Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



12.


Người ta nói rằng bất hạnh không bao giờ đến một mình và Thiếu Thương có sự hiểu biết sâu sắc vào thời điểm này.

 Trước có nhảy tường , sau đó có phủ Thành Dương hầu đến phủ của Lăng Bất Nghi làmầm ĩ, Thiếu Thương vốn không muốn tham gia vào cuộc ẩu đả này, nhưng bâygiờ lại phải đối mặt với sự viếng thăm của lão vương phi , quận chúa Dụ Xương và Thành Dương Hầu phu nhân , đang buồn ngủ Thiếu Thương ở phía sau đột nhiên tỉnhdậy, cô kéo người hầu đến hỏi, mới biết rằng Lăng Bất Nghi đã đi xử lý công việc quân doanh không có ở trong phủ . 

Nàng không biết những người này cùng Lăng Bất Nghi cụ thể quan hệ như thế nào, đại kháicũng tìm hiểu đến cùng, còn nói lão vương phi đang đợi nàng ở tiền đườnggần hai nén nhang.

Đi một đường đến tiền sảnh, Thiếu Thương ước gì có thể tiến một bước chia babước, vốn cho rằng mấy ngày nữa tìm thời điểm thích hợp thổ lộ cũng khôngsao, may mà bây giờ phiền toái kéo đến , hết người này đến người khác,Thiếu Thương không thể không khóc thầm trong lòng : Lăng Bất Nghi ..... Ta đã trả giábao nhiêu cho cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa này, và ngươi sẽ trả baonhiêu cho những gì nợ ta ở đây! 

"Vĩnh An công chúa,  để thần đợi lâu. Không biết lễ nghi của hoàng thấtNam Đường, nhưng lại như thế này sao?" 

Thiếu Thương cười cười,sai người rót một chén trà cho lão vương phi, "Đột ngột quá, ta mớitới Phong Đô chưa quen, Tử Thạnh đã đặc biệt dặn dò ta muốn làm gì thì làm ởphủ. Hôm nay lão vương phi đến phủ, trước khi vào thăm cũng không có ai nói với ta, quả nhiên là do ta tiếp đãi không tốt."

Chén trà đầy đến mức người ta cũng không bưng lên được, lão vương phi cười lạnhmột tiếng, tiểu nha đầu này rõ ràng có lời muốn nói, ý của nàng là muốn xưngtên, người ngoài không hiểu quy củ!

 Lão vương phi không kìm được nóng nảy, cho dù nàng là công chúa gì của NamBắc Đường, vừa mới được gả đi, hoàng thất vào không được, Tử Thạnh cũngkhó xử : "Vĩnh An công chúa, xem lão nương nương không mau chào sao?Người bên cạnh là quân cô của ngươi, ngày tân hôn chưa từng tới Thành Dương phủchúc rượu, hôm nay ngươi thật thất lễ!"

Dụ Xương quận chúa trông giống như đang xem một vở kịch hay, thỉnh thoảng lại nói thêmvài câu, "Công chúa nhất định là lấy chồng từ xa, và cô ấy chưa bao giờ quenthuộc với các quy tắc của Phong đô, điều đó không thành vấn đề, và tôi sẽ dạy dỗ từ từ trong tương lai."

Thiếu Thương ánh mắt đầy ẩn ý đảo giữa ba người, cuối cùng khóa chặt trênngười Dụ Xương quận chúa, sau đó giả vờ lơ đãng nói: "Nữ nhân lấy chồngxa thật sự rất buồn, nhưng cũng cảm tạ quận chúa quan tâm . Tử Thạnh đối xử với tôi rất tình cảm, việc gì cũng nghĩ đến ta , để ta thoải mái hơn."

 Quả nhiên lời này càng chọc giận Dụ Xương, nghẹn họng như bị Thiếu Thương bóp cổ đỏmặt tía tai, nhìn nàng chỉ hận không thể lột da nàng cho co rúm ngay tại chỗ. 

"Còn nữa, phu nhân, à... Ta nên gọi người là Thành Dương Hầu phu nhân. Tử Thạnh nói với ta, mấy ngày nữa sẽ đưa ta tới bái kiến Hoắc phu nhân, hôm nayuống trà chỉ là không tiện cho ta." Ta tôn kính ngươi." Thiếu Thương nhìn ThuầnVu thị lông mày chiếu lệ cười cười, bọn họ ai cũng không nghĩ tới Vĩnh An côngchúa lại như vậy sắc bén miệng lưỡi, cả giận đến run cả người. 

Chẳng qua là tìm lỗi mà thôi, cũng không phải Thiếu Thương không ứng phóđược, nếu như Lạc Yên hôm nay gặp cảnh này, nàng sẽ xử lý như thếnào đây? Xuyên tạc cười nhạo Nam Đường không phồn hoa như Phong Đô,không biết ai không hiểu quy củ, hơn nữa món nợ tình Dụ Xương này sao khônggiao cho Lăng Bất Nghi, tự mình làm gì, một kẻ ức hiếp!

 Thuần Vu thị và những người khác hàn huyên vài câu về Thiếu Thương, nàng không có ý tranh giành, chui vào tai trái chui ra tai phải, nàng chỉ quanhco phát lệnh đuổi khách. 

Bất kể xuất thân của ta là gì, tất cả những điều này xảy ra đều là do Lăng Bất Nghi. 

Trước khi đi, bọn họ chỉ vào mũi Thiếu Thương bảo nàng chờ xem, Thiếu Thương nghĩ thật buồn cười, nếu không chờ xem, chẳng lẽ nằm xem sao? Loại âm dương đối kháng này thật dễ chịu, Thiếu Thương không khỏi vui vẻ ngồixuống, thậm chí còn uống hết một ly rượu đào . 

Nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay Lăng Bất Nghi không có ở đây, cả ngày cũng không biếthắn bận rộn cái gì, Thiếu Thương cắt hoa trồng cây trong nhà một lát, cho cábên ao ăn một lát. Có chút buồn chán.

 Vốn định lẻn về phủ Trình gia lần nữa, nhưng mắt cá chân không đủ tốt, trèotường không được, cho dù Lăng Bất Nghi nói để cho nàng đi qua cổng chính , chẳng phảilà cầm dao đâm vào người sao? cổ của cô ấy? !

Có lẽ đó là một lời đe dọa, hmm... 

Thiếu Thương sắc mặt chua xót nằm ở trong đình, đột nhiên nghĩ tới mộtchuyện, hưng phấn sai nô tỳ khiêng rất nhiều củi, hạ nhân cũng cảm thấy kỳquái, không biết Vương phi muốn làm gì, bọn họ chỉ là nghĩ rằng cô ấy quánhàm chán, chỉ đơn giản là làm theo mệnh lệnh của cô. 

Thiếu Thương thấy đã quá trưa và mặt trời vẫn chưa chiếu sáng, vì vậy cô ấy xắntay áo và bắt đầu cắt gỗ trong sân của mình, cô ấy đã quan sát các tòa nhà sântrong biệt thự trong vài ngày qua. Đúng là con nuôi của Bệ hạ, dinh thựmà hoàng đế xây cho anh ta đương nhiên là sang trọng và đắt tiền, nhưng Lăng Bất Nghi nhất quyết giữ mọi thứ đơn giản, Thiếu Thương cảm thấy rằng sântrong trống hoác. 

Có thể dời một cây hồng đến sân đông nam, dưới gốc cây đào một cái ao, cạnh ao có thể dựng xích đu, khi thu đến để ngồi hóng mát ngắm cảnh thì quá đẹp ! Nụ cườitrên mặt Thiếu Thương dần dần sâu lại khi nghĩ về điều đó và rồiđột nhiên sắc mặt của nàng thay đổi. 

"Này... sao mình lại nghĩ xa như vậy... đây không phải nhà mình..." Thiếu Thương âm thầm lẩm bẩm, nhưng tay vẫn không ngừng chuyển động, trong lúc nhất thời suy nghĩ khá phức tạp , nhưng Thiếu Thươngkhông thể hiểu được. 

Anh ấy đang làm gì tốt với mình vậy.

Nhưng anh ấy thực sự chỉ có một mình, giống như một linh hồn lang thang,những ngày này, họ cùng nhau ăn, cùng nhau đi dạo vãn cảnh, thậm chí ngủ cùngnhau, nhưng tất nhiên họ không thực sự ngủ cùng nhau. Thiếu Thương luôncảm thấy anh ta không đáng sợ như trong lời đồn, thậm chí có lúc còn cảm thấy hắn ta thật ra rất tốt. 

"Ngươi đang nghĩ cái gì... Trình Thiếu Thương, ngươi nghĩ đi đâu mất  rồi..." Thiếu Thương lắc đầu, sau đó lại bắt đầu làm việc, một lát sau, lồngngực nàng run lên, hóa thành một tiếng thở dài : "Quên đi. . . . cứ coi như là... cám ơnngươi, giúp ngươi cải tạo sân."

Bận rộn đến khi mặt trời lặn, Thiếu Thương cũng đói bụng, vội vàng ăn xongbữa tối, nàng hỏi người hầu Lăng Bất Nghi khi nào thì về, khi biết anh có thể khoảnggiữa trưa mai mới về, nàng liền sai người đi đun nước nóng tắm, ngâm mình thật tốt trong bồn tắm trong nhà để giảm đau nhức, thư giãn .

 Bên cạnh bồn tắm còn có một cái bàn bày rượu băng , Thiếu Thương nheo mắt uểoải nằm trên mép bồn tắm, một tay bưng chén, một tay đặt lên mặt, "Có nênnói chuyện hay không?" , Lăng Bất Nghi không ở đây, không ai cằn nhằn, giàu cóquyền thế, đây chẳng phải là cuộc sống tân hôn trong mộng của cô sao? !

Rượu băng mềm vào miệng, hương ngũ cốc lan tỏa đến ngực bụng, ấm ápnhưng rượu có chút ngái, uống vài hớp, có lẽ là bởi vì nóng, Thiều Thượng gậtgật đầu , nhưng trong lòng lại nghĩ đến  chờ mai có người gửi cho mấy tráimận xanh, chôn rượu mận mình ủ trong sân, sang năm mới đào ra uống là vừa. 

Say rượu, Thiếu Thương trước mắt mơ hồ, nàng chống tay lên gối nghiêng đầu,sương nước làm nàng choáng váng, nhìn thấy một bóng người mờ nhạt ở cửa,Thiếu Thương vươn tay dụi dụi mắt, khó mà phân biệt được, thật giả trong mànhơi nước đang bốc lên. 

"Lăng Bất Nghi, ngươi đã trở lại?"Khi cô bí mật uống rượu với anh trai ở nhà, anh trai nàng nói với nàng rằng khi mình say, có thể gặp bất cứ ai mà mình muốn gặp.

 Vì vậy, chắc là say rồi. 

Cho đến khi người đàn ông chậm rãi đến gần, chỉ có một tấm bình phongmỏng ngăn cách anh ta, bóng dáng của anh ta in rõ ràng hơn, Thiếu Thươngcòn tưởng rằng mình say, ngón tay cô đều ửng đỏ vì ngâm nước nóng lâu, chậm rãi dán lên mànhình, lần theo bóng dáng của anh ta. 

Thiếu Thương không khỏi nở nụ cười, đột nhiên cảm giác như không phải lànằm mơ, Lăng Bất Nghi ở đầu bên kia cũng đưa tay ra, vừa vặn để sát vào nàng,"Này... Thật sự là ngươi. . . "  Thiếu Thương đã buồn ngủ, cô ấy ra khỏi thùng và bắt đầu mặc quần áo một cáchchậm rãi, cảm giác như thể cô ấy sắp ngủ luôn vào trong giây tiếp theo.

Đứng bên ngoài bình phong, Lăng Bất Nghi chỉ có thể nhìn thấy bóng của cô ấy,ánh nến phác họa hình dáng của cô ấy, nước bắn tung toé nhỏ giọt xuống đấtvà bình phong, tạo thành những bông hoa sẫm màu, anh ngây người nhìnchằm chằm. Vẽ, vẽ bằng tay

Cho đến khi Thiếu Thương ung dung bước ra và đứng trước mặt anh, Lăng Bất Nghimới nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, mái tóc đen dài ướt sũng xõa tung,bộ đồ ngủ màu trắng như trăng của cô bị ướt một ít, và những giọt nước chảydài trên khuôn mặt, dưới cổ của cô ẩn hiện xương quai xanh. . .

Thiếu Thương nghiêng đầu, trong mắt mơ hồ có bọt nước, đột nhiên nở nụ cười, 

"Là ngươi!"

Lăng Bất Nghi biết rằng cô ấy đã say. 


Thiếu Thương trực tiếp bị ôm, trời đất càng quay cuồng, cô không biết mình đanglàm gì khi say, nhưng vẫn ngoan ngoãn quàng tay qua cổ Lăng Bất Nghi, sợ ngãxuống. Lăng Bất Nghi không nói gì, chỉ bế cô trở lại giường, thấy cô lại sắp ngủ, Lăng Bất Nghi lập tức lấy khăn khô lau mái tóc dài của cô, "Ngoan, lau khô rồi hẵng ngủ hoặc nàng sẽ bị cảm lạnh. 

Thiếu Thương nhẹ nhàng đáp lại rồi ngáp mấy cái, cô nằm xuống,Thiếu Thương chậm rãi chớp mắt, cô nhìn thấy Lăng Bất Nghi đang đứng trước mặtmình, cách cô rất gần.

 "Hôm nay có uống rượu không?" Lăng Bất Nghi lại ghé sát vào cô, Thiếu Thươngđã say, lúc này cô cũng không cự tuyệt, nhưng giọng điệu lại có chút dụ hoặc,"Ừm... có chút... chỉ là A một chút." Nói xong duỗi ngón tay ra hiệu hai lần.


 Lúc đầu nàng còn tươi cười , nhưng sau đó Thiếu Thương lại cau mày, nhỏ giọngkhông vui nói : "Ngươi luôn như vậy... Ngươi vô cớ gây phiền toái cho ta, Dụ Xương quận chúa mang theo người nhà chạy tới tìm ta gây rắc rối. Hôm nay ta ở đây một mình, anh thì tốt rồi, để ta một  chịu đựng một mình..."

 Lăng Bất Nghi không biết chuyện này, nghe thấy những người này, anh lập tức bốirối, lông mày nhíu thật sâu, nhưng lại thấy Thiếu Thương đưa tay vuốt ve đôi lôngmày đang cau lại của anh, khẽ thì thầm: "Nếu như anh chỉ là ở nhà..."

Trái tim nóng bừng như ngâm trong nước ấm, Lăng Bất Nghi khó mà kiềm chế đượcthủy triều dâng trào trong lòng, cơ hồ muốn dán vào người cô, cúi đầu dùngánh mắt vui mừng hỏi cô: "Nàng nói cái gì? nàng vừa nói à ? "Thiều Thượng càng thêm mơ hồ, căn bản không nhớ rõ mình vừa nói cáigì, màng nhĩ tựa hồ có sương mù bao phủ, mơ hồ nghe được hết thảy, nhưngLăng Bất Nghi lại nghe rõ ràng, lại hỏi nàng: "Nàng uống rượu sao? hôm nay?"

Thiếu Thương vẫn thấy lạ, câu này không phải anh đã từng hỏi rồi sao? 

Được cơ thể anh bao bọc với sự dịu dàng vô hạn, anh hôn nhẹ lên môi cô, Lăng Bất Nghi lại nhìn cô, Thiếu Thương đang ngơ ngác nhìn anh, cô chưa kịp phản ứng,hơi thở của họ đã quyện vào nhau, tách ra không rõ nhịp tim của ai là của ai.

Bị hôn bất ngờ, Thiếu Thương chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều bị nhiệt độthiêu đốt thành một vòng xoáy không đáy, cô không ngờ lại rơi vào trong đó,rung động chậm chạp không tìm thấy đáy, cô cảm thấy bất an, chỉ có thể ỷ lại.người đàn ông này. 

Lạ thật...rượu này...rất mạnh.

Cũng không biết qua bao lâu, Thiếu Thương hít một hơi thật dài, dần dần chìmvào giấc ngủ, Lăng Bất Nghi ở bên cạnh nàng, hết lần này đến lần khác nhìn nàng,từ vầng trán nhẵn nhụi đến lông mi thật dài, Lăng Bất Nghi vốn là muốn chạm nhẹvào cô, nhưng anh sợ đánh thức cô nên từ từ bỏ trống để vẽ nghiêng cho cô. Đột nhiên nghĩ đến cái bóng in trên màn hình lúc Thiếu Thương tắm vừa rồi, kýức của Lăng Bất Nghi lập tức kéo về Lễ hội đèn lồng đêm hôm đó, Thiếu Thươngcũng giống như vậy, giống như tia sáng xuyên qua tầng mây dày đặc giữa mùađông, chiếu sáng. Nó soi sáng mọi nơi u tối trong thế gian.

Trong đó có trái tim của anh.


Khi đó, trong mắt hắn đang ngập bởi khói lửa chiếntranh và bụi mù mịt khắp trời, lúc nhìn thấy bóng dáng của nàng từ xa ,  nàng mặc một bộ hồng y giữa đám đông , khi hắn đưa mắt nhìn xung quanh mọi thứđều như lu mờ hết, chỉ nhìn thấy nàng đứng đó. Thật rực rỡ, như một vầng ánh dương .

Lăng Bất Nghi cụp mắt xuống và mỉm cười, Thiếu Thương mà anh nghĩ rằng anh sẽkhông bao giờ gặp lại, giờ đã trở thành vợ anh. 

Những sợi tơ xanh bị hắn quấn đến đầu ngón tay, suy nghĩ miên man, liền nhìnthấy bóng hắn và Thiếu Thương hòa vào nhau trên tường. 


"Thiếu Thương ... nàng nhất định phải vui vẻ."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro