Cứu rỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đất bao la, vạn vật chuyển sinh không ngừng, nhưng cũng có những nơi mà thời gian như ngừng trôi, không gian như tan biến. Ở một góc xa xôi của Tam Giới, tồn tại một không gian hư ảo, nơi mà thời gian và không gian không tuân theo quy luật của Thiên Đạo. Không gian này được biết đến với cái tên “Không Gian Sâu Thẳm,” nơi mà bất kỳ ai bước vào đều không thể tìm được lối thoát, và có thể sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong đó. Đây là nơi mà câu chuyện của Lệ Vân Phi và Tiêu Thần bắt đầu.

Trong không gian sâu thẳm ấy, Lệ Vân Phi và Tiêu Thần bị cuốn vào một trận chiến không hồi kết với một tồn tại nghịch thiên - Thiên Trú, kẻ nắm giữ dây xích thời gian của không gian này. Đi cùng họ còn có Thời Không Vương Quý Vô Chung, người có khả năng điều khiển thời gian và không gian nhưng vẫn không thể hoàn toàn khống chế được nơi này.

Trong không gian hỗn loạn, ba người đứng sừng sững trước Thiên Trú, một kẻ với sức mạnh vượt ngoài sự tưởng tượng.

“Vân Phi, sư đệ, ngươi phải cẩn thận! Tên này không phải là kẻ mà chúng ta có thể xem thường,” Tiêu Thần nói với giọng nghiêm nghị, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào Thiên Trú.

“Sư huynh, ta biết chứ. Nhưng với sức mạnh của chúng ta, hắn cũng không dễ dàng gì mà hạ được chúng ta,” Lệ Vân Phi đáp, ánh mắt lấp lánh sự tự tin, nhưng đồng thời cũng chứa đựng một sự lo lắng thầm kín.

Quý Vô Chung bước lên phía trước, tay nắm chặt thanh kiếm của mình. “Không có thời gian để do dự. Chúng ta phải phá hủy dây xích thời gian trước khi quá muộn!”

Trận chiến bắt đầu, một cơn bão năng lượng bùng phát, ánh sáng và bóng tối xoáy vào nhau, tạo thành một cơn lốc khủng khiếp. Tiêu Thần và Lệ Vân Phi hợp lực, từng chiêu thức mạnh mẽ tung ra, nhưng Thiên Trú không hề nao núng, từng bước tiến tới. Quý Vô Chung dùng sức mạnh của mình để cố gắng ngăn chặn sự tấn công của Thiên Trú, nhưng dây xích thời gian do hắn điều khiển quá mạnh mẽ, mọi nỗ lực của họ đều bị chặn lại.

“Sư huynh, chúng ta không thể kéo dài thêm nữa! Phải tấn công toàn lực!” Lệ Vân Phi hét lên, mắt đỏ ngầu, thanh kiếm trên tay hắn bốc cháy dữ dội.

“Được, ta sẽ dẫn đầu!” Tiêu Thần hét lớn, dùng toàn bộ sức mạnh của mình, tung ra chiêu thức cuối cùng, "Thái Cổ Hỏa Diệm," một ngọn lửa vô tận bùng lên, như muốn thiêu đốt cả không gian.

Tuy nhiên, Thiên Trú chỉ khẽ nhếch mép, hắn dùng dây xích thời gian quấn quanh ngọn lửa, làm chậm tốc độ của nó lại rồi dập tắt. Cả ba người bị đẩy lùi, sức mạnh của Thiên Trú vượt quá sự tưởng tượng của họ.

“Không… Không thể nào!” Quý Vô Chung lẩm bẩm, giọng đầy tuyệt vọng.

“Không! Ta không chấp nhận!” Lệ Vân Phi gầm lên, lần đầu tiên hắn cảm thấy sự bất lực xâm chiếm, khi mà sư huynh của mình đang dần suy yếu.

Cuối cùng, trong giây phút tuyệt vọng, Tiêu Thần quyết định dùng toàn bộ sinh mệnh lực của mình, tạo ra một luồng sức mạnh cực đại, phá hủy một phần dây xích thời gian. Thiên Trú bị đánh bật ra xa, không gian xung quanh chấn động dữ dội. Tuy nhiên, cái giá phải trả cho sự giải thoát này quá đắt.

Tiêu Thần ngã quỵ xuống, máu tươi chảy ra từ miệng, ánh mắt dần trở nên mờ mịt. “Sư đệ… Ta không thể... tiếp tục... Ta xin lỗi…”

“Sư huynh!” Lệ Vân Phi lao đến, đỡ lấy Tiêu Thần trong vòng tay mình, giọng nói run rẩy. “Sư huynh, đừng bỏ ta… Ngươi không được phép rời bỏ ta…”

Nhưng Tiêu Thần đã rơi vào hôn mê sâu, không còn nghe thấy những lời gọi của Lệ Vân Phi nữa.

Quý Vô Chung, mặc dù bị thương nặng, cũng nhận ra sự tình nguy cấp. “Vân Phi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay. Tiêu Thần đã hy sinh quá nhiều, ngươi phải bảo vệ hắn.”

Lệ Vân Phi gật đầu, ôm chặt Tiêu Thần vào lòng, cả ba người lập tức rời khỏi Không Gian Sâu Thẳm. Nhưng cái giá cho việc này không hề nhỏ.

Sau khi rời khỏi Không Gian Sâu Thẳm, Lệ Vân Phi đem Tiêu Thần về Cửu Trùng Thiên. Hắn tìm mọi cách để cứu chữa, từ các loại tiên dược quý hiếm đến các công pháp mạnh mẽ nhất, nhưng mọi thứ đều không có kết quả. Nhìn Tiêu Thần nằm đó, bất động, không có chút dấu hiệu hồi phục, tâm trí Lệ Vân Phi bắt đầu rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Những ngày đầu tiên, Lệ Vân Phi chỉ lặng lẽ ngồi bên giường Tiêu Thần, ánh mắt tràn đầy nỗi lo âu và đau đớn. Hắn không thể chấp nhận sự thực rằng người sư huynh mà hắn luôn kính trọng và yêu thương có thể mãi mãi không tỉnh dậy.

Từ ngày này qua ngày khác, hắn bắt đầu lẩm bẩm những lời vô nghĩa, như một kẻ đang mất trí. Ánh mắt của hắn dần trở nên u tối, không còn chút ánh sáng nào phản chiếu. Trong tâm trí hắn, một ý nghĩ kinh hoàng dần dần hình thành: “Nếu không thể cứu tỉnh Tiêu Thần, thì ta có thể làm gì để đưa huynh ấy trở lại?”

Một ngày nọ, trong cơn điên loạn, Lệ Vân Phi bỗng bật dậy từ bên cạnh giường Tiêu Thần. Hắn cầm lấy đôi tay yếu ớt của Tiêu Thần, nắm chặt đến mức có thể cảm nhận được từng mạch đập nhỏ nhoi còn sót lại trong cơ thể sư huynh.

“Ngươi không thể bỏ rơi ta như thế này! Ngươi phải tỉnh lại! Ta không cho phép ngươi rời xa ta!” Lệ Vân Phi gầm lên, giọng nói đầy sự cuồng loạn.

Hắn áp sát mặt mình vào mặt Tiêu Thần, ánh mắt đỏ ngầu, hơi thở hổn hển. Rồi, hắn bắt đầu làm những việc mà trước đây hắn chưa từng dám nghĩ đến. Hắn khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tiêu Thần, từ từ, chậm rãi, như thể đang trân trọng từng đường nét trên gương mặt ấy.

“Ngươi là của ta… chỉ của ta…” Lệ Vân Phi thì thầm, ánh mắt tràn ngập dục vọng lẫn đau khổ. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của Tiêu Thần, một nụ hôn mà không có sự đáp trả, chỉ có sự lạnh lẽo của cơ thể đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Nhưng điều đó không làm Lệ Vân Phi ngừng lại. Hắn tiếp tục hành động, tay hắn lần mò khắp cơ thể Tiêu Thần, như muốn khơi dậy một điều gì đó, muốn ép buộc Tiêu Thần phải tỉnh lại. Đôi khi, trong những cơn cuồng loạn, hắn bóp chặt cổ Tiêu Thần, như thể muốn ép buộc huynh ấy phải mở mắt.

“Ngươi tỉnh lại đi! Ta cầu xin ngươi, Tiêu Thần! Nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ phát điên mất!” Hắn hét lên, giọng nói tràn ngập sự đau đớn và tuyệt vọng.

Những hành động này không chỉ là biểu hiện của tình yêu cuồng nhiệt, mà còn là sự mất kiểm soát, sự thèm khát tuyệt vọng muốn có được người mình yêu thương bên cạnh. Mỗi lần hắn làm như vậy, trái tim hắn càng chìm sâu vào bóng tối, trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn hơn.

Trong lúc Lệ Vân Phi mất trí, hắn không chỉ hành hạ bản thân và Tiêu Thần, mà còn bắt đầu trút cơn thịnh nộ lên những người xung quanh. Bất cứ ai dám đề cập đến tình trạng của Tiêu Thần, hoặc tỏ ra quan tâm quá mức, đều bị Lệ Vân Phi tàn sát không thương tiếc.

Hắn tấn công vô số môn phái, tiêu diệt không biết bao nhiêu người, chỉ để tìm kiếm những phương pháp, những bí pháp có thể cứu tỉnh Tiêu Thần. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, không ai có thể giúp hắn. Hắn như một con quỷ dữ, giết chóc không phân biệt, khiến cả Tam Giới kinh hoàng.

“Ngươi biết gì về sư huynh của ta? Ngươi có thể cứu được hắn không?” Lệ Vân Phi gầm lên, trước khi lạnh lùng chém xuống kẻ nào dám trả lời hắn bằng một câu trả lời không làm hài lòng.

Thậm chí, hắn còn trói những người mà hắn nghĩ có thể giúp Tiêu Thần trước mặt sư huynh, tra tấn họ để tìm câu trả lời. Nhưng mọi sự nỗ lực đó đều vô ích, chỉ làm hắn thêm cuồng loạn và tàn bạo hơn.

Ngày qua ngày, Lệ Vân Phi càng trở nên điên loạn hơn. Trong tâm trí hắn chỉ còn duy nhất một hình bóng: Tiêu Thần. Không còn phân biệt được đúng sai, hắn sống trong thế giới của riêng mình, nơi mà Tiêu Thần vẫn ở bên cạnh hắn, tỉnh táo và yêu thương hắn.

Hắn bắt đầu thêu dệt những ảo tưởng trong tâm trí, tưởng tượng rằng Tiêu Thần vẫn còn sống và yêu thương hắn. Những cơn cuồng loạn không ngừng làm hắn mất kiểm soát, hắn nói chuyện với một Tiêu Thần trong trí tưởng tượng, cười đùa và làm những hành động bệnh hoạn với cơ thể bất động của Tiêu Thần như thể huynh ấy vẫn còn sống.

“Mỗi đêm, ta vẫn ở đây, cạnh ngươi, Tiêu Thần… Ngươi có nghe thấy không? Ngươi có cảm nhận được ta không?” Hắn thì thầm, giọng nói như kẻ đang rơi vào bóng tối tuyệt vọng không lối thoát.

Khi nỗi đau đã đạt đến đỉnh điểm, Lệ Vân Phi bắt đầu làm những điều kinh khủng hơn. Hắn không còn kiềm chế được dục vọng của mình, bắt đầu làm những hành động ngày càng biến thái và bệnh hoạn với cơ thể Tiêu Thần. Những lần bóp cổ, cắn môi, vuốt ve trở nên thường xuyên hơn, và mỗi lần như vậy, Lệ Vân Phi lại cảm thấy mình mất đi một phần nhân tính.

Trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi tỉnh táo, Lệ Vân Phi nhận ra rằng hắn đã trở thành một con quái vật. Nhưng ngay cả khi đó, hắn cũng không thể ngừng yêu thương Tiêu Thần, không thể dừng lại việc thỏa mãn dục vọng điên cuồng của mình. Hắn biết rằng mình đang hủy hoại mọi thứ, nhưng sự cô đơn và tuyệt vọng quá lớn khiến hắn không thể tìm lại lý trí.

Lệ Vân Phi bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn trong chính bản thân mình. Một mặt, hắn yêu Tiêu Thần đến mức không thể chịu đựng được việc huynh ấy rời xa mình, mặt khác, hắn căm ghét bản thân vì đã trở thành một kẻ biến thái bệnh hoạn.

Đến một ngày, khi nhận ra rằng mọi nỗ lực của mình đều vô vọng, Lệ Vân Phi bùng nổ cơn giận dữ cuối cùng. Hắn lao vào tàn sát tất cả những ai cản đường, bất kể là người vô tội hay kẻ thù cũ. Hắn muốn phá hủy tất cả, muốn Tam Giới phải chịu đựng nỗi đau mà hắn đang trải qua.

Nhưng trong cơn điên loạn ấy, một tia hy vọng bất ngờ lóe lên – hắn nghe thấy một tin đồn về một bí pháp cổ xưa, có thể đánh thức người từ giấc ngủ sâu. Đây chính là điều đã kéo hắn khỏi vực thẳm, đem lại một tia sáng nhỏ nhoi trong bóng tối tuyệt vọng.

Lệ Vân Phi đã tìm được thông tin về **Linh Hồn Chi Hoa** – một loài tiên dược hiếm hoi, tồn tại ở nơi sâu thẳm của Tam Giới. Không cần suy nghĩ, hắn lập tức lên đường, không màng đến bất kỳ hiểm nguy nào.

Hành trình tìm kiếm Linh Hồn Chi Hoa đầy gian nan và thử thách. Lệ Vân Phi phải đối mặt với những sinh vật cổ đại, những kẻ thù nguy hiểm và thậm chí cả chính bản thân mình. Mỗi bước đi trên con đường này đều như một cuộc chiến với cơn điên loạn trong lòng, nhưng hắn không thể dừng lại. Tiêu Thần là lý do duy nhất hắn còn sống, và hắn sẽ bất chấp tất cả cho dù là cả cái mạng này.

Hành trình tìm kiếm Linh Hồn Chi Hoa không chỉ là một cuộc chiến với các thế lực mạnh mẽ trong Tam Giới, mà còn là một cuộc chiến với chính bản thân Lệ Vân Phi. Hắn phải đối mặt với những sinh vật cổ đại đã ngủ quên hàng vạn năm, những kẻ thù nguy hiểm từ thời cổ xưa và thậm chí cả bóng tối đang gặm nhấm tâm trí mình.

Con đường dẫn đến Linh Hồn Chi Hoa nằm sâu trong **Huyền Nguyên Cốc**, một nơi đầy rẫy những bí ẩn và nguy hiểm. Những dòng khí độc lan tỏa trong không khí, những con thú hoang dã có thể giết chết bất kỳ ai trong nháy mắt. Nhưng tất cả đều không thể ngăn cản được bước chân của Lệ Vân Phi. Hắn tiến lên, bất kể máu đổ hay xương tan.

Đối mặt với từng lớp nguy hiểm, Lệ Vân Phi dần nhận ra rằng tâm trí hắn đang dần trượt sâu vào bóng tối. Những cơn ác mộng không ngừng ám ảnh hắn, những hình ảnh của Tiêu Thần nằm bất động, lạnh lẽo trên giường không ngừng tái hiện trong đầu. Nhưng điều đó không khiến hắn dừng lại, mà ngược lại, nó chỉ càng thúc đẩy hắn phải tiến nhanh hơn, mạnh mẽ hơn để cứu sống người mà hắn yêu thương nhất.

Cuối cùng, sau hàng tháng trời chiến đấu không ngừng nghỉ, Lệ Vân Phi cũng tìm được Linh Hồn Chi Hoa – một đóa hoa trắng tinh khôi, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như mang theo linh hồn của thiên địa. Nhưng việc sở hữu nó không hề dễ dàng. Để hái được hoa, Lệ Vân Phi phải đối mặt với **Thời Không Vương Quý Vô Chung**, một kẻ sở hữu sức mạnh điều khiển không gian và thời gian cũng đã từng hợp tác với hắn và Tiêu Thần trông không gian sâu thẳm.

Trong trận chiến sống còn này, Lệ Vân Phi buộc phải dốc toàn lực. Hắn không còn chút lý trí nào nữa, mà chỉ còn lại bản năng chiến đấu để giành lấy cơ hội duy nhất cứu sống Tiêu Thần. Mỗi đòn tấn công của hắn đều mang theo nỗi tuyệt vọng và khao khát cứu sống sư huynh. Nhưng Quý Vô Chung không phải là đối thủ dễ đối phó, y sử dụng sức mạnh thời gian để biến mọi đòn tấn công của Lệ Vân Phi trở thành vô nghĩa.

Lệ Vân Phi rơi vào tình thế tuyệt vọng, bị đẩy lùi từng bước. Nhưng khi nhìn vào Linh Hồn Chi Hoa, hình ảnh của Tiêu Thần lại hiện lên trong đầu hắn, khơi dậy một sức mạnh phi thường. Hắn không còn chỉ dựa vào sức mạnh vật lý, mà còn điều động cả sức mạnh tinh thần, bộc phát một luồng năng lượng hủy diệt làm chấn động cả Huyền Nguyên Cốc.

Quý Vô Chung, mặc dù mạnh mẽ, cũng không thể chống lại sức mạnh tình yêu tuyệt vọng của Lệ Vân Phi. Cuối cùng, y bị đẩy lùi, cho phép Lệ Vân Phi tiến tới và hái được Linh Hồn Chi Hoa.

Mang theo Linh Hồn Chi Hoa, Lệ Vân Phi vội vã trở về bên Tiêu Thần. Hắn biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để cứu sống sư huynh của mình. Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng khi hắn bắt đầu sử dụng Linh Hồn Chi Hoa, một điều không ngờ đã xảy ra: **Thiên Trú**, một tồn tại cổ đại, xuất hiện để ngăn cản.

Thiên Trú là một thực thể không chịu ảnh hưởng bởi Thiên Đạo, mạnh mẽ đến mức ngay cả ba người hợp lực cũng chỉ miễn cưỡng áp chế được hắn. Hắn xuất hiện ngay khi Lệ Vân Phi định sử dụng Linh Hồn Chi Hoa để cứu Tiêu Thần, tuyên bố rằng bất kỳ kẻ nào dám can thiệp vào sự cân bằng của Thiên Đạo sẽ phải trả giá đắt.

Lệ Vân Phi không có sự lựa chọn. Hắn biết rằng nếu không làm gì, Tiêu Thần sẽ mãi mãi chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng. Hắn quyết định đối đầu với Thiên Trú, dù biết rằng cơ hội chiến thắng gần như bằng không.

Cuộc chiến diễn ra ác liệt. Thiên Trú, với sức mạnh vượt trội, nhanh chóng áp đảo Lệ Vân Phi. Nhưng trong lúc bị dồn vào đường cùng, Lệ Vân Phi không chấp nhận thất bại. Hắn sử dụng mọi sức mạnh cuối cùng của mình, bất chấp nguy cơ hủy diệt bản thân, để áp chế Thiên Trú trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Trong giây phút ấy, Lệ Vân Phi đã đánh đổi tất cả để hoàn thành nghi thức cứu tỉnh Tiêu Thần. Nhưng cái giá phải trả là quá lớn – sức mạnh của Linh Hồn Chi Hoa kết hợp với sự phản kháng của Thiên Trú đã khiến Lệ Vân Phi rơi vào tình trạng suy kiệt, còn Tiêu Thần, mặc dù đã được cứu tỉnh, lại rơi vào tình trạng nguy kịch hơn bao giờ hết.

Sau khi thất bại trong việc cứu Tiêu Thần một cách trọn vẹn, Lệ Vân Phi hoàn toàn mất trí. Hắn không còn kiểm soát được bản thân, trở thành một con quái vật chỉ biết đến tàn sát và hủy diệt. Mỗi khi nhớ đến sự bất lực của mình trong việc cứu sư huynh, hắn lại rơi vào cơn thịnh nộ vô tận.

Lệ Vân Phi tàn sát bất cứ ai cản đường, không còn phân biệt được địch ta. Cả Tam Giới chìm trong nỗi sợ hãi trước cơn cuồng nộ của hắn. Hắn không ngừng quay về bên Tiêu Thần, mong rằng bằng cách nào đó, huynh ấy sẽ tỉnh lại và cứu rỗi hắn khỏi sự điên loạn này.

Trong cơn điên loạn, hắn thậm chí còn làm những hành động tàn nhẫn với Tiêu Thần, cố gắng ép buộc huynh ấy phải mở mắt. Nhưng tất cả đều vô ích. Tiêu Thần vẫn nằm đó, như một lời nhắc nhở đau đớn về sự thất bại của hắn.

Những đêm dài bất tận, Lệ Vân Phi ngồi bên giường Tiêu Thần, ánh mắt đỏ ngầu, đôi tay run rẩy khi vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của huynh ấy. Hắn không còn biết đâu là thực đâu là mộng, chỉ biết rằng mình cần Tiêu Thần, cần huynh ấy sống dậy để cứu lấy linh hồn đã bị bóng tối xâm chiếm của mình.

Giữa lúc Lệ Vân Phi tưởng như không còn lối thoát, một tia sáng nhỏ nhoi lóe lên từ sâu trong tâm trí hắn. Hắn nhớ lại một lời tiên tri cổ xưa, nói rằng chỉ khi tình yêu đạt đến đỉnh cao tuyệt vọng, một phép màu mới có thể xảy ra.

Dù biết rằng hy vọng rất mong manh, nhưng Lệ Vân Phi không còn gì để mất. Hắn quyết định thực hiện nghi lễ cuối cùng – một nghi lễ hiến tế, nơi hắn sẽ dâng hiến toàn bộ sức mạnh và linh hồn của mình để đánh đổi lấy sự sống cho Tiêu Thần.

Trong đêm tối, dưới ánh trăng mờ nhạt, Lệ Vân Phi bắt đầu thực hiện nghi lễ. Hắn đứng trước Tiêu Thần, đôi mắt đầy sự kiên định và yêu thương. Với từng lời nguyện cầu, từng giọt máu rơi xuống, hắn cảm nhận được linh hồn mình dần dần tan biến, nhưng trong trái tim, hắn chỉ còn lại một điều duy nhất: Tiêu Thần phải sống, dù cái giá có là gì đi nữa.

Ngay khi nghi lễ sắp hoàn tất, một phép màu xảy ra. Cơ thể Tiêu Thần bắt đầu phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, những vết thương trên người huynh ấy từ từ lành lại. Ánh mắt Lệ Vân Phi rực lên hy vọng, và trong khoảnh khắc cuối cùng.

Lệ Vân Phi không nói gì, chỉ mỉm cười, nước mắt chảy dài trên gương mặt. Hắn cảm nhận được linh hồn mình dần dần tan biến, nhưng không còn cảm giác đau đớn nữa. Hắn biết rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng ít nhất, Tiêu Thần đã sống.

“Ngươi phải sống tốt, Tiêu Thần…

Ánh sáng từ cơ thể Tiêu Thần càng lúc càng sáng rực, chiếu rọi cả căn phòng. Những vết thương trên người huynh ấy hoàn toàn biến mất, sức mạnh của Linh Hồn Chi Hoa cùng với lễ hiến tế của Lệ Vân Phi đã đánh thức Tiêu Thần từ cơn hôn mê sâu.

Khi đôi mắt Tiêu Thần hoàn toàn mở ra, ánh mắt của huynh tràn ngập sự lo lắng lẫn yêu thương. Huynh cảm nhận được những gì đã xảy ra, cảm nhận được nỗi đau và tuyệt vọng của Lệ Vân Phi, và điều đó khiến trái tim huynh nhói lên.

“Vân Phi!” Tiêu Thần hét lên, cố gắng vươn tay về phía Lệ Vân Phi, nhưng huynh nhận ra rằng cơ thể hắn đang dần tan biến. Lệ Vân Phi đứng đó, nụ cười vẫn dịu dàng nhưng ánh mắt tràn đầy nỗi tiếc nuối.

“Đừng khóc, Tiêu Thần. Ta đã làm tất cả vì ngươi. Đó là điều duy nhất mà ta có thể làm…” Giọng nói của Lệ Vân Phi mờ dần theo từng giây.

Nhưng trước khi linh hồn hắn hoàn toàn tan biến, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Linh Hồn Chi Hoa không chỉ hồi sinh Tiêu Thần mà còn trao cho hắn sức mạnh để cứu lấy linh hồn của Lệ Vân Phi. Trong khoảnh khắc quyết định, Tiêu Thần nắm lấy tay Lệ Vân Phi và sử dụng toàn bộ sức mạnh mới nhận được để kéo linh hồn hắn trở lại.

Hai luồng năng lượng giao thoa, tạo nên một vụ nổ ánh sáng rực rỡ. Lệ Vân Phi cảm nhận được sự tồn tại của mình một lần nữa, nhưng lần này, không còn sự đau khổ hay tuyệt vọng. Hắn nhận ra rằng, Tiêu Thần đã cứu hắn, không chỉ khỏi cái chết mà còn khỏi bóng tối đã chiếm lấy tâm trí hắn.

Khi ánh sáng tan biến, cả Tiêu Thần và Lệ Vân Phi đều nằm trên mặt đất, cơ thể yếu ớt nhưng linh hồn hoàn toàn thanh thản. Họ nhìn nhau, không cần lời nói nào, chỉ có sự hiểu biết và tình yêu sâu sắc trong ánh mắt.

Lệ Vân Phi, giờ đây đã trở lại với sự sáng suốt, quỳ gối bên cạnh Tiêu Thần, ánh mắt tràn đầy sự hối hận. “Ta đã làm những điều tồi tệ, Tiêu Thần. Ta đã mất trí… ta không xứng đáng với tình yêu của ngươi.”

Tiêu Thần khẽ lắc đầu, mỉm cười dịu dàng. “Ngươi đã vì ta mà làm tất cả. Điều đó đã chứng minh rằng tình yêu của ngươi mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì. Chúng ta đã vượt qua bóng tối, và giờ đây, không còn gì có thể chia cắt chúng ta.”

Hai người nắm lấy tay nhau, cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa hai linh hồn. Dù đã trải qua bao đau khổ và mất mát, họ biết rằng tình yêu của họ sẽ mãi mãi tồn tại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Khi Tiêu Thần tỉnh dậy sau cơn hôn mê sâu, cơ thể huynh còn yếu ớt, nhưng linh hồn đã trở lại. Những ký ức mơ hồ dần dần ghép lại trong tâm trí huynh, và điều đó mang đến một cảm giác bất an khó tả. Những hành động mà Lệ Vân Phi đã làm trong suốt thời gian huynh nằm bất động, những nụ hôn, những cử chỉ chiếm hữu, và cả những lần bóp cổ huynh trong cơn điên loạn đều hiện lên trong tâm trí một cách rõ ràng.

[Hồi tưởng]

Khi Tiêu Thần rơi vào hôn mê sâu, Lệ Vân Phi không còn giữ được sự điềm tĩnh vốn có. Trái tim hắn như bị xé rách từng mảnh, trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: làm thế nào để đánh thức sư huynh, làm thế nào để đưa Tiêu Thần trở lại bên cạnh mình.

Ban đầu, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, triệu tập các y sư và đại năng khắp Tam Giới đến để tìm kiếm phương pháp chữa trị. Nhưng thời gian trôi qua, từng lời khẳng định bất lực của các y sư như từng nhát dao đâm vào trái tim hắn. Không ai có thể giúp được Tiêu Thần, và điều này khiến sự kiên nhẫn của Lệ Vân Phi tan biến hoàn toàn.

Hắn bắt đầu sa vào sự điên loạn. Ban ngày, Lệ Vân Phi đi khắp Tam Giới, tìm kiếm những bí pháp cổ xưa, những linh đan diệu dược với hy vọng mong manh có thể cứu sống sư huynh. Hắn không ngần ngại tấn công các môn phái, thậm chí tiêu diệt những kẻ chống đối mình chỉ để cướp lấy những món bảo vật hy hữu. Không ai có thể ngăn cản được hắn, bởi tất cả đều e sợ sức mạnh hủy diệt của Lệ Vân Phi – một kẻ đã mất đi lý trí.

Những đêm dài, khi trở về bên Tiêu Thần, Lệ Vân Phi không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy thân thể bất động của huynh ấy. Hắn cảm thấy mình như bị đày đọa, mỗi khi nhìn thấy Tiêu Thần nằm yên trên giường, không một cử động, không một hơi thở ấm áp. Nỗi đau đớn và tuyệt vọng khiến Lệ Vân Phi làm ra những hành động mà ngay cả chính hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.

Có những đêm, trong cơn điên loạn, Lệ Vân Phi ngồi bên cạnh Tiêu Thần, bàn tay hắn run rẩy vuốt ve gương mặt của sư huynh. Hắn gọi tên Tiêu Thần hết lần này đến lần khác, mong rằng chỉ cần một phép màu nhỏ nhoi, sư huynh sẽ mở mắt và nhìn hắn, cười với hắn như trước kia. Nhưng mọi thứ chỉ là hư vô. Tiêu Thần vẫn không có phản ứng, và điều đó khiến Lệ Vân Phi càng thêm điên cuồng.

Có lúc, hắn không thể kiềm chế được, dùng sức mạnh bóp chặt cổ Tiêu Thần, ép buộc huynh ấy phải tỉnh lại. Trong những khoảnh khắc đó, Lệ Vân Phi không còn là một chí tôn hùng mạnh, mà chỉ còn lại là một kẻ điên loạn, bị giam cầm trong nỗi đau khổ của chính mình. Hắn thì thầm bên tai Tiêu Thần, vừa van xin vừa hăm dọa, nhưng đáp lại hắn vẫn chỉ là sự im lặng lạnh lẽo.

Những hành động biến thái của Lệ Vân Phi không dừng lại ở đó. Hắn không ngần ngại chiếm hữu cơ thể Tiêu Thần trong vô thức, như thể muốn giữ lấy chút hơi ấm cuối cùng của sư huynh. Hắn ôm chặt lấy Tiêu Thần, hôn lên làn da lạnh lẽo của huynh ấy, cố gắng tìm kiếm chút cảm giác quen thuộc. Nhưng tất cả chỉ là sự câm lặng đầy bi thương. Mỗi đêm hắn đều cầu nguyện, hy vọng rằng chỉ cần hắn làm vậy, Tiêu Thần sẽ thức dậy, nhưng thực tại vẫn là một giấc mơ đen tối không có lối thoát.

Khi không có hy vọng nào lóe lên từ những phương pháp cứu chữa thông thường, Lệ Vân Phi quyết định dấn thân vào con đường tàn sát. Hắn trở thành một kẻ tàn bạo không chút nhân tính, lang thang khắp Tam Giới, không ngừng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào về phương pháp hồi sinh Tiêu Thần. Hắn hủy diệt các môn phái, lật tung những bí mật đã bị lãng quên từ hàng vạn năm trước, không quan tâm đến hậu quả.

Trong những cơn cuồng nộ, Lệ Vân Phi không ngần ngại giết chóc. Hắn không còn là một chí tôn bình thường, mà là một ma thần tàn bạo, không ngại trút cơn giận lên bất kỳ ai dám ngăn cản hắn. Những trận chiến đẫm máu diễn ra liên miên, không có hồi kết. Mỗi khi có ai đó nhắc đến việc Tiêu Thần sẽ không bao giờ tỉnh lại, Lệ Vân Phi lại nhấn chìm mọi thứ trong biển máu.

Tuy nhiên, dù hắn đã tàn sát bao nhiêu người, dù hắn đã tìm được bao nhiêu bảo vật và bí pháp, Lệ Vân Phi vẫn không thể cứu sống Tiêu Thần. Điều này khiến hắn rơi vào tuyệt vọng cùng cực, một vòng xoáy không lối thoát, ngày càng sâu hơn, đen tối hơn.

Ngày qua ngày, Lệ Vân Phi tiếp tục sống trong sự đau đớn. Hắn không còn có thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng. Hắn luôn ở cạnh Tiêu Thần, nhưng huynh ấy vẫn chìm trong giấc ngủ sâu, không một dấu hiệu của sự sống. Mỗi ngày, Lệ Vân Phi như bị nhấn chìm trong biển lửa của nỗi đau và tuyệt vọng, không thể tìm thấy lối thoát.

Hắn nhớ lại những ngày tháng trước đây, khi Tiêu Thần vẫn còn ở bên, khi hai người cùng nhau vượt qua bao khó khăn, cùng nhau chinh phạt Tam Giới. Giờ đây, tất cả chỉ còn là những ký ức đau đớn, khiến hắn không thể chịu nổi.

Hắn tự trách bản thân vì không thể bảo vệ Tiêu Thần, không thể cứu huynh ấy khi cần. Hắn cảm thấy mình là kẻ vô dụng, một kẻ thất bại không xứng đáng với tình yêu của sư huynh. Và chính điều đó đã đẩy hắn vào bóng tối sâu thẳm, nơi mà sự điên loạn và tuyệt vọng chiếm lĩnh hoàn toàn trái tim và lý trí.

Tiêu Thần không thể tin được vào những gì mình nhớ lại. Một phần nào đó trong huynh muốn bác bỏ tất cả như là những cơn ác mộng do tác dụng phụ của việc hôn mê. Nhưng sự thật quá rõ ràng và không thể chối cãi. Lệ Vân Phi, người sư đệ huynh luôn tin tưởng, yêu thương như ruột thịt, lại là kẻ đã làm ra những hành động biến thái với huynh trong lúc huynh bất lực nhất.

Một cơn hoảng loạn dâng trào trong lòng Tiêu Thần. Huynh không thể chịu đựng được khi nghĩ về những điều đó. Sự phản bội, sự tổn thương sâu sắc khiến huynh cảm thấy mất phương hướng. Nhưng rồi, khi bình tĩnh lại, Tiêu Thần hiểu rằng Lệ Vân Phi đã cứu mạng mình, và điều đó không thể phủ nhận. Tuy nhiên, cảm giác bị chiếm hữu một cách bạo lực, sự mất mát của lòng tin, khiến huynh không thể chấp nhận sự thật này ngay lập tức.

Huynh quyết định phải đối mặt với Lệ Vân Phi. Huynh cần biết rõ mọi chuyện từ chính miệng của hắn, cần phải nghe lời giải thích và rồi sau đó quyết định con đường đi tiếp.

Trong một ngày trời âm u, Tiêu Thần đợi Lệ Vân Phi đến chính điện của Lệ Vân Phi. Khi Lệ Vân Phi bước vào, ánh mắt hắn tràn ngập sự lo lắng xen lẫn vui mừng khi nhìn thấy sư huynh đã hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng tan biến khi hắn nhận ra sự lạnh lùng trong ánh mắt của Tiêu Thần.

“Vân Phi,” Tiêu Thần mở lời, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh. “Ta cần nói chuyện với ngươi về những gì đã xảy ra khi ta hôn mê.”

Lệ Vân Phi cảm nhận được sự bất an trong giọng nói của Tiêu Thần, và một nỗi sợ hãi âm ỉ dâng lên trong lòng hắn. “Sư huynh, ta đã cứu ngươi… Ta không thể để ngươi rời xa ta, dù chỉ trong chốc lát…”

“Ta biết, và ta biết ngươi đã đánh đổi tất cả để cứu ta. Nhưng ta cũng biết ngươi đã làm gì với ta trong suốt thời gian đó.” Giọng Tiêu Thần run rẩy, không thể che giấu được sự xúc động. “Những hành động của ngươi, ta không thể hiểu được… Tại sao ngươi lại làm như vậy?”

Sự im lặng bao trùm lấy cả không gian. Lệ Vân Phi không trả lời ngay, đôi mắt hắn trầm xuống, đầy u tối. “Ta đã làm những gì mà một người không nên làm, nhưng ta không thể ngừng yêu ngươi, không thể chấp nhận việc ngươi có thể rời xa ta mãi mãi.”

Tiêu Thần lùi lại một bước, sự kinh hãi hiện rõ trên gương mặt. “Ngươi không thể yêu ta theo cách đó, Vân Phi. Tình cảm của ngươi đã biến chất, trở thành sự ám ảnh và chiếm hữu. Ta không thể tiếp tục mối quan hệ này… Không thể tiếp tục tin tưởng ngươi nữa.”

Những lời nói của Tiêu Thần như những mũi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Lệ Vân Phi. Trong giây lát, hắn cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Sự bình tĩnh và dịu dàng thường ngày bị thay thế bởi một cơn giận dữ bùng nổ từ sâu thẳm bên trong. Hắn không thể để mất Tiêu Thần, không thể chấp nhận sự từ chối này.

“Ngươi không có quyền rời xa ta, Tiêu Thần!” Lệ Vân Phi gầm lên, ánh mắt hắn đỏ rực, đầy sự điên cuồng. “Ngươi là của ta, mãi mãi là của ta! Ngươi không hiểu sao? Ta đã làm mọi thứ vì ngươi, và ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi đi sau tất cả những gì ta đã làm?”

Trước khi Tiêu Thần kịp phản ứng, Lệ Vân Phi đã vung tay tạo ra một trận pháp phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh. Chính điện của hắn bỗng chốc biến thành một nhà ngục kiên cố, nơi mà Tiêu Thần không thể nào thoát ra.

Lệ Vân Phi không dừng lại ở đó. Hắn giam cầm Tiêu Thần trong một căn phòng tối tăm, sâu thẳm dưới lòng đất, nơi ánh sáng không bao giờ chạm tới. Căn phòng là một phần bí mật của Chính Điện, nơi mà không ai ngoài Lệ Vân Phi biết đến sự tồn tại.

Mỗi ngày, Lệ Vân Phi đến thăm Tiêu Thần, nhưng không phải là để xin lỗi hay giải thích. Hắn đến để ép buộc sư huynh phải chấp nhận tình yêu méo mó của mình. Hắn làm mọi cách để khiến Tiêu Thần phải ở bên cạnh mình, từ những lời dụ dỗ ngọt ngào đến sự bạo lực tàn nhẫn.

Tiêu Thần, dù bị giam cầm, vẫn không ngừng đấu tranh. Huynh không chấp nhận sự cưỡng ép, không chấp nhận biến thành một kẻ bị giam cầm dưới tình yêu điên loạn của Lệ Vân Phi. Nhưng mỗi lần huynh phản kháng, Lệ Vân Phi lại càng trở nên hung bạo và tàn nhẫn hơn. Hắn không ngần ngại sử dụng sức mạnh áp đảo để kiểm soát Tiêu Thần, khiến huynh không thể thoát khỏi vòng tay độc ác của hắn.

Mỗi ngày trôi qua, Tiêu Thần vừa yêu thương vừa căm hận Lệ Vân Phi. Huynh không thể phủ nhận tình cảm sâu đậm mà mình từng dành cho sư đệ, nhưng cùng lúc đó, huynh cảm thấy ghê tởm trước sự biến chất của tình yêu ấy. Huynh biết rằng, nếu tình trạng này tiếp diễn, cả hai sẽ chỉ đẩy nhau vào con đường không có lối thoát.

Lệ Vân Phi, dù biết rằng những hành động của mình đang đẩy Tiêu Thần ra xa, vẫn không thể ngừng lại. Hắn quá chìm đắm trong sự ám ảnh và chiếm hữu, không thể chấp nhận bất kỳ sự từ chối nào. Tình yêu của hắn đã trở thành một thứ bệnh hoạn, khiến hắn mù quáng và mất đi mọi lý trí.

Tiêu Thần bị giam cầm trong căn phòng tối tăm suốt một thời gian dài. Trong suốt thời gian đó, huynh chứng kiến Lệ Vân Phi ngày càng lún sâu vào sự điên loạn. Mỗi lần Lệ Vân Phi xuất hiện trước mặt huynh, ánh mắt hắn trở nên càng thêm hung dữ, biểu hiện của một người đã mất đi sự tỉnh táo. Mỗi khi huynh kháng cự, hắn lại bạo lực hơn, ép buộc huynh phải nghe theo. Nhưng điều khiến Tiêu Thần đau lòng nhất không phải là sự đau đớn về thể xác mà là việc chứng kiến sư đệ của mình rơi vào con đường tàn sát không lối thoát.

Lệ Vân Phi không chỉ giam cầm Tiêu Thần, mà còn đắm chìm trong sự thù hận với tất cả những ai hắn cho là kẻ thù, những người dám nhìn hay chạm vào Tiêu Thần, thậm chí cả những người không liên quan cũng bị hắn truy sát. Khắp nơi Lệ Vân Phi đi qua đều ngập trong máu, và điều đó càng làm hắn trở nên nguy hiểm hơn.

Tiêu Thần hiểu rằng nếu mọi chuyện tiếp tục như thế này, Lệ Vân Phi sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, không chỉ về mặt tâm lý mà còn về mặt tinh thần. Hắn đã mất đi quá nhiều, từ sự tỉnh táo đến những nguyên tắc mà hắn từng tuân theo. Huynh nhận ra rằng nếu không làm gì đó, sư đệ của mình sẽ không bao giờ có thể trở lại làm người mà huynh từng biết và yêu thương.

Trong lòng Tiêu Thần, nỗi đau chồng chất với sự thương cảm. Huynh không thể đứng nhìn Lệ Vân Phi tự hủy hoại chính mình. Huynh biết rằng nếu có một cơ hội để cứu rỗi hắn, huynh phải tìm ra nó, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải hy sinh chính mình.

Sau nhiều đêm dài suy nghĩ, Tiêu Thần quyết định tiếp cận Lệ Vân Phi một cách khác. Huynh bắt đầu bớt phản kháng và tỏ ra mềm mỏng hơn mỗi khi Lệ Vân Phi đến gặp. Huynh không còn thể hiện sự chống đối công khai mà thay vào đó là sự nhẫn nhịn, cố gắng tìm kiếm một khoảnh khắc mà huynh có thể nói chuyện với sư đệ một cách bình tĩnh.

Một đêm nọ, khi Lệ Vân Phi xuất hiện với gương mặt nhợt nhạt và đôi mắt tràn đầy sự mệt mỏi, Tiêu Thần ngồi dậy, nhìn thẳng vào hắn và nói bằng giọng dịu dàng mà quyết liệt:

“Vân Phi, ta biết ngươi đã làm tất cả vì ta, nhưng ngươi cũng đang tự hủy hoại chính mình. Ngươi không còn là người mà ta từng biết, từng yêu thương như một sư đệ nữa. Ngươi đã để sự thù hận và chiếm hữu nuốt chửng bản thân. Ta không muốn thấy ngươi tiếp tục như vậy.”

Lệ Vân Phi nhìn Tiêu Thần, đôi mắt hắn thoáng qua một chút gì đó mềm yếu, nhưng ngay lập tức bị thay thế bởi sự cảnh giác. “Ngươi đang cố gắng đánh lừa ta để trốn thoát sao, sư huynh? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi đi sao?”

“Không, ta không muốn trốn thoát,” Tiêu Thần lắc đầu, giọng nói đầy sự chân thành. “Ta muốn ngươi trở lại, trở thành người sư đệ mà ta từng biết. Ta không muốn thấy ngươi sống trong sự điên loạn và tàn sát nữa. Ta sẵn sàng ở bên cạnh ngươi, nếu điều đó có thể giúp ngươi tìm lại chính mình.”

Lệ Vân Phi đứng lặng, không biết phải phản ứng thế nào trước lời nói của Tiêu Thần. Đó là lần đầu tiên hắn thấy sư huynh không kháng cự, không hận thù mà thay vào đó là sự lo lắng, thậm chí là yêu thương dành cho hắn. Sự kiên cường trong Tiêu Thần chưa bao giờ biến mất, nhưng huynh đã quyết định thay đổi cách tiếp cận với Lệ Vân Phi, và điều đó làm hắn cảm thấy bất ngờ.

Tiêu Thần biết rằng việc làm mềm lòng Lệ Vân Phi sẽ không thể diễn ra trong ngày một ngày hai. Hắn đã quá chìm đắm trong sự ám ảnh, và việc đưa hắn trở lại cần thời gian. Mỗi ngày, Tiêu Thần cố gắng trò chuyện với Lệ Vân Phi, nói về quá khứ, về những kỷ niệm đẹp mà hai người từng chia sẻ. Huynh kể lại những trận chiến họ đã cùng nhau vượt qua, những lần họ bảo vệ lẫn nhau trong hiểm nguy.

Lệ Vân Phi, dù vẫn còn nghi ngờ và cảnh giác, nhưng dần dần, những câu chuyện ấy đã bắt đầu làm hắn suy nghĩ. Hắn nhận ra rằng, sâu thẳm bên trong, hắn vẫn yêu thương Tiêu Thần không chỉ vì sự chiếm hữu mà còn vì những kỷ niệm đẹp mà họ từng có với nhau.

Một đêm nọ, sau khi nghe Tiêu Thần kể về một trận chiến đặc biệt mà họ đã chiến đấu bên nhau, Lệ Vân Phi thở dài và ngồi xuống bên cạnh huynh, lần đầu tiên cho phép mình cảm thấy một chút gì đó ngoài sự thù hận và chiếm hữu.

“Ngươi nghĩ rằng ta có thể trở lại như trước sao, sư huynh?” Lệ Vân Phi hỏi, giọng nói của hắn lộ rõ sự mệt mỏi và đau đớn. “Ta đã đi quá xa, ta không biết liệu mình có thể trở lại con người trước đây hay không.”

Tiêu Thần đặt tay lên tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Ta tin rằng ngươi có thể, Vân Phi. Nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra nếu ngươi muốn thay đổi, nếu ngươi sẵn sàng buông bỏ sự thù hận và tìm lại chính mình.”

Suốt những tháng ngày Tiêu Thần bị giam cầm, Lệ Vân Phi đã sống trong một thế giới bị lật úp bởi chính cảm xúc mâu thuẫn và rối loạn trong tâm trí mình. Mỗi khi đối diện với Tiêu Thần, hắn cảm thấy như bị xé nát giữa tình yêu và sự thù hận, giữa niềm đau đớn và khát khao chiếm hữu. Hắn biết rằng những hành động của mình không đúng, nhưng lại không thể thoát ra khỏi cái bẫy do chính mình dựng lên.

Hắn lạc lối trong chính sự căm phẫn và đau khổ của mình, giam cầm người mà hắn yêu nhất trong sự điên loạn mà hắn tự gây ra. Hắn đã để sự chiếm hữu đẩy mình vào bóng tối, nơi mà tất cả những gì hắn từng tin tưởng và tôn trọng đều bị bóp méo bởi ám ảnh và khát khao mù quáng.

Tuy nhiên, từ những cuộc trò chuyện với Tiêu Thần, từng lời nói dịu dàng nhưng kiên định của sư huynh đã dần len lỏi vào tâm trí hắn. Những lời khuyên của Tiêu Thần như những hạt giống nhỏ bé được gieo vào lòng đất cằn cỗi của Lệ Vân Phi, từ từ bắt rễ và nảy mầm. Hắn bắt đầu nhận ra rằng, thứ hắn thực sự khao khát không phải là sự chiếm hữu, mà là tình cảm chân thật và sự đồng cảm mà Tiêu Thần đã dành cho hắn.

Từ ngày đó, Lệ Vân Phi bắt đầu thay đổi. Hắn không còn lao vào những cơn tàn sát vô nghĩa nữa, không còn ép buộc Tiêu Thần một cách tàn bạo như trước. Thay vào đó, hắn bắt đầu lắng nghe lời khuyên của sư huynh, bắt đầu tìm lại những gì mà hắn đã đánh mất trong sự điên cuồng.

Dần dần, căn phòng tối tăm dưới lòng đất không còn là nơi giam cầm nữa. Nó trở thành nơi mà Lệ Vân Phi và Tiêu Thần cùng nhau đối diện với những nỗi đau, cùng nhau tìm cách hàn gắn lại mối quan hệ đã bị rạn nứt. Những cuộc trò chuyện kéo dài đến tận đêm khuya, những lần Lệ Vân Phi bộc lộ sự yếu đuối mà hắn đã giấu kín, đã giúp hắn dần dần tìm lại được chính mình.

Mỗi ngày, Tiêu Thần kiên trì động viên và dẫn dắt Lệ Vân Phi thoát khỏi vực thẳm của sự điên loạn. Huynh không chỉ cứu rỗi hắn mà còn tự cứu rỗi chính mình khỏi nỗi ám ảnh về những gì đã xảy ra. Huynh biết rằng con đường này còn rất dài, nhưng huynh tin rằng với sự kiên trì và tình yêu thương chân thành, Lệ Vân Phi có thể một ngày nào đó trở lại là người sư đệ mà huynh từng yêu mến.

Thời gian trôi qua, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu thử thách. Những ngày tháng trong căn phòng tối tăm dưới lòng đất đã trở thành một phần ký ức, nhưng không còn là bóng ma ám ảnh mà là tình cảm và sự kiên nhẫn. Tiêu Thần từng bước dẫn dắt Lệ Vân Phi thoát khỏi bóng tối của sự điên loạn, sự chiếm hữu, và thù hận.

Lệ Vân Phi đã dần dần thay đổi, từ một người bị nhấn chìm trong sự ám ảnh và tàn bạo trở thành một người biết kiểm soát bản thân và nhận ra những sai lầm trong quá khứ. Sự tỉnh táo đã quay trở lại với hắn, và cùng với đó là sự hối hận sâu sắc về những gì hắn đã gây ra cho Tiêu Thần. Hắn không thể thay đổi quá khứ, nhưng hắn có thể xây dựng lại hiện tại và tương lai với sư huynh của mình.

Một đêm nọ, Lệ Vân Phi lại giam mình trong căn phòng u tối, lặng lẽ nhìn Tiêu Thần đang ngủ say. Trái tim hắn nặng trĩu, lồng ngực như bị đè nén bởi một tảng đá khổng lồ. Hắn cảm nhận được một nỗi sợ hãi sâu thẳm, một nỗi sợ rằng hắn sẽ mất Tiêu Thần mãi mãi, rằng nếu tiếp tục như vậy, sư huynh sẽ rời bỏ hắn mà không bao giờ quay trở lại.

Khi ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt Tiêu Thần, Lệ Vân Phi cảm thấy trái tim mình thắt lại. Hắn biết rằng đã đến lúc phải đưa ra một quyết định. Hắn phải đối mặt với nỗi sợ hãi của chính mình, phải thoát ra khỏi bóng tối mà hắn đã tự nhấn chìm bản thân.

“Ta không thể tiếp tục như thế này...” Lệ Vân Phi thì thầm, giọng nói của hắn vỡ òa trong không gian tĩnh lặng. Hắn cúi đầu, đôi tay run rẩy khi chạm vào gương mặt Tiêu Thần. Sự mềm mại và ấm áp từ làn da của sư huynh khiến hắn cảm thấy đau đớn tột cùng. “Sư huynh... ta xin lỗi.”

Hắn đứng dậy, mở rộng cửa phòng giam và thả Tiêu Thần ra. Khi Tiêu Thần tỉnh dậy, nhìn thấy cánh cửa mở toang và ánh sáng bên ngoài chiếu vào, huynh biết rằng Lệ Vân Phi đã đưa ra quyết định. Lệ Vân Phi quyết định rằng đã đến lúc để chấm dứt tất cả. Hắn đưa Tiêu Thần ra khỏi nơi giam cầm, lên đỉnh núi nơi họ từng đứng bên nhau, ngắm nhìn thế giới bao la phía trước.

“Ta xin lỗi, sư huynh,” Lệ Vân Phi nói, giọng hắn run rẩy, mang theo sự chân thành mà lâu nay hắn chưa từng thể hiện. “Ta đã khiến ngươi chịu quá nhiều đau khổ. Ta đã mất trí, nhưng ngươi vẫn không bỏ rơi ta. Ngươi đã kéo ta ra khỏi vực thẳm khi mà chính ta đã đẩy ngươi xuống đó.”

Tiêu Thần lặng nhìn Lệ Vân Phi. Ánh mắt huynh không còn sự oán giận mà chỉ còn sự thấu hiểu. “Ngươi đã thay đổi, Vân Phi. Ta biết con đường này không dễ dàng, nhưng ngươi đã dám đối mặt với bản thân mình, và điều đó đáng được tôn trọng.”

Lệ Vân Phi cúi đầu, nước mắt tràn mi. Hắn biết rằng dù Tiêu Thần đã tha thứ cho hắn, nhưng vết thương trong lòng hắn vẫn còn đó. Hắn đã gây ra quá nhiều tội lỗi, và giờ đây hắn chỉ có thể cố gắng sống một cách đúng đắn, làm tất cả những gì có thể để chuộc lại lỗi lầm.

Tiêu Thần đặt tay lên vai Lệ Vân Phi, gương mặt huynh tràn đầy sự kiên định. “Ngươi không cần phải sống trong sự ám ảnh và hối hận nữa. Chúng ta đã trải qua quá nhiều, nhưng còn có cả một con đường dài phía trước. Hãy đi cùng ta, Vân Phi. Hãy trở lại là sư đệ mà ta từng biết, từng yêu thương như chính tay chân của mình.”

Lệ Vân Phi ngẩng đầu, đôi mắt hắn ánh lên sự quyết tâm mới. “Ta sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào con đường tăm tối đó nữa. Ta sẽ sống để bảo vệ ngươi, bảo vệ những gì chúng ta đã từng chiến đấu vì nó.”

Thời gian trôi qua, Lệ Vân Phi dần dần lấy lại được sự cân bằng trong cuộc sống. Hắn không còn để sự chiếm hữu điều khiển mình nữa. Thay vào đó, hắn học cách trân trọng những gì mình có, học cách yêu thương Tiêu Thần một cách chân thành, không bị chi phối bởi những cảm xúc tiêu cực.

Hắn nhìn Tiêu Thần, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm và một chút xót xa. “Sư huynh, ta biết ta đã làm tổn thương ngươi rất nhiều, nhưng ta hứa rằng từ giờ trở đi, ta sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa. Ta sẽ bảo vệ ngươi bằng cả cuộc đời ta, không còn vì sự chiếm hữu mà vì tình cảm chân thật.”

Tiêu Thần nhìn Lệ Vân Phi, gật đầu, ánh mắt huynh tràn đầy niềm tin. “Ta biết, Vân Phi. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bóng tối, và bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau bước vào ánh sáng.”

Hai người đứng bên nhau, cảm nhận được sự hòa quyện của tình cảm và sự đồng cảm sâu sắc. Những gì đã xảy ra trong quá khứ chỉ còn là ký ức, là bài học để họ biết trân trọng hơn những gì mình có. Cả hai đều hiểu rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng họ sẽ không bao giờ đi một mình nữa. Những lời nói ấy như ánh sáng chiếu rọi vào bóng tối trong tâm trí Lệ Vân Phi. Hắn cảm thấy một sự an ủi mà lâu nay hắn đã quên mất. Sự an ủi ấy không chỉ đến từ Tiêu Thần mà còn từ chính bản thân hắn.

Từ ngày đó, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi trở lại cuộc sống bình thường của mình, nhưng mối quan hệ của họ đã trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Họ tiếp tục cùng nhau tu luyện, cùng nhau chiến đấu và bảo vệ Tam Giới. Sự gắn kết giữa hai người đã vượt qua mọi giới hạn, trở thành một tình cảm không thể phá vỡ.

Lệ Vân Phi, người từng chìm đắm trong bóng tối của sự chiếm hữu và thù hận, giờ đây đã hoàn toàn thoát ra khỏi nó. Hắn không còn là một kẻ bị ám ảnh bởi nỗi đau và sự chiếm hữu, mà đã trở thành một người sư đệ trung thành, tận tụy, và yêu thương Tiêu Thần bằng cả trái tim.

Tiêu Thần, người đã kiên nhẫn và kiên cường dẫn dắt Lệ Vân Phi ra khỏi vực thẳm, cũng đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn mình. Huynh đã tha thứ cho Lệ Vân Phi, và qua đó, cũng đã tự tha thứ cho chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro