

Không thể để Tần Dĩ Hằng nhìn thấy, cậu chỉ đành che miệng cười, sau đó kéo độ sáng màn hình xuống thấp, lén lút mở màn hình chính ra xem lần nữa.

Bởi vì ăn tối muộn, khi bọn họ trở về khách sạn cũng đã gần mười một giờ.

Trước đó Hứa Kính đã gửi cho Sở Nghĩa thời gian biểu của Tần Dĩ Hằng, sáng mai anh còn có việc.

Sở Nghĩa nghĩ lát nữa chắc anh sẽ muốn làm gì đó trên giường, nên vừa về cậu liền vào phòng tắm tắm rửa, không làm mất thời gian thêm nữa.

Cậu vào phòng tắm được một lúc, Tần Dĩ Hằng liền lấy điện thoại, mở folder lưu bản hướng dẫn “50 điều để theo đuổi một người” ra.

Càng xem, anh càng nhíu mày.

Càng xem, càng cảm thấy không hài lòng.

Đang xem, bỗng nhiên trên màn hình di động nhảy ra một tin nhắn.

Là Triệu Tín gửi.

Triệu Tín: Anh anh anh anh anh anh anh anh anh anh

Triệu Tín: Hôm nay anh dâu tới đúng không?
Triệu Tín: Thế nào thế nào rồi?

Triệu Tín: Hôm nay có xảy ra chuyện gì không?

Tần Dĩ Hằng trả lời: Buổi tối em ấy mới đến.

Tần Dĩ Hằng: Cùng ăn tối.

Triệu Tín: Không có gì nữa ạ?

Tần Dĩ Hằng: Không.

Triệu Tín: Anh không có hành động gì ạ?

Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn về hướng phòng tắm.

Anh có hành động.

Nhưng mà…

Tần Dĩ Hằng: Không quá thành công.

Triệu Tín bên kia ngay lập tức tận tình hỏi thăm: Như thế nào ạ?

Tần Dĩ Hằng nhớ lại dáng vẻ ngày hôm nay của Sở Nghĩa, cảm thấy bình thường, không khác gì mọi khi.

Tần Dĩ Hằng: Những gì tôi nói, những điều tôi làm, em ấy đều phản ứng rất bình thường, không rung động.

Tần Dĩ Hằng hít một hơi, cúi đầu tiếp tục gõ chữ.

Tần Dĩ Hằng: Rất khó.Câu “khó quá” này của Tần Dĩ Hằng như kích thích Triệu Tín. Chưa đến nửa phút sau, cậu ta đã gửi tới hơn mười tin nhắn, tích tích tích tích, cả căn phòng đều bị tiếng thông báo WeChat nhấn chìm.

Triệu Tín: Từ từ mà tiến đi anh.

Triệu Tín: Giờ mới bắt đầu thôi

Triệu Tín: Hơn nữa anh lại là người mới, vừa nhận nhiệm vụ mà.

Triệu Tín: Còn nữa, anh à

Triệu Tín: Em không biết trước mặt anh dâu anh sẽ thế nào

Triệu Tín: Nhưng với bọn em anh quá kiệm lời.

Triệu Tín: Như thế sẽ khiến người ta cảm thấy anh không thích và không muốn gần gũi với người ta.

Triệu Tín: Đối với anh dâu, anh phải dịu dàng một chút.

Triệu Tín: Nói chuyện đừng cứng nhắc như vậy.

Triệu Tín: Anh phải cho anh dâu thấy anh đối xử với anh ấy khác hoàn toàn với mọi người.

Tần Dĩ Hằng dựa vào bàn, tay cầm một cốc nước, nghiêm túc đọc tin nhắn Triệu Tín gửi. Chỉ vài dòng như thế nhưng anh đã nhìn một lúc lâu, còn suy nghĩ lại nhẹ nhàng trôi tới một nơi xa xôi.Mấy phút sau, anh giơ cốc nước lên uống một ngụm, trả lời Triệu Tín: Ừ.

Tần Dĩ Hằng: Cảm ơn.

Phía phòng tắm vang lên tiếng động, anh hơi ngẩng đầu, thấy Sở Nghĩa đang chầm chậm bước ra. Để điện thoại ở chế độ im lặng rồi cất vào trong túi, anh quay đầu rót cho cậu một cốc nước.

“Anh vào tắm đi ạ.” Sở Nghĩa đi đến bên cạnh Tần Dĩ Hằng, nhận lấy cốc nước anh đưa.

Tần Dĩ Hằng sờ tóc cậu, nói: “Lại không sấy tóc rồi.”

Sở Nghĩa cười: “Chờ anh tắm xong nó khô là vừa ạ.”

Tần Dĩ Hằng không đi tắm ngay mà đứng tại chỗ nhìn Sở Nghĩa uống nước. Cậu ngửa đầu, yết hầu chuyển động khi nuốt nước vào, khiến tầm mắt anh cũng dịch chuyển theo. Chờ khi cậu uống xong, buông cốc xuống, anh mới hơi hoàn hồn.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không đi vào phòng tắm vì chẳng thể rời mắt khỏi giọt nước đang rung rinh sắp rơi khỏi môi dưới của cậu.
Thấy Sở Nghĩa hơi hé miệng, chuẩn bị liếm giọt nước lóng lánh kia đi, Tần Dĩ Hằng vội giữ lấy đầu cậu, tranh thủ lúc cậu chưa kịp hành động, cướp lấy nó trước.

Vẫn còn chưa đủ.

Sở Nghĩa nhanh chóng nhắm hai mắt lại, cái cốc cậu cầm trên tay cũng bị người nọ lấy đi. Trong không khí vang lên tiếng va chạm của đáy cốc với mặt bàn, ngay sau đó, tay cậu liền bị đối phương nắm chặt.

Không chỉ một bàn tay, Tần Dĩ Hằng còn nắm luôn cái tay đang đặt ở mép bàn của Sở Nghĩa, vòng chúng ra sau lưng cậu.

Sở Nghĩa bị Tần Dĩ Hằng trói buộc một lần nữa. Thân thể cậu mềm nhũn ra, không thể động đậy.

Tần Dĩ Hằng dùng một tay nắm hai cổ tay cậu, tay còn lại đặt trên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, rồi anh chầm chậm tới gần, ra sức hôn lên môi cậu.

Sở Nghĩa không thể lùi về phía sau, chỉ đành ngồi thẳng lên mặt bàn.

Cảm nhận được sự biến đổi độ cao của cậu, Tần Dĩ Hằng rời môi cúi đầu nhìn, sau đó nhanh chóng hôn tới, đồng thời đẩy cậu ngồi vào sâu hơn.

Tần Dĩ Hằng đứng cạnh bàn, để chừa khoảng trống cho anh, Sở Nghĩa buộc phải ngồi với tư thế vô cùng xấu hổ.

Vì vừa uống nước xong, môi lưỡi cậu ướt mềm, cực kỳ ngon miệng. Tần Dĩ Hằng gặm cắn một lúc mới hơi thỏa mãn. Anh chầm chậm rời môi, nhịp thở của Sở Nghĩa đã khá dồn dập. Có lẽ vì đoán nụ hôn kết thúc rồi nên cậu khẽ mở mắt ra, đôi mắt nai con không cười vẫn hơi híp lại này cũng thật ưa nhìn.

Làm với Sở Nghĩa rất nhiều lần, hiển nhiên Tần Dĩ Hằng có thể nhận ra, lúc này lửa tình trong cậu đã được khơi lên rồi. Vì thế, anh cúi xuống… Sở Nghĩa đang mặc một chiếc quần thể thao không dày, mắt anh sáng quắc, mục tiêu hết sức rõ ràng.

Sở Nghĩa nhanh chóng phát hiện tầm mắt của anh, vành tai thoáng chốc đỏ bừng, người cũng hơi co lại.

Tần Dĩ Hằng cười khẽ, ôm lấy thắt lưng cậu, không cho cậu cử động: “Không sao, anh cũng thế mà.”

Sở Nghĩa: “…”

Lời an ủi của anh ngay lập tức có tác dụng, Sở Nghĩa đỏ mặt tại trận.

Tần Dĩ Hằng thu ánh mắt lại, khi đối diện với cậu thì khẽ hất cằm: “Em ngẩng đầu lên.”

Sở Nghĩa nghe lời, cậu thấy anh cúi đầu, cũng cảm nhận được anh đang nhẹ nhàng hôn lên yết hầu trên cổ mình.

Sau đó, anh ghé vào tai cậu, nói: “Lên giường chờ anh.”

Tần Dĩ Hằng đã rời đi, nhưng Sở Nghĩa vẫn ngồi trên bàn trong trạng thái tay mềm chân nhũn thật lâu.

Ngày trước cậu cứ oán giận vì sao Tần Dĩ Hằng không bắn chút tín hiệu mờ ám với mình mà luôn trực tiếp ra tay. Nhưng giờ cậu biết mình đã oán giận sai rồi. Bởi vì cách anh ám chỉ chẳng những không thể giúp cậu khá hơn, mà còn khiến cậu thêm căng thẳng.

Sở Nghĩa ngoan ngoãn nằm trên giường hệt như phi tử chờ lâm hạnh thời cổ đại. Nghe tiếng nước loáng thoáng truyền ra từ phòng tắm, cậu cố ổn định hơi thở của mình. Toàn thân cậu nóng lên, suy nghĩ trong đầu cũng dần hỗn loạn, trái tim đang đập mạnh nhưng vô cùng có quy luật. Sở Nghĩa ngơ ngác nhìn lên trần nhà, vô thức nghĩ tới vô số hình ảnh khiến người ta xấu hổ, nơi nào đó trên cơ thể cũng càng lúc càng trống rỗng, càng ngày càng khao khát được lấp đầy.

Trong khoảnh khắc cửa phòng tắm mở ra, Sở Nghĩa giật mình đến mức run lên nhè nhẹ.

Tần Dĩ Hằng đang xỏ dép lê, bên này Sở Nghĩa nắm chặt mép chăn, giương mắt ngây ngốc nhìn anh. Hai giây sau, cậu mới phát hiện có gì đó không đúng lắm. Tuy cậu rất nghe lời ngoan ngoãn chờ anh ở trên giường, nhưng cũng đâu cần nghe đến trăm phần trăm như vậy.

Cũng nên làm những chuyện khác chứ…

Di động để trong túi áo khoác, giờ đi lấy chắc là không kịp. Sở Nghĩa vội liếc nhìn đầu giường, tiện tay lấy một quyển sách nhỏ ở trên đó, vừa giả vờ đọc, vừa nghe ngóng động tĩnh của người kia.

Tần Dĩ Hằng đi ra, mang theo một luồng hương thơm và khí nóng. Từ khóe mắt, Sở Nghĩa thấy anh không lập tức lên giường mà đi đến chỗ bọn họ vừa hôn môi, uống một cốc nước rồi mới đi tới.

Sở Nghĩa vội vàng thu mắt lại, nghiêm túc đọc chữ trên quyển sách nhỏ.

“Đói à?” Tần Dĩ Hằng hỏi.

Sở Nghĩa ngẩng đầu: “Không ạ.”

Tần Dĩ Hằng: “Thế em xem cái đó làm gì?”

Bấy giờ Sở Nghĩa mới phát hiện, quyển sách mình cầm trên tay chính là thức đơn của khách sạn này.

“…” Cậu đành đóng sách lại, đáp: “Em chán quá nên tùy tiện xem một chút thôi.”

Tần Dĩ Hằng không quá quan tâm vấn đề này, chờ Sở Nghĩa cất thực đơn đi, anh liền vén chăn lên giường.

Khách sạn mở hệ thống sưởi hơi nên không cần đắp chăn cũng đủ ấm. Vì thế, một lúc sau, Tần Dĩ Hằng cảm thấy vướng víu, trực tiếp đá tung chăn.

Sau khi mặt đối mặt, anh liền vươn tay vuốt tóc Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa biết Tần Dĩ Hằng đang muốn làm gì: “Khô rồi ạ.”

Ánh mắt anh bỗng trở nên hết sức dịu dàng, bàn tay cũng chuyển xuống vuốt ve vành tai cậu.

Sở Nghĩa đoán Tần Dĩ Hằng không định bắt đầu ngay. Lần trước cậu thật hưởng thụ cảm giác tán tỉnh trước khi làm tình, có lẽ Tần Dĩ Hằng cũng vậy.

Lúc này, anh đang nhìn cậu vô cùng nghiêm túc.

Sở Nghĩa bị nhìn thật lâu, yết hầu không khỏi hơi chuyển động.

Tần Dĩ Hằng hỏi: “Em nuốt nước bọt à?”

Sở Nghĩa chớp mắt: “Vâng.”

Không biết Tần Dĩ Hằng học theo cậu hay thế nào, Sở Nghĩa vừa trả lời xong, yết hầu của anh cũng lập tức chuyển động lên xuống. Sau đó, anh nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chồng nhỏ.”

Tay chân Sở Nghĩa nhũn ra trong chớp mắt, toàn thân bắt đầu tê dại. Cậu không kiềm chế được, lại nuốt nước ực một cái rồi mới đáp: “Dạ.”

“Bánh kem.” Tần Dĩ Hằng tiếp tục gọi, nghĩ một chút, anh lại bổ sung một tiếng: “Bánh kem nhỏ.”

Sở Nghĩa chớp mắt nhìn anh: “Gì ạ?”

Tần Dĩ Hằng không sờ vành tai Sở Nghĩa nữa mà bắt đầu vuốt ve lông mày cậu: “Tạm thời anh mới nghĩ ra hai cách gọi này.” Anh nhìn thẳng vào đáy mắt cậu, giọng nói càng thêm dịu dàng, thậm chí nghe như đang dụ dỗ: “Thích anh gọi em là gì? Chồng nhỏ? Hay Bánh kem nhỏ?”

Sở Nghĩa bị thính đến nỗi vừa mềm vừa cứng. Khi nói những lời này, Tần Dĩ Hằng đều chú ý cao giọng ở âm cuối mỗi cái tên. Giọng điệu ấy thật chẳng khác nào chiếc móc câu, móc thẳng vào tim cậu.

Vì thế, cậu đáp: “Cái nào cũng được ạ.”

Tần Dĩ Hằng lắc đầu, không tán thành cho lắm: “Nếu chỉ được chọn một cái thì sao?”

Sở Nghĩa suy nghĩ, hỏi lại: “Anh thích cái nào hơn ạ?”

Tần Dĩ Hằng nhíu nhẹ lông mày, xem ra rất khó để quyết định: “Anh thích cả hai.”

Sở Nghĩa đặt tay lên vai anh, giọng nói mềm mại như đang làm nũng: “Vậy anh gọi cả hai có được không?”

Tần Dĩ Hằng lập tức đồng ý: “Được.”

Sở Nghĩa tiếp tục: “Anh gọi cái đầu tiên đi.”

Tần Dĩ Hằng nhìn đôi mắt cong cong như mảnh trăng giữa trời của Sở Nghĩa, hơi hé môi, thấp giọng gọi: “Chồng nhỏ.”

Sở Nghĩa lại làm nũng: “Còn cái kia.”

Tần Dĩ Hằng rất phối hợp: “Bánh kem nhỏ.”

Sở Nghĩa trượt bàn tay đang đặt nhẹ trên vai Tần Dĩ Hằng lên trên một chút, nhưng khi sắp chạm tới cổ anh, anh lại chợt quay đầu nhìn chằm chằm vào tay cậu. Sở Nghĩa không dám động đậy nữa. Trên phương diện mơn trớn và âu yếm, số lần cậu chủ động ít đến gần như không có, toàn là Tần Dĩ Hằng dẫn dắt, còn cậu đóng vai trò phối hợp theo, cuối cùng bị anh trêu mệt nghỉ.

Trong ý thức của Sở Nghĩa, hành vi hiện giờ đã có thể tính là rất chủ động rồi. Thế nên cậu cảm thấy ánh mắt của Tần Dĩ Hằng rất lạ. Lại nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng, cậu mở to đôi mắt, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh.

Nhưng đối phương cũng không có biểu cảm gì khác lạ, còn nhanh chóng đối diện với tầm mắt cậu. Sở Nghĩa dần yên tâm, tiếp tục lướt tay lên cổ anh.

Cậu vừa thăm dò, vừa bắt chước đặt tay trên cằm Tần Dĩ Hằng, nhẹ nhàng ôm lấy mặt anh.

Ánh mắt của Tần Dĩ Hằng tràn ngập động viên và cổ vũ, hệt như đang nói với Sở Nghĩa rằng, em làm vậy khiến anh rất vui. Vì thế Sở Nghĩa liền lớn mật hơn, chậm rãi di chuyển ngón cái, đặt nó lên khóe miệng anh.

Tần Dĩ Hằng hiếm khi được hưởng thụ sự chủ động của Sở Nghĩa nên không khỏi hưng phấn hẳn lên. Anh vươn tay ra sau gáy cậu, nhéo nhẹ hai cái, sau đó thấp giọng nói: “Hôn anh.”

Sở Nghĩa đặt tay lên vai Tần Dĩ Hằng một lần nữa, nắm lấy, dùng sức rướn người nhẹ nhàng chạm vào môi đối phương.

Khi lại đặt lưng xuống giường, cậu bỗng phát hiện bàn tay đang đặt sau gáy mình càng thêm ra sức. Giọng Tần Dĩ Hằng cũng đã khác đi: “Không đủ.”

Sở Nghĩa lại rướn người, lần này, cậu chạm môi anh khoảng một giây đồng hồ.

Tần Dĩ Hằng đã mụ mị vì sự chủ động của người trước mặt, anh cúi đầu, tới gần cậu hơn, gọi “Sở Nghĩa” rồi lại sửa thành: “Cục cưng, hôn thêm cái nữa.”

Lần này anh gọi “cục cưng” hết sức tự nhiên. Mà Sở Nghĩa, vì đã nghe đủ loại danh xưng trước đó nên không còn lạ lẫm. Hiện giờ, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập mỗi lúc một điên cuồng.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Vì thế, cậu vui vẻ tiếp thu, nghe lời rướn người lên thêm lần nữa.

Tần Dĩ Hằng không để nụ hôn này kết thúc, anh giữ chặt gáy Sở Nghĩa, đuổi theo môi cậu, ra sức hôn đáp lại.
Sở Nghĩa cũng đáp lại anh bằng tất cả nhiệt tình.

Cục cưng.

Cậu là cục cưng của Tần Dĩ Hằng.

Cậu là chồng nhỏ của Tần Dĩ Hằng.

Cậu là bánh kem nhỏ của Tần Dĩ Hằng.

Cậu là của Tần Dĩ Hằng.

Không khí trong phòng ngày càng nóng. Sở Nghĩa cũng cảm thấy ngọn lửa lan tràn trên thân thể mỗi lúc một bùng cháy mạnh mẽ hơn. Cậu ôm chặt bả vai Tần Dĩ Hằng, sự hưng phấn khó kìm làm đầu óc cậu càng thêm mụ mị.

Một nụ hôn dài thấm đẫm tình ý kết thúc, Sở Nghĩa tóm áo người phía trên, tinh thần đã không còn tỉnh táo.

“Tần Dĩ Hằng, thầy Tần, chồng.” Cậu gọi lung tung, hỏi: “Em là gì?”

Tần Dĩ Hằng lập tức nói ra đáp án cậu muốn nghe một cách vô cùng ăn ý: “Bánh kem nhỏ của anh.”

Sở Nghĩa ngẩng đầu, thốt ra lời cầu khẩn: “Ăn em đi.”

Trong quá trình triền miên thật lâu và nồng nhiệt, Sở Nghĩa nghe được rất nhiều âm thanh. Trong đó, đa phần là tiếng của cậu, một số là tiếng Tần Dĩ Hằng, nhưng nhiều và liên tục nhất vẫn là tiếng giường kêu cọt kẹt. Ban đầu cậu còn lo cái giường này không chịu nổi sức tàn phá của cả hai, nhưng cuối cùng, cậu lại thấy mình còn đáng ngại hơn cả nó.

Toàn thân cậu đã ướt đẫm mồ hôi, mà Tần Dĩ Hằng cũng không khá hơn là mấy.

Lúc bàn tay đặt trên vai anh dần lơi lỏng, đầu óc cũng rơi vào trạng tháng mê man, Sở Nghĩa chợt nghe anh hỏi: “Đã bao lâu chúng ta không làm rồi?”

Cậu đáp: “Chín ngày ạ.”

Tần Dĩ Hằng nở nụ cười: “Nhớ rõ thế.”

Sau đó anh không lên tiếng nữa, thay vào đó, không gian trong phòng tràn đầy tiếng thở lúc nhanh lúc chậm cùng tiếng rên rỉ lúc có lúc không của Sở Nghĩa.

Khi mở miệng lần nữa, Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa, ngoài anh ra đã có ai gọi em là cục cưng chưa?

Sở Nghĩa nói: “Chưa ạ, chỉ có mình anh gọi em như vậy thôi.”

Kế tiếp, cậu cảm nhận được sự hài lòng trong từng động tác đưa đẩy của anh. Tần Dĩ Hằng thích những yếu tố mang tính độc quyền, điều này cậu đã ý thức được. Đồng thời cậu cũng tự nói với bản thân, mai kia dù là vấn đề gì, nhất định phải cố gắng đảm bảo anh là đặc biệt và duy nhất đối với cậu.

Hôm nay Tần Dĩ Hằng chưa cạo râu, trên cằm vẫn còn lún phún một mảng. Sau khi kết thúc một lượt vận động, anh không vội rời đi mà vùi đầu vào vai Sở Nghĩa, cầm tay cậu cọ nhẹ lên cằm mình.

Sở Nghĩa thấy nhột, muốn rụt tay về nhưng Tần Dĩ Hằng nhất quyết không cho. Cảm giác râu cứng cọ vào lòng bàn tay kích thích đến cậu rất nhiều. Ban nãy anh cũng thường xuyên vô ý cọ cằm vào tay cậu, khiến cậu phản ứng vô cùng kịch liệt. Vẫn nói lòng bàn tay nối liền với trái tim, thế nên khi ấy toàn thân cậu đều run rẩy.

Chỉ là Sở Nghĩa không ngờ Tần Dĩ Hằng lại để ý tới.

Tra tấn người ta quá mà.
Lòng bàn tay bị râu cứng cọ lên, đầu óc cậu bắt đầu miên man trôi dạt.

Khoảnh khắc triền miên có thể bị gián đoạn bởi những giây phút nghỉ ngơi, nhưng tiếng thở dốc thì chưa từng dừng lại ở trong căn phòng này. Tính đến ba giờ sáng, Tần Dĩ Hằng đã muốn cậu bốn lần.

Cuối cùng, Sở Nghĩa thực sự không chịu được nữa, đứng không nổi đi càng chẳng xong, chỉ đành để anh bế mình vào phòng tắm.

Quay lại chiếc giường mềm mại lần nữa, cậu gần như ngủ ngay khi vừa mới đặt lưng.

Sau đó, Sở Nghĩa cảm nhận được nắng ấm hừng đông rọi tới.

Ý thức được mình đang ở chỗ nào, thế nên khi mắt còn chưa mở, cậu đã vỗ phần chăn bên người.

Ấm áp, Tần Dĩ Hằng vẫn ở đây.

Sở Nghĩa yên tâm, khẽ dịch người sang một chút. Cậu không rõ bây giờ là mấy giờ, song ánh nắng xuyên qua khe hở của tấm rèm dày trên cửa sổ đã cho cậu biết cũng không còn sớm nữa, Tần Dĩ Hằng sắp phải rời giường đi xử lý công việc rồi. Do đó, chuyện duy nhất cậu có thể làm lúc này chính là hưởng thụ những giây phút ấm áp ngắn ngủi còn sót lại.

Sở Nghĩa cử động rất khẽ, nhưng Tần Dĩ Hằng vẫn bị đánh thức. Vốn đang nằm ngửa, anh đột nhiên nghiêng người sang, thuận tay ôm cậu vào trong ngực.

Râu của Tần Dĩ Hằng dài hơn so với tối qua, nên anh vừa tới gần, Sở Nghĩa liền cảm thấy bả vai bị đâm vài cái một cách rất rõ ràng. Cậu rụt người vì nhột, song vòng tay người nọ lập tức siết chặt hơn.

“Dậy rồi à?” Tần Dĩ Hằng hỏi cậu bằng chất giọng khàn khàn.

Sở Nghĩa “vâng” một tiếng rất nhẹ nhàng.

Tần Dĩ Hằng: “Mấy giờ rồi?”

Sở Nghĩa: “Em không biết.”

Dứt lời, cậu định dịch người sang bên để xem đồng hồ trên điện thoại, nhưng Tần Dĩ Hằng không cho, còn ôm cậu chặt thêm: “Không xem.”

Chẳng những thế, anh còn cầm luôn bàn tay đang thò ra bên ngoài của cậu, nhẹ nhàng trượt theo mu bàn tay tới tận đầu ngón tay, cuối cùng đan ngón tay mình vào tay cậu.

Tay của Tần Dĩ Hằng rất to, cũng ấm áp hơn tay Sở Nghĩa nhiều. Sau khi mười ngón đan nhau, anh liền gập ngón tay lại để bụng ngón tay chạm vào lòng bàn tay cậu, khiến cậu nhớ đến cảm giác bị râu trên cằm anh cọ vào đêm qua.

Ngay sau đó, Sở Nghĩa bỗng cảm thấy thân thể mình nóng lên. Nhưng hô hấp của người sau lưng vẫn đều đặn nên cậu không dám mơ mộng nhiều, chỉ biết tự cảnh cáo bản thân đừng nghĩ bậy rồi cố ép mình vào giấc ngủ.

Vì không rõ thời gian nên Sở Nghĩa chẳng biết mình còn có thể ngủ thêm bao lâu. Cảm giác ấy khiến cậu khó ngủ sâu giấc, do đó lúc chuông báo thức của Tần Dĩ Hằng vang lên, cậu gần như tỉnh lại ngay.

Khẽ cựa quậy trong ngực anh, lại phát hiện một lúc sau anh vẫn chưa cử động, Sở Nghĩa liền dùng khuỷu tay huých anh một cái: “Báo thức kêu rồi anh.”

Tần Dĩ Hằng hơi nhíu mày, bật ra một tiếng “ừ” nghe không tình nguyện lắm từ trong khoang mũi, rồi mới xoay người tắt báo thức đi.

Sau đó, Giám đốc Tần vẫn luôn rời giường ngay khi chuông báo vừa kêu, hôm nay lại tắt báo thức đi rồi nằm về chỗ cũ, vươn tay ôm lấy Sở Nghĩa thêm lần nữa, miễn cưỡng nói: “Ngủ thêm đi.”

Sở Nghĩa trợn tròn mắt, hỏi: “Nhưng sáng nay anh có việc hay sao ấy ạ?”

Tần Dĩ Hằng vẫn nói câu kia: “Ngủ thêm chút nữa.”

Miệng thì bảo ngủ, nhưng tay Tần Dĩ Hằng lại bắt đầu không ngoan. Anh sờ hết chỗ này đến chỗ kia trên người Sở Nghĩa. Sở Nghĩa bị sờ đến nỗi tràn đầy hưng phấn, dường như tất cả tế bào cảm giác đều tụ lại ở những nơi tay anh động chạm.

Sau đó, cậu nghe thấy Tần Dĩ Hằng cười nhẹ một tiếng, nói: “Buổi sáng không được.”

Sở Nghĩa: “…”

Đương nhiên cậu biết là không được.

Nhưng ngài Tần này lại vừa nói không được, vừa trêu chọc cậu.

“Tần Dĩ Hằng…” Sở Nghĩa tóm lấy cổ tay của anh, giọng nói rất trầm: “Anh nên rời giường đi.”

Nhưng Tần Dĩ Hằng vẫn không cử động. Anh ghé sát vào tai Sở Nghĩa, nói: “Gọi một tiếng dễ nghe xem nào.”
Sở Nghĩa gọi: “Chồng ơi.”

Tần Dĩ Hằng nói: “Chưa đủ đặc biệt, đặt cho anh một danh xưng riêng như “Bánh kem nhỏ” đi.”

Hơi buông bàn tay đang tóm tay Tần Dĩ Hằng ra, Sở Nghĩa không khỏi rơi vào trầm tư. Thật lâu không nghe được câu trả lời, Tần Dĩ Hằng khẽ huých cậu một cái.

Sở Nghĩa: “Em… em… em đang suy nghĩ.”

Tần Dĩ Hằng: “Nghĩ lâu thế.”

Sở Nghĩa dở khóc dở cười, yêu cầu này đột nhiên quá, hiện giờ trong đầu cậu đang có rất nhiều cách gọi bay vòng vòng, nhưng không có cái nào hợp với người kia cả.

Đúng vào lúc ấy, điện thoại của cậu chợt kêu lên. Cậu quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, vươn tay chỉ vào di động của mình. Chờ anh buông lỏng tay ra, cậu mới dịch người lấy điện thoại lại.

“Hứa Kính?” Sở Nghĩa nhìn Tần Dĩ Hằng, đồng thời ấn nhận cuộc gọi.

Hứa Kính: “Chào cậu Sở.”

Sở Nghĩa: “Chào anh.”

Hứa Kính hỏi: “Giám đốc Tần có ở bên cạnh cậu không?”

“Có đây ạ.” Nói xong, cậu liền đưa điện thoại sang cho Tần Dĩ Hằng.

Anh không cầm máy mà trực tiếp nói vào điện thoại: “Chuyện gì?”

Hứa Kính: “Giám đốc Tần, tôi đã gọi xe rồi, khoảng hai mươi phút nữa xe sẽ đến nơi, ngài đã rời giường chưa ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Vẫn chưa.”

Hứa Kính cười gượng một tiếng: “Được rồi, Giám đốc Tần, ngài chú ý thời gian một chút ạ, lát nữa tôi sẽ chờ ngài ở cửa phòng.”

Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”

Cuộc gọi kết thúc, Sở Nghĩa bỏ điện thoại sang một bên, thuận miệng hỏi: “Hứa Kính còn có nhiệm vụ đánh thức anh à?”

Tần Dĩ Hằng trả lời: “Là lần đầu.”

Sở Nghĩa ngừng một chút rồi khẽ “à” một tiếng.

Tần Dĩ Hằng lại bảo: “Hẳn là biết em đến, sợ anh chậm trễ công việc.”

Sở Nghĩa: “…”

Em biết em biết, anh không cần phải nói ra đâu. Lời này cứ như có ý bảo cậu là lam nhan họa thủy ấy!

Sở Nghĩa lại hỏi: “Nhưng sao anh ta không gọi thẳng cho anh?”

Tần Dĩ Hằng lấy điện thoại của mình ra, đưa cho Sở Nghĩa xem: “Gọi rồi, anh tắt tiếng.”

Sở Nghĩa: “…”

Ok.

Lam nhan họa thủy là có thật.

Vì không muốn trở thành Sở Ðát Kỉ nên Sở Nghĩa tự rời giường trước. Sau khi nhặt hết quần áo rơi rụng dưới đất lên, cậu liền vọt vào phòng tắm nhanh chóng đánh răng rửa mặt.

Sở Nghĩa đã dậy rồi, một mình nằm trên giường cũng không còn ý nghĩa, do đó Tần Dĩ Hằng cũng dậy theo.

Lúc từ phòng tắm đi ra, Sở Nghĩa thấy Tần Dĩ Hằng vẫn chưa mặc xong quần áo. Cậu đút hai tay vào túi, đứng nhìn chồng mình không nhanh không chậm xỏ chân vào quần, lại nghĩ chưa đến hai mươi phút nữa xe sẽ đến đây, cậu không khỏi bắt đầu lo lắng. Tính toán một chút, cậu lên tiếng: “Anh đi đánh răng rửa mặt trước đi ạ, cần mặc quần áo nào, em sẽ lấy giúp anh.”

Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn cậu, đáp: “Em lấy cái gì anh mặc cái đó.”

Sở Nghĩa gật đầu: “Dạ.”

Không nói lời vô nghĩa nữa, cậu lập tức đi tới, mở tủ quần áo ra. Vì chỉ đi có vài ngày nên anh không mang theo quá nhiều quần áo, nhưng cũng giống lúc ở nhà, anh xếp chúng vô cùng ngăn nắp.

Lúc đi làm, Sở Nghĩa thấy Tần Dĩ Hằng chỉ mặc tây trang, thế nên bây giờ cậu cũng chọn cho anh một chiếc áo vest, phối với quần tây, sơ mi và cà vạt hợp màu, sau đó chọn thêm một chiếc măng tô dáng dài.

Lúc Tần Dĩ Hằng ra khỏi phòng tắm, Sở Nghĩa đã đặt hết quần áo cần mặc lên giường. Nhìn đồng hồ, cậu thúc giục: “Nhanh lên anh.”

Tần Dĩ Hằng sờ đầu cậu, đáp: “Vẫn kịp.”

Lần này, tốc độ mặc đồ của Tần Dĩ Hằng khiến Sở Nghĩa khá hài lòng, nhưng vì xấu hổ nên cậu chỉ một mực cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh.

Một phút trôi qua, Tần Dĩ Hằng đã mặc xong áo sơ mi và quần dài.

Sở Nghĩa ngẩng đầu, đúng lúc Tần Dĩ Hằng cũng nhìn cậu. Sau đó, anh lắc cái cà vạt trong tay, nói: “Lại đây, thắt giúp anh đi.”

Sở Nghĩa lập tức đi qua, nhận lấy cà vạt trong tay đối phương, vòng qua cổ áo sơ mi của anh chuẩn bị thắt.

Tâm tư của cậu nhanh chóng đặt hết lên chiếc cà vạt, nhưng Tần Dĩ Hằng thì không như vậy. Ngay khi Sở Nghĩa bắt đầu vòng dây, anh đã đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cậu.

Sở Nghĩa đơ ra thấy rõ.

Tần Dĩ Hằng hơi rời môi cậu, nói: “Không phải sợ anh bị muộn à, tiếp tục đi.”

Sở Nghĩa ngửa đầu ra sau, muốn rời khỏi môi hôn của người trước mặt, nhưng đối phương lại ôm lấy thắt lưng cậu, tiếp tục hôn.

Vì thế, cậu đành nói: “Em không nhìn thấy.”

Tần Dĩ Hằng vẫn chẳng chịu rời đi, ấn mạnh môi lên môi cậu: “Em có thể mà, cục cưng.”

Tiếng “cục cưng” này mang theo quá nhiều kích thích, ngay lập tức, Sở Nghĩa bỗng cảm thấy mình thật sự có thể!

Một loạt động tác diễn ra, cũng không biết nên nói Tần Dĩ Hằng hôn nghiêm túc, hay bảo Sở Nghĩa thắt cà vạt chuyên tâm nữa.

Sở Nghĩa căn bản không chịu thả lỏng khớp hàm, vậy mà Tần Dĩ Hằng vẫn chơi đùa đến quên cả trời đất, nhất quyết chẳng chịu rời đi.

“Xong rồi.” Kéo xong nút thắt cuối cùng, Sở Nghĩa đẩy Tần Dĩ Hằng ra, hít sâu một hơi, vỗ nhẹ lên ngực anh: “Anh mau mặc áo khoác vào đi ạ.”

Tần Dĩ Hằng nghe lời mặc áo vest lên, rồi khoác thêm chiếc măng tô dài.

Sở Nghĩa nhìn đồng hồ, thở phào nhẹ nhõm.

Tần Dĩ Hằng an ủi cậu: “Kịp rồi.”

Sở Nghĩa cười đầy bất đắc dĩ: “Giám đốc Tần, người cần đi làm là anh chứ không phải em đâu.”

Tần Dĩ Hằng sờ cằm cậu: “Em láu quá.”

Sở Nghĩa gật đầu, chỉ ra bên ngoài: “Chắc Hứa Kính đã đến rồi đấy ạ.”

Tần Dĩ Hằng bất đắc dĩ buông tay, cầm lấy cái cặp ở trên bàn.

Sở Nghĩa giúp anh mở cửa phòng ngủ, rồi lại đầy tri kỷ mở cửa phòng khách sạn cho anh. Cậu lén quan sát bên ngoài, quả nhiên Hứa Kính đã đến, lại còn không chỉ đến một mình.“Chào cậu Sở.”

Sở Nghĩa chỉ thò mỗi cái đầu ra: “Chào anh.”

Vừa dứt lời, thắt lưng cậu đột nhiên bị ôm lấy, sau đó cả người liền rơi vào lồng ngực của Tần Dĩ Hằng. Anh mở cửa rộng ra một chút, nói với những người lần đầu trông thấy Sở Nghĩa đang đứng ở bên ngoài: “Đây là chồng tôi.”

Sở Nghĩa: “…”

Họ cũng có hỏi em là ai đâu.

Ngoại trừ Hứa Kính, mấy người ngoài cửa ngẩn ra khoảng nửa giây, sau đó vô cùng ăn ý cười rộ lên: “Chào ngài Sở.”

Sở Nghĩa cũng cười: “Chào các anh.”

Người xa lạ ngoài cửa 1: “Tôi nghe tin Giám đốc Tần kết hôn trước đó rồi, thật không ngờ chồng Giám đốc Tần đẹp trai thế.”

Người xa lạ ngoài cửa 2: “Rất xứng với Giám đốc Tần.”

Người xa lạ ngoài cửa 3: “Thật tốt, thật tốt.”

Sở Nghĩa vẫn giữ nụ cười gượng gạo trên môi, ha ha ha, chào các anh, chào các anh. Cậu quay đầu nhìn người đã đưa mình vào tình huống xấu hổ này, muốn nhìn thấy sự gượng gạo tương tự trên mặt của anh. Nhưng không, Tần Dĩ Hằng có vẻ rất vui.

Thầm “xì” một tiếng, Sở Nghĩa nghĩ, người lăn lộn trên thương trường quả nhiên rất khác biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lll