Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


9.


Kẹo quýt tan chảy trong nước mắt gợi lại những kỉ niệm ẩn giấu trong những năm tháng dài ngọt ngào và cay đắng.


Thiếu thương cúi đầu, khi ngẩng đầu lên nhìn Lăng Bất Nghi lần nữa, thấy anh đang ôm chặt lấy vai mình, thế giới yên tâm cách biệt cô với đám đông dâng trào, cô nhìn anh, anh nhìn ở con đường phía trước.

"Lăng tướng quân."


Lăng Bất Nghi cúi đầu xuống, nghe Thiếu Thương gọi mình bằng một giọng ấm áp, đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại nở một nụ cười chưa từng thấy trong những ngày này, anh chân thành và nhiệt tình nghe cô nói : "Cảm ơn."


Lăng Bất Nghi sững sờ một hồi, còn chưa lịp lên tiếng thì đã thấy Thiếu Thương không biết mình đang nhìn thấy gì, vẻ mặt chợt hoảng hốt, liền lao vào vòng tay vùi mặt vào ngực anh.


"Đừng, đừng ... đừng phát ra tiếng ..." Hai tay Thiếu Thương siết chặt quần áo của Lăng Bất Nghi và lẩm bẩm với giọng điệu hoảng sợ.


Anh duỗi tay ôm eo Thiếu Thương, khi nhìn thấy cô đã biến thành chim cút co rúm lại dưới thân anh, Lăng Bất Nghi trong lòng rất vui. Anh khẽ quay đầu lại , nhìn thấy vợ chồng Khúc Lăng hầu cùng gia đình từ bên đường đi tới, họ muốn đến thăm chợ, cả nhà đang trò chuyện cười nói vui vẻ.


Lăng Bất Nghi sững sờ, ôm chặt Thiếu Thương hơn, một tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.


 Trình Thủy nhìn theo, nhìn xung quanh hết thảy, ánh mắt chợt lóe lên, dường như nhìn thấy người nào đó ... Dưới ánh đèn xoay tròn dưới hành lang, một đôi tình nhân ôm chặt lấy nhau, Trình Thủy vốn cảm thấy ..., tuổi trẻ nên kiềm chế chốn đông người, nhưng nhìn kĩ lại ... tại sao có vẻ giống niệu niệu nhà mình ?


Bà Tiêu thấy ông nhìn chằm chằm đối diện vội vàng thúc dục đi, Trình Thủy gãi gãi đầu khó hiểu, có lẽ ông đã nhìn nhầm, hôm này trong cung phái người bẩm báo, nói là Thiếu Thương đã đến đèo Gia Thành an toàn, Thiếu Công liếc vài cái trước khi vội vã bắt kịp gia đình.


Thiếu Thương lặng lẽ để lộ một đôi mắt khỏi vòng tay Lăng Bất Nghi và nhìn về phía bóng lưng của mọi người đang rời đi, nghĩ đến cảnh cô rời khỏi nhà, cụp mắt lại và trở nên chán nản.


Lăng Bất Nghi biết cô đang suy nghĩ gì, nên anh không nói thêm, chỉ đưa cô đi về nhà, Thiếu Thương cảm thấy trong lòng dâng trào, không biết anh có nghi ngờ gì không, cô vô thức cảm thấy trong lòng bàn tay mình có 1 tầng mồ hôi mỏng.


"Anh không hỏi em đã thấy gì sao?" Thiếu Thương nắm lấy tay áo Lăng Bất Nghi và lấy hết can đảm để tiết lộ vấn đề này lần đầu tiên, "Anh không biết?"


Nhưng Lăng Bất Nghi im lặng và thay vào đó, vẻ mặt anh trở nên cô đơn.


"Điều đó không quan trọng." Lăng Bất Nghi nhẹ nhàng nói, sau đó lớn tiếng hơn, "Vấn đề em hỏi về Tứ nương tử đã được U Châu báo cáo, cô ấy đã đến nơi an toàn và hiện tại cô ấy ổn.


Khi Thiếu Thương nghe về Lạc Yên và biết rằng cô đã bình an vô sự, hòn đá lớn trong tim cô đã rơi xuống, nhưng cô nghĩ rằng Lạc Yên đã kết hôn với A Thi Lặc Chuẩn và cô đã kết hôn với Lăng Bất Nghi ... cô không nhìn Lăng Bất Nghi, cô lại không khỏi đổ mồ hôi thay Lạc Yên.


Lăng Bất Nghi kéo Thiếu Thương lại gần một chút, ôm cô vào trong vòng tay, Thiếu Thương sửng sốt, đặt tay cô lên ngực anh và thấy vẻ mặt u ám ban đầu của anh đã trở nên tươi sáng, rạng rỡ không che giấu được.


"Ta nói nàng có thể trông cậy vào ta."


Thiếu Thương không biết mình bị làm sao, một nhịp tim như muốn nổ tung trong lồng ngực, cô hoảng sợ đẩy Lăng Bất Nghi ra, rồi lẩm bẩm một mình và đi về phía trước, "Mmmm... ta biết rồi, ta hiểu rồi ... hiểu rồi ...."


Lăng Bất Nghi nhìn bóng dáng cô trốn tránh, ý cười trong mắt anh dần dần sâu sắc.


Thiếu Thương cố tình tránh Lăng Bất Nghi, đến tối y như rằng cả hai ngủ riêng, Thiếu Thương quay lưng về phía Lăng Bất Nghi thậm chí không dám quay mặt lại nhìn anh. Mãi đến tận khuya , Thiếu Thương lấy dây chuyền hình con thỏ Lạc Yên tặng cô ra.


Hơi lạnh từ ngọc bích truyền từ đầu ngón tay Thiếu Thương tới tai, cô lắng nghe tiếng thở của Lăng Bất Nghi, nhưng chính hơi thở của mình lại hỗn loạn.


Cô cho rằng sự đau nhói của những điều không rõ là do sợ hãi.


Hừm ... chắc là vậy, Thiếu Thương đột ngột nhắm mắt lại, trùm chăm lên đầu, có chuyện gì thì chúng ta sẽ nói sau.


Sáng hôm sau, Thiếu Thương ngơ ngác dụi mắt, nhìn nghiêng không thấy người bên cạnh đâu, liền xuống giường đi đến bên cửa sổ đẩy nhẹ cửa.


Lăng Bất Nghi không có ở đây, còn cô thì không có việc gì làm ở biệt viện, thậm chí có thể nói là nhàm chán. Người hầu nói với cô rằng Lăng Bất Nghi dường như có việc cần giải quyết và có thể tối nay không về được.


Thiếu Thương bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra sóng trong lòng đã dâng cao ngất trời.


Cô sai những người hầu đừng đi theo sau cô, nói rằng cô muốn đi dạo một vòng để thư dãn, sau đó đến sân sau và trèo lên bức tường lần trước ...


Sau một ngày chuẩn bị, thời gian chậm rãi trôi qua, Thiếu Thương lo lắng chờ đợi, cuối cùng cũng đợi đến khi mặt trời lặn sau đỉnh núi, màn đêm dần dày đặc, không quay lại được, cô mừng thầm.


Lợi dụng trời tối, Thiếu Thương quay ra cửa sổ sau và tiến hành theo kế hoạch, nhưng thật kỳ lạ ... sao cô cảm thấy trong nhà hôm nay ít hắc giáp vệ hơn nhiều....


Sau khi cô thăm dò không có ai theo dõi, Thiếu Thương vội vàng leo lên tường, nhưng khi nhìn thấy bên ngoài, Thiếu Thương không khỏi há hốc mồm.


"Ồ ... quên đi, Trình Thiếu Thương, sao ngươi không nhảy xuống ngay bây giờ!" Thiếu Thương nghiến răng nghiến lợi, sau đó từ trên tường nhảy thẳng xuống, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cô vẫn bị vấp ngã khi tiếp đất bằng mắt cá chân, cú shock khiến lòng bàn chân cô tê dại, cô suýt nữa kêu lên vì đau, sợ hắc giáp vệ bị thu hút nên vội vàng đứng dậy, vỗ nhẹ vào mông rồi vội vàng chạy đến nhà họ Trình.


Tình cờ có một cái lỗ chó ở sau bức tường sau nhà của Trình phủ, Thiếu Thương không thể vào bằng cổng chính, nếu ai nhìn thấy thì sẽ mang đến tai họa, vì vậy cô đã theo trí nhớ tìm đến cái lỗ chó, không thể làm gì khác, nhưng lại hụt hẫng nghĩ : Có chuyện gì ... chui lỗ chó, sao đời mình lại khổ thế ...


Cho đến khi Thiếu Thương đẩy cửa phòng cha mẹ Trình ra, cha mẹ Trình nhìn nhau sau khi thấy Thiếu Thương và đồng thanh kêu lên :

"Niệu niệu!"


Thiếu Thương vôi vàng giơ ngón tay ra hiệu hai người đừng la lên, sau đó đóng chặt cửa lại, bà Tiêu và cha Trình vội vàng tiến lên trước hai ba bước, xoay người Thiếu Thương qua lại, nhìn trái nhìn phải, "Niệu niệu, con ... tại sao con lại ở đây? Con không đi U Châu nữa? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái quái gì đang xảy ra ở đây!"


Thiếu Thương cảm giác được bị hai người làm cho run rẩy, choáng váng, sau khi thở dài một hơi, cô trầm mặc nhìn hai người, "Chuyện này ..... chuyện này dài lắm....."


Dưới bài phát biểu hùng hồn của cô, Cha Trình mẹ Tiêu chết lặng khi nghe cô kể lại quá trình kỳ lạ này, "Chính là như vậy .... tình hình là tình huống này. Con đã suy nghĩ về nó. Sớm muộn gì, con cũng phải vượt qua vấn đề này. Thay vì để như vậy, tốt hơn là nên nghĩ cách làm thế nào để thoát ra trước."



Cha mẹ Trình sợ tới mức hai mắt tối sầm, một bàn chân lảo đảo suýt nữa ngã nhào, Bà Tiêu hoảng sợ cả kinh nói : "Nếu bệ hạ biết ... đây là tôi lừa dối quân vương."


Sau đó, Cha Trình thở phào nhẹ nhõm và nói một cách bình tĩnh : "Đây không phải là những gì Niệu niệu muốn xảy ra ... Nó không phải là lừa dối ... vậy Niệu niệu, Lăng tướng quân có biết không? Hắn ta trông như thế nào, có bắt nạt con không? Hay có đe dọa con không?


Thiếu Thương chớp mắt và gần như choáng váng trước hàng loạt câu hỏi của cha mẹ Trình. Cha mẹ Trình thấy Thiếu Thương đỏ mặt khó hiểu, bà Tiêu kinh ngạc kéo Thiếu Thương nhỏ giọng hỏi : "Chẳng lẽ ... con và Lăng Bất Nghi ... đã là vợ chồng?


Thiếu Thương sững sờ một chút, sau đó sặc nước miếng suýt nữa quay lưng lại, đỏ mặt lo lắng lắc lắc tay, "Không! Đương nhiên không phải ... không biết hắn có nhìn ra thân phận của con hay không... nhưng.... Nhưng anh ấy đối với con rất tốt." Giọng Thiếu Thương càng ngày càng thấp. Cha Trình đau lòng vỗ trán, "Chuyện gì thế này, lên nhầm kiệu hoa mà còn cưới nhầm người ... Ta thậm chí còn không dám viết thế này vào sách..."


Cha mẹ Trình vừa nói vừa vội vàng, Thiếu Thương an ủi hai người họ khi nhìn thấy tình cảnh này, "Cha, mẹ, con nghĩ không nên cản trở ...việc lớn. ..con sẽ để Lăng tướng quân viết thư buông tha cho phu nhân, hẹn thời gian khác bái kiến bệ hạ nói rõ."


Bà Tiêu nhéo nhéo sống mũi đau đầu, "Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi, con coi hôn nhân như trò chơi trẻ con à, muốn chia tay thì chia tay, bê hạ đã chỉ định con với tiểu khả hãn tộc A Thi Lặc, đây không phải là bất tuân thánh chỉ sao?"


Cả ba người đều lo lắng suy nghĩ, nói chuyện được một lúc, Thiếu Thương thấy đã quá muộn, liền ra hiệu phải nhanh chóng trở về biệt viện Lăng để tránh bị phát hiện. Cha Trình rất lo lắng và ông muốn đưa Thiếu Thương vào cung ngay bây giờ, nhưng cô từ chối, "Cha mẹ... con sẽ tự lo liệu vấn đề này và con sẽ không làm hại nhà Trình."


Nhìn thấy Thiếu Thương lặng lẽ đẩy cửa rời đi, bà Tiêu thất vọng ngồi xuống, "Ta phải làm sao đây ... nếu nó xảy ra chuyện gì, chúng ta phải làm sao đây ..." Cha Trình nhìn thấy bà tuyệt vọng như vậy, vội an ủi bà," Nàng đừng lo lắng, ta nghe theo lời Niệu niệu nói thì Lăng Bất Nghi có vẻ đối xử không tệ với con bé... nếu hai đứa có chút tình cảm, thì ta nghĩ nếu mọi chuyện vỡ lở, Lăng Bất Nghi cũng sẽ nói đỡ cho Niệu niệu vài lời.."


Hai người nhìn nhau, rồi đồng ý thở dài.



Thiếu Thương mò về bờ tường phủ của Lăng Bất Nghi, cơn đau như xé ở mắt cá chân, cô chịu đựng cơn đau leo trở lại bức tường, "Sắp... sắp được rồi..." Thiếu Thương cố gắng hết sức để vươn tay và leo lên bức tường, sau khi nhìn thấy cảnh tượng dưới bức tường, nụ cười trên mặt tắt ngúm.


Lăng Bất Nghi cau mày, đứng khoanh tay nhìn cô chằm chằm, không có tia cười nào trong mắt anh.


"Đáng tiếc, ta đang đợi nàng."


Lăng Bất Nghi im lặng nhìn cô, không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào khi anh nói, "Vậy, công chúa đang làm gì vào đêm hôm thế này?"


...............


Lăng Bất Nghi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chậm rãi duỗi tay ra, Thiếu Thương rốt cục hiểu được anh muốn cô nhảy xuống anh sẽ đỡ cô, Thiếu Thương vội vàng khoát tay, "Không sao! Lăng tướng quân, ta sẽ tự mình xuống."


Người đàn ông không hề động đậy, vẫn duy trì động tác.


.................

Thiếu Thương nhắm mắt lại, chống người ngồi trên tường, thấy anh đang chờ mình liền vội vàng nhảy xuống.


Lăng Bất Nghi vững vàng ôm cô trong vòng tay, cô bất lực vòng tay qua cổ anh, không dám nhìn anh với lương tâm cắn rứt.


Sau khi trở lại nhà chính, Lăng Bất Nghi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh ngồi trước mặt cô, đem khăn ướt ra vương tay nhẹ nhàng lau bụi bẩn trên mặt cô, "Em xem mình trở thành bộ dạng gì."


Thiếu Thương biết mình sai, mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn cho phép anh lau má.


Sau đó thấy anh đưa tay ra xoa mắt cá chân của cô, lông mày nhíu lại có vẻ không vui lắm, Thiếu Thương nhăn mặt vì đau, Lăng Bất Nghi ngẩng đầu lên nhìn cô, "Ta biết bây giờ em rất đau, lần sau đừng làm chuyện như này nữa, chỉ cẩn đi ra bằng cửa lớn, biết không?"


Thiếu Thương nghe vậy thì sững sờ, lúc đó cũng không hiểu ý lắm, chỉ cảm thấy hai bàn tay nóng rực, mạnh mẽ làm cô bớt đau đớn và lo lắng, Lăng Bất Nghi thấy cô không nói gì , thì lặp lại, "Hiểu chưa?"

Thiếu Thương định thần lại, gật đầu như gà mổ thóc, "Ừm."



(Tui đã trở lại r đây ~~~ tự dưng nay vô đọc chương mới thấy lỗi ì xèo sợ tác giả xóa mất truyện nên sub vội :v)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro