Lão công tôi thật trẻ tuổi_ Kim Huyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------------------------------------------------------------------------

Tác giả: Kim Huyên

Edit: conbo190

Nguồn: tangthuvien

Share bởi:meoconlunar

thuộc bộ: Sang lão công hệ liệt, đi cùng với ba bộ: Chồng tôi thật giàu có, chồng tôi thật đẹp trai và chồng tôi thật thông minh.

我老公很年轻

Tình trạng: đã hoàn thành

"Tề Sóc, chúng ta kết hôn đi".

"Kết, kết hôn?" Đương nhiên được. Hắn muốn kết hôn với nàng nhanh đến mức đều muốn điên lên rồi, nhưng là vì sao nàng muốn kết hôn với hắn - lý do không phải bởi vì nàng thương hắn, mà là muốn đem hắn khoe ra trước mấy đối thủ hồi trung học của nàng rằng nàng lấy được một người chồng trẻ tuổi.

Nàng lấy lý do như vậy đòi hắn kết hôn, hắn đã không nổi điên lên đã may mắn lắm rồi, không nghĩ tới lúc này hắn hao phí tâm tư, chuẩn bị cho nàng một gian phòng làm việc cá nhân, nàng tự nhiên khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, lên án hắn bắt cá hai tay?!

Hắn rốt cuộc là trêu ai, chọc ai? Người muốn khóc nhất hẳn phải là hắn đi!

Cứ tưởng đã giải thích rõ ràng là từ nay về sau thiên hạ có thể thái bình, nhưng nàng tựa như muốn đem tính nhẫn nại của hắn rèn luyện cho thực mạnh mẽ như siêu nhân, đột nhiên đòi chia tay, làm hắn như muốn bị pháo tạc, tan nát cõi lòng. Nếu nàng đã vô tình trước, vậy đừng trách hắn dùng chiêu tiểu nhân, làm cho nàng chỉ có thể ngoan ngoan chấp nhận quan hệ ở chung của bọn họ sẽ phải thay đổi thật lớn...

Quan Chi Yên nổi giận đùng đùng, đẩy cửa vào nhà, câu nói đầu tiên chính là: "Tề Sóc, chúng ta kết hôn đi!"

"Kết, kết hôn?" Đang ngồi ở phòng khách lật xem tạp chí, Tề Sóc ngạc nhiên há hốc mồm nói.

"Đúng, kết hôn".

"Vì sao em lại đột ngột muốn kết hôn?" Hắn hỏi.

"Bởi vì em vừa mới gặp lại vài cái đối thủ một mất một còn từ thời đại học, các nàng thế nhưng tất cả đều đã kết hôn, lại còn khoe ra chồng mình có bao nhiêu tốt đẹp, thật sự là muốn chọc tức chết em!"

"Đây là lí do em đột nhiên muốn kết hôn?" Hắn nhíu mày.

"Đúng vậy, thua nhân nhưng không thể thua trận, chúng ta hẹn nhau lần sau kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ cùng mang chồng mình theo, đến lúc đó em muốn bọn họ phải cúi đầu nhận thua.

Tề Sóc đột nhiên trầm mặc không nói.

"Làm sao vậy? Anh không muốn kết hôn với em sao?" Biểu hiện của hắn trầm mặc làm cho Quan Chi Yên bình tĩnh lại một chút, nghi ngờ hỏi.

"Không phải không nghĩ, chỉ là gần đây anh đang có viêc cho nên chờ khi anh hết bận, chúng ta có thể thảo luận lại chuyện này?" Hắn cúi đầu xuống tờ tạp chí nói.

Nàng lập tức dãn mày. "Cũng được, vậy đại khái bao giờ anh rảnh?"

"Ừm, có lẽ...5 năm sau đi".

--------------------------------------------------------------------------------

5 năm sau? 5 năm sau? 5 năm sau?

5 năm sau thì nàng đã bao nhiêu tuổi rồi?

Hai mươi bảy thêm năm là ba mươi hai. 5 năm sau là nàng đã ba mươi hai tuổi rồi, Tề Sóc có nghĩ về tuổi của nàng hay không a?

5 năm sau...

"Quan tỉ, Quan tỉ"

Đột nhiên có tiếng gọi to kéo Quan Chi Yên từ dòng suy nghĩ miên man quay về với thực tại, nàng quay đầu nhìn về cô trợ lý của mình, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Ông chủ đang gọi chị". Trợ lý nhỏ giọng nói.

Nàng nghe thấy vậy mới quay đầu lại, nhìn về phía đối diện bàn hội nghị, chỉ thấy ngồi ở chỗ kia ông chủ đang tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn nàng. Bọn họ hiện tại còn đang bàn bạc hội nghị. Nàng mím môi, thu hồi tầm mắt, sắc mặt không đổi, tiếp tục cầm bút máy xoay xoay chuyển động làm như không nhìn thấy.

"Quan tiểu thư". Giám đốc lạnh giọng kêu.

Nàng lại lần nữa giương mắt, nhìn về phía hắn, trên mặt là một bộ biểu tình viết "Có việc?"

Chúng ta đang phải hao tổn tâm trí, suy xét thu dọn cục diện rắc rối do cô gây nên ngày hôm qua, thế nhưng cô-đầu sỏ gây nên chuyện lại tỏ thái độ thờ ơ không chịu tập trung, ngẩn người trong suốt cả buổi họp!". Giám đốc tức giận kêu lên.

"Tôi không phải là người gây nên phiền toái". Quan Chi Yên trả lời.

Mấy ngày hôm trước, giám đốc đột nhiên cấp nàng làm một vụ làm ăn, đối tượng hợp tác thoạt nhìn là một nam nhân ở tuổi trung niên, nàng không muốn nhận nhưng giám đốc khăng khăng muốn hợp tác - công việc là trang hoàng biệt thự trên núi. Nàng bị bắt phải tiếp nhận. Quả nhiên, hôm qua, mới ngày đầu tiên đến nhìn phòng ở, nàng liền bị hắn quấy nhiễu tình dục, khiến nàng tức giận đến mức không chút do dự, cầm lấy bao da đánh lên mặt hắn rồi nhanh chóng chạy thoát.

"Không phải do cô thì là do ai chọc? Tại sao cô có thể lấy bao da để đánh khách của mình được?" Giám đốc tức giận nói.

"Là do hắn ta dám sờ nắn tay người ta trước" Nàng trả lời.

"Cho người ta sờ một chút sẽ chết à?"

"Vậy ý ông là muốn tôi cho hắn muốn làm gì thì làm, sờ loạn lung tung à?" Nàng hí mắt.

Sắc mặt giám đốc trầm xuống: "Ta cũng không có ý như vậy, nhưng cô nên biết lấy đại cục làm trọng!".

"Đại cục làm trọng? Nói như vậy chỉ là vì để kiếm tiền cho công ty, nữ viên chức như chúng tôi phải chấp nhận cho khách đùa giỡn hay sỗ sàng gì cũng được phải không?" Nàng trào phúng nói.

"Cô nói cái gì?!" Lão giám đốc căm tức trố mắt nhìn nàng.

"Tóm lại, tôi không sai cho nên cuộc họp này là dư thừa, chúng ta kết thúc tại đây!" Nói xong, nàng ngay lập tức đẩy ghế dựa ra, đi ra hướng cửa. Nhưng chỉ vừa bước được hai bước đã nghe tiếng rít gào tức giận của lão giám đốc.

"Cô đứng lại cho tôi!"

Quan Chi Yên dừng bước, vẻ mặt đầy không kiên nhẫn quay đầu nhìn hắn.

"Trong mắt cô liệu có xem tôi là giám đốc hay không? Đừng tưởng rằng cô hiện tại có chút danh tiếng đã muốn có khách chỉ tên tìm cô hợp tác, cô liền đã có thể không thèm đem tôi để vào trong mắt". Giám đốc nổi giận đùng đùng rống vào mặt nàng.

"Sự tồn tại của ông lớn như vậy sao tôi có thể dám lờ đi đâu, giám đốc?" Nàng trào phúng trả lời hắn, còn cố ý vô tình nhìn ngắm cái thân hình gần trăm kilogram của hắn. Liếc mắt thêm lần nữa, nàng lại quay đầu bước đi.

"Đứng lại!" Lão giám đốc phẫn nộ rống to: "Quan Chi Yên, cô cho rằng tôi sẽ không dám đuổi việc cô sao?".

"Nếu ông muốn khai trừ tôi, vậy cứ thoải mái làm nha, tôi sẽ thu dọn rồi đi ngay lập tức, không nói nhiều vô nghĩa!" Nàng vẫn tiếp tục bước đi, sắc mặt chút thay đổi, nói xong thì cũng đã muốn ra khỏi phòng họp.

Thật là một kẻ đáng ghét, nếu không phải đồng nghiệp nơi này đối xử với nàng rất tốt, cùng công ty hợp tác cũng được, nàng lười nhác thay đổi hoàn cảnh hay là phải vất vả tự gây dựng sự nghiệp thì nàng cũng đã sớm rời bỏ công ty thiết kế này.

Thật đáng giận, có lẽ nàng nên thay đổi công tác rồi đổi luôn bạn trai.

Năm năm sau.

Nàng hoàn toàn không thể quên ba chữ này. Tại sao Tề Sóc có thể trả lời nàng như vậy?

Nhớ lại hồi trước, tất cả cũng là tại hắn chủ động theo đuổi nàng, còn thề son sắt sẽ phải kết hôn cùng nàng. Hắn thật sự thích nàng, thật sự muốn kết hôn với nàng, thật sự muốn đi cùng nàng qua cả cuộc đời. Yêu nhau lâu như vậy, lần đầu tiên nàng có ý niệm kết hôn trong đời, hắn lại bảo nàng đợi năm năm nữa.

Năm năm nữa! Hiện tại hắn mới hai mươi lăm tuổi, năm năm nữa thì cũng mới ba mươi tuổi, vừa vặn đúng tuổi thích hợp kết hôn, nhưng nàng thì phải làm sao đây? Năm năm sau nàng liền ba mươi hai, thành một cái bà cô già, hắn rốt cuộc có nghĩ tới nàng hay không a?

Thật khổ sở, tuy nàng cùng Tề Sóc đàm luyến ái nhưng tất cả đều là do hắn chủ động theo đuổi nàng, mặt dày tự xem là bạn trai nàng, quấn quit lấy nàng, cũng là hắn tự theo ý mình xâm nhập vào cuộc sống của nàng, đòi sống chung cùng nàng. Hết thảy tất cả nhìn qua, nàng như là bị động, bị bắt theo hắn . Nhưng mà cho đến tối hôm qua nghe hắn trả lời như vậy, nàng mới nhận ra rồi nàng để ý hắn như thế nào, thích hắn đến như thế nào, thật tin tưởng rẳng bọn họ rồi sẽ kết hôn, sẽ bên nhau cả đời.

Năm năm sau, nàng đã sớm như hoa tàn trước gió, rồi hắn cũng sẽ yêu một người khác, trẻ hơn nàng, đẹp hơn nàng, như thế nào còn có thể muốn cùng nàng kết hôn.

Nàng thực ngu ngốc, đem lời hứa của bọn đàn ông xem là lời nói thật lòng.

Bực tức xen với khổ sở trong lòng, nàng ngồi ở bàn mình, hoàn toàn không thể tĩnh tâm lại, cả người mệt mỏi, phiền chán như mắc bệnh.

Cố gắng thu dọn hồ sơ thiết kế trong ngăn tủ, nàng cầm lấy bao da của mình, đứng dậy đi ra hướng cửa.

"Quan tỉ, chị muốn đi đâu?" Trợ lý vừa kết thúc cuộc họp, nhìn thấy nàng sắp rời khỏi công ty, không khỏi kêu lên.

"Không biết, đi ra ngoài một chút". Nàng thành thật trả lời

Nhưng giám đốc nói Kim tiên sinh vừa mới tới công ty, ông ta đòi chị phải xin lỗi và có lời giải thích cho sự việc ngày hôm qua." Trợ lý vội vàng chạy đến bên người nàng.

"Muốn giải thích, cô nói ông ta tự mình đi giải thích". Quan Chi Yên thờ ơ, lạnh lùng đáp, quay lại tiếp tục đi ra cửa.

"Chờ một chút, Quan tỉ." Trợ lý vội vàng kéo nàng lại. " Giám đốc nói, nếu chị không biết kiểm điểm, ngay mai không cần đến công ty nữa".

"Phải không?" Nàng cười lạnh

Trợ lý gật gật đầu.

"Vậy phiền cô nhắn lại với ông ta, tôi còn có mười ngày đi làm, ông ta nhớ thêm vào phí nghỉ việc của tôi". Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi công ty.

--------------------------------------------------------------------------------

Rời đi công ty sau, Quan Chi Yên tùy tiện tìm một quán cà phê, ngồi xuống lắng đọng lại tâm tình.

Thân là dựa vào thiết kế để sống, những lúc có phiền táo trong công tác, nàng thường theo thói quen chạy tới tiệm cà phê để thả lỏng lại tâm tình. Quanh quẩn trong tiệm là hương thơm thuần của cà phê khiến cho tâm trạng phiền táo của nàng thực tốt hơn rất nhiều.

Nhưng là hôm nay rời đi công ty rồi, nàng ngồi tại đây đã hơn nửa ngày, tâm tình một chút cải thiện cũng không có.

Bầu trời sáng trong xanh đã thay bởi màn đêm đen huyền ảo, trong tiệm khách cũng đã lần lượt ra về chỉ còn mỗi mình nàng ở lại.

Ly cà phê nóng của nàng cũng đã nguội lạnh từ bao giờ, dĩa cơm nóng chưa ăn xong cũng đã nguội hết cả. Trên bàn cốc nước cũng chưa có thay đổi một chút. Phục vụ muốn thay nước cho nàng lại bị nàng từ chối sau cũng không còn muốn quấy rầy nàng nữa. Không có người quấy rầy, nàng một người thực im lặng nhưng tâm trạng cũng vẫn không có tĩnh lặng được.

Năm năm sau. Nàng không thể ngừng suy nghĩ về ba từ này cũng như về hắn.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Tề Sóc chính là ở trong một lần hợp tác. Vị khách phục vụ yêu cầu phải sử dụng đèn do hắn thiết kế khi trang hoàng nên nàng mới cùng hắn hẹn gặp mặt...

"Xin lỗi, cho hỏi..."

"Anh là ai? Là ai cho phép anh tùy tiện ra vào nơi này? Nhanh đi ra ngoài!"

Nhìn thấy một gã sinh viên môi hồng, răng trắng, mặc áo sơ mi, quần bò, trên cổ còn đeo dây chuyền hình đầu lâu tiến vào khu nhà, Quan Chi Yên đột nhiên nhăn mày trầm giọng nói. Nàng rất không thích có người quấy rầy khi đang làm việc.

"Thật xin lỗi, tôi cần tìm Quan Chi Yên tiểu thư, tên của tôi là Tề Sóc." Anh sinh viên tự giới thiệu bản thân mình.

"Tề Sóc?" Nàng nhịn không được mở to hai mắt, không thể tin được đây là người mà khách muốn chỉ định cùng nàng hợp tác. Hắn cơ bản là một sinh viên, nào có giống một thiết kế sư chuyên nghiệp?

"Tôi trông có vẻ thực trẻ tuổi nhưng thực ra cũng đã 24 tuổi rồi." Tề Sóc mỉm cười nói.

"24 tuổi?!" Quan Chi Yên thực sắp té xỉu đến nơi, bởi vì hắn thế nhưng nhỏ hơn nàng đến hai tuổi! Đây là lần đầu tiên nàng hợp tác cùng một người nhỏ tuổi hơn mình, điều này khiến cho nàng nhớ lại cảm xúc của mình lần đầu tiên mới vào nghề khi đối tượng hợp tác hoài nghi năng lực của mình.

"Cậu mới vào nghề? Đây là lần đầu tiên đi làm?" Nàng nhìn hắn chăm chăm, hoài nghi hỏi.

"Không phải." Tề Sóc trả lời. "Xin hỏi Quan Chi Yên tiểu thư ở đâu?"

"Tôi là Quan Chi Yên." Nàng vẫn giữ vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.

"A? Tôi còn nghĩ cô chính là trợ lý!" Hắn kinh ngạc kêu lên, nhìn nàng một thân quần bò, áo sơ mi, giày vải, tóc cột đuôi ngựa với khuôn mặt xinh đẹp mê người không phấn son.

"Cậu nói vậy là có ý gì? Xem thường người khác vậy sao?" Quan Chi Yên nheo mắt lại hỏi.

"Không, không có, chỉ là vì nhìn cô còn trẻ tuổi giống thực tập sinh cho nên tôi mới nghĩ vậy, không có ý gì khác cả." Hắn lập tức phe phẩy đầu, vẻ mặt thành thật nói.

"Tôi đã hai mươi sáu tuổi, lớn hơn cậu hai tuổi" Nàng mỉm cười.

"Thật sao? Thật là không thể nhìn ra được!" Hắn tròn to hai mắt, lại nói.

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, sau đó bởi vì cùng nhau hợp tác công việc, hai người cũng tự nhiên hẹn nhau cùng thảo luận công viện, sau này mới dần dà thành hẹn hò.

Nàng thực kinh ngạc, hắn mới mười ba tuổi đã vào đại học, hai mươi tuổi đã từ Anh Quốc trở về Đài Loan lập nghiệp, tự mình mở văn phòng riêng. Buôn bán đến nay, không những không bị đóng cửa còn thực ăn nên làm ra, công ty cũng phát triển thịnh vượng. Mà hắn lại yêu của trí tuệ của nàng, phản ứng linh mẫn của nàng, cùng tính cách độc lập và sự xinh đẹp của nàng, vậy là bắt đầu theo đuổi nàng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ kết giao cùng một nam nhân nhỏ tuổi hơn mình, nhưng là hắn không chỉ tranh thủ làm việc cùng nàng, còn mỗi lần gặp mặt sẽ đối nàng ân cần chu đáo, quan tâm. Kết thúc hợp tác, hắn liền chủ động tới tìm ông chủ của nàng đòi ký ước không tiếc công sức, mục đích chỉ là vì để có thể cùng nàng hợp tác, gặp mặt.

Nhưng là nhiệt tình của hắn còn chưa kịp đả động được nàng, đã khiến cho công ty đồng sự của nàng hết mực cảm động.

Nụ hôn lần đầu tiên của nàng với hắn là ở sinh nhật hắn. Bởi vì nguyện vọng đầu tiên trong ba cái nguyện vọng sinh nhật của hắn chính là có thể được hôn nàng một lần. Vậy là vì để thỏa mãn mong muốn của hắn, mấy đồng sự liền không thương tiếc đem nàng đẩy nhào vào lòng hắn. Ai ngờ hắn lại nghiện hôn nàng rồi, mỗi lần có cơ hội nếu không lập tức hôn nàng đến đầu óc choáng váng, hắn sẽ không gọi là Tề Sóc nữa rồi.

Lần đầu tiên của hắn với nàng là ở sinh nhật của nàng, nàng bị đồng nghiệp chuốc say quá chén, hắn đưa nàng về nhà. Sau đó dù có đánh chết nàng, nàng cũng không chịu nói thật cho hắn biết, kỳ thật nàng biết hôm đó nàng mới chính là người chủ động trước hắn chỉ là đáp lại nhiệt tình của nàng mà thôi. Sau đó, củi khô lửa bốc cũng không thể vãn hồi.

Có một là có hai, hắn sau đó liền trực tiếp dọn vào nhà ở chung cùng nàng, kiên quyết không chịu rời đi

Tề Sóc nói ra cũng thật giỏi, tuy rằng nhỏ hơn nàng hai tuổi nhưng tính cách trầm ổn, đáng tin cậy, có lẽ là do hắn hai mươi tuổi đã bắt đầu lăn lộn trong xã hội.

Khả năng nấu ăn của hắn đủ để cho nàng là thân nữ nhân phải xấu hổ, hơn nữa còn chưa bao giờ có một chút ý tưởng là nam nhân thì không nên quan tâm chuyện bếp núc, luôn luôn tâm huyết dâng trào nấu một đống đồ ăn lớn bồi bổ cho nàng, khiến cho nàng từ khi ở chung cùng hắn, người cũng tăng hơn năm kí.

Từ đầu đến cuối, giữa quan hệ của hai bọn họ nàng đều tỏ ra là phía bị động, nhưng là thật lòng mình, nàng thật cảm động cũng cám ơn hắn da mặt dày theo đuổi nàng, nếu không nàng làm sao có thể có một người bạn trai chất lượng tốt người người ca ngợi như vậy đâu?

Nàng thật sự rất, rất thích cùng hắn ở chung, trừ bỏ mùa đông ngủ có chăn miễn phí, ấm lô để ôm, đói bụng sẽ có người nấu cơm cho nàng ăn, đi làm được đưa đón tận tình, dù buồn, dù vui có thể cùng nhau chia xẻ. Ánh mắt của hắn độc đáo, nhiều lần hắn giải thích cùng nàng thiết kế nghệ thuật, cho nàng rất nhiều cảm thụ.

Hắn là chồng nàng, thầy của nàng cũng là bằng hữu của nàng.

Nàng từng có rất nhiều bạn trai nhưng chưa bao giờ gặp ai đa tài đa nghệ như hắn, lại thông minh, biết quan tâm săn sóc, cho nên dù không nói ra nhưng nàng đã quyết tâm phi hắn không lấy chồng, chính là không nghĩ tới...

Năm năm sau,

Nàng rốt cuộc phải làm gì để có thể quên chuyện này, quay lại khoảng thời gian cảm thấy thoải mái cùng hạnh phúc khi ở bên hắn đây?

Nếu hôm qua nàng không gặp Thi Ánh Điệp cùng bọn họ thì đã tốt biết bao.

Nếu ngày hôm qua, nàng không cậy mạnh nói lung tung thì đã tốt rồi.

Nếu ngày hôm qua nàng không xúc động chạy hướng hắn cầu hôn thì tốt rồi.

Nếu, nếu, nếu...Sớm biết nếu, nàng sẽ không đem bản thân biến thành như thế này, thật có bao nhiêu thoải mái.

Đột nhiên, nàng cười khổ một chút, cho dù có quay ngược lại thì như thế nào? Nàng hỏi chính mình, bởi vì nàng đã biết Tề Sóc nói muốn kết hôn cùng nàng chẳng qua chỉ là để theo đuổi nàng thôi. Nếu hắn thật sự muốn cùng nàng kết hôn, tại sao phải đợi những năm năm.

Hắn cơ bản là không muốn cùng nàng kết hôn, không muốn cùng nàng kết hôn, dù có là mười năm sau hay hai mươi năm sau cũng sẽ giống nhau thôi!

Ngực co rút đau đớn, nàng ôm ngực không nhịn được rên rỉ thống khổ. Nàng hiện tại thực khổ sở, thực rất khổ sở.

Một bàn tay đột nhiên đặt trên vai nàng, làm nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy nữ phục vụ sinh của tiệm đang lo lắng nhìn mình.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Nàng mờ mịt nhìn, sau đó lắc đầu cười khổ. "Tôi không sao. Phiền cô, tôi muốn tính tiền".

"Vâng được ạ".

Kết thúc việc ngồi trong quán cà phê đến tám tiếng đồng hồ, nàng đứng ở ven đường nhìn dòng xe cộ qua lại chật như nêm cối, vẻ mặt hoang mang mờ mịt không biết đi đâu,về đâu như một đứa trẻ. Nàng rốt cuộc nên đi đâu?

Công ty đã không thể tới, nàng đã muốn bị đuổi việc, cho nên cho dù muốn, nàng cũng không thể dùng công tác để quên đi phiền táo hiện tại.

Về nhà? Nơi đó tuy là nhà của nàng nhưng là nàng căn bản không biết nên đối mặt Tề Sóc như thế nào, muốn nàng như thế nào có thể trở về a?

Tối hôm qua khi hắn nói với nàng sẽ kết hôn sau năm năm nữa, không khí giữa hai bọn họ liền trở nên thật xấu hổ, muốn như thế nào cũng không gỡ ra được. Tuy rằng lúc đó nàng phản ứng cực nhanh, cười to ra tiếng, tìm bậc thang hạ nói với hắn nàng chỉ đang đùa, bảo hắn quên đi chuyện này, nhưng vấn đề là nàng quên không được.

Tối hôm qua đi ngủ, hắn muốn cùng nàng làm yêu nhưng nàng lại kêu mệt, từ chối hắn. Buổi sáng chuẩn bị đi làm, hắn muốn đưa đón nàng đi làm nhưng nàng lại nói hắn nàng có hẹn với khách tối mới cần đi, từ chối hắn. Sau đó thấy hắn đi rồi nàng mới tới công ty, cũng đồng thời tắt luôn điện thoại di động không cho hắn tìm thấy nàng.

Hắn hiện tại hẳn thật lo lắng đi, có lẽ đang rất tức giận, biết nàng cố ý tắt điện thoại không chịu nghe điện thoại của hắn.

Nhưng như vậy thì sao?

Có lẽ như thế càng tốt còn hơn để hắn quên đi chuyện cùng nàng kết hôn, tiếp tục làm bạn trai của nàng, cứ khiến cho hắn tức giận, rồi cãi nhau một trận ầm ĩ với nàng rồi chia tay luôn, quên nhau đi.

"Ha ha..." Quan Chi Yên cười khẽ ra tiếng, nước mắt dường như lại làm mắt nàng mờ đi rồi.

"Tề tiên sinh?"

Bên tai đột nhiên có tiếng nói quen thuộc, Tề Sóc quay đầu lại, chỉ thấy đồng sự của Quan Chi Yên đang kinh ngạc nhìn đi về phía hắn.

"Nhĩ hảo, Dương tiểu thư, Chi Yên đang còn làm việc sao?" Hắn gật đầu, mỉm cười hỏi nàng.

"Anh không biết sao?" Nàng ngạc nhiên nhìn hắn.

Tề Sóc lại lấy một bộ muốn hỏi nhìn nàng.

"Chi Yên cùng giám đốc cãi nhau một trận ầm ĩ, đã muốn từ chức rời khỏi công ty".

Hắn ngây ngốc trong chốc lát, mở to hai mắt "Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Hôm nay giữa trưa, cô ấy không kể cho anh sao?"

Hắn lắc lắc đầu.

"Ngày hôm qua, Chi Yên bị một vị khách quấy nhiễu tình dục, cô ấy lấy bao da đánh trả, ai ngờ lão giám đốc vô tâm kia lại bảo sờ một chút cũng không chết người, muốn cô ấy lấy đại cục làm trọng, đi xin lỗi tên khốn kia, cho nên Chi Yên tức giận tạm thời rời bỏ công tác".

Nàng thở dài, tức giận nói: "Đều là nữ nhân, tôi thật là bội phục dũng khí của cô ấy, nếu đó mà là tôi, tôi chỉ có thể khom lưng mà nhịn thôi."

"Cô biết tên khốn kia là ai sao?" Tề Sóc hỏi, con ngươi đen lộ ra hàn khí đầy run sợ tức giận.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như là đổng sự của Dương Vũ kiến thiết, tên là Trần...Hình như là Trần Minh Chương" Nàng nhíu mày nói.

"Dương Vũ kiến thiết Trần Minh Chương?"

"Hình như là vậy, tên của hắn đúng là như vậy." Dương tiểu thư gật gật đầu. "Ngươi hỏi tên hắn là vì muốn thay Chi Yên báo thù sao?" Nàng nửa đùa, nửa thật nói.

"Cám ơn cô đã nói cho tôi biết, hiện tại tôi có chút việc, tạm biệt. Hẹn gặp lại". Tề Sóc không trả lời, chỉ gật đầu chào tạm biệt nàng.

Ngồi vào trong xe, hắn lập tức nháy máy di động nhưng không có tín hiệu trả lời. Hắn nhíu mày, gọi điện về nhà, vẫn là không ai tiếp điện thoại.

Nàng không trở về nhà, nàng đang đi đâu?

Tề Sóc lại thử gọi lại cho nàng một lần, đáp lại cũng chỉ là điện thoại đang tắt máy.

Hắn khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự là không có biện pháp đối với nàng.

Nàng cố ý tắt điện thoại, không nghĩ để ý đến hắn. Biết rõ phát sinh việc như vậy, hắn sẽ rất lo lắng vậy mà nàng vẫn làm vậy, thật như trẻ con.

Thật ra, nàng mà không phải là trẻ con thì cũng sẽ đâu có lấy việc kết hôn để thách thức với người khác như vậy đâu?

Nghĩ đến ngày hôm qua hắn cũng thật sự tức giận, bởi vì cho tới nay, hắn thật sự đối tốt với nàng, nàng phải hiểu rõ mới đúng, yêu nhau đã hơn một năm, lần đầu tiên nàng chủ động nhắc tới chuyện kết hôn cũng chỉ là kết quả của việc đua tranh với mấy đối thủ một mất một còn từ thời đại học.

Nữ nhân này thật là muốn hắn tức chết mà, cho nên hắn mới cố ý trả lời nàng năm năm sau hắn mới rảnh để kết hôn, hắn muốn nàng nếm thử thất vọng là cái cảm giác như thế nào.

Năm năm sau mới kết hôn? Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là chuyện không thể, bởi vì hắn đã muốn kết hôn với nàng cả một năm trời, bằng không như thế nào liền cùng nàng cầu hôn, còn khoe ra đủ loại tài nghệ, mục đích chính là để nàng biết hắn có bao nhiêu tốt đẹp cùng tài hoa, nàng phải nhanh chóng mà biến hắn thành của mình.

Nhưng mà khiến hắn tức giận nhất vẫn là nàng thế nhưng tin lời hắn nói năm năm sau sẽ kết hôn, khiến lời của hắn đang muốn nói cho nàng hắn chỉ đùa giỡn thôi liền ngay lập tức đã bị nuốt lại vào bụng. Đó là sự trừng phạt nho nhỏ cho việc nàng đối hắn không tín nhiệm.

Nhưng mà hắn hiện tại thực hối hận vì ngày hôm qua đã lỡ lời.

Tâm tình của nang hiện tại chắc hẳn rất tồi tệ đi? Đầu tiên là phát sinh chuyện quấy nhiễu tình dục, sau đó bạn trai nàng lại làm nàng thất vọng, nay lại đến cả công tác cũng mất, chỉ nghĩ đến như vậy, lòng hắn đều đau.

Suy sụp than nhẹ một hơi, Tề Sóc lắc lắc đầu, thật không có biện pháp đối nàng.

Nàng vì sao không nói cho hắn ngày hôm qua nàng bị quấy nhiễu tình dục. Nàng vì sao khi nghe câu trả lời đáng tức giận như vậy của hắn lại không cùng hắn cãi nhau một phen đâu? Thậm chí lúc giữa trưa bị đuổi việc cũng không thèm gọi điện thoại thông báo cho hắn một tiếng, một thân một mình lang thang giải sầu.

Nữ nhân này thật đúng là biết đem lửa giận của hắn đối với nàng hóa thành đau lòng. Hắn bất đắc dĩ lại đau lòng thở dài.

"Cạch!"

Từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa chuyển động, nửa đêm nên nghe có vẻ đặc biệt lớn.

Nằm trên sôpha nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng mà ngay cả ngủ cũng vẫn chưa ngủ, Tề Sóc vừa nghe thấy thanh âm liền từ sôpha nhảy dựng lên, lao ngay ra cửa, vội vàng đem cửa mở ra.

"Em đi đâu giờ này mới về?" Em biết giờ là mấy giờ rồi sao?" Hắn tức giận nói, lại phát hiện ra Quan Chi Yên đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt say khướt, tựa hồ đứng còn không vững.

Hắn nhanh chóng đem nàng ôm lấy, tức giận cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai tỉnh rượi rồi sẽ biết tay anh!"

"Cái gì?" Quan Chi Yên lẩm bẩm hỏi.

Hắn mím môi ôm lấy nàng đi về phòng ngủ. Vừa được đặt xuống giường, Quan Chi Yên say khướt, đứng không vững vàng liền xoay người một cái, từ trên giường ngội dậy đòi xuống.

"Em muốn đi đâu?" Hắn tức giận, đem nàng ấn trở về giường, trừng mắt hỏi.

"Em còn chưa tắm, em muốn tắm!" Nàng dựa vào cái tủ đầu giường, lắc lắc người đứng dậy.

Tề Sóc đột nhiên hít một hơi, biết nếu không cho nàng tắm, nàng nhất định sẽ làm ẫm ĩ cả đêm cho tới khi nàng ngủ vỉ mệt hoặc tỉnh rượi mới thôi. Chuyện này cũng xảy ra rồi nên hắn biết.

"Tránh ra, đừng chắn đường em, em muốn đi tắm." Nàng đẩy hắn ra, thân thể lại không đứng vững, lại đổ lên người hắn.

Hắn bất đắc dĩ lại thở dài một hơi, đem nàng ôm lấy lần nữa đưa vào phòng tắm. Hắn cho nàng ngồi trên bồn cầu, xoay người chuẩn bị nước ấm, lại quay đầu giúp nàng cởi bỏ quần áo trên người.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn giúp nàng tắm rửa, thế nên cô ta cũng không có động tác gì giãy dụa, chỉ có cười ngây ngô với hắn. Hắn không cẩn thận làm ngứa nàng lại khiến nàng cười duyên một tiếng, làm hại hắn hạ nửa người không tự chủ được lại nổi lên phản ứng.

Nàng đang say, hơn nữa hắn còn đang giận nàng, Tề Sóc không ngừng nhắc nhở bản thân, đành cố miễn cưỡng nén dục vọng của mình xuống, đem nàng ôm vào bồn tắm.

"A, ưm..."

Nàng đột nhiên thoải mái rên rỉ, làm cho hắn cả người cương lại tại chỗ, hô hấp nháy mắt trở nên dồn dập, mỗi cái bộ phận trên thân thể lại khống chế không được bành trướng ra.

Nữ nhân này thật là...

"Thật thoải mái nha, Sóc, anh không vào cùng sao? Cùng nhau tắm." Quan Chi Yên hai mắt sương mù, mỉm cười, đối hắn nũng nịu mời.

Hắn lại hơi nhếch môi, ánh mắt nhìn theo khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của nàng, đến những đường cong gợi cảm không hề che lấp trong nước, sau đó lại theo non mịn không tỳ vết cánh tay của nàng còn đang chủ động hướng đến hắn đũng quần, chạm đến "tiểu tử" của hắn.

"Anh chuẩn bị tốt sao?" Nàng liếm liếm đôi môi đỏ mọng, giọng nói khàn khàn.

"Đáng giận!" Tề Sóc rủa thấp một tiếng, cũng mất luôn rồi tự chủ.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ quần áo trên người, trong nháy mắt lập tức tiến vào bồn tắm, ôm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng kéo đến bên mình, của hắn để ở lối vào mềm mại của nàng nhưng cũng không có lập tức tiến vào mà cọ xát, vận sức chờ phát động.

Hai mắt hắn sáng ngời, trong mắt lóe lên ác ý nhìn mỗi một cái phản ứng của nàng.

Quan Chi Yên ban đầu đối hành động của hắn cũng chỉ là cười khẽ ra tiếng, sau lại như cái đứa nhỏ, dùng nước hắt vào người hắn, dần dần lại bị hắn lửa nóng khiêu khích ý loạn tình mê, hai mắt khí trời, khẽ cắn môi dưới, phát ra một tiếng lại một tiếng mê người khinh ngâm.

Hắn tiếp tục khiêu khích nàng cũng chưa chịu tiến vào.

Trong cơ thể hư không cũng chưa có chiếm được chân thật thỏa mãn, nàng bắt đầu ở trên người hắn vặn vẹo, muốn đem hắn nhét vào cơ thể của chính mình. Nhưng mà Tề Sóc cũng không nguyện thỏa mãn nàng, trêu qua đùa lại cho tới khi nàng cơ hồ là muốn khóc nức nở mới tùy nàng xử lý.

Nàng cơ hồ là ở hắn đầu hàng thời điểm, trong nháy mắt khẩn cấp ôm hắn đưa vào chính mình trong cơ thể. Nàng ngồi trên người hắn nhiệt tình vặn vẹo, bồn tắm lớn nhân động tác kịch liệt của nàng lại bắn nước ra ngoài tung tóe, càng lúc càng có quy luật, càng lúc càng mau, càng lúc càng không khống chế được, cho đến khi tiếng thân ngâm của nàng càng thêm cao trào, biến thành tiếng gào mới thôi.

Sau đó, nàng mềm mại vô lực buồn ngủ tựa vào người hắn, nhưng mà men say cũng tỉnh lại không ít.

Hắn còn muốn nàng, thật tốt, hắn là còn muốn nàng.

Tề Sóc dịu dàng khẽ vuốt mặt nàng, làm nàng không tự chủ được mở to mắt.

"Vì sao muốn khóc?" Hắn ôn nhu hỏi, thanh âm có kích tình thô dát.

Nàng trừng mắt nhìn, cũng không biết chính mình đang khóc. "Bởi vì hạnh phúc." Nàng ôm lấy cổ hắn, tưởng muốn kéo dài giây phút hạnh phúc này, không thèm nghĩ những chuyện kia làm nàng khổ sở cả một ngày đêm nữa.

Câu trả lời của nàng làm cơn tức giận của hắn trong nháy mắt cũng tan thành mây khói. Tề Sóc khoé miệng khẽ nhếch, ách thanh hỏi: "Muốn càng nhiều hạnh phúc sao?"

"Cái gi?" Nàng không hiểu ý hắn.

Hắn nâng mặt của nàng lên, cúi đầu bình tĩnh hôn nàng, đồng thời dùng của mình còn đang ở trong người nàng vận động cọ xát, làm nàng nhịn không được run rẩy.

"Không cần." Quan Chi Yên run run muốn lùi bước, không có biện pháp lại tiếp nhận của hắn một lần nữa nhưng mà tay hắn đặt bên hông nàng cũng không cho phép.

Ánh mắt hắn nóng cháy, bộ vị vừa trở nên mềm mại lại lập tức nóng lên, bành trướng trong cơ thể nàng.

Quan Chi Yên hai mắt nhắm nghiền, phát ra một tiếng lại một tiếng rên rỉ, cánh tay từ bao giờ đang định đẩy hắn cũng biến thành gắt gao ôm lấy, cơ thể cong lên nghênh hướng hắn mỗi lần tiến công.

Vòi nước ấm đang chảy, bồn tắm lớn vừa đầy nước lại bắt đầu tung tóe bắn ra.

Tiếng nước cùng tiếng rên rỉ, hô hấp dồn dập thấp suyễn tràn ngập phòng tắm, thật lâu không ngừng, ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên tự bao giờ, ánh nắng le lói chiếu qua khe cửa, tạo nên một mảnh phong tình.

--------------------------------------------------------------------------------

Bên trong cửa sổ cũng là một mảnh xuân sắc, mỹ nữ ngọc thể ngang dọc, xinh đẹp mê người cũng là một cái cảnh đẹp.

Đều đã quá giữa trưa, nàng lại còn đang ngủ say, vậy là đêm qua hắn thực sự làm nàng mệt chết rồi.

Tề Sóc đứng ở bên giường mê muội nhìn nàng đang bán lộ ra ngoài chăn bông, thân thể mềm mại lại xinh đẹp mê người. Hắn phát hiện hắn ngắm nàng, ngắm bao nhiêu cũng không đủ, càng lúc lại càng có một loại cảm giác mê luyến.

Hắn biết, kì thật, có nhiều nữ nhân so với nàng càng xinh đẹp, so với nàng càng nhu nhuận nghe lời nhưng mà hắn chỉ muốn nàng, thầm nghĩ chỉ yêu nàng mà thôi, nữ nhân khác cho dù có xinh đẹp cũng không thể làm lòng hắn động.

Hắn không cách nào hình dung được cảm giác của mình với nàng, nếu trước đây tại sao hỏi hắn yêu nàng, hắn có thể ngay lập tức đem ra cả mấy chục cái lý do, nhưng là hiện tại, hắn chỉ có một cái lý do mà thôi, chính là vì nàng là nàng.

Hắn có phải là bị nàng hạ cổ đúng không? Nhưng mà hắn vui vẻ chấp nhận.

Con ngươi đen ôn nhu nhìn nàng xinh đẹp ngủ say, khóe miệng lộ ra một chút sủng ái mỉm cười, hắn đến bên giường khom lưng vỗ vỗ nhẹ vào người nàng.

"Chi Yên." Hắn nhẹ giọng kêu.

"Vâng?" Nàng nửa tỉnh nửa mê phản ứng, mơ hồ lên tiếng.

"Tỉnh, tỉnh." Hắn ôn nhu thúc giục nàng mở mắt, sau đó nhịn không được cúi xuống hôn nàng, mà Quan Chi Yên cũng tự nhiên ôm cổ hắn, nghênh hướng hắn hôn.

Hắn mỉm cười ngẩng đầu lên, xem nàng từ từ mở tròn hai mắt, đầu tiên là chớp chớp sau đó lại duỗi tay dụi dụi, thật là giống cô bé con đáng yêu.

"Sóc, hiện tại mấy giờ?" Nàng ngáp một cái hỏi.

"Gần trưa."

Nàng trợn to hai mắt, cả người đột nhiên tỉnh táo lại. "Giữa trưa?" Nàng khó tin nhìn hắn.

Tề Sóc mỉm cười. "Em hẳn là đói bụng rồi. Anh nướng cho em hải sản hấp cơm em thích, nhanh xuống giường đi."

Quan Chi Yên nhìn vẻ mặt ôn nhu sủng ái của hắn, đột nhiên có cảm giác như đang trong mộng. Thái độ của hắn đối với nàng tại sao không đổi, tại sao còn tốt với nàng như vậy? Chẳng lẽ hôm qua là nàng nằm mơ sao?

Thật là mơ sao? Như vậy-"Nguy rồi, em phải đi làm, trễ mất rồi." Nàng đột nhiên kêu to, nhanh chóng xuông giường.

"Khoan đã." Hắn ngăn nàng lại: "Em quên em đã từ chức rồi sao?"

"Từ chức?" Nàng ngây ngốc nhìn hắn, biểu tình đột nhiên hỗn loạn. Nói như vậy, đó không phải là mơ, là chuyện thật sao?

"Làm sao vậy?" Tề Sóc vỗ vỗ mặt nàng, nhẹ nhàng quan tâm hỏi.

"Anh..." Nàng muốn nói nhưng lại thôi, đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó nàng tự tìm bậc thang hạ, nói với hắn tất cả cũng là nói giỡn, hắn cũng sẽ không tin nên thái độ đối với nàng mới có thể bình thường như vậy đi, làm như cái gì cũng không hề xảy ra.

"Làm sao vậy?" Hắn mặt vẫn không chuyển, hỏi lại nàng lần nữa.

"Không, không có gì." Quan Chi Yên lắc đầu.

Nếu hắn thật sự tin hôm đó nàng chỉ nói giỡn, vậy cứ để hắn tin đi. Chỉ cần thái độ của hắn với nàng không thay đổi, hết thảy đều quay về trước đây, nàng vẫn có thể hưởng thụ hắn ôn nhu che chở, tiếp tục hạnh phúc làm bạn gái của hắn, nàng như thế nào lại không làm đâu. Cứ như vậy đi.

"Anh làm sao biêt em đã từ chức?" Nàng hỏi, một bên cầm lấy quần áo nhanh chóng mặc vào.

"Ngày hôm qua tan sở, anh đến đón em, nghe đồng nghiệp của em kể lại."Hắn dừng lại một chút, nhíu mày lộ vẻ tức giận "Tại sao hôm qua em lại uống rượu, còn uống say khướt, em có biết như vậy nguy hiểm lắm không?"

"Xin lỗi mà, thất nghiệp nên tâm tình người ta không tốt chút thôi." Nàng ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng.

"Tâm tình không tốt cũng không thể làm như vậy!"

"Được rồi, được rồi, lần sau không dám lấy lí do như vậy nữa thôi, được không?" Nàng nũng nịu cam đoan.

Hắn không có lên tiếng trả lời, biểu tình trên mặt từ nghiêm túc cũng không có thả lỏng, một bộ muốn cho nàng một chút giáo huấn chuyện ngày hôm qua.

Ở chung lâu như vậy, Quan Chi Yên hiểu được, đối phó với khuôn mặt nghiêm túc của hắn thì chỉ có thể đổi đề tài.

"Đúng rồi, tại sao anh cũng không đi làm? Em từ chức nên mới ở nhà rong chơi, vậy còn anh...? Không lẽ cũng từ chức giống em? Không đúng, công ty là của anh, ai cũng có thể bị đuổi việc riêng anh thì không, trừ phi..." Nàng đột nhiên mở to hai mắt: "Không phải công ty của anh bị đóng cửa rồi chứ?".

"Em có thể nghĩ điên khùng một chút cũng được, dù sao lấy chồng rồi là phải theo chồng, gả cẩu theo cẩu, gả cho khất cái cũng chỉ có thể làm vợ khất cái, sẽ không so được với anh tốt hơn điểm nào đi." Hắn nhìn nàng nói.

Quan Chi Yên giật mình nhìn hắn, tim đập có chút nhanh, tâm tình hỗn loạn làm nàng có chút khó chịu.

Hắn nói vậy là có ý gì? Nếu không muốn kết hôn với nàng, vì sao lại nói như vậy, sao lại muốn làm người ta hiểu lầm rồi chờ mong như vậy?

Nếu không có phát sinh chuyện đêm hôm trước, nàng có lẽ sẽ thoải mái cười to, hờn dỗi nói với hắn, ai muốn làm vợ cái người ăn xin chứ. Nhưng mà hiện tại...

"Em đói bụng lắm rồi nha, anh nói anh nướng hải sản hấp cơm đúng không? Oa, em đi đánh răng đây, đừng có ngăn cản nha". Nàng lè lưỡi nói xong liền lao vào phòng tắm.

Nhìn nàng đi, Tề Sóc chậm rãi nheo lại hai mắt.

Trên bàn ăn không khí có chút ngưng trệ, Quan Chi Yên cố gắng khen ngợi khả năng nấu ăn ngon của Tề Sóc nhưng rồi cũng không tìm được đề tài khác nói chuyện làm cho không khí cả bàn ăn cũng trở nên trầm mặc, khiến cho nàng cũng mất tự nhiên.

Kỳ thật, khi cùng người yêu ở chung sau một năm, còn muốn duy trì tình yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày đều có chuyện để cùng vui vẻ cười nói hẳn là điều không thể, cho nên bọn họ còn duy trì trầm mặc như vậy cũng là có chút yên tĩnh nhưng mà giờ không khí như vậy im lặng khiến nàng thực vô pháp nhận.

Trời ạ, nhanh lên tìm cái đề tài mà nói chuyện.

"Ừm, anh hôm nay không đi làm không sao chứ?" Nàng hỏi.

"Không sao."

"Nhưng gần đây anh không phải bề bộn nhiều việc sao? Anh không cần ở trong nhà với em, em không sao, đi tìm việc từ từ cũng được. Bây giờ có cơ hội thoải mái nghỉ ngơi một thời gian."

Tề Sóc trầm mặc nhìn nàng.

"Em nói thật đó." Nàng gật đầu cam đoan." Anh không cần lo lắng, thật mà. Em nhớ gần đây, có mấy buổi biểu diễn thời trang cần thiết kế ánh sáng, còn có hai buổi biểu diễn cũng cần anh thiết kế... "

"Trong công ty còn có người khác." Hắn cắt ngang lời nói của nàng.

Nàng há hốc miệng nhìn hắn một lúc lâu, sau lại thấy biểu tình trên mặt mình có chút ngốc ngếch đem miệng ngậm lại.

"Em cung không có ý đó, ý em là không phải lần trước anh nói mấy người đó nếu không bị anh giám sát sẽ không làm việc được tốt sao?"

"Bọn họ cũng cần tự mình lớn lên."

Quan Chi Yên ngẩn ngơ, nhịn không được bật cười.

"Anh nói chuyện cứ như ông già 80 tuổi, anh mới có 25 thôi nha, so với mấy người kia còn nhỏ tuổi hơn." Nàng cười nói.

"Tuy rằng anh mới 25 nhưng cũng đã có 8 năm kinh nghiệm làm việc, tại nơi này còn là số một số hai, cũng có sự ảnh hưởng nhất định. Trong công việc, không phải lấy tuổi đến quyết định thắng thua, mà là lấy kinh nghiệm cung khả năng đến nói."

Quan Chi Yên đồng ý với hắn, cũng hiểu khả năng của hắn là hoàn toàn có tư cách "Cậy già mà lên mặt".

Tề Sóc tuy chỉ mới 25 tuổi nhưng bởi vì kết qua học xuất sắc cho nên đã bị mấy giáo sư nhắm, cũng đã giúp đỡ nhiều đàn anh đàn chị, cho nên dù trước khi hắn tốt nghiệp cũng đã rất nổi tiếng, làm cho bao nhiêu người tranh nhau mời về làm việc.

Mà sau khi hắn tốt nghiệp, trở về Đài Loan mở phòng làm việc tư nhân, dù chỉ mới 20 tuổi nhưng năng lực lại chưa bao giờ bị nghi ngờ, phòng làm việc nho nhỏ bao giờ cũng đông như trẩy hội, công việc nhiều xiết khôn kể.

Suy cho cùng, Tề Sóc bộ dạng anh tuấn lại tuổi trẻ, thông minh lại có tiền, cũng thật giống tiêu chuẩn của chồng nàng khi nàng cùng Thi Ánh Điệp, ba người kia thách thức lẫn nhau, phải chăng nàng đã bất tri bất giác đem hắn trở thanh chồng minh rồi không?

Chồng nha...Quan Chi Yên không tự chủ được cúi đầu cười khổ, nàng không nên nghĩ chuyện này nữa, không nên nghĩ nữa.

--------------------------------------------------------------------------------

"Nếu không đi làm, anh muốn đi đâu?" Nàng hỏi.

"Em muốn đi đâu?" Tề Sóc nhìn nàng.

"Không biết, chắc đi dạo phố, lâu rồi chưa được hưởng thụ ngày nghỉ để đi dạo phố." Nàng nhún vai nói.

"Được, anh đi với em."

Nàng sửng sốt một chút. "Cùng phụ nữ đi dạo phố cũng không vui vẻ gì đâu, chán lắm, anh cứ đi làm cái gì anh thích đi, không cần đi với em, em sợ anh lại buồn chán."

"Sẽ không."

"Nhưng mà..."

"Anh muốn đi với em." Hắn kiên định ngắt lời nàng.

Hắn đều nói như vậy rồi, nàng còn muốn nói gì nữa.

"Vậy...cũng được."

Lúc buồn chán mà đi dạo phố đúng là như tra tấn thống khổ, tồi tệ hơn nữa bên người còn có một người đang cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của mình.

Quan Chi Yên thực hối hận mình không có chuyện gì, tự nhiên lại muốn đi dạo phố, nàng nên nói đến công viên chơi trò chơi, sau đó lại đem mình làm vật rơi tự do, chơi luôn một trăm lần cho phát bệnh tim chết luôn đi, nhẹ nhàng hết việc.

"Cẩn thận!"

"Em suýt là đụng vào ghế rồi đó."

Nàng ngơ ngẩn nhìn, chỉ thấy ở lối đi có cái ghế,cách nàng chừng 10cm, tại sao vừa nãy nàng lại không thấy nó đâu?

"Em đang nghĩ cái gì, vì sao dọc đường đi cứ không yên lòng, em thật sự muốn đi dạo phố sao?" Tề Sóc hỏi

Nàng lẳng lặng không nói gì, trầm mặc một lúc mới mở miệng, rốt cục lắc đầu." Không muốn nữa, em muốn về nhà."

"Được, nhưng trước khi về, đi với anh đến một chỗ này." Hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng.

Nàng gật gật đầu.

Tề Sóc dắt tay nàng đi vòng ngược lại, nàng cũng mặc kệ hắn muốn kéo đi đâu thì kéo, không một chút tò mò hỏi hắn muốn đưa nàng đi đâu. Cho tới khi cả hai cùng đứng trước một tiệm vàng bạc đá quý quốc tế, nàng mới hoàn hồn lên tiếng.

"Anh muốn đi đâu?" Nàng nghi hoặc hỏi.

Hắn nhướng mày, nhìn thoáng qua cửa hàng rồi lại nhìn nàng, biểu tình "Em đương nhiên là tự biết".

Nàng không hiểu, nàng làm sao mà biết được? Lễ tình nhân đã qua lâu rồi, sinh nhật nàng cũng qua rồi, lần đầu tiên hôn môi cũng kỉ niệm rồi, lần đầu tiên trên giường , lần đầu tiên dắt tay nhau cũng kỉ niệm cả rồi, còn có lý do nào nữa sao?

Hay là vì muốn mua quà cho người thân hay bạn bè? Sinh nhật của bác gái còn lâu mới đến, bác trai thì thích đánh golf, quà tôt nhất chính là vật dụng đánh golf, hắn như thế nào lại tới cửa hàng đá quý mua quà? Vậy là bạn bè sao? Gần đây bạn hắn có ai gần cưới hay có con vừa đủ tháng sao?

Nhưng là nàng còn chưa nghe hắn kể cái gì nha, mấy việc này toàn là hắn để nàng thu xếp không phải sao? Một khi đã như vậy, tại sao còn muốn kéo nàng đến đây?

"Anh muốn mua cái gì à? Quan Chi Yên nhíu mày hỏi, bắt buộc bản thân không được phép nghĩ đến chuyện hoang đường không có khả năng kia.

"Nhẫn."

Nàng tròn to hai mắt, khiếp sợ nhìn hắn, hoàn toàn không nghĩ được sẽ nghe được đáp án như vậy.

Nhẫn? Hắn mua nhẫn muốn tặng cho ai? Không có khả năng sẽ đưa cho nàng, hắn nói nàng đợi năm năm không phải sao? Như vậy hắn mua nhẫn rốt cuộc là...

"Tại sao lại muốn mua nhẫn đâu?" Nang hỏi, lại đem câu sau "Anh muốn tặng ai" nuốt trở lại vào bụng.

"Em không phải muốn kết hôn sao? Kết hôn đương nhiên là cần nhẫn." Hắn ngóng nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch.

Lại một cái nàng không nghĩ tới...Không, là một cái đáp án nàng không dám tưởng. Quan Chi Yên ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, lại đột nhiên cảm giác cả người chia làm hai nửa, một bên mừng rỡ như điên, một bên lại cứng ngắc như đá.

Hắn nói thật sao? Là cái gì thay đổi quyết định của hắn, không phải muốn nàng đợi năm năm sao? Tại sao lại đột nhiên muốn kết hôn, đồng tình với nàng sao? Có lẽ hắn nghĩ nàng mất việc là vì hắn đi.

Cảm giác mừng rỡ như điên dần dần đạm đi, tất cả còn lại chỉ là chua xót cùng cười thảm.

"Đó là em giỡn thôi, anh tưởng thật sao?" Nàng nhếch miệng cười hỏi.

Tề Sóc sắc mặt trầm xuống, đột nhiên nheo lại hai mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng.

"Nói giỡn chơi?" Hắn hỏi lại.

"Đương nhiên, anh hẳn là biết em vốn không thích kết hôn, nếu thật muốn kết hôn, em hẳn là đồng ý ngay lúc anh cầu hôn em chứ, làm gì lại đợi cho tới bây giờ." Nàng tránh ánh mắt của hắn, gật đầu nói, thuận tiện cho hắn biết nàng sẽ không buộc hắn thú mình, muốn hắn cứ yên tâm.

"Ý em là em không nghĩ kết hôn?" Hắn áp lực bản thân không trở nên tức giận cuồng bạo, lại hỏi lại.

"Không phải không nghĩ, nhưng mà không phải lần trước em nói rồi sao, chỉ giỡn thôi mà? Anh nghĩ là thật sao? Chúng ta về đi, lâu lắm không đi dạo phố, mới đi một chút chân em đã tê cứng rồi, mệt mỏi quá đi."

"Nói lại lần nữa xem."

"Cái gì? Chân em sắp gãy rồi?"

"Không phải lại không nghĩ?" Hắn nâng đầu nàng lên.

"Vâng. Không phải lại không nghĩ, chưa bao giờ nghĩ tới. Em là còn nói thật."

"EM LÀ CÒN NÓI THẬT!". Tề Sóc nghiến răng nghiến lợi thốt ra, dùng sức cầm lấy bả vai nàng lay, thiếu chút nữa là bị nàng làm tức chết.

Không nghĩ tới kết hôn lại muốn cùng hắn yêu đương, không muốn kết hôn lại cùng hắn lên giường, không nghĩ kết hôn lại mở miệng nói muốn kết hôn với hắn, sau đó đem hắn tức giận suýt chết, mừng rỡ suýt nổi điên? Hiện tại nàng lại nói với hắn nàng chưa bao giờ nghĩ tới kết hôn, còn nói là thật sự, nàng muốn không khí sôi động giết hắn sao?

"Anh làm chi tức giận như vậy?" Quan Chi Yên cẩn thận hỏi. Nàng nói vậy không phải vừa đúng ý hắn sao? Hắn phải vui cười mới đúng chứ? Tại sao nháy mắt lại trở thành bạo lọng?

"Anh làm chi như vậy tức giận?" Hắn trừng mắt nhìn nàng, tức giận rít gào.

"Em nói sai cái gì sao?"

"Em có nói sai cái gì sao? Không có" Hắn tiếp tục trừng mắt rít gào.

Quan Chi Yên không khỏi nhăn nhó mặt mày, hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy.

"Anh bị làm sao vậy, Sóc?" Nàng sờ sờ mặt hắn một chút, quan tâm hỏi.

Tề Sóc sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn nàng,thiếu chút nữa là hộc máu. Nữ nhân này, hắn đột nhiên buông tay nàng ra, xoay người bỏ đi.

"Sóc, anh muốn đi đâu?" Nàng ngốc sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo.

"Công ty." Hắn ngắn gọn trả lời nàng.

Nàng ngẩn ngơ, nhịn không được hỏi: "Đều gần tan tầm, anh đến công ty bây giờ làm gì?"

"Tăng ca."

Hắn một chút cũng không chịu đi chậm lại, tiếp tục bước nhanh về phía trước, làm nàng phải chạy theo mới đuổi kịp hắn.

"Anh đang giận em sao?" Nàng trầm mặc một chút mới lại mở miệng hỏi.

Hắn không có trả lời, nhưng mà nhếch môi biểu tình cùng trừu nhanh cằm cũng đã trả lời vấn đề của nàng. Nàng không hiểu hắn tức giận vì cái gì, nàng đều đã nói nàng không nghĩ kết hôn, không muốn kết hôn, không cần bắt buộc hắn cưới nàng không phải sao? Tất cả không phải đều theo ý hắn sao, theo cách hắn muốn tiếp tục duy trì quan hệ của hai bọn họ, hắn còn gì chưa vừa lòng?

Đột nhiên trong lúc đó, nàng cũng thấy tức giận, khó chịu.

"Anh đã muốn đi công ty vậy em tự bắt taxi về nhà, anh cũng đỡ một chuyến đưa đón." Nàng dừng bước, giận dỗi nói với hắn.

Hắn đang đi trước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng lại chỉ nói :"Tùy em!". Nói xong liền bước đi thẳng, không quay đầu lại lần nữa.

Nhìn hắn bong dáng tuyệt tình rời đi, Quan Chi Yên nhịn không được lại rơi nước mắt.

Đáng giận Tề Sóc! Đáng giận...Ô ô ô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro