5 - Đến đón người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Lan Ngọc cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, lập tức đứng bật dậy, vòng qua ghế sofa, với lấy chiếc áo vest khoác ngoài, bước nhanh ra ngoài cửa.

Trong mắt một màu u tối!

"Đặng Quang Huy?.... Người nhà họ Đặng?" Lan Ngọc nhếch khóe môi lên, nở nụ cười đầy nguy hiểm.

Người trong công ty, đều nhìn thấy tổng giám đốc của bọn họ vội vội vàng vàng rời khỏi công ty.

Nếu như Quang Huy của nhà họ Đặng, thế thì không thể ở nhà họ Đặng được.

"Tra nơi ở của Đặng Quang Huy." Lan Ngọc gọi điện thoại, lạnh lùng dặn dò đầu dây bên kia.

Chưa đến một lúc...

"Tổng giám đốc, địa chỉ là ở khu trung cư A, địa chỉ cụ thể đã gửi vào điện thoại của ngài."

Lan Ngọc tắt điện thoại, mở tin nhắn điện thoại ra nhìn, đạp chân ga, Buggati phi như bay ra khỏi hầm gửi xe.

Số XXX, toàn 2, trung cư A, nhà Đặng Quang Huy.

"Dingdong dingdong."

"Mình đi mở cửa." Quốc Dũng uống ngụm bia, chân bước nhanh về phía cửa, nãy hắn vừa đặt đồ ăn, vậy nên nghĩ rằng là người giao đồ ăn đến: "Hôm nay giao đồ nhanh thế, tăng điểm... ồ..." Cửa vừa mở, Quốc Dũng sững người lại.

Khuôn mặt người phụ nữ trước mặt, hình như hơi quen. Có điều chắc chắn không phải nhân viên giao đồ.

Lan Ngọc đẩy Quốc Dũng đứng chặn ở cửa ra, đôi chân dài sải bước vào trong phòng.

Quốc Dũng đứng đờ đẫn ở cửa, cuối cùng nhớ ra người này là ai rồi!

"Ôi, 'Nam Ninh Bắc Đặng'*, là hắn?"

[Nam Ninh Bắc Đặng: là chỉ nhà họ Ninh phía Nam, họ Đặng phía Bắc]

Thời nay, hai gia thế này là hai con rồng lớn mạnh nhất, chia nhau thống trị nền kinh tế hai phía Bắc-Nam của nước này.

"Hỏng rồi hỏng rồi!" Quốc Dũng vội chạy vào trong.

Ánh mắt Lan Ngọc lướt thấy bóng dáng quen thuộc trên ghế sofa, khẽ nheo mắt lại, chân bước nhanh hơn về phía sofa.

Quang Huy nheo mắt nhìn người đến, tự hỏi ở đâu ra một người phụ nữ nữa đây? Có tí cảm giác muốn né tránh. Nhưng khi thấy Lan Ngọc tiến lại gần sofa, anh ta đứng dậy đến trước mặt Lan Ngọc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều quan sát đối phương và thực lực hai bên.

Một lúc sau...

"Cút đi!" Lan Ngọc đưa ánh mắt lạnh lùng quét về phía Quang Huy.

"Đây là nhà tôi, người cút phải là cô mới đúng!"

Quang Huy thách thức nói: "Nếu như cô đến đón thuộc hạ của mình, thế thì không cần nữa, cô ấy đã rơi vào tầm ngắm của tôi rồi!" Từ lúc nhìn Lan Ngọc bước tới sofa, anh ta đã hiểu, em đến để làm gì rồi.

Lan Ngọc tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong nhà hắn mà không có nguyên nhân. Liên tưởng trước sau, không khó nghĩ đến, người phụ nữ này chính là cấp trên của người phụ nữ nằm trên sofa.

Chỉ là, quan hệ giữa hai người chắc chấn không bình thường. Nếu không, sao có thể chỉ vì một cuộc điện thoại, lập tức lao đến nhà anh ta ngay?

Quang Huy nhìn có vẻ thô thiển, nhưng đó chỉ là bề ngoài, thực ra rất thông thạo. Nếu không, Nam Ninh Bắc Đặng, người thừa kế mấy đời, cũng không để đến đời này lại rơi trên người anh ta.

"Cho nên, Đặng đại công tử muốn tranh phụ nữ với tôi à?" Lan Ngọc lạnh lùng hỏi.

"Người phụ nữ này, khi hôn cũng không đến nỗi, tôi muốn cô ta!" Lời nói lộ liễu đầy khiêu khích.

Quốc Dũng đứng bên cạnh, đều có thể cảm nhận được sự đối đầu gay gắt giữa hai người này.

Sắc mặt Lan Ngọc trầm xuống, lửa trong lòng như đang bốc lên ngùn ngục: "Mày dụng vào cô ta rồi sao?"

"Mùi vị rất tuyệt." Quang Huy nhếch nhếch khoé miệng trả lời.

Rầm!

Ninh Dương Lan Ngọc phát cáu rồi!

"Mày là đồ chó chết!" hai mặt như mắt rắn, như xuyên thấu nhìn Quang Huy, giống như nhìn một người chết vậy.

Nắm đấm lao về phía mặt Quang Huy, anh tê né được nhưng bên sườn đã nhận được một cú đá từ Lan Ngọc. Hắn ôm eo đau đớn.

"Hừ! Đừng tưởng là phụ nữ mà tao không dám ra ta!" Quang Huy lao lên muốn đánh lại Lan Ngọc. Khi nãy hai người đứng nhìn nhau, anh ta đã đề phòng, đeo gang tay vào, tránh tiếp xúc với da thịt người phụ nữ này. Khi đánh nhau cùng lắm không để cô ta đấm vào mặt là được.

Quốc Dũng lùi sang một bên, hai người này, vừa đấu với vua, anh ta là người học y, vẫn nên tránh sang một bên, tránh việc trâu bò hút nhau ruồi muỗi chết.

Hai người đánh nhau tơi bời, dù đã thủ thế nhiều lần nhưng Quang Huy vẫn không thể tránh được cú đấm vào mặt, tiếp xúc da thịt, dòng điện chạy trong người khiến anh ta tê tái, không kịp phản ứng lại nhận thân vài đòn của Lan Ngọc.

Cả hai đều có thương tích, nhưng rõ ràng Lan Ngọc chỉ bị thương nhẹ một chút, Quang Huy không còn nguyên vẹn nữa rồi.

Điện thoại Quốc Dũng vang lên, sau khi nghe điện thoại, sắc mặt thay đổi, hấp tấp gọi Quang Huy: "Quang Huy, đừng đánh nữa, điện thoại chả lão gia!"

Nghe thấy thế, Lan Ngọc dừng lại trước, lùi sang một bên.

Quang Huy nhìn phản ứng của Lan Ngọc, ánh mắt ánh lên vẻ nghi ngờ.

Cầm lấy điện thoại mà Quốc Dũng đưa, đặt lên tại, gọi một tiếng: "Ông nội!"

Trong điện thoại cũng không biết ông nội nói gì với anh ta, sắc mặt trở nên khó coi, giống như ăn phải cứt chó vậy, rồi lại đưa mắt lườm Lan Ngọc bên cạnh.

Tắt điện thoại, Quang Huy nói với Lan Ngọc một câu: "Đê tiện!"

Lan Ngọc chẳng buồn để ý, đôi mắt giảo hoạt liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Nam Ninh Bắc Đặng, đến thời này 'Nam Ninh' là chỉ tao, 'Bắc Đặng' chỉ mày. Nhưng Đặng Quang Huy, cho đến hôm nay mày không xứng là đối thủ của tao!"

"Mày dùng trưởng bốI để chèn tao, thấy vinh quang à?" Quang Huy bực tức quay sang chất vấn.

Lan Ngọc chậm rãi cầm một lon bia chưa bật nắp trên bàn, 'xạch' một tiếng kéo nắp lon bia ra, uống một ngụm, mới trợn mắt nhìn Quang Huy: "Nhà họ Ninh tao đã nói được làm được. Nhà họ Đặng, lời mày nói có trọng lượng không?"

Lan Ngọc lại tiếp tục nói: "Tao có thể dùng ông nội mày để chèn ép mày, là lời tao nói có trọng lượng bên phía ông nội mày! Nếu mày không phục, cũng có thể dùng ông nội tạo để chèn ép tao?" Nói xong, đặt lon bia trong tay xuống.

Lan Ngọc cúi người, đưa tay bế Thùy Trang nằm trên sofa, hai tay em luồn xuống dưới chân của cô, đột nhiên sững lại, trong con ngươi tối đen toát lên vẻ lạnh lẽo u tối, không quay lưng lại, cứ thế hỏi Quang Huy: "Tại sao coi ta lại đến nhà mày?"

Trong mắt Quang Huy loé lên: "Mắt mày mờ à? Không nhìn thấy cô ấy hôn mê sao? Đương nhiên là tao bế về."

"Mày....bế cô ấy về?" lửa trong mắt Lan Ngọc càng nóng lên, cố gắng kiềm chế giận dữ, cắn răng hỏi: "Ngoài bế cô ấy về, mày còn làm gì nữa, phát hiện cái gì?"

Câu hỏi gì mà kì quặc, cô ta hỏi anh đã làm gì Thùy Trang, cái này còn dễ hiểu, nhưng cô ta hỏi anh 'phát hiện cái gì?', có cái gì để anh phát hiện nữa sao? Câu hỏi này có chút cổ quái.

Quang Huy chớp mắt, lộ ra vẻ đê hèn: "Làm gì à? Ôm, hôn, mùi vị rất ngọt. Đến nỗi phát hiện cái.... cái gì cần phát hiện thì đều phát hiện rồi. Không sai, chính là mấy thứ mà bây giờ mày đang nghĩ. Cơ thể người phụ nữ này thật là đẹp...."

Lan Ngọc yên tâm rồi, anh ta trả lời như thế...nói rõ anh ta chưa phát hiện ra điều gì.

Nếu không, anh ta sẽ không nói như thế.

Tay của Lan Ngọc vuốt vuốt ở phần mông của Thuỳ Trang.... may mà họ Đặng này không hề phát hiện người phụ trong lòng chỉ mặc độc nhất chiếc váy bên ngoài.

Nếu như bị anh ta phát hiện, thế thì ..... Lan Ngọc lúc này có chút sợ hãi.

Nhưng ở điểm này, Lan Ngọc cũng không nghĩ nhiều, tại sao em lại phải sợ hãi.

Bế Thùy Trang lên, em không ở lại lâu, trước khi đi còn nói: "Cảm ơn bia của mày!"

.
.
.

-------------

up chap này xong đợi 2 tháng nữa Ngọc đi Úc học về tui up tiếp=))))

hẹn mấy bà tháng 7 gặp lại nha🙈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro