Chương 15 : Kẻ tạo ra hy vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa lái xe vừa suy ngẫm, Roha từ lúc nào đã hạ cảnh giác với xung quanh. Có lẽ vì cảm thấy bản thân hiện tại tạm thời đang rất an toàn.

Ngồi bên cạnh là Yukiko, một cô gái mặc đồng phục cao trung với mái tóc đen chạm đến lưng đang say sưa giấc nồng cùng một cậu bé đang tựa đầu vào vai cô.

Có lẽ vì rất mệt mỏi nên ai ai cũng muốn được nghỉ ngơi. Roha vì phải liên tục chịu căng thẳng và phải tập trung lái xe đồng thời thoát khỏi xác sống cũng phần nào khiến ông cảm thấy như muốn gục ngã.

Đôi mắt có phân lim dim như sắp ngủ, nhưng nếu ông làm nó thì chắc chắn cả ba sẽ toi đời. Ít nhất thì cũng phải trú lại một toà nhà nào đó gần đây để hồi sức.

Nhưng đó cũng chẳng phải phương án tốt nhất vì hiện tại xác sống xung quanh rất ít. Đây rõ là khoảng thời gian vàng để thoát khỏi thành phố này. Vậy nên hiện tại Roha đang rất phân vân liệu có nên dừng xe lại tại đây không.

Tên quái vật khi nãy dường như đã biến mất được khoảng mười phút và chẳng còn thấy dấu hiệu đuổi theo nữa. Có lẽ Haku đã thành công đánh đuổi nó đi. Liệu số lượng bọn xác sống xung quanh đây trở nên ít đi có liên quan gì đó đến tên quái vật đó chăng?

...

Đột nhiên sống lưng của Roha bắt đầu lạnh đi. Cảm giác như rằng đang có thứ gì đó đeo bám theo sau. Một thứ gì đó... rất đáng sợ.

Đôi mắt ông bắt đầu tò mò nhìn vào gương chiếu hậu phía trên. Xuất hiện mờ mờ ở phía sau cung đường là một bàn tay khổng lồ.

Roha cứ nghĩ mình buồn ngủ và bị hoa mắt nên đã giảm tốc độ xe. Nhưng sau khi liên tục nhìn chằm chằm vào nó vài giây liền, ông đã chợt nhận ra rằng đó không phải là ảo giác.

Từ phía các toà nhà phía sau, một bàn tay khổng lồ đang bám từ căn này đến căn khác, tiếp cận lấy chiếc xe tải đầy nhanh chóng.

Mặt ông tái xanh như đáy đại dương, chân đạp mạnh vào ga xe tăng tốc thẳng về trước mặc dù có rất nhiều cản trên con đường. Do đột ngột tăng tốc, Yukiko đột nhiên giật bắn mình bừng tỉnh.

"Chuyện... chuyện gì vậy?!"

Cô hét lên sau đó ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên tầm nhìn cô bỗng lọt vào chiếc gương chiếu hậu, phản chiếu lại hình ảnh của một tên quái vật khổng lồ có rất nhiều tay đang bám víu vào các tòa nhà như một con nhện biến thể.

Có điều, thay vì là tám chiếc chân như loài nhện thông thường, nó lại là tám cái tay người nhưng to một cách điên rồ. Kích thường cánh tay ước chừng cũng hơn hai chiếc máy bay cỡ lớn, cùng thân hình đồ sộ to chẳng khác gì một tòa nhà bốn tầng di động.

"Đó là... thứ gì vậy...?"

Yukiko sợ hãi, giọng cô run run không thể nói chuyện một cách bình thường. Roha thì vẫn đang chìm vào tuyệt vọng, đầu óc của ông bắt đầu trở nên trống rỗng chẳng thể nói được gì cả. Còn Haku thì vẫn đang say sưa ngủ với tâm thế đầy bình thản, có lẽ cậu vẫn chưa biết tình hình hiện tại nguy cấp như thế nào.

Con nhện đột biến phía sau bỗng hét lên một âm thanh chói tai, tạo nên một cơn động đất. Các tòa nhà nó đang bám vào vì lý do đó mà đổ sập khiến nó ngã xuống bên dưới mặt đất.

Thấy nó như thế Roha nghiến chặt răng chạy hết tốc lực về trước mặc kệ hiểm nguy. Có lẽ đây là thời điểm tốt để tránh khỏi tầm mắt nó. Phải thoát khỏi đây ngay lúc này.

Có một điều khá lạ là quãng đường phía trước có vô số những cái xác đang bị cháy rụi nằm rải rác khắp nơi. Cảm nhận được sự nguy hiểm nếu chiếc xe chạm vào, Roha đã nhanh chóng đánh lái tránh xa khỏi chúng.

Bên phía tên quái vật, nhờ kích thước khổng lồ và lợi thế nhiều chi, nó nhanh chóng đứng dậy sau cú ngã và lập tức đuổi theo chiếc xe tải. Thân xác nó chạm mạnh vào các căn nhà xung quanh khiến đoạn đường mà nó đi qua, nơi đâu cũng bị phá hủy.

Khi đó, khoảnh khắc mà tên quái vật chạm vào những cái xác đang cháy dưới mặt đường, những vụ nổ liên hoàng tựa như bom đồng loạt xuất hiện. Yukiko có chút ngỡ ngàng khi không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Cả khu vực phía sau bị ánh sáng của vụ nổ nhấn chìm, thật khó tin bây giờ đang là ban đêm khi nhìn thấy quang cảnh này. Hai người trên xe tải hy vọng rằng vụ nổ bí ẩn đó có thể giúp họ thoát khỏi tình thế cấp bách này.

Dù vậy, nó dường như chẳng cảm thấy đau vì tốc độ đuổi theo chẳng hề thuyên giảm xông ra khỏi ngọn lửa. Phải chăng, cuộc đời của những kẻ đáng thương trên chiếc xe tải kia đến đây là hết?

Chẳng rõ vì lí do gì, trong tình thế này Roha lại đóng hết cửa sổ xe tải, hơn nữa hắn còn bảo Yukiko vứt chút đồ để cản bước chân của con quái vật kia. Thế nhưng với cái kích thước khổng lồ đó thì làm sao có thể cản được với chút vật dụng nhỏ nhoi?

Dù là vậy, hiện tại cũng chẳng thể làm gì khác ngoài giãy dụa để được sống. Yukiko hạ quyết tâm, cố gắng lấy hết đống giấy vụn và rác trong ngăn xe, sau đó đặt tay lên tay nắm cửa của chiếc xe tải.

Vì cửa sổ đã đóng chặt nên cô đành phải mở cả cánh cửa xe để vứt đồ ra. Và trong trường hợp xấu nhất, cô sẽ nhảy khỏi xe để chạy thoát khỏi tên quái vật thông qua ngã rẽ nhỏ và hẹp của các con hẻm. Dù còn hoảng sợ nhưng sau vài giây lưỡng lự, Yukiko đã quyết định đẩy cửa ra.

"Nếu anh còn ngủ nữa thì thế giới sẽ lại diệt vong đó, Kamito Haku."

Một giọng nói kỳ lạ của một cô gái vang lên trong đầu khiến Haku lập từng bừng tỉnh, mạnh tay kéo Yukiko về phía mình, lấy lưng bản thân ra che chắn cho cô.

Một con dao sắt bỗng đâm thẳng vào lưng cậu khiến tiếng hét đau đớn của cậu vang to. To đến mức muốn phá nát cổ họng của chính mình.

Xong, cả hai người họ bị một bàn chân của ai đó phía bên tay lái đạp văng ra khỏi xe một cách đầy chóng vánh.

...

Lúc đó, Yukiko mới chợt nhận ra, kẻ tên Roha kia. Việc cứu hắn thật sự là một sai lầm.

Khuôn mặt của hắn cũng đang tỏ ra tuyệt vọng, đôi mắt hắn cũng chỉ còn một mảnh tối tăm, cánh tay hắn vẫn giữ nguyên tư thế vừa bỏ con dao ra và nó hiện giờ đang nằm trên lưng Haku.

Và sau tất cả, Haku đã nỗ lực để cứu hắn. Cậu đã suýt chết những hai lần chỉ để bảo vệ hắn. Nhưng giờ đây, tên chết nhát đó vì sợ hãi mà hãm hại cả chính ân nhân của mình.

Hoặc cũng có thể... hắn còn chẳng xem Haku là người đã cứu mạng hắn.

Yukiko nghiến răng kiềm chế đi cơn giận, Haku ôm lấy cô trong không trung, vô thức đẩy trọng tâm cơ thể mình xuống che chắn.

Sau vỏn vẹn vài giây, họ rơi mạnh xuống. Do quán tính nên ngay lập tức cả hai lăn đi vài vòng về trước, cùng với hướng mà chiếc xe tải trước đó đã đi.

Đương nhiên người bị thường nhiều nhất là Haku vì chiếc lưng bị dao đâm trước đó, giờ đây lại đập mạnh xuống mặt đất và chịu thể trọng của Yukiko đè lên cơ thể mình. Nhưng vì một lý do nào đó mà chẳng có một lời than thở nào phát ra từ miệng cậu.

Sau khi lăn đi khoảng gần mười mét, cơ thể Haku đã đầy vết máu. Yukiko cũng trong hoàn cảnh tương tự nhưng nhờ Haku che chắn nên chỉ bị xây xát ngoài da.

Cô nghiến răng nhìn về phía chiếc xe tải của tên Roha trong khi Haku đang đau đớn nằm dưới mặt đất. Tuy nhiên chiếc xe vì lí do nào đó đã mất lái và đâm vào tòa nhà ven đường sau đó phát nổ trong tức khắc.

Vì xảy ra quá đột ngột, Yukiko chỉ có thể kinh ngạc cùng Haku ngồi nhìn chiếc xe ấy. Có lẽ vì trong lúc đá văng cả hai ra bên ngoài, hắn đã không kiểm soát được đâm ra khiến chiếc xe gặp tai nạn. Chẳng ngờ là tên Roha ấy đã chịu phạt sớm đến vậy sau hành động đầy tội lỗi của hắn.

Nhưng bây giờ chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa khi một tên quái vật khổng lồ đang bám theo phía sau. Dù vẫn cách một khoảng khá xa nhưng với kích thước đó thì nó sẽ sớm đến đây trong vài giây tới.

Bây giờ thì Yukiko có thể làm được gì trong khoảnh khắc này, đặc biệt là Haku đang bị thương khá nặng nên chẳng thể giúp cô. Hơn nữa, cô cũng chẳng thể bỏ lại cậu ấy một mình mà bỏ chạy.

Mọi chuyện xảy ra quá dồn dập khiến đầu óc trở nên muốn nổ tung. Yukiko chỉ muốn trốn khỏi đây ngay lúc này. Nhưng bằng cách nào? Liệu có nên lựa chọn một cách ích kỷ như tên Roha kia, để Haku trở thành mồi nhử?

Nội tâm của cô lại một lần nữa dằn xé lấy tâm trí của cô. Khi đối mắt vẫn bị nhấn chìm bởi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Kẻ khao khát được sống đột nhiên lại mất dần ý chí sau khi thấy thể xác khổng lồ của tên quái vật kia.

Đâu đó trong cô đã cảm nhận được tương lai của bản thân chỉ là một hố đen sâu thẩm không điểm dừng.

...

"Chạy đi! Cứ mặc kệ tôi."

Trong khi cô vẫn đang lo sợ đứng ngơ ra, giọng nói Haku bất ngờ vang lên từ phía sau như thể muốn đuổi cô đi khỏi đi nơi đó.

"Bản thân tôi có chết đi ngay lúc này cũng chẳng sao cả. Chí ít thì tôi không muốn làm vướng chân cô. Nhanh chóng trốn đi!"

Thấy Yukiko chẳng di chuyển thay vào đó là đứng liếc nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc, Haku bắt đầu mở miệng bổ sung nhằm mục đích thuyết phục cô rời khỏi đây. Nhưng dường như nó chẳng có tác dụng chút nào.

Là do Yukiko quá sợ hay không thể chạy trốn? Là vì do dự bỏ lại một người từng cứu mình đã cản bước chân của cô ấy. Hay chỉ đơn giản là do cô biết rõ, dù có chạy khỏi đây cũng chẳng thể thoát nổi nó.

Con quái vật đó đã đến rất gần rồi, nếu Yukiko vẫn còn lưỡng lự thì e là mọi thứ sẽ chấm hết. Phải hi sinh một người để bảo vệ một người khác, điều đó vẫn tốt hơn là tất cả mọi người ở đây đều mất mạng.

Biết là vậy nhưng Yukiko chẳng thể nào làm được. Cô chẳng thể chạy, chẳng thể nhấc nổi bước chân. Cô biết rõ Haku đã cứu cô những ba lần. Nếu không có cậu, cô vốn dĩ đã không thể sống được đến giờ.

Cô dang rộng tay sang hai bên, đôi mắt cô dường như đã hạ quyết tâm. Có lẽ đó là sự lựa chọn cuối cùng của cô ấy rồi. Dù biết là chẳng thể bảo vệ, nhưng cô vẫn đứng yên đó. Chẳng biết có nên gọi cô là một người dũng cảm đến mức ngu ngốc hay không.

"Cô gái đó muốn tự sát giống ngươi sao?"

Styx đột nhiên lên tiếng khiến Haku cười thầm trong lòng. Có lẽ đâu đó trong thâm tâm cậu vẫn muốn cô ở lại với mình, ít nhất thì bản thân sẽ không chết trong cô đơn.

Và rồi... điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Tên quái vật đó đã ở ngay trước mắt chỉ còn cách vài bước chân, vì kích thước khổng lồ nên cứ nghĩ nó đang ở ngay trước mắt. Dù là nhiều tay, nhưng nó đã quyết định lao thẳng vào để dùng chiếc miệng khổng lồ của nó, cắn xé cả hai.

Một cái chết đau đớn.

Haku đã hoàn toàn tuyệt vọng nhưng nếu bản thân cố gắng chịu đựng thì mọi thứ sẽ qua thôi.

Nhưng không riêng gì Yukiko, vẫn còn một người nữa không chấp nhận việc ra đi như thế này.

"Sao mà ta chấp nhận được chứ."

Styx gào lên khiến Haku cảm thấy đau đầu. Tựa như có ai đó bên cạnh hét vào tai. Có vẻ như cậu ta vẫn chưa chấp nhận sự thật bản thân sẽ chết. Dù sao thì trước đó Styx đã cố gắng hết mình để sinh tồn nên cũng hiểu được cậu ta muốn sống như thế nào.

Cả Yukiko, dù là tự nguyện đứng ở đây nhưng chắc chắn một điều rằng cô vẫn chưa muốn vứt bỏ sinh mạng của mình. Thật là một cô gái kiên cường.

"Bằng mọi giá... tôi sẽ tìm được cô gái đó và trả thù cho mẹ mình. Dù cho ở cuối con đường chỉ có một ánh sáng nhỏ nhoi, tôi cũng sẽ bắt lấy nó."

Đó là điều ước, hay chỉ là mong muốn? Liệu cô có đạt được mục đích của mình. Phải chăng chẳng còn cơ hội nào cho việc đó cả.

...

Trong khoảng thời gian ngưng đọng, chiếc nhẫn của Haku tỏa ra một làn sương đen dày đặc đến phát lạ bao quanh lấy cậu, che phủ khắp mọi nơi. Tất cả mọi thứ dường như đã ngưng động, từ nhịp thở gấp của Haku, giọt mồ hôi trên vầng trán của Yukiko hay cả bước chân và âm thanh của tên quái vật. Tất cả đều dừng lại trong phút chốc khi khuôn mặt của tên quái vật chỉ cách cơ thể cô gái kia chỉ bằng một gang tay.

Một chiếc bóng bỗng đen từ bên trong làn sương phía sau Haku đột ngột bước ra, nó từ từ tiến đến gần Yukiko, hình dạng từng chút một trở nên rõ ràng.

Đó là một cô gái với mái tóc đen cùng đôi mắt đỏ sẫm, mặc trên mình một chiếc đầm cùng màu với tóc, dài chưa đến đầu gối. Cô không mang giày, dùng đôi chân đất ung dung bước đi.

"Lũ thiên sứ đó tặng cô một năng lực khá tốt nhỉ? Thật hoài niệm làm sao, nó từng được dùng bởi một người tuyệt vời mà tôi quen biết. Để tôi cho cô một chút lời khuyên."

Hai tay cô gái có đôi mắt đỏ ấy đặt nhẹ nhàng lên bờ vai của Yukiko, mặt đưa sát lại gần phía tai nhỏ giọng thì thầm.

"Cô là người tạo ra ánh sáng, chứ không phải là đuổi theo nó. Chúc cô may mắn nhé!"

Miệng cô gái nở một nụ cười đầy ma mị, nói tiếp tông giọng đầy đáng sợ đến mức rợn người.

"Hậu duệ của Yuuka."

Hàm răng dần dần hiện ra trên khuôn mặt sau đó cô gái ấy hoàn toàn biến mất cùng với làn sương đen kia, trả lại dòng thời gian tiếp tục trôi đi như cũ.

Đột nhiên, con quái vật lao mạnh vào và bị một bức tường tựa như làm bằng thủy tinh có màu vàng óng từ hư không xuất hiện chắn trước mặt Yukiko.

Tên quái vật đập mạnh đầu vào sau đó rú lên đau đớn rồi lùi lại vài bước, lấy các cánh tay đưa lên cao. Có vẻ như nó muốn đập nát bức tường chắn bí ẩn kia.

Trong khi đó, Yukiko với khuôn mặt lo sợ đang liên tục lẩm bẩm trong miệng lặp lại lời nói của ai đó đột ngột vang lên trong đầu mình.

"Tạo ra ánh sáng, không phải đuổi theo. Tạo ra ánh sáng, không phải đuổi theo. Tạo ra ánh sáng, không phải đuổi theo..."

Giọng cô cứ liên tục vang lên không ngừng lại. Là vì sự hoảng loạn khi một thế lực bí ẩn nào đó đang đứng sau lưng cô, hay vì run sợ trước tên quái vật khổng lồ kia sẽ giết chết mình?

Có lẽ là vì cả hai chuyện đó.

Haku đã ngơ người từ lúc nào, cậu nén cơn đau ở vai, nhẹ nhàng đẩy cơ thể từng chút ngồi dậy. Đôi mắt đăm đăm nhìn vào bóng lưng của Yukiko.

"Cô ấy... là siêu năng lực gia sao?"

Cùng lúc đó trong mắt của Styx không phải là một Yukiko mặc trang phục của một học sinh trung học. Mà đó là một cô gái với mái tóc vàng sáng như ánh mặt trời cùng một chiếc váy trắng tinh khôi, một đôi cánh trắng vô cùng to lớn với dáng đứng chở che kẻ đang nằm bất lực phía sau.

"Annie Yuuka?"

Styx ngỡ ngàng vô thức nói thành tiếng khiến Haku tò mò đổ dồn sự chú ý vào cậu. Nhưng âm thanh ầm ỉ do va đập mạnh bỗng vang lên.

Đó là do tên quái vật đang đưa tay của nó đấm mạnh vào bức tường thuỷ tinh vàng do Yukiko vô thức tạo ra.

"Nguy rồi."

Haku nghiến răng siết chặt tay cố gắng không nhìn trực tiếp vào tên quái vật. Vì càng nhìn chỉ khiến nó càng trở nên đáng sợ. Thế nhưng trong khi cả tầm nhìn tối đen, cậu chỉ nghe tiếng đập phá ỉnh ỏi vang lên không ngừng.

Khi mở mắt ra, bức tường chắn vẫn còn đó, còn tên quái vật điên cuồng tung ra những cú đấm nhưng dường như chẳng có ảnh hưởng gì đến bức tường cả.

Lúc này, Haku đã bắt đầu thấy được tia hy vọng.

"Yukiko..."

"Này! Cậu kia! Nhanh chóng tìm cách hạ nó đi. Tôi không giữ được như thế này lâu đâu. Cứ như bản thân đang phải nín thở khi sử dụng nó vậy." Yukiko khó khăn nói.

Nghe thấy vậy, Haku cố gắng dùng tất cả sức lực để rút con dao ra khỏi lưng mình. Nhưng vì mất máu quá nhiều, tầm nhìn bắt đầu trở nên choáng váng không nhìn rõ được những gì đang xảy ra phía trước thêm nữa.

Thời khắc tuyệt vọng ấy lại đến thêm một lần nữa. Cậu dùng hết tất cả những gì bản thân hiện tại đang có để gồng mình đứng dậy, tuy nhiên chỉ vài giây sau cậu liền gục ngã.

"Xin lỗi... tôi hiện giờ không thể di chuyển được nữa."

Haku thất vọng cúi đầu nói. Yukiko cũng hiểu ra rằng trước đó cậu là người đã chịu hầu hết sát thương khi nhảy ra khỏi xe tải, việc giữ được tỉnh táo lúc này quả là kỳ tích.

Hy vọng rằng một người còn nhỏ tuổi hơn cả mình có thể cứu sống được cô trong khi bị thương nặng quả thật là chuyện hoang đường. Yukiko lúc này đã cắn răng tự trách, nhưng tình thế nguy cấp lúc này cũng chẳng thay đổi gì.

Tiếng thở gấp của Haku không ngừng vang lên khi cậu liên tục nhìn xung quanh, trông thấy những tên xác sống tuy thưa thớt nhưng mang lại sự đe doạ vô cùng tận. Chẳng lẽ cả nhóm thật sự sẽ bỏ mạng ở đây sao?

"Styx... còn lại nhờ vào cậu đấy."

Màu mắt của Haku đã chuyển sang đỏ rực, cơ thể cậu cũng từ từ đứng dậy trước sự bất ngờ của Yukiko. Trông thấy các giọt máu từ đầu, trán, khuỷu tay và chân lộ rõ như thế nên ít nhất là cũng đã gãy vài cái xương.

Yukiko rất muốn hét lên bảo rằng cậu nên nghỉ ngơi, nhưng với tình thế này thì cô không thể. Nếu bỏ qua sự cố gắng đó thì tất cả sẽ kết thúc ở giây phút này.

Styx ngó nghiêng xung quanh với cơ thể đang bị thương, xác định vị trí của từng tên xác sống. Cậu biết rõ nếu chỉ bị trúng duy nhất một đòn của chúng là tất cả sẽ chấm hết.

"Tổng cộng bảy tên nhỉ?"

Sau khi hít thở sâu, Styx lao nhanh về phía bên phải tung mạnh một cước vào đầu một tên xác sống khiến hắn ngã nhào về sau. Kế tiếp là hai tên bên cạnh, Styx cũng dễ dàng hạ gục bằng cách túm lấy đầu và đập mạnh xuống đất.

Vậy là xong ba tên.

Styx cắn mạnh vào tay tạo thành một vũng máu nhỏ dưới mặt đất, rút thanh kiếm đen lên và phóng nó găm vào đầu của một tên xác sống có nhân dạng một người phụ nữ. Sau đó, cậu phóng nhanh đến rút thanh kiếm chém rơi đầu một tên khác có hình dạng đứa trẻ bên cạnh.

Vẫn còn hai tên, nhưng Styx lúc này đã chẳng thể giữ được thanh kiếm nữa và khiến nó chậm rãi biến mất. Dù không biết đau đớn, nhưng có lẽ cậu vẫn nhận thấy được cơ thể này đã đi đến giới hạn.

Nhưng vẫn còn hai tên khác đang tiến đến gần đây.

Không...

Có lẽ vì tiếng động lớn gây ra bởi cú đấm của tên quái vật khổng lồ mà Yukiko đang trấn giữ, nhưng tên xác sống từ xa chợt kéo đến đây với số lượng lớn. Ở mức này thì chắc chắn là vô vọng rồi.

Khuôn mặt Styx tái xanh, nở nụ cười như thể phát điên lên. Đây có lẽ là lần đầu tiên mà cậu thấy được sự tuyệt vọng chân thực đến mức này.

Cả cơ thể cậu đổ sụp xuống mặt đất, mất hết hoàn toàn sức lực trước vòng vây đang dần thu hẹp lại. Yukiko nhăn mặt liếc nhìn về sau, cô lúc này cũng hiểu rõ bản thân lúc này đang ở trong tình thế nào.

"Vào tình thế này mà cậu vẫn cười được sao? Đúng là tên kỳ lạ mà." Yukiko nói.

"Chẳng phải cô cũng vậy sao? Ít nhất thì ta và cô đã đánh đến giây phút cuối cùng mà." Styx cười khúc khích.

Yukiko từng chút một quỳ xuống, tay vẫn cố giữ để duy trì bức tường nhưng nó cũng đang dần biến mất vì sắp cạn kiệt nguồn năng lượng. Không ngờ lại có ngày bản thân cô phải dự đoán rằng, cái chết của bản thân liệu sẽ đau đớn đến mức nào.

Cô tuyệt vọng nhìn vào tên quái vật khổng lồ phía trước, tay bắt đầu nứt toạc và chảy ra những giọt máu. Có lẽ cô gái ấy lúc này cũng đã chạm đến sự giới hạn.

"Nếu vẫn có thể tiếp tục sống, cậu sẽ làm gì tiếp theo đây?" Yukiko cười một cách gượng gạo.

"Chà... ta nghĩ ta sẽ đi chu du khám phá thế giới này nhỉ?" Styx nhắm mắt lại đáp và Haku lúc này cũng đang có suy nghĩ tương tự.

"Phải nhỉ? Giấc mơ đó thật tuyệt." Yukiko gục đầu xuống, nhưng vẫn giữ tư thế quỳ.

Một tiếng bước chân khác thường trông như đang tiếp cận lấy họ từ đằng sau. Khác với sự chậm chạp của xác sống, bước chân này rất đồng đều và cùng phong thái đầy tự tin.

"Quả thật nó rất tuyệt." Giọng nói của một cô gái nào đó bỗng phát ra.

Đột nhiên, bọn xác sống xung quanh bỗng bùng cháy làm cả con đường phát lên ánh sáng như lửa hội. Hết tên này đến tên khác, chẳng hiểu vì lí do gì bùng nổ như ngọn đuốc thổi bùng lên giữa đêm đông giá lạnh.

Một hình bóng của một cô gái tóc với mái tóc đen dài vác theo trên vai là một thanh đại kiếm khổng lồ to bằng cả cơ thể. Cô đi một cách đầy duyên dáng, nhưng cũng chẳng kém phần điềm tĩnh với đầy sự tự tin trên khuôn mặt.

"Phiền cô giải trừ năng lực của mình đường chứ?"

Nghe theo lời nói của cô gái lạ lẫm ấy, Yukiko tắt đi bức tường do chính cô tạo ra. Sau đó, cô cũng mất hết sức lực mà ngã người nằm xuống mặt đường thở gấp.

Bước ngang qua Styx khi cậu đang quỳ dưới mặt đường trong bất lực và rồi, cô gái mang trên mình thanh đại kiếm kia đã lập tức nhảy lên. Cô ấy bay lên vô cùng nhẹ nhàng cứ như sợi lông chim, vụt cao hơn cả tên quái vật.

Nó nhìn cô liền cảm nhận được sự nguy hiểm rồi hét lên một âm thanh chấn động. Vô số các cánh tay khổng lồ của nó đột nhiên lao nhanh đến cô với tốc độ nhanh chóng mặt.

Chúng vây quanh khắp mọi hướng rồi tóm gọn cô vào bên trong lòng bàn tay khi cô vẫn còn lơ lửng phía trên không. Vài giây sau đó cũng chẳng còn dấu hiệu nào khẳng định cô có thể thoát ra cả.

Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, những cánh tay đã tóm lấy cô gái đó chẳng biết vì lý do gì mà bốc cháy thành tro rơi xuống phía bên dưới mặt đường.

Cô gái lành lặn thoát ra khỏi vô số những cánh tay rồi nhanh chóng lao người xuống bên dưới nhẹ nhàng thay đổi trọng tâm cơ thể mà xoay người, lưỡi của thanh đại kiếm bỗng đỏ rực sắc màu của ngọn lửa rồi bùng cháy như thể một que củi được ném vào ngọn lửa dữ.

Cô lao thẳng xuống, nhẹ nhàng cắt một đường xuyên qua cổ tên quái vật sau đó đáp mạnh ngay trên mặt đất. Vết cắt mà cô tạo ra trên cổ tên quái vật bỗng bùng cháy rồi nổ tung trông chẳng khác nào quả bom hẹn giờ đã được gắn lên nó.

"Nặng thật. Có lẽ mình không hợp với đại kiếm cho lắm." Cô gái cắm mạnh thanh đại kiếm xuống đất sau đó từng chút một đứng thẳng dậy, mắt nhìn vào lòng bàn tay đã bị thương.

Đầu tên quái vật rơi xuống mặt đất lăn đến trước mặt của Styx, thân xác nó cũng ngã nhào sang một bên, phía sau lưng cô gái kia.

"Cậu còn sống được đến giờ sao? Làm tôi bất ngờ đấy. Phải chăng đã có gì đó sai sót trong tính toán của tôi à?" Cô gái hướng ánh mắt nói với giọng lạnh lùng nhìn về phía Styx.

Haku thông qua đôi mắt của Styx chứng kiến cảnh không ngờ, cứng người ra khi chợt trông thấy hình dáng của cô gái vừa quen thuộc nhưng lại vừa lạ lẫm kia.

Sự thông minh, tài năng và kinh nghiệm dường như vô tận, cùng vẻ bí ẩn khó lường ấy vốn đã được cô thể hiện rõ từ khi lần đầu cô đột ngột đến bắt chuyện ngày hôm đó.

Có lẽ vì tự ẩn mình nên cô đã không thể trở nên nổi bật, hay đã bị hào quang của Haruto làm cho bản thân bị mờ nhạt đi. Hoặc cũng có thể là do chính cô đã lợi dụng sự nổi bật đó của cậu bạn hoàn hảo kia để che giấu đi sự hiện diện của bản thân.

Zumie...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro