Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Ôn Kỳ cưỡi ngựa từ bên ngoài trở về, vừa vào sân liền cởi áo choàng , ném cho gã sai vặt Minh Bình. Tay áo xắn lên lộ ra màu da lúa mỳ phơi nắng quanh năm,cơ bắp săn chắc phồng lên, nhìn không ra bộ dạng công tử ôn tồn, lễ độ khi ở ngoài, giống một tên lưu manh hơn.

Minh Bình báo với hắn rằng lão phu nhân đang đãi khách trong hoa viên, Lý Ôn Kỳ lập tức đi thẳng về phía trước, được mấy bước thì quay đi nơi khác, thuận miệng hỏi:" Ai tới?".

Minh Bình tiếp nhận roi ngựa mà hắn ném tới, trả lời: "Là Vinh lão gia."

Lý Ôn Kỳ nhướng mày, tựa hồ đối với người tới cửa có vẻ hơi khó tin.

Nói lại cũng không phải là chuyện gì lạ. Lý gia là một thương gia giàu có ở thành Bách Châu, ngũ cốc, dầu, vải và trà hầu hết họ đều nhúng tay vào. Mà thành Đông Vinh gia đảm nhận hầu hết việc kinh doanh đồ cổ và ngọc bích. Hai nhà ở thành Bách Châu có thể nói là ngang ngửa, tuy rằng cách quản lý khác nhau, nhưng lại âm thầm tranh cao thấp.

Vì vậy, ngoài những cuộc làm ăn cần lui tới thì giữa hai nhà không có quá nhiều tiếp xúc.

Còn nói là không có việc gì thì không được phép vào Điện Tam Bảo, Vinh lão gia chủ hôm nay đích thân đến đây, có lẽ không phải chuyện nhỏ.

Minh Bình vốn nhanh trí, hắn đã hỏi rõ ràng, "Con trai của Vinh lão gia cũng sắp kết hôn, định là ngày 16."

Lý Ôn Kỳ hiểu rõ, ngày này thật sự khéo , "Định hôn với ai?"

"Nô tài nghe nói là thứ nữ phường rượu Diệp gia."

Lý Ôn Kỳ nghe xong cười: "Ta nói là  phụ thân ta đánh sai chủ ý rồi , nếu ông cùng phường rượu Diệp gia định hôn, về sau uống rượu không phải là càng thuận tiện sao."

Phường rượu Diệp gia là một cửa hiệu lâu đời được truyền từ đời này sang đời khác. Một nửa số khách điếm, tửu lầu ở thành Bách Châu đều do Diệp gia cung cấp, ngay cả giới quyền quý và hoàng thân xa xôi ở kinh thành cũng là khách hàng quen thuộc của họ.

Lý lão gia tử tửu lượng tốt, không quá chú trọng đến đồ ăn, nhưng mỗi năm ông đều bỏ ra không ít tiền để có được hai vò rượu ủ lâu năm từ Diệp gia.

Vì vậy, Lý Ôn Kỳ cảm thấy rằng lão gia ông ấy nửa điểm cũng không có vì chính mình suy tính.

Nghe thấy hắn cười, Minh Bình lắc đầu thầm cười, không khỏi đứng về phía Lý lão gia, "Lão gia cho rằng Tiêu Cục Dương Thiên trọng nghĩa khí , Mục cô nương cũng là một nữ nhân tài hoa không thua kém nam nhân1 , cùng thiếu gia rất xứng đôi."

Lý Ôn Kỳ vẻ mặt không thay đổi, không nói lời nào, chỉ cho rằng cha nương hắn loạn điểm uyên ương, bất quá chính mình đã đồng ý, lệnh cha nương hay lời của bà mai đều không quan trọng nữa.

Cả phủ đều đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ vào tháng Giêng, Lý phu nhân còn cẩn thận hơn,  yêu cầu tú nương gấp rút may vá, từng đường kim mũi chỉ trên hỉ phục cũng đều tự mình hỏi đến.

Ngay cả vài vị huynh trưởng ở bên ngoài cũng đã đưa gia quyến trở về từ ​​nửa tháng trước để chúc mừng đệ đệ cuối cùng đã từ biệt cuộc sống độc thân.

Ngược lại, Lý Ôn Kỳ thái độ như thường, nhàn tản tùy ý, tựa hồ hoàn toàn không phải chính mình sắp kết hôn.

Thời gian bận rộn luôn trôi nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến ngày đại hỷ.

Mấy ngày trước trời đổ mưa, đến ngày đón dâu trời nắng vàng, cả hoa lá cây cối đều có sức sống hơn trước, quả thật là một ngày đại hỷ.

Ngay cả Lý Ôn Kỳ cũng trở nên thư thái hơn, cưỡi trên lưng ngựa ngẩng cao đầu, một thân hỉ phục ngọc thụ lâm phong , người qua đường khẽ nghị luận, hâm mộ với vẻ tuấn lãng của tân lang.

Nhà nhạc phụ của Lý Ôn Kỳ, Tiêu Cục Dương Tiễn, ở trấn trên Phụng Thiên, ngoại ô thành Bách Châu cách đó nửa canh giờ đi đường. Để không làm trễ giờ lành, đội ngũ đón dâu cố ý khởi hành từ sớm.

Hết thảy đều đã lên được kế hoạch chu toàn, không nhanh không chậm, nhưng vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Nhà họ Lý sự nghiệp lẫy lừng, Tiêu Cục Dương Tiễn cũng có danh tiếng, hai đội tiễn đưa dâu, nghênh đón cộng lại, mênh mông cuồn cuộn nói là thập lí hồng trang cũng không ngoa.

Lý Ôn Kỳ nhận thấy đội ngũ càng lúc đi càng chậm, giống như dòng nước bị chặn lại, cuối cùng dừng hẳn. Hắn liền giục ngựa tiến về phía trước xem xét, lại thấy rõ ràng là có một đội ngũ khác ở trước mặt, ăn mặc rực rỡ, hiển nhiên cũng giống bọn họ đều là đón dâu.

"Lý Huynh."

Về phía đám người, tân lang mặc hỷ phục cưỡi ngựa màu đỏ tía bên cạnh, so với Lý Ôn Kỳ khuôn mặt trắng hơn, lộ vẻ phong độ văn nhã hơn hẳn.

Lúc này Lý Ôn Kỳ mới nhớ tới việc Vinh lão gia đến phủ một tháng trước, người đàn ông trước mặt hắn chính là Vinh phủ công tử Vinh Tranh, cùng một ngày đại hỉ với hắn.

Lý Ôn Kỳ giơ tay lên vái chào thì thấy, kiệu hoa Vinh gia bị chặn ở phía trước, bởi vì con đường không được khơi thông , cỗ kiệu bị tễ đến có chút lảo đảo lắc lư, những chiếc tua phía trên cũng lắc lư, tân nương trong đó khẳng định đã chịu không ít giày vò.


"Đường xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Ôn Kỳ nghĩ không biết chuyện gì xảy ra nên hỏi.

Vinh Tranh đáp: "Mấy hôm trước trời mưa to, một đoạn đường bị sạt lở."

Họ cùng trên một con đường để đón dâu, lúc đi không gặp vấn đề gì , không ngờ khi trở về lại bị chặn ở đây, không biết có phải do đội đón dâu dẫm lên quá nhiều dẫn đến đường bị sụp lở không.

"Này thật không khéo." Lý Ôn Kỳ nói, nhưng vẻ mặt lại không có gì là lo lắng.

Bây giờ có chút e ngại vì họ không gần thị trấn, cũng cách thành khá xa. Lý Ôn Kỳ đưa mắt nhìn bốn phía, đối diện là đồng lúa xanh rộng lớn, bên kia mơ hồ có lác đác vài ngôi nhà, khói bếp lượn lờ.

Lý Ôn Kỳ hạ lệnh đem kiệu hoa dừng ở phía trước căn nhà tranh gần đó, cùng với Minh Bình đi đến chỗ những nông hộ ở dưới ruộng lúa, muốn mượn một số dụng cụ để lấp đoạn đường bị sập.

Khi người nông phu vừa thấy Lý Ôn Kỳ, anh ta thấy rất quen.

Lý  Kỳ đi khắp nam bắc, giao thiệp từ quan lớn đến lùm cỏ ven đường, gặp chuyện bất bình hắn sẽ rút đao tương trợ, cũng không ít người biết đến hắn, nhưng hắn không nhất thiết phải nhớ hết từng người.

Nông phu biết được hôm nay hắn lấy vợ, nhưng do đường bị sạt lở nên bị chặn ở đây, nên anh ta tự mình tập hợp dân làng để giúp lấp đường bằng cuốc và thuổng.

Lý Ôn Kỳ vô cùng cảm kích, vội vàng kêu Minh Bình vào thành thông báo tình hình cho người trong nhà, miễn cho về trễ giờ lành mà lo lắng, mặt khác mang một ít hoa quả giải nhiệt cho dân làng giúp hắn. Chính hắn cũng không rảnh rỗi cầm quốc gia nhập đội quân lấp đường.

Anh nông dân họ Vương thấy vậy vội vàng ngăn lại, nói: "Hôm nay là ngày vui của Thất gia, đừng để hỷ phục bị vấy bẩn. Công tử chỉ cần đứng ở một bên xem, huynh đệ chúng tôi bảo đảm không làm lỡ chuyện lớn của công tử.

"Vương đại ca nói chi vậy, ta có vận khí tốt sinh ra trong nhà được phụ mẫu yêu thương, nhưng bất quá hai chân cũng đạp lên bùn sống mà thôi, không khác gì mọi người." Lý Ôn Kỳ vén góc áo choàng quấn quanh thắt lưng,  đôi ủng mới tinh ấn xẻng xuống.

Nghe hắn nói, người nông phu nhận thấy hắn khác hoàn toàn so với các công tử nhà quyền quý khác, thấy hắn làm việc gọn gàng, anh ta mỉm cười đắc ý thúc giục dân làng đẩy nhanh tiến độ.

Vinh Tranh sắp xếp ổn thỏa cho đội đón dâu xong, quay lại thì thấy Lý Ôn Kỳ và dân làng đang lấp hố và đắp đất, nghĩ mãi cảm thấy anh ta không nên đứng nhìn, nhưng lại sợ đất làm bẩn hỷ phục hắn ta.

Hắn không giống như Lý Ôn Kỳ, từ nhỏ đã quen chạy ngược xuôi từ bắc chí nam cùng lão gia tử, quen với việc hái trăng trên trời, bắt baba dưới sông, do dự vài lần, hắn cầm lấy xẻng.

Gia nhân theo cùng vội vàng thỉnh hắn đứng qua một bên nghỉ ngơi, tự làm việc của mình, không muốn để người ngoài đàm tiếu.

Một đám đàn ông tràn ra đường một cách trật tự. Hai chiếc kiệu hoa yên lặng ở dưới mái tranh, mấy bà tử hai nhà ngồi một chỗ bên ngoài, vừa nhìn đám người di chuyển, vừa cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

Mục Thanh Sương ngồi trong kiệu hoa một lúc lâu, chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhức và mông cũng đau, nàng duỗi thắt lưng nhấc khăn trùm đầu lên, lặng lẽ kéo rèm che, thấy trong nhà tranh cũng không có ai khác, nàng dứt khoát vén khăn voan lên xuống kiệu.

Nàng mơ hồ nghe nói cùng lúc có hai nhà đón dâu, nhưng nàng không biết là ai, nhìn thấy kiệu hoa tinh xảo xinh đẹp bên cạnh, đánh giá vài lần liền xốc lên.

Tân nương bên trong đại khái cũng thấy buồn chán, đang lén nâng khăn trùm đầu để thư giãn. Thình lình bức màn bị vén lên, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, tân nương trong tiềm thức co người lại, giống như một đóa hải đường bị kinh sợ.

Mục Thanh Sương nhìn rõ mặt tân nương, đầu tiên là nhướng mày, sau đó lại nhíu mày: "Mãn Mãn?"

Diệp Mãn thấy rõ người tới, liền hạ tay xuống, khuôn mặt nở ra nụ cười tươi, hai núm đồng tiền nho nhỏ ngọt ngào cũng hiện lên, nàng đứng dậy hướng về phía Mục Thanh Sương ôm lấy nàng, hô lên: "Mục tỷ tỷ!"

Mục Thanh Sương ôm lấy thân hình thấp hơn mình một cái đầu, cảm giác y như hồi còn nhỏ, mềm mềm như kẹo bông của ông lão bán trong ngõ Thảo Trà.

Mục Thanh Sương bóp bóp khuôn mặt mềm mại của nàng, liếc nhìn bà tử đang trò chuyện rôm rả bên ngoài mái tranh, rồi hạ giọng: "Tại sao muội cũng lấy chồng? Ta còn không biết. Công tử nhà ai? Khi nào định thân?"

Mục Thanh Sương hỏi liên tiếp, Diệp Mãn không biết nên trả lời cái nào, nhưng thật ra nàng cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nói hết những gì mình biết, "Là mẫu thân an bài, muội cũng không biết."

Diệp Mãn nói câu đó, trái lại Mục Thanh Sương cũng không hỏi gì thêm.

Hai nhà sống cạnh nhau, Mục Thanh Sương rất rõ tình hình của nhà họ Diệp hơn ai hết, nhưng dù sao nàng cũng là người ngoài nên không thể can thiệp quá nhiều.

Nhưng thấy Diệp Mãn không rõ ràng liền gả chồng, Mục Thanh Sương không khỏi tức giận với phụ mẫu nàng.

Diệp Mãn là nữ nhi của thiếp thất họ Diệp, mẹ ruột của nàng là nha hoàn hồi môn của đương gia chủ mẫu. Vì phu nhân sau khi sinh con trai bị tổn thương căn cơ, lại sợ phu quân sủng ái thiếp thất nên đã chủ động dâng nha hoàn hồi môn lên.

Muốn trói chặt nam nhân này, có thể thấy Diệp phu nhân cũng không phải là người rộng lượng. Về sau Diệp Mãn được sinh ra bà càng không để hai mẹ con vào mắt.

Mẹ ruột của Diệp Mãn số khổ, sau khi sinh con không được chăm sóc chu đáo, bệnh liên miên uống thuốc nhiều hơn ăn cơm, mấy năm sau liền qua đời. Diệp Mãn vốn không được sủng ái, lại càng không được coi trọng.

Mục Thanh Sương hơn Diệp Mãn hai tuổi, từ nhỏ đã là một người hào hiệp. Một mùa đông nọ, nàng thấy tiểu Diêp Mãn ngồi xổm ở cửa sau nhà mình, hai gò má ửng hồng vì lạnh, đang vươn đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình ra vo tuyết. Không biết là đứa nhỏ nhìn thấy tuyết thấy ngon, hay là vì đói bụng đến hoảng, Diệp Mãn nhìn quả cầu tuyết ngon lành theo bản năng vươn đầu lưỡi ra liếm tuyết trên tay.

Mục Thanh Sương nhìn thấy, nàng liền đưa cho Diệp Mãn chiếc bánh đậu đỏ vừa mua.

Sau hỏi lại, Mục Thanh Sương mới từ giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Mãn biết được rằng ca ca nàng làm hư viên đá mài mực mà phụ thân mua với giá cao, nhưng nói dối là nàng làm. Nàng liền bị phụ thân trách cứ một hồi và phạt nàng buổi trưa không được ăn cơm.

Diệp gia trưởng tử một bụng đầy ý nghĩ xấu xa cùng Diệp phu nhân không phân phải trái trắng đen, từ đó trong lòng Mục Thanh Sương liền ghi nhớ, thường xuyên khổ não vì mình chưa lớn, không cách nào đánh kẻ ác mặt mũi bầm dập.

Mục Thanh Sương xem Diệp Mãn như cây bắp cải trong tuyết, từ nhỏ đã hết sức bảo vệ. Nhưng khi lớn lên, nàng dần hiểu ra rất nhiều điều, biết rằng chính mình có một bụng sục sôi nhưng cũng không thể theo làm theo cảm tính.

Bất quá hễ có thời điểm có thể ra tay, Mục Thanh Sương tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn, thậm chí nàng còn làm cho trưởng tử Diệp gia kẻ thường xuyên gây rắc rối cho Diệp Mãn phải sợ hãi. Chỉ là bây giờ nhà họ Diệp đã giữ kín sự tình, cô rốt cược không biết được chuyện gì.

Nhìn thấy tiểu cô nương ngày hôm qua vẫn gọi là nàng là tỷ tỷ, trong nháy mắt sắp kết hôn, mấu chốt là không biết mình gả cho ai, Mục Thanh Sương cảm thấy lo lắng hơn ai hết.

Diệp Mãn đã quen với việc bị chèn ép và có vẻ cam chịu. Nói chính xác là nàng không dám làm trái ý của Diệp phu nhân. Nhìn thấy Mục Thanh Sương nhướng mày, nàng liền nhẹ nhàng thuyết phục: "Mẫu thân người nói là nhà đối phương rất có tiền, sau khi gả qua muội sẽ không phải chịu khổ cực, Mục tỷ tỷ không cần lo lắng cho muội. "Khi Mục Thanh Sương nghe thấy từ " rất giàu ", lông mày nhíu chặt lại, cảm thấy đây mới là vấn đề. Với tính khí của Diệp phu nhân, chuyện bán nữ nhi kiếm lời là chuyện rất có thể xảy ra.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro