6 - Nguyễn Thùy Trang, cô là người phụ nữ đê tiện!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

"Này, Ninh Dương Lan Ngọc..." Đột nhiên Quốc Dũng gọi em lại: "Có thời gian, vẫn nên đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra toàn thân." Nói đến đây, cảm thấy có gì đó không đúng, anh lại giải thích "Cô ấy đột nhiên bị ngất, tóm lại vẫn nên đi kiểm tra toàn thân một lần."

Lan Ngọc không trả lời, bế Thùy Trang đi thẳng ra ngoài.

Công ty mỗi năm đều có hai lần kiểm tra sức khỏe định kỳ cho nhân viên. Một tháng trước vừa làm kiểm tra, kết quả vẫn bình thường, Thùy Trang đã nói với em từ trước rồi.

Lan Ngọc đặt Thùy Trang ngồi vào ghế phụ, còn mình ngồi vào ghế lái bên cạnh, khi thắt dây an toàn cho Thùy Trang, ánh mắt lướt trên đôi môi nhợt nhạt của cô, trong đầu đột nhiên vang lên lời Quang Huy: "Cảm giác hôn người phụ nữ này rất tuyệt!"

Lửa trong mắt bốc lên! Lan Ngọc nhìn chằm chằm vào môi Thùy Trang!

Chỉ cần nghĩ đến đôi môi này bị người khác chạm vào, em lại cảm thấy nó chướng mắt hơn bao giờ hết.

Chẳng kịp nghĩ nhiều, Lan Ngọc cúi đầu, đè lên đôi môi đó.

Trong đầu đều là lời nói của Quang Huy, nét mặt biểu cảm vô tình. Lí trí em sôi sục, hôn điên cuồng lên môi người phụ nữ phía dưới mình.

Mang theo nụ hôn với ý trừng phạt, em không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào của cô, dường như muốn cuốn gói toàn bộ hơi thở mà Quang Huy để lại trên người cô đi.

"Uh..." Thùy Trang kêu lên một tiếng, chầm chậm mở mắt ra.

Lập tức thấy khuôn mặt quen thuộc đang phóng to hết cỡ trước mặt cô.

"Ninh... tổng?"

Lan Ngọc không quan tâm Thùy Trang, phát hiện sau khi cô tỉnh lại, có chút phản kháng. Thần sắc Lan Ngọc trầm xuống!... người phụ nữ này phản kháng nụ hôn của em? Lẽ nào vẫn còn tơ tưởng nụ hôn của Đặng Quang Huy?

Lan Ngọc lúc này mất đi lí trí, không nghĩ đến lúc đó Thùy Trang vẫn còn hôn mê, làm sao có thể nhớ Quang Huy đã từng hôn cô chứ?

Nhưng Lan Ngọc là người không nói lí, muốn cũng không thể nói lại được.

Hơn nữa, Thùy Trang vừa từ trong hôn mê tỉnh lại, vẫn còn mơ hồ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ là ý thức của cơ thể có chút hoảng loạn, mới phản kháng lại em ấy.

Một tay giữ chặt cằm cô, ép cô mở miệng, Lan Ngọc như chỗ không người, trong xe vang lên âm thanh môi răng chạm nhau, nghe thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt.

Thùy Trang liếc mắt nhìn bên ngoài xe, mặt trắng bệch. Đưa tay đẩy Lan Ngọc: "Đừng, đừng như thế..."

Từ chối?

Chỉ một nụ hôn của Đặng Quang Huy, cô đã bắt đầu từ chối em sao?

Suy nghĩ của Lan Ngọc lúc này, càng lúc càng cố chấp.

Lửa trong mắt như sôi sục, lí trí càng lúc càng mơ hồ. Trên khuôn mặt vốn hài hoà của em, nở ra nụ cười nham hiểm.

Em đột nhiên đưa tay ra, luồn vào trong váy của Thùy Trang, cười gian xảo: "Nguyễn Thùy Trang, cô thật sự không mặc đồ lót mà chạy đến cửa hàng vàng bạc, thay tôi mua quà tặng bạn gái tôi, còn tận tay tặng cho cô ta rồi sao?"

Toàn thân Thùy Trang run rẩy, chầm chậm ngẩng đầu, mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô dùng ánh mắt cầu xin em ấy đừng tiếp tục nói nữa.

"Từ công ty đi đến trung tâm mua sắm bao nhiêu người như thế, lại đến chỗ Tú Quỳnh, cô như thế mà đi trên đường với bao người qua lại? Nguyễn Thùy Trang, cô là người phụ nữ đê tiện nhất mà tôi từng gặp, không có thứ hai!"

Hai bờ môi em ấy mấp máy, ở trước mặt cô, khép khép mở mở. Tai của cô, đã không còn nghe thấy lời của em ấy nói nữa rồi... em ấy đang nói gì thế?

Lan Ngọc, đây không phải là yêu cầu của em sao? Trong lòng cô nghĩ như thế, nhưng bất giác, lời trong lòng không bật ra nổi.

Khóe miệng Lan Ngọc lại nhếch lên, nói ra câu nói khiến Thùy Trang rụng rời: "Tôi chỉ đùa mà thôi, ai mà biết cô lại làm thật. Dù cho không phải là đùa, đổi thành một người con gái khác, sẽ không đồng ý làm theo yêu cầu hoang đường này!"

Cho nên... cô là người phụ nữ xấu xa, đáng đời cô... phải không? Ninh Dương Lan Ngọc?

Đùa?

Việc này là đùa à... trong miệng Thùy Trang là một vị cay đắng.

Ánh mắt đờ đẫn nhìn không khí. Cô nghe tiếng rạn nứt, giống như thứ ở trong lồng ngực của cô, từng chỗ từng chỗ nứt dần.

Lan Ngọc, trong mắt em tôi bỉ ổi đê tiện như thế? Bỉ ổi đến mức em cho rằng, việc làm nhục nhã đều có thể lấy ra để đùa? Tôi không biết đau sao?

Lan Ngọc cảm thấy người phụ nữ trong lòng có chút khác thường, ánh mắt cô đờ đẫn, khiến em phải mím chặt môi.

Ngực có chút bí bức, Lan Ngọc bực bội mở cửa sổ xe, "Lạ quá, trời đất càng lúc càng oi bức?" em tự lẩm bẩm nói một câu. Đưa tay vuốt vuốt ngực, ở đó bí bức một cách khó thở.

Khởi động xe, điều hòa trong xe mở xuống nhiệt độ thấp nhất, Lan Ngọc vẫn cảm thấy tức ngực, cau mày, đạp chân ga, chiếc xe lao như bay quay về 'Ninh gia'.

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro