Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Những ngày sau đó, Jihoon không gặp ba vị thiếu gia kia nữa. Giống như vừa buông được một khối vật nặng trong lòng ngực, em cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Mỗi ngày đều có người tới phục vụ cho em, từ ăn uống, tắm rửa cho đến vệ sinh phòng ốc. Jihoon rất thích thú với những bữa ăn, các món rất phong phú và ngon miệng.

Em chợt cảm thấy ba vị thiếu gia thật ra cũng rất tốt bụng, nhờ có họ, em không cần chịu đựng cảnh bữa no bữa đói như những ngày trước. Cho dù sau đó họ có làm gì với em, ngay lúc này họ đã cho em rất nhiều thế nên Jihoon rất biết ơn.

Hai ngày sau đó, khi trong người khá hơn một chút, người làm mang vào bộ dụng cụ rất kỳ lạ, nói với Jihoon.

"Ba vị thiếu gia đi công tác sắp về đến nơi rồi, bây giờ cậu cố gắng phối hợp để tôi vệ sinh phía sau một chút nhé. Có đau một chút nhưng không làm họ nổi giận thì mọi chuyện sẽ đều tốt cả thôi. Hiểu không?"

Jihoon ngước đôi mắt mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt. Gương mặt của ông đầy vế nhăn nhưng có vẻ rất khoẻ mạnh, người này không làm em cảm thấy sợ hãi.

"Vì sao?"

"Vì sao họ lại thích nam nhân đúng không? Cũng không ai hiểu. Đó là điều đáng tiếc nhất của Lee lão gia, nhất là đại thiếu gia Lee Sanghyeok. Cậu không nên biết nhiều, chỉ cần hiểu rằng ba vị thiếu gia không thích thứ bẩn thỉu và những kẻ không biết nghe lời. Cố gắng chịu đựng một chút, họ chơi một người không quá ba ngày đâu..."

Trong lúc nói chuyện, ông đã đâm sâu ống nhựa vào hậu đình của Jihoon.
"a..." – Jihoon cất giọng kêu khẽ, hậu huyệt đau đớn co lại chặt chẽ. Mồ hôi mơ hồ rịn ra trên vầng trán trắng mịn.

"Lần đầu tiên đại thiếu gia dẫn nô lệ về đấy, bình thường chỉ có tam thiếu gia mà thôi. Chẳng biết đại thiếu gia nghĩ gì, từ nhỏ đã luôn trầm tính lạnh lùng như vậy rồi."

Dường như muôn kéo đi lực chú ý của Jihoon ra khỏi hạ thể, ông nói chuyện luyên thuyên không ngừng.

Nhưng hiệu quả không tốt lắm. Cả cơ thể của Jihoon bẩm sinh đã rất nhạy cảm, chỉ tiếp xúc nhẹ nhàng em đã cảm thấy toàn thân căng thẳng, em há mồm ngẩng đầu khít khí, cảm nhận rõ ràng lực chảy của dòng nước lạnh lẽo dội vào tràng bích, dần dần lấp đầy hạ thể. Rồi lại bị hút ra, đẩy vào liên tục nhiều lần như thế.

Qua một lúc lâu sau, nước ngừng chảy, bụng dưới đã căng ra một chút, bên trong em trướng to khó chịu. Phía sau ông ta đặt một nút tắc ở hậu đình, dần dần đẩy đi vào. Lỗ nhỏ bị bịt kín khiến chất lỏng bên trong bị chặn lại không thể chảy ra ngoài như ban nãy, em khó chịu hơn nữa, hơi vặn vẹo thắt lưng, không ngừng thở dốc kiềm chế ý định muốn rút nút tắc, đẩy hết những thứ đang lấp đầy hậu huyệt ra ngoài.

Làm xong mọi chuyện, ông ta thu dọn một chút rồi xoay lưng định ra ngoài, chợt quay đầu lại nhìn Jihoon đầy thương cảm.
"Ba vị thiếu gia sẽ đến sớm thôi nên cố nhịn một chút, trông cậu có vẻ chưa đầy hai mươi, còm trẻ như vậy mà lại...mong họ sẽ nhẹ tay một chút."

Ông ta đi khuất, Jihoon mới chậm rãi nâng người ngồi dậy, hơi thở dần bình phục lại.

Khẽ tách rộng hai chân sang hai bên, em nhìn vào lỗ nhỏ đang ngậm chặt nút tắc, mặt đỏ bừng vội khép chân lại, xấu hổ ngã vào thành giường, lấy gối bưng kín cả mặt và hai tai.

Người làm dặn dò qua, trong phòng Jihoon chỉ được mặc một chiếc áo ngủ mỏng, thân dưới để trần tiện cho việc vệ sinh, trong phòng có camera giám sát nên không cần phí sức chạy trốn, ngoan ngoãn ở đây chờ ba vị thiếu gia đến vui vẻ. Hơn nữa cũng không cần lo lắng, ba vị thiếu gia thỉnh thoảng sẽ mang một nô lệ về, chơi xong vài ngày liền chán, thường không vượt quá ba ngày đâu, chán rồi sẽ thả người đi, từ đó có thể hoàn toàn tự do.

Tự do?

Jihoon co chặt huyệt khẩu, chậm rãi bò đến gần cửa sổ, sợi xích màu đồng loé lên ánh sáng vàng rực, kéo cổ em ngược trở về thành giường. Vách tường cạnh cửa sổ chính là cực hạn cho tự do của em.

Người đàn ông nói, thiếu gia rất thích trói nô lệ như vậy, nhìn rất đẹp mắt.

Vươn tay chạm đến mặt kính trong suốt, em nhìn ra thế giới sáng sủa bên ngoài, trong tim dâng lên một nỗi khao khát nóng bỏng, em muốn được ra ngoài, thế giới tự do và tràn ngập ánh sáng, em có thể thoả mái vùng đôi chân yếu đuối dậy, chạy đến nơi em muốn đi tới, nhìn những thứ em muốn nhìn mà không phải sợ bị kẻ khác giẫm đạp.

Chợt cửa mở ra, Jihoon giật mình nhìn sang, đôi mắt đã nhoè lệ từ lâu, khung cảnh trước mặt hơi mờ mịt u ám, em đưa tay xoa xoa mi mắt, nhìn thấy ba đôi mắt quen thuộc liền kinh hoảng bò trở lại giường.

Đại thiếu gia Lee Sanghyeok vừa bước vào liền nhìn thấy thân ảnh đơn bạc đang ngẩn người trước ô cửa sổ, ánh nắng sặc sỡ bên ngoài làm nổi bật lên nét đối lập tái nhợt trên gương mặt Jihoon, anh không khỏi sinh ra ảo giác, có thể đó là thiên sứ bị thượng đế đày đến ngục tù trần gian này chăng? Thật yếu ớt đáng thương...

Hoặc có thể tinh linh nào đó lỡ chân lưu lạc đến nơi này? Hay đây là một món ăn mỹ vị tuyệt hảo được mang đến để hiến tế cho bọn họ?

Ba người thấy Jihoon hoảng sợ liền vô thức thu lại tầm mắt nóng bỏng, ai làm việc nấy.
"Anh hơi nóng, tắm một chút đã." – đi vài bước Lee Sanghyeok chợt quay lại lạnh lẽo nói. – "Đừng chơi hôi." Sau đó lấy áo tắm đi thằng vào phòng tắm bên trong.

Lee Sanghyeok vừa đi. Lee Minhyeong và Lee Hyeonjoon cũng xoay người cởi áo khoác, mỗi người một việc ngồi thư giãn.

"Anh muốn uống chút rượu trong khi chờ đợi không?" – Hyeonjoon giương khoé miệng đề nghị.

Lee Minhyeong nâng mắt kính gọng đen sáng loá cười, tỏ ý chấp thuận.

Bên cạnh giường có một cái bàn, khoảng cách vừa vặn đủ cho Jihoon đến ngồi xuống.

Jihoon co lại ngồi một chỗ giữa hai vị thiếu gia, cầm chai rượu vang đỏ run run rót cho hai người họ.

Ngẫu nhiên bị hai người đụng chạm khiến tay rót rượu run rẩy, rượu đổ ra ngoài ướt cả người Lee Minhyeong và Lee Hyeonjoon.

Em hoảng hốt đặt chai rượu xuống, cuống quýt nhìn hai người, cả hai nghiêng đầu chống tay lên bàn thích thú trêu chọc Jihoon.
"Tiểu nô, đổ rồi. Mau làm sạch đi." – Hyeonjoon mỉm cười.

"vâng..." -Jihoon không ngừng run rẩy nhìn qua nhìn lại tìm giấy lau, thế nhưng không tìm thấy.

'Liếm..." – Lee Minhyeong nâng cằm em lên nói, trong ánh mắt mang theo ý cười.

Đồng tử co rút, đưa mắt nhìn mảng rượu vang làm đỏ phần áo trước ngực Lee Minhyeong, hai tay em siết chặt, đấu tranh một hồi mới nhắm mắt lại cúi xuống, thật sự vươn lưỡi ra liếm.

Lee Minhyeong thở ra hưởng thụ, lưỡi Jihoon ẩm ướt ấm nóng không ngừng va chạm vào làn da cách một lớp áo, một trận khoái ý chiếm cứ đại não của hắn.

Lee Hyeonjoon không đứng yên nhìn anh trai thống khoái, cúi người đè lên lưng Jihoon, tham lam hôn lên vùng da cổ mềm mại, há miệng ngoạm cắn như đang nếm bánh. Tay hắn cố ý vô tình chạm vào nút tắc phía sau, ngón tay gảy gảy đỉnh nút, nước bên trong rỉ ra thấm ướt một mảng trải sàn.

Jihoon bấu chặt áo Lee Minhyeong, áp má vào ngực y vô thức ưm một tiếng, thở dốc kèm theo rên rỉ nhỏ vụn.

Lee Minhyeong không kiềm được nâng đầu em lên, vừa hôn vừa cắn cái má trắng trẻo mềm mềm, đầu lưỡi lướt qua khoé miệng rồi luyến tiếc rời đi. Y thầm nghĩ: Môi của tiểu nô thật thơm. Thật muốn cắn ra nuốt vào bụng.

Lát sau Lee Sanghyeok từ phòng tắm bước ra, áo chưa buộc xong vừa ngẩng đầu đã thấy một màn sắc tình trước mặt, sắc mặt không khỏi trầm xuống, dùng ánh mắt không hài lòng nhìn ba người họ.

'Anh đã bào đừng chơi hôi. Thật sự đói đến như vậy?" – Mày kiếm nhíu chặt, Lee Sanghyeok đằng đằng sát khí bước đến gần ba người đang triền miên bên bàn rượu.

Jihoon nhạy cảm vô cùng, bị hai người kia trêu đùa sớm đã mơ màng chìm trong dục vọng. Chỉ biết mơ hồ phát ra âm thanh ư a rên rỉ. Tuy nhiên chút lý trí cuối cùng làm em nhận ra ánh mắt sắc bén của Lee Sanghyeok đang ghim vào mình. Mồ hôi lạnh không ngừn rịn ra ướt cả tấm lưng, lại là loại ánh mắt sắc bén lạnh băng ấy, Jihoon thật sự sợ.

Lee Sanghyeok bước đến nhanh tay kéo Jihoon về phía mình, mạnh mẽ hữu lực vừa hôn miệng em vừa bế em lên. Đặt phía dưới hạ thể của em một cái chậu, anh tách hai chân em ra lạnh lùng ra lệnh. – "Đẩy tất cả ra!"

Jihoon trợn mắt ngơ ngác nhìn Lee Sanghyeok, hai tay bám lấy cánh tay chắc nịch hữu lực của anh càng dùng thêm sức, cái đầu lắc lắc liên tục muốn cự tuyệt, khoé mắt em đỏ hồng đáng thương vô cùng.

Lee Sanghyeok phun ra hai chữ. – "Nghe lời" ngữ điệu lãnh khốc uy nghiêm.

Chợt nhận ra người trong lòng đang run bần bật, nhìn xuống dưới thấy vành tai ai đó đỏ rực xấu hổ rúc hẳn vào trong ngực anh, Chẳng hiểu vì sao anh cực kỳ muốn cắn vành tai của người này và trên thực tế anh đã nhe răng ngoạm lấy khỗi thịt mềm mịn ấy.
Chẳng mấy chốc người trong lòng dường như bị kích thích, thở dốc không ngừng, mơ hồ còn phát ra tiếng rên rỉ.

Lee Sanghyeok thoả mãn hít một hơi bên cổ Jihoon, vươn lưỡi liếm duyệt. Hai tay ôm chân em cũng dùng lực tách ra, người trong lòng rất nhạnh cảm, bị anh kích thích sớm đã mất không chế, đã có giấu hiệu cương lên rồi. Chồi non ủ rũ phía dưới e thẹn ngẩng đầu dậy, co giật một lúc mới đứng thẳng hoàn toàn.

Đáng yêu y như chủ nhân của nó. Anh không khỏi buồn cười nghĩ như vậy.

"a..anh...dừng lại đi..."

"Hửm? Em nói cái gì? Tiểu nô?" - Lee Sanghyeok còn ngại chưa đủ kích thích, ép hai chân em lên cao, dùng một tay túm chặt vào người. Tay còn lại đưa xuống vuốt ve nhục hành đã hoàn toàn tỉnh giấc, đôi lúc anh di chuyển tay xuống một chút, cố ý lay lay nút tắc đang được ngậm chặt, nước bên trong rỉ ra ngoài nóng hổi.

Jihoon ngẩn đầu lên ư hừ một tiếng, như thế này quá gần, em cảm nhận rõ ràng da thịt cả hai cận kề, sự hốt hoảng khiến hai đầu lông mày níu chặt lại mắt trợn to nhưng trống rỗng cảm xúc, môi hé mở hít khí, không chút kiềm chế phát tiết ra ngoài.

Dòng tinh dịch đặc sệt nóng hổi dính trên tay, cùng lúc nút tắc cũng bị đẩy ra theo cao trào, nước bên trong nhiễu ra từng đợt theo từng cái co rụt của cửa huyệt. Lee Sanghyeok nhếch môi tách chân Jihoon ra lần nữa.

"Tốt lắm, dùng lực đẩy chúng ra. Em làm được mà tiểu nô."

Hơi thở phập phồng, Jihoon mờ mịt nhìn Lee Sanghyeok, xong cúi đầu xuống, chẳng biết có phải xấu hổ hay không, em vô thức cắn môi, mặt mếu lên muốn nức nở, nhưng vẫn là không tiếng động kiềm nén lại. Huyệt khẩu dần dần thả lỏng, nước bên trong chậm rãi rơi vào cái chậu bên dưới, từng giọt từng giọt một.

"Anh hai, đủ rồi. Trả lại đây." – Lee Hyeonjoon vênh váo đứng trước mặt anh ngoắc ngoắc tay đòi người.

Lee Sanghyeok chỉ liếc nhìn một cái, xong cũng không quan tâm đến nữa, tiếp tục mơn trớn người trong lòng. Nhàn nhạt nói. – "Anh đã nói đừng chơi hôi rồi còn gì? Phá luật thì chịu phạt đi."

"Cái luật chó má gì? Tôi chỉ biết anh đang viện cớ ăn một mình." – Lee Hyeonjoon cực kỳ không cam lòng khi mồi ngon dâng lên miệng lại bị cướp đi, vươn tay nắm lấy cằm Jihoon, đặt lưỡi vào miệng em hôn sâu.

Đầu lưỡi em hoảng hốt trốn chạy một lúc, sau cùng vì lưỡi hắn chiếm đoạt quá mãnh liệt mà tước vũ khí đầu hàng. Lee Hyeonjoon hút lấy lưỡi em thật mạnh, ngậm lấy môi dưới, lưỡi hắn ướt át nóng ẩm lướt qua hai cánh môi, quấn lấy chiếc lưỡi đang e thẹn rút sâu trong miệng.

Một màn hôn lưỡi sắc tình trước mặt khiến Lee Minhyeong trong lòng mơ hồ có lửa, nóng rang, lửa đốt đến bụng dưới thắp lên dục vọng mãnh liệt trong người y. Tuy nhiên y biết rõ Lee Sanghyeok và Lee Hyeonjoon đều có tính chiếm hữu rất cao, dù bằng hai cách khác nhau nhưng đều muốn dành phần hơn về mình, y thức thời đứng một bên nhìn họ.

Lee Sanghyeok lạnh lẽo liếc Lee Hyeonjoon, rồi nhìn sang Jihoon. Em ưm ưm mấy tiếng mơ hồ, đôi mắt trong veo chăm chăm nhìn gương mặt điềm tĩnh của Lee Sanghyeok, dần dần lực chú ý bị rời đi, huyệt khẩu cũng được thả lỏng rất nhiều. Bèn vươn tay xoa xoa bụng em, vuốt theo chiều bài tiết éo nước bên trong chảy ra ngoài nhanh hơn, cả cơ thể Jihoon run lên ngẩng đầu thét một tiếng.

Nước từ huyệt khẩu cùng tinh dịch đồng loạt tuôn ra ngoài.

"Thật giỏi!" – Thanh âm của Lee Sanghyeok đã trầm đục, nồng đậm mùi dục vọng.

Lee Hyeonjoon thở dốc, kéo Jihoon về phía mình đưa mắt liếc Lee Sanghyeok, anh khí thể cường thịnh cùng hắn mắt đối mắt.

"ân...a..." – Jihoon thở gấp gáp túm chặt vào cánh tay của hai người, bụng dưới vừa bài trừ lượng lớn chất lỏng lúc này chợt trống rống kỳ lạ. Em vô thức cọ cọ huyệt khẩu đang co rút ngứa ngáy khó chịu.

Cả hai đồng loạt nhìn đến tiểu nô đang phát tình dâm đãng trước mặt, em dùng cặp mắt ướt át đỏ hồng nhìn bọn họ như van xin, đã vậy thì liền không cần nghĩ ngợi đặt Jihoon dưới thân bắt đầu cuồng nhiệt chiếm đoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro