3 - Cái giá phải trả khi yêu Ninh Dương Lan Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Trang mất hút cả buổi sáng, Lan Ngọc cả buổi sáng không nhìn thấy Thùy Trang đâu, trong lòng có chút gì buồn bực không yên.

Lan Ngọc mở cửa phòng, bên ngoài phòng làm việc của cô là đoàn thư ký làm việc cho tổng tài, ánh mắt sắc lạnh liếc một lượt khu vực làm việc của thư ký, không nhìn thấy người phụ nữ đó.

" Cô ta đâu rồi?"

Thành viên trong đoàn thư ký của phòng làm việc tổng giám đốc ngẩng đầu, nhìn thấy tổng tài của bọn họ đứng ở cửa, nét mặt sa sầm. Trong miệng tổng tài nói ra chữ " cô ta", không cần nói rõ là ai, nhất định là thư ký Nguyễn.

" Thư ký Nguyễn sáng nay khi từ phòng làm việc của tổng tài đi ra, đã vội vàng đi đến bộ phận bán hàng, sau đó không thấy quay về nữa." Lệ Linh là một thành viên trong đoàn thư ký của tổng tài, bình thường đã có thành kiến với Thùy Trang, cho nên có thể tìm được cơ hội để chèn ép cô, Lệ Linh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Lệ Linh mỉm cười ngọt ngào nói: "Ninh Tổng, chị có gì dặn dò không? Giao cho tôi là được."

Lan Ngọc nghe thấy Thùy Trang sau khi đi đến bộ phận bán hàng không quay lại phòng làm việc nữa, khẽ cau mày lại, trong lòng đang nghĩ người phụ nữ chết tiệt đó chạy đi đâu không biết, không hề để ý lời Lệ Linh nói, càng không để ý nụ cười rạng rỡ trên mặt Lệ Linh cố thể hiện từ đầu đến giờ.

Lan Ngọc gật gật đầu, để lời Lệ Linh nói ra sau gáy, quay người đi vào phòng làm việc của mình.

" Rầm" một tiếng, cánh cửa phòng làm việc đóng lại, nụ cười hoàn mỹ trên mặt Lệ Linh ngay lập tức vụt tắt.

" Phụt." Bên cạnh có tiếng cười chế nhạo vang lên.

Lệ Linh nghe thấy, đôi mắt được trang điểm kỹ càng trừng lên nhìn người vừa cười: " Cô cười cái gì?"

Quỳnh Hoa cạnh khóe: "Tôi cười người nào đó ân cần niềm nở, kết quả tổng tài lại không nhìn thấy."

" Trần Quỳnh Hoa, dù cho tôi niềm nở công cốc thì có làm sao chứ, ai không biết Thùy Trang làm thế nào để thành thư ký đầu tiên? Nguyễn Thùy Trang không biết xấu hổ đi làm gái điếm, tôi không làm được, tôi chẳng qua là xem tổng tài có việc giao phó, thân làm cấp dưới thay cấp trên đảm nhiệm đây là trách nhiệm mà thôi."

" Nói hay lắm. Không phải cũng muốn học cô ta sao?"

" Hừ! Cô cho rằng ai cũng giống loại gái điếm đó sao, cặn bã chưa từng thấy?"

Quỳnh Hoa đột nhiên không nói gì, sắc mặt không còn tự nhiên nữa.

Lệ Linh cảm giác đằng sau mình có người ý thức quay ngoắt đầu lại, sắc mặt cứng nhắc: " Thư ký Nguyễn....."

Thùy Trang giống như một khúc gỗ, nét mặt bình tĩnh đứng sau lưng Lệ Linh nhìn một lúc mới " uhm" một tiếng coi như không có chuyện gì, đi qua khu làm việc của tổng tài đi về hướng nhà vệ sinh nữ.

Sau khi cô đi, thành viên đoàn thư ký của phòng làm việc tổng tài thi nhau xì xào bàn luận: " Giật cả mình...."

" Mọi người nói rốt cuộc cô ta có nghe thấy hay không?"

" Nghe thấy thì nghe thấy đi, dù sao việc này, trong công ty ai chả biết, cũng không phải tin gì mới nữa."

" Thế cô nói xem nếu như cô ta tức giận thì làm thế nào?"

" Cô ta tức giận thì sao chứ? Cả công ty đều đồn ầm cả lên rồi, tổng tài cũng không phản ứng gì, tổng tài không giận là được." Bọn họ thi nhau nói thêm vào, đến nỗi Thùy Trang có tức giận hay không điều đó không quan trọng.

Lúc này cũng chẳng có ai để ý, những lời nói tổn thương người khác, có làm tổn thương Thùy Trang không?

Thùy Trang sau khi rời khỏi khu làm việc của tổng tài, chân bước thật nhanh đi về hướng nhà vệ sinh, tốc độ càng lúc càng nhanh, nhìn thấy nhà vệ sinh ở phía không xa cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh, vừa vào nhà vệ sinh quay người khóa cửa lại.

Đến lúc này, tay vẫn còn run, lưng nặng nề dựa vào cửa nhà vệ sinh, dường như ngay lập tức bị rút đi mọi sức lực, cơ thể dựa vào cửa, chầm chậm trượt xuống, bất lực dựa trên cửa.

Tấm gương trước mắt, đã bị hơi nước làm mờ đi.....lẽ nào, đây là cái giá phải trả vì yêu Lan Ngọc sao?

Ba năm rồi, cô cho rằng cô đã quen rồi, quen ánh mắt chán ghét của người phụ nữ đó khi nhìn cô, quen phải nghe những lời nói khinh bỉ thốt ra từ miệng người phụ nữ đó, cũng quen với những lời chế giễu chỉ chỉ chỏ chỏ của những lời nói xấu sau lưng.

Thật sự cô cho rằng mình đã quen đến mức có thể bỏ qua những điều này. Tại vì cô còn có thể ở bên cạnh chị, điều này, đã là hạnh phúc với cô rồi.

Nhưng..... Thùy Trang chầm chậm đưa tay vuốt ngực mình, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đau khổ.....ở đây sẽ còn đau nữa, ở đây cũng cảm thấy nhục nhã xấu hổ, ở đây, vốn dĩ còn có thể cảm thấy vui buồn yêu ghét lẫn khổ đau.

Điện thoại réo chuông, Thùy Trang liếc nhìn màn hình hiển thị, không hề do dự, ấn luôn nút nghe trên bàn phím.....cô đối với Ninh Dương Lan Ngọc trước nay chưa từng do dự, giống như con thiêu thân lao vào lửa, không chết thì không nghỉ.

Trong điện thoại vang lên giọng nói phụ nữ trầm khàn: " Đi đâu rồi?"

" Trong nhà vệ sinh, bụng có chút không......thoải mái...." Đương nhiên, đây là cái cớ.

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia, mở miệng ngắt giữa chừng lời nói của Thuỳ Trang đi thẳng vào vấn đề: " Tôi giao việc cho cô đã làm xong chưa? Chọn quà cho Tú Quỳnh đã gửi tặng đến đó chưa?"

Tim Thùy Trang lại nhói đau......người phụ nữ này, đến cơ hội để nói câu kiếm cớ hoàn chỉnh cũng không cho.

Đúng thế, đây là Ninh Dương Lan Ngọc, Lan Ngọc ánh mắt tàn độc mỗi lần nhìn cô.

Chị ta hận cô chưa bao giờ hết... giống như khi ở dưới tầng hầm ba năm trước, giống như câu nói em ấy nói với cô: Nguyễn Thùy Trang, cô yêu tôi, liên quan gì đến tôi.

Đúng, em hoàn toàn làm được. Ba năm nay, dù cho cô nỗ lực thế nào, em dùng hành động nói cho cô rõ: Nguyễn Thùy Trang cô yêu tôi, chẳng liên quan gì đến tôi.

" Vâng, tôi biết." Thùy Trang cố kiềm chế bản thân, dồn nén tâm trạng của mình, trong điện thoại, giọng nói của cô bình tĩnh lão luyện, không có bất cứ tình cảm cá nhân nào trong đó, trả lời lại Lan Ngọc: "Ninh tổng, tôi sẽ đi chọn quà phù hợp cho cô Tú Quỳnh, đồng thời bảo đảm trước ba giờ chiều, tự tay mang tặng đến tay cô Tú Quỳnh."

Đầu dây bên kia, Lan Ngọc cáu giận trước thái độ làm việc của Thùy Trang. tức giận tắt máy.

Trong nhà vệ sinh điện thoại của Thùy Trang vẫn còn ở bên tai, trong điện thoại, chỉ còn lại tiếng bận " tút tút tút........" liên tiếp vang lên.

Trong chiếc gương trước bồn rửa tay phía dối diện, có bóng dáng mảnh mai, buông điện thoại xuống, nhìn mình trong gương nước mắt ướt đầm khuôn mặt cô....... Giọng nói bình tĩnh của Thuỳ Trang trong điện thoại giờ đây nước mắt chảy dài, dùng giọng nói không chút tình cảm cá nhân mà ứng đối mệnh lệnh của Lan Ngọc.

Thời gian dường như ngưng động, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: " Mở cửa, đi vệ sinh sao lại khóa cửa chính nhà vệ sinh vậy, như thế thì người khác sang thế nào được."

Thùy Trang cất điện thoại, đứng trước bồn rửa mặt, gỡ cặp kính kiểu dáng cũ kỹ, vặn vòi nước, vốc nước lên mặt, khi ngẩng đầu lên, lau thứ chất lỏng trên mặt, đeo lại kính lên, tất cả lại như bình thường. Quay người đi ra phía cửa, bình tĩnh mở cửa nhà vệ sinh.

" Nguyễn, Nguyễn tiểu thư...." Quỳnh Hoa sững người, không ngờ cửa mở ra lại là Thùy Trang...... có gì đó hơi khác thường?

" Uhm." Thần sắc của Thùy Trang hững hờ, bộ dạng xa cách người khác, bình tĩnh bước ra ngoài.

"Hứ, làm bộ cao sang gì chứ." Lệ Linh cùng Quỳnh Hoa đi vào nhà vệ sinh, hừ lên một tiếng: "Gái điếm mà còn giả bộ như gì vậy."

Quỳnh Hoa cau mày nói: " Lệ Linh cô nói bớt hai câu đi, tích đức chút đi."













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro