LHGBMt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Khinh Linh Tử đã đạt đến thực lực đỉnh cao của "tu pháp", đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, xem ra cũng khó tìm ra người có thể đối phó được lão. Đại đa số đều không muốn đối mặt với tên gia hoả này, sợ rằng mới chỉ có ý niệm trong đầu đã vội vã lặn mất tăm mất tích.

Còn đối với Ngọc Hư tử mà nói, hắn đường đường là nhân vật cao cấp của Côn Lôn phái, cho dù là chưởng môn sư huynh của Côn Lôn cũng phải khách khí với hắn đôi phần.

Nhưng nữ tử này đối mặt với hai cao nhân đều mỉm cười xuất ra một chữ "Cút"

Khinh Linh Tử cùng Ngọc Hư tử đều ngẩn người, Khinh Linh Tử hơi biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ dị thường, nhất thời lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào nữ tử này như muốn đánh giá.

Ngọc Hư tử lại cười ha ha, cũng lùi lại hai bước, nói: "Là ta không phải, Tiên Âm dạy rất đúng, nếu là đang ở tại Tiên Sơn của nàng, ta làm sao dám dễ dàng cùng người động thủ..."

Cô nương vận bạch y cười nhẹ, nụ cười trên mặt khiến người khác liên tưởng đến cơn gió mùa xuân, thanh âm của nàng tựa như dải lụa nhẹ nhàng thoảng qua tai Tiểu Lôi: "Hai vị đều là cao nhân, trước mặt bao nhiêu người ở đây giao đấu, không làm mất đi thân phận của mình, nhược bằng tới Tiên Sơn của ta làm khách, chính là giữ cho ta vài phần thể diện. Nếu không, chớ trách ta không khách khí đuổi các ngươi khỏi cửa!"

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như tơ liễu tháng ba mùa xuân, ngọc thủ giơ lên che miệng phảng phất như trong bộ dạng nửa cười nửa giận chứa đựng mị lực khiến người ta không khỏi say mê.

Khinh Linh Tử lập tức lắc đầu, nhìn qua hướng khác, không quay lại nhìn nàng chút nào nửa.

Nữ tử chuyển mục quang ra bốn phía, dịu dàng thi lễ, nhỏ nhẹ: "Các vị đến Tiên Sơn của ta làm khách, tự nhiên là vì thịnh sự của đại hội Vạn Tiên này, mọi người đều là người tu hành, cần gì phải nổi nóng? Xin để chút mặt mũi cho Tiên Sơn của ta, có ân oán gì có thể cười mà bỏ qua. Tiên Sơn của ta quả thực bảo quản không đơn giản, nếu vị nào muốn động thủ làm hỏng của ta một ngọn cỏ ngọn cây, sẽ làm ta đau lòng rất lâu đấy"

Ngọc Hư tử hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Được rồi, ta và Khinh Linh Tử đều không phải là tiểu hài tử, nếu Tiên Âm đã khai khẩu, chúng ta chờ thêm chút nửa xem sao. Dù sao mọi người đều chờ đợi nhiều năm rồi, đợi thêm vài ngày nữa cũng không vấn đề gì. Khinh Linh Tử, đợi vài ngày nữa sự tình nơi này kết thúc, ta tự nhiên sẽ đi tìm ngươi.

Khinh Linh Tử cười lạnh một tiếng, nói: "Xin tuỳ tình hình"

Nói xong, tay áo rung lên, nhanh chóng bỏ đi. Tiểu Lôi liền nhìn chăm chú nữ tử bạch y một lần nữa, rồi cùng Khinh Linh Tử ly khai.

"Lão gia hỏa, nữ nhân bạch y kia từ đâu đến vậy? Là người Tiên Sơn phái đến phải không?"

Khinh Linh Tử tuỳ tiện chọn một chỗ ngồi xuống, người xung quanh thấy lão đều lảng ra xa, lão nghe thấy câu hỏi của Tiểu Lôi, sắc mặt bất thiện, cười hắc hắc, trợn mắt nói: "Tiểu tử, ngươi có phải bị mỹ sắc mê hoặc rồi không?"

Tiểu Lôi bỉu môi, đưa mắt về xa xa, đằng sau nữ tử bạch y có mấy đồng tử, mấy tên đồng tử này trong tay cầm đĩa tròn màu vàng, bên trên có rượu ngon quả ngọt đủ kiểu, lập tức nữ tử bạch y lấy ra một cành dương liễu, tay trái cầm một ly rượu màu vàng, nhúng cành dương liễu vào rượu một chút, tiện tay điểm điểm vẫy ra...

Chỉ thấy từng đạo từng đạo khí sắc thải quang từ cành dương liễu trong tay nàng phát tán ra ngoài, không gian xung quanh liền xuất hiện một cái ghế ngồi bằng đá, nàng thả nhẹ nhành dương liễu xuống mặt đĩa vàng, vươn ba ngón tay nhẹ nhàng lấy lên một trái bồ đào màu tím, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vạch một cái, trái bồ đào lập tức phân thành 4 miếng, song thủ nắm hạt bồ đào, hạ thấp thân mình, búng ra một chỉ, hạt bồ đào liền nhập vào trong mặt đất.

Nàng nhẹ nhàng rót một chén rượu trên mặt đất, chỉ thấy một đạo kim quang tỏa ra, trên mặt đất lập tức chầm chậm vươn lên một mầm xanh mềm mại, nữ tử nhận lấy cành dương liễu từ tay đồng tử, nàng thuận tay điểm nhẹ vài lần, thân pháp phiêu phiêu như múa, nhẹ nhàng chuyển động, nhỏ từng giọt rượu xuống mặt đất, mầm non kia lập tức mọc lên như thổi.

Chưa tới một khắc, một bụi bồ đào thô dã đã hình thành, bụi cây dường như trải qua kích thích, càng lúc càng rậm rạp, từng nhánh cành lá dần dần vươn ra, giống như vô số xúc tu, cuối cùng trên mặt đất trống hình thành một khối có hình dạng to như một cái nhà rạp rộng mấy trăm thước vuông, trái bồ đào trong suốt giống như từng chuỗi mã não đọng trên cành lá, lá cây non xanh giống như những nét điểm xuyết của thiên nhiên.

Vô số dây bồ đào quy về một chỗ, dần dần to như mái nhà che lấp bầu trời, bao phủ lấy toàn bộ mọi người ở bên dưới. Mọi người trước pháp thuật thần kỳ của nữ tử không khỏi biểu lộ vẻ tán thưởng.

Khinh Linh Tử ngồi cách đó một quãng, cười mũi chế giễu nói: "Khoe khoang mà thôi. Chẳng qua là mượn ưu thế địa lý của Tiên Sơn phái mà thôi. Tiên Sơn nguyên là nơi linh khí tụ tập, tự nhiên có thể thi triển loại pháp thuật này, nếu đổi là chỗ khác, cho dù thị có tiêu hao hết pháp thuật bản thân cũng vị tất làm ra một cái mái nhà to vậy.

Tiểu Lôi đảo mắt, đột nhiên cười nói: "Lão gia hỏa, ngươi hình như đối với bọn họ đều không vừa mắt, có phải nữ tử này là tình nhân cũ của ngươi?"

"Hức!" Khinh Linh Tử trừng mắt quát: "Tiểu tử ngươi còn dám nói hươu nói vượn, ta sẽ nhổ hết răng nhà ngươi ra!" Dừng một chút, lão nghiêm sắc mặt nói tiếp, "Nhà ngươi chớ nên bị nữ sắc của nàng ta câu dẫn, trong số những kẻ tu hành trong thiên hạ này, số ngưỡng mộ nàng ta không một ngàn thì cũng có tám trăm. Nữ tử này lại còn là đại đệ tử của chưởng môn Tiên Sơn phái, tên gọi Tiên Âm. Nếu nàng ta chỉ xinh đẹp thôi thì không đáng kể, chỉ là cô nương này tuyệt không đơn giản, Tiên Sơn phái đại danh đỉnh đỉnh, môn hạ đệ tử cao nhân nhiều vô cùng, nhưng vẫn do nàng ta làm chưởng môn đại đệ tử, thủ đọan của nữ tử này ngươi khó có thể tưởng tượng ra. Trong đám người sùng bái nàng, nếu tuỳ tiện lấy ra một người thì kẻ đó cũng là cao nhân một phương rồi."

Tiểu Lôi cười nói: "hả, không phải là ngươi đấy chứ?"

Khinh Linh Tử nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Đương nhiên không phải ta. Trong mắt người khác, nàng là tiên tử của Tiên Sơn phái, là Cửu Thiên tiên nữ cao cao tại thượng. Còn trong mắt của Khinh Linh Tử ta, chẳng qua chỉ là một ả đàn bà ỷ vào sắc đẹp và tâm cơ của mình mà thôi."

Tiểu Lôi cười nói: "Ô, nói như vầy, cô nàng chính là nữ cường giả trong giới tu luyện sao? Ài, nàng xinh đẹp như vậy xem ra khó tránh khỏi hàng vạn ánh mắt săm soi. Mỹ nữ vô luận trong bất cứ chuyện gì cũng đều chiếm ít nhiều tiện nghi. " Hắn vừa đưa hai con mắt nhìn chằm chằm về phía Tiên Âm, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Khinh Linh Tử sắc diện càng trở nên khó coi, nhịn không được hừ một tiếng.

Tiểu Lôi liếc mắt nhìn lão già nói: "Yên tâm đi, con người của ta tuy háo sắc nhưng không mê muội. Mỹ nữ a, tự nhiên là để cho người ta ngắm, ai cũng có lòng yêu người đẹp, thích ngắm là một chuyện, còn mê muội vì nữ sắc lại là chuyện khác."

Bọn đồng tử Tiên Sơn phái đều đã tiến lên, đặt quả ngon rượu ngọt lên mặt thạch kỷ, các tu hành giả tham gia đại hội đều phân công ngồi xuống, hai nữ tử đứng đằng sau Tiên Âm ăn vận giống nàng nhẹ nhàng ngồi đằng sau.

Khinh Linh Tử vẫn y nhiên bất động, ngồi ở phía sau.

Những người tham gia đại hội lần này lên tới ngàn người, số lượng thạch kỷ (ghế đá) bất quá chỉ được vài trăm nên một số nhỏ vẫn ngồi trên mặt đất phía sau. Dù sao tất cả bọn họ đều là người tu hành, ngồi trên ghế hay trên mặt đất cũng không thành vấn đề.

Tiên Âm thấy mọi người đã định vị xong, liền yêu kiều đứng dậy, đưa nụ cười đến tứ phía xung quanh, chậm rãi nói: "Các vị cao nhân tứ phương, lần này đại giá quang lâm làm khách tại Tiên Sơn của ta, thực là vinh hạnh của tiểu nữ và Tiên Sơn phái. Có thể nói rằng, Vạn Tiên đại hội đã 300 năm rồi không cử hành nên rất hiếm như lần này, có thể tập hợp được các vị cao nhân từ tam sơn ngũ nhạc."

Nàng nói tới đây, cố ý dừng một chút, trong đám người lập tức có cao nhân cười đáp: "Tiên Âm tiên tử quá khách khí rồi!" "Tiên Âm tiên tử giữ thể diện cho mọi người, mọi người cũng giữ thể diện cho nàng!"

Tiên Âm cười cười rồi tiếp: "Lần này có thể tổ chức lại thịnh hội sau ba trăm năm, có thể coi là một sự kiện thành công rồi. Lại còn hân hạnh mời được cao nhân của Côn Lôn phái là Ngọc Hư tử đạo trưởng, ngoài ra còn có cao nhân tiền bối phái Tiêu Dao nể mặt nhận lời. Nguồn gốc của đại hội Vạn tiên này là do Tiên Sơn, Côn Lôn, Tiêu Dao ba phái sáng lập, đã trải qua nhiều năm xa cách, lần này có thể tập hợp lại có thể coi là một chuyện hạnh sự. Ai, vì đây là Vạn Tiên đại hội, mọi người đến tự nhiên là để bình phẩm pháp bảo các nơi, nên phải đề cử ra một vị cao nhân làm giám khảo, không biết ý tứ của các vị ra sao?"

Bên dưới lập tức có người nói to: "Mời Tiên Âm tiên tử phân phó, ta không có chút nào bất phục cả" lại có người cười nói: "Giám khảo ư, hiển nhiên là do Tiên Âm tiên tử đảm nhiệm rồi."

Tiên Âm cười khẽ nói: "Làm chư vị cười chê, vốn pháp thuật của ta không dám bôi xấu trước mặt chư vị, chỉ là lần này Tiên Sơn phái ta làm chủ nhân, cho nên ta không dám chối từ. Tuy nhiên, ta còn muốn mời cao nhân của Côn Lôn Tiêu Dao hai phái, cùng đảm đương chức trách bình xét, chẳng hay ý tứ chư vị thế nào?"

Phía dưới lập tức ầm ầm hưởng ứng, Tiên Âm liền mời Ngọc Hư Tử của Côn Lôn lên phía trước, ngồi bên trái cạnh nàng. Nhưng nhìn thấy Khinh Linh Tử ngồi phía đằng xa, Tiên Âm chần chừ một chút rồi cười nói: "Lần này Khinh Linh Tử đạo trưởng của Tiêu Dao phái tới đây, do tính tình của Khinh Linh Tử đạo trưởng không ưa náo nhiệt, mọi người ở đây đều biết là lão nhân gia thích an tĩnh, cho nên ta không mời ngài lên đây ..."

Nàng vừa dứt lời, Khinh Linh Tử cao giọng thốt: "Phì! Ai nói ta không thích náo nhiệt! Ta rất thích! Ngọc Hư Tử được ngồi trên, ta tại sao không được?"

Hắn đứng dậy phủi mông, nghênh ngang tách đám đông đi tới, Tiểu Lôi cười khổ đi theo sau, cũng ngồi cạnh Khinh Linh Tử, nhịn không được thở dài, trong lòng cười thầm: "Lão già hỗn đản này thật ngốc, rõ ràng đây là kế khích tướng mà..."

Quả nhiên trong mắt Tiên Âm hiện lên một tia đắc ý, cười nói: "Tốt rồi, liệt vị đại biểu tam phương tham gia đại hội đã đầy đủ, vậy xin mời mọi người tái đề cử ra mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng lên đây. Nếu không, chúng ta chỉ có 3 người này, trong đại hội có tới ngàn người, nếu đưa các loại pháp bảo đồng dạng ra, chỉ sợ 3 người chúng ta mấy ngày đêm không ngủ cũng không thể nào xem xuể a."

Mọi người phía dưới đều cười to, quả nhiên ngay lập tức cử ra vài vị lão nhân tu chân giả có danh vọng. Tiểu Lôi ngồi một bên thấy vậy thở dài: trên thế giới này kẻ dại gái quả là nhiều, ngay cả trong giới tu hành này, mỹ nữ nơi nào cũng đều chiếm ưu thế cả...

Hắn sắc mặt cổ quái, không nhịn được nhìn vào Tiên Âm, nàng lập tức phát hiện, nhãn thần cũng hướng về phía hắn, đột nhiên trong mắt hiện ra vài phần ngạc nhiên.

Tiểu Lôi tự thấy kỳ quái, hắn ăn vận bình thường, pháp thuật thì quá thấp so với các tu hành gia cao nhân ở đây. Nhưng Tiên Âm sau khi nhìn kỹ Tiểu Lôi, mục quang càng lúc càng kỳ dị, cuối cùng kiên quyết đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Bất kể như thế nào, hễ được mỹ nhân chú ý tới đã là điều tuyệt vời rồi, hắn liền làm mặt quỷ, sắc mặt Tiên Âm liền trở nên lạnh lẽo, quay đầu đi, chỉ một lát sau nhịn không được lại quay đầu lại liếc Tiểu Lôi một cái nhưng nhíu mày lại.

"Tiểu tử, ngươi đắc ý cái gì đó?" Khinh Linh Tử đột nhiên thấp giọng nói: "Nàng nhìn ra nhà ngươi có bán tiên chi thể thoát thai hoán cốt, ngươi tưởng nàng coi trọng ngươi sao?"

Tiểu Lôi cảm thấy không còn hứng thú, ngượng ngùng nói: "Nàng có thể nhìn ra sao? Lão gia hỏa, xem ra linh phù ngươi cho ta không linh nghiệm rồi."

Nguyên lai Tiêu Dao tử đã nói qua, bán tiên chi thể của Tiểu Lôi giống như thịt sống của Đường Tăng, khó tránh khỏi hấp dẫn người tu hành làm hại Tiểu Lôi, vì vậy liền cấp cho hắn một đạo linh phù, có thể giấu đi linh khí trên người hắn. Nhưng Tiên Âm pháp thuật cao cường, nhìn một lần đã phát hiện ra tình trạng của hắn rồi.

Đã thấy Tiên Âm quay sang gật đầu với Khinh Linh Tử, thấp giọng cười nói: "Khinh Linh Tử đạo trưởng, chúc mừng Tiêu Dao phái các người vừa có thêm một đệ tử giỏi, người này mặc dù tuổi trẻ nhưng tư chất ....a, tiền đồ không thể hạn lượng"

Khinh Linh Tử cười nhạt nói: "Không cần chúc mừng, cho dù đệ tử tốt so ra vẫn kém Tiên Sơn phái các ngươi a... hắc hắc... Tiên Sơn phái mới chính là tuấn kiệt mãn môn a, chỉ cần một người tuỳ tiện đi ra đã là thiên hạ vô song rồi!"

Tiên Âm sắc mặt u ám, nhìn Khinh Linh Tử, mục quang tỏ vẻ không phục, nhưng không nói gì nữa.

Lúc này đám đông ở dưới đã ngồi thành vòng tròn, có một người sớm đưa ra vài kiện pháp bảo đặc biệt cho mọi người đánh giá. Sở trường pháp thuật của những kẻ tu hành này không tương đồng, phương pháp chế luyện đều có điểm thần kỳ riêng.

Trong một lúc, phi kiếm thượng phẩm, linh phù đặc biệt, còn có vài bình sứ, vài chiếc ngọc như ý... đều được trình ra. Những người quan tâm đều vây quanh, đánh giá tỉ mỉ, thỉnh thoảng có người phát ra tiếng thở dài tán thưởng.

Lúc này, đột nhiên xa xa giữa không trung truyền đến một tiếng hót dài.

Tiếng hót mang theo vài phần thảng thốt hoảng sợ, trong mây mù trên đỉnh Tiên Sơn liền hiện ra một nhân ảnh nho nhỏ đạp trên ánh tà dương, cái bóng này bay lượn trên bầu trời nhưng hình như có chút bộ dạng lảo đảo không thăng bằng. Cuối cùng cũng định vị tại không gian bên trên đại hội, rồi chật vật hạ xuống đương trường.

Thấy một gã nam nhân trung niên, vóc dáng cao gầy, tướng mạo không tầm thường, chỉ là trường bào trên người nhăn nhúm, sắc mặt tái nhợt, sau lưng đeo một cái bàn cờ ô kim, bên hông treo một cái hồ lô màu vàng, cầm trong tay một cái cuốc đào thuốc

Hắn lảo đảo rơi xuống mặt đất, khi miễn cưỡng đứng vững, thấy Tiên Âm liền kêu lớn: "Tiên Âm, Tiên Âm! Ta đến gặp nàng đây! Ai, Ta tìm được cho nàng một lễ vật không dễ dàng gì, nhưng bị Mang sơn vạn yêu vương phát hiện, hắn thèm muốn bảo bối của ta nên đuổi theo suốt cả đường, nếu ta không chạy nhanh, sợ rằng hôm nay không thể gặp nàng hôm nay rồi."

Hắn rút từ trong ngực ra một bao vải màu vàng, chăm chú nhìn Tiên Âm, trên mặt hiện ra vẻ si mê.

Tiên Âm bị hắn nhìn chằm chằm nên sắc mặt hơi đỏ, tựa hồ hơi ngượng nhưng lập tức nghiêm mặt nói: "Mang Sơn vạn yêu vương? Hắn làm sao dám truy sát ngươi?"

Gã nọ thở dài: "Ai, cổ nhân vân nói tài bảo không được để lộ, ta lần này xui xẻo, không cẩn thận bị hắn ta truy ra được ta có bảo bối này, hắn dẫn theo một bầy tiểu yêu truy sát ta."

Đại đa số đám người ở đó đều biết người này, lập tức có người kêu lên: "Đông Phương Vô Thắng, với tu vi của ngươi, cho dù là ba vạn yêu vương cũng bị ngươi làm thịt, tại sao có thể bị truy đuổi đến khốn khổ thế này?"

Mặt gã Đông Phương Vô Thắng này đỏ bừng đầy vẻ xấu hổ: "Thật xấu hổ, xấu hổ! Ta vì luyện chế bảo bối này nên pháp lực đại tổn hao, kết quả bị hắn truy kích chật vật chạy trốn tới nơi này." Hắn nhìn Tiên Âm, không giấu được vẻ si mê nói: "Tiên Âm, nàng xem xem đồ vật này của ta, nàng có thích không?"

"Đồ ngốc...", Tiểu Lôi nhìn gã này không nhịn được thở dài.

Khinh Linh Tử bên cạnh lại thấp giọng nói: "Ngốc sao? Hê hê, đồ ngốc này mà muốn sinh sự, nơi này trong nghìn người tìm được hai ba người có thể đánh với hắn là may rồi!"

Tiểu Lôi trợn mắt lộ vẻ kinh dị, nhìn lại gã Đông Phương Vô Thắng này, diện mạo cũng không có gì kinh nhân, vừa nhìn thấy Tiên Âm đã lộ ra bộ dạng một tên gia hỏa si tình thì có gì lợi hại đây?

Nhưng vì Khinh Linh Tử bình thường rất ít phục người khác, lại càng hiếm khi khen ngợi người khác, nếu lão nói như thế thì đích thị gã kia phải rất lợi hại rồi.

Lúc đó trên không phát ra một tiếng sét đánh bất thình lình, trên không gian mịt mù của Tiên Sơn hiện ra một đám mây đen cuồn cuộn ép xuống, truyền lại một âm thanh lớn từ không trung, âm thanh này bén nhọn này chọc vào tai, phảng phất như tiếng sói tru hổ gầm...

"Đông Phương lão nhi! Mau giao đồ vật ra đây, nếu không ta sẽ đạp bằng Tiên Sơn, vặn cổ nhà ngươi!"

Lời này vừa đến tai mọi người lập tức nổi lên một cơn thịnh nộ.

"Mang Sơn tiểu yêu thật lớn mật! Dám đến nơi này khi dễ chúng ta ư!"

"Biết đây là Vạn Tiên đại hội còn dám tới nơi này giương oai!"

Một trận rào rào vang lên, số người có mặt đã đứng lên quá nửa, một số đã rút trường kiếm, chí đợi Tiên Âm nói một câu là phi thân lên không liều mạng rồi.

Gã Đông Phương Vô Thắng kia cuống quýt xua tay nói: "Không được đi, không được đi! Tên Mang Sơn yêu vương gần đây tu luyện một loại pháp bảo kỳ quái, ta suýt nữa bị pháp bảo của hắn đánh cho hồn phi phách tán, các vị đạo hữu ngàn vạn lần đừng đi chịu chết"

Liên hoa bảo giam 266 đoạt nữ ác nữ

"thomas lão đại, ngươi phải coi chừng! ngươi làm sao vậy?' Đỗ Trần tiến lên muốn đỡ hớn.

thomas hai tay vung lên, đẩy Đỗ TRần ra, tiếp đó đấu khí màu đỏ trên người hiện ra, tửu khí tận trời, theo đó tửu tinh trong cơ thể toàn bộ bị đẩy ra, sau khi hòan toàn thanh tỉnh thomas vỗ vỗ cái trán, đi vòng quanh cái bàn đã nát bấy, cau mày.

|"ziege lão tử, ziege lão tửu, chẳng lẽ các nàng coi trọng tiểu chất nữ của ta, điều này, điều này quá con mẹ nó... đi con mẹ nó."

thomas khẩn trương nhưng không chửi người.

hắn sầu mi khốn khổ đặt tay lên vai Đỗ Trần: "huynh đệ, nữ nhi của ngươi ta đã thấy qua, lớn lên đích xác rất nhiều người thích, làm cho nguời ta nhìn thấy là muốn ôm nàng thơm một cái, nhưng, nhưng nàng lớn lên đáng yêu làm gì?"

chẳng lẽ nữ nhi đáng yêu là sai? đáng yêu là một loại tội sao?

Đỗ Trần bĩu môi, nhưng cũng từ phản ứng của thomas nhìn ra, chuyện tuyệt đối không đơng iản.

thomas là ai? hắn là một trong cửu đại giáo phụ của giáo đình, mặc dù thực lực không tính là cao nhất, nhưng được giáo hoàng tín nhiệm, chủ quản được xưng : "luật pháp của đấu thần thế giới.' chấp pháp thần điện! có thể khiến hắn trở nên như vậy, mấy vị tiểu thư có vân kỳ đến tột cùng là ai?

"đáng chết, huynh đệ, lần này phiền toái lớn rồi! ngươi cùng ta đều gặp đại phiền toái rồi." thomas vỗ vỗ đầu mình.

nói thật đi, Francis này chính là một huynh đệ trong chấp pháp thần điện của mình, có nguời muốn bắt nữ nhi của ahứn, vậy mình là lão đại tự nheien phải ra mặt! nhưng đó là mấy vị tiểu thư có vân kỳ... mình làm sao thay Francis nói ra? cái miệng đáng chết anỳ.

Francis là người đặc thù mà giáo hoàng bệ hạ phải chiếu cố.

nhưng mấy vị tiểu thư ngay cả giáo hoàng bệ hạ đều không dám dễ dàng đắc tội! hoặc là nói không dám đắc tội.

bây giờ bọn họ hai phương nổi lên xung đột...

mình nên làm gì bây giờ? ý nghĩ của thomas lão đại cơ hồ đều lộ trên mặt, sầu mi khốn khổ vò đầu, trầm mặc không nói! thật lâu sau, bổn nhân này nghĩ ra một biện pháp không tính là biện pháp, hắn hai tay ôm đầu; "ai nha, váng đầu quá, chắc là uống nhiều qua, ta đi nghỉ chốc lát, các ngươi đều nghe lệnh bạch y đại giáo chủ các hạ."

hắn thoát rồi.

con mje nó giáo đình không có một kẻ tốt lành! Đỗ TRần lạnh lùng liếc thomas lão đại rời đi.

lúc này, andy cõng tiểu bối bối dưới sự hộ tống của giáo sĩ chạy tới, andy vẻ mặt bối rối, tiểu nha đầu kia còn cười ha ha, nhưng đầu bù mặt nhọ, hiển nhiên, hai người vừa rồi chạy rất gấp! nhưng khôngphải là mấu chốt, mấu chốt là, trên lưng andy, tiểu bối bối còn mang theo một tiểu nha đầu tầm một hai tuổi, nhìn qua là con gái chỉ một hai tuổi, hay là nói nữ anh.

nữ anh này trên người khoác một lụa mỏng màu trắng, đỉnh đầu tóc thưa thớt, mặc dù còng khóc oa oa, nhưng nhìn trên mặt lại thấy đó là motọ tiểu nah đầu phi thường đáng yêu.

tất cả giáo sĩ đều không chú ý tới, cái bóng phía sau Đỗ Trần đột nhiên nhúc nhích - dịch cốt bảo vệ tiểu bối bối cùng trở lại rồi. hắn truyền âm cho Đỗ Trần,d ụng ngữ ngôn đơng ỉan nhất thuật lại sự tình đã trải qua.

mời vừa rồi, tiểu bối bối cưỡi andy chạy tới dưới vân kỳ, vốn vân kỳ nhìn qua cũng không xa, ngay trên bờ biển phu cận cảng hongkong. nhưng andy dưới sự thúc dục của tiểu bối bối dã dùng hết khí lực, chay hơn hai mươi chung thời gian mới tới gần phụ cận vân ky! điển hình của ngắm núi khiến cho ngựa chỵa tới chết, không, là ngắm núi sói chạy tới chết.

dịch cốt thiện dụng ần mình tuân theo phân phó của Đỗ Trần, cũng không có hiện thân, mà ẩn thân phụ cận không đi quấy rầy tiểu thư chơi đùa.

xa xa nhìn lại, vân kỳ hết sức tráng lệ, đi tới gần nhìn, phía dưới vân kỳ càng nhiều sương trắng, thần bí đẹp mắt, tiểu bối bối lập tức vỗ tay nở nụ cười: "andy, đẹp qua a?" còn không đợi andy trả lời, nàng lập tức nhíu mày; "di? bên trong cso tám cấp đấu thần! hơn nuẵ cột cờ thật quái dị, hình như cất dấu đồ vật gì đó... andy, chúng ta trở về đi, không nên gây phiền toái cho ba ba.'

tuyết lang vừa mới chuyển thân, sương trắng dưới vân kỳ đột nhiên nhạt đi, một bạch y trung niên nữ tửu từ trong đi ra, dung mạo đoan trang, nhưng lộ ra một cỗ ngạo khí cao cao tại thượng! nàng bất động, ánh amứt hạ xuống tiểu bối bối, tiếp đó, trong mắt nàng hiện lên một thần sắc kinh ngạc: "tiểu nha đầu thật đáng yêu, thật sự là quá đáng yêu."

nàng đi tới trước tiểu bối bối, ánh mắt khôi phục lại vẻ lạnh như băng, trogn lòng thích thú, tiểu bối bối hẳn là ba bốn tuổi, hẳn sẽ là chẳng biết gì, liền mở miệng hỏi: "tiểu nha đầu, ngươi tên gì?'

"tỷ tỷ, bối bối gọi là Beiegemende, vừa rồi cuỡi chó đi chơi, thấy cột cờ đẹp nên chạy tới. xin lỗi, quấy rầy tỷ tỷ, bối bối muốn về nhà ăn cơm.' tiểu bối bối rất lễ phép nói.

không nghĩ bạch y trung niên nữ tử lại chắn đường, ngăn andy, nói: "lớn lên xinh đẹp, lại thông minh hiểu chuyện, là bại hoại tốt. đi, cùng ta đi vào trong ăn cơm, tỷ tỷ có thiệt nhiều món ngon, không nên về nhà.

ngữ khí của nàng bá đạo phi thường, cũng rất hấp dẫn, cơ bản là mệnh lệnh hấp dẫn tiểu bối bối.

'không quấy rầy tỷ tỷ, ba ba còn ở nàh chờ bối bối." tiểu tiểu thúc giục andy đi mau.

'hừ.' trung niên nữ tử hừ một tiếng, thuận tay cản trước mặt andy, tuyết lang nhất thời cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ nắm lấy đuôi nó, vô ý thức gục xuống hướng cột cờ, quay đầu nhìn lại, một đạo thủy quang quấn quanh cái đuôi nó."theo ta đi, là ân tứ của thần cho ngươi. không đuợc từ chối."

'bổn lang, dừng lại." tiểu bối bối khẩn trương, thấy đạo thủy quang nọ, hai hàng lông mi đên lại nhíu, ra sức hô; 'đốt ngươi."

phốc, phụ cận thủy quang xuất hiện một đoàn lửa chýa, mọt chiêu này, demis cùng lão bowen đã nếm thử quá nhiều lần, không gặp bất lợi, nhưng lúc này đây, lại mất đi hiệu lực.

'cư nhiên tiểu nha đầu này là thiên tứ hỏa thân, ha ha, thật sự là việc mừng ngòai ý muốn." trung niên nữ tử mắt càng sáng, phất tay tản ra vân vụ dưới vân kỳ; "tiểu nha đầu, từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Mel, là người hầu của thần của ta."

"ta gọi là beiegemende, không gọi là Mel.. ai nha, đừng nhúc nhích."

tiểu bối bối hình như kêu to với andy, nhưng thực tế, nàng mệnh lẹnh dịch cốt âm thầm chuẩn bị ra tay.

bởi vì tiểu nha đầu biết, dịch cốt ra tay, vậy có thể lấy một cái mạng.

tiếp đó, tiểu nha đầu kia thấy rõ sự 'cổ quái' của vân kỳ, sợ ngầy người.

"oa... mụ mụ.'

"oa oa, ta muốn ba ba.'

"đói, oa, đói."

"oa oa!"

những đứa trẻ tuổi không lớn, lớn nhất nhìn qua không hơn kém bối bối, chỉ có dáng vẻ ba bốn tuổi, nhỏ nhất, là trẻ con! trên cán vân kỳ màu trắng, tựa như là xỏ chó, xuyên sáu bảy tiểu cô nương.

tiểu cô nương này đều cso vòng cổ màu bạch ngọc, một cây cột cờ hỏa hệ, trước mặt còn có thức ăn. một chút chất lòng mảu trắng, chắc là sữa mẹ! nếu không phải các nàng trên người còn mặc bạch y bằng lụa mỏng, sợ rằng sẽ nhớ tới những hỗn huyết nhân được nuôi dưỡng.

nhưng tiểu bối bối có thể nhìn ra, các nàng là nữ anh nhân loại.

trung niên nữ tử từ phụ cận cột cờ cầm lấy một vòng, hướng tiểu bối bối đi tới; "Mel, các nàng sau này đều là tỷ muội của ngươi,c ũn alf người hầu tương lai của thần cảu ta, từ hôm nay trở đi, ngươi chnsh là đại tỷ của các nàng! bởi vì ngươi vĩ đại nhất.'

tiểu bối bối vỗ khuôn mặt mình, chỉ vào bạch y nữ tử máng; "bại họai, ngươi là bại hoại."

"hừ, tỉeu nha đầu không biết tốt xấu, dám mắng ta sao? muốn chết." nàng vung một tay lên, nhưng trong lòng lai nghĩ, thông minh lanh lợi, lại là thiên tứ hỏa thân, cực kỳ khó tìm, quên đi, cấp nàng một chút giáo huấn, để cho nàng nghe lời là dưoc! bạch y nữ tử để lại vài phần lực.

lúc này thì, một bóng ma tử xong xẹt qua, tiép đo nghe tiểu bối bối hô lớn; "đừng giết, cứu muội muội này.'

sanh tử của bạch y nữ tử trong tầm tay, dịch cốt hừ lạnh một tiếng: "cút." chấn cho bạch y nữ tử kinh hãi biến sắc, tiếp đó, dịch cốt lao người đánh về phía cột cờ, đấu khí tản ra, dụng một cử động này cuốn đi tiểu cô nương đang được nuôi như chó.

nhưng biến dị đột sinh, cán cờ bạch ngọc đột nhiên tảo ra một đám hơi nước, bức lúi dịch cốt.

đấu khí thu hồi, dịch cốt ngăn chặn chấn động phế phủ, nhìn lại tron gtay, một đứa nhr được hắn cứu ra.

tiếp đó, mây mù toát ra từ cột cờ tản ra, cư nhien chủ động công kích dịch cốt.

"thật lợi hại! brook đi mau, bối bối nhìn không thấu cột cờ này! nso cùng đệ đệ lợi hại như nhau! thật lơi hại.' tỉeu bối bối khiếp ợ nhìn cột cợ nọ; "đi mau, tìm ba ba! ba ba có biện pháp."

dịch cốt không cam lòng liếc nhìn cột cờ, hừ lạnh, che chở tiểu bối bối rời xa cột cờ, sau đó cầm trong tay nữ anh đặt lên lưng andy, âm lãnh nhìn chằm chằm bạch y nữ tử nói; 'tiểu thư đi trước, ta cản phía sau.'

'ân, ngươi đừng giết người lugn tung." tiểu bối bối thục dục andy chạy về hướng cảng hongkong.

hết thảy páht sinh tại điện quang hỏa thạch, bạch y nữ tử nhìn chằm chằm dịch cốt, lúc này mới phả ứng, cả kinh nói; 'ngươi có thể cứu người dưới vân kỳ cứu đi một đứa nhỏ sao?'

nàng hít thở sâu mấy hơi, khôi phục bộ dáng lãnh ngạo: "mặc kệ ngươi là ai, ngươi chết chắc rồi! mel đã là người hầu của thần."

'hừ, nếu không phải tiểu thư tâm địa thiện lương, ngươi đã chết rồi.' vừa dứt lời, dịch cốt đột nhiên biến mất vô tung.

bạch y nữ tửu nhìn chằm chằm nơi dịch cốt biên mất, cắn chặt răng, ngửa mặt lên trời quát; "các tỷ muội, không nên tiếp tục tìm tân thần phó, đều trở về." nàng phi thân tới dưới cột cờ, nắm lấy một hạng quyển - nó vốn thuộc về nữ anh được dịch cốt cứu đi.

"đã bị thần của ta hạ lạc ấn lên người thì không chạy thoát được đâu.' nhìn mấy bạch y nữ tử đang bay tới trên trời, nàng mệnh lệnh : "có người tiết độc thiên uy của thần, đi, mang theo vân kỳ thánh khí, đi tới giáo đường trong thành! phải mang Mel về.'

chuyện trải qua rất phức tạp, nhưng dịch cốt nói phi thường nhanh, Đỗ Trần nghe xong, một tay vuốt mũi, một tay ôm lấy nữ anh được cứu về; 'bối bối, gnưưoi làm đúng."

tiểu nha đầu kia cúi đầu; "vẫn là mang lại phiền toái cho ba ba, phiền toái rất lớn, phiền toái rất rất lớn a...."

'a a, đây không phải là phiền toái, là việc vui, đại hỷ sự. chỉ cần là việc thiện thì không phải phiền toái! ngươi làm phi thường tốt, vậy mới là đứa nhỏ tốt của ta." Đỗ Trần sờ sờ khuôn mặt của tiểu nha đầu, lúc này, ngàoi giáo đường vang lên thanh âm hỗn độn.

'ai nha, mấy vị tiểu thư, chúng ta đã đi thông báo các gị chủ giáo, các ngài chờ..."

'hừ, không ai có thể cản bước chân người hầu của thần, tránh ra, hoặc là chết."

__________________

ngươi nói cái gì? ngươi đang vũ nhục nhân cách của ta, ngươi đối với tâm linh của ta tạo thành một thương tổn khó có thể đền bù! mau bồi thường, nếu không, công khóa của ngươi rất có thể sẽ....." Demis cười cười,

Đỗ Trần rất hợp tác mở miệng: "Demis giáo thụ vô tội, ngài nghĩ tâm linh ngài bị hao tổn cần phải bao nhiêu tiền mới có thể đền bù?" Demis lắc đầu rất mạnh: "tâm linh ta đã thụ thương tổn thật lớn, tiền sao có thể bù đắp được... ngươi phải cho ta 5... à không 50 ngân tệ."

Liên hoa bảo giám 267 ngã đại giáo haòng thuyết.

đương

cửa lớn nơi đỗ trần cùng thomas uốgn rượu đã bị người khác dá tung, bốn bạch y nữu tử chắp tay tiến vào, mấy giáo sĩ tóc rối mặt lấm lem theo vào, vẻ mặt ngượng ngập nhìn Đỗ Trần.

jvừa vào cửa, bốn bạch y nữ tử liền dễ dàng cho thấy thân thận, đầu linh kia đã đặt tên cho tiểu bối bối, còn lại ba người đi theo sau nàng! đâu lĩnh bạch y nữ tử kia liếc mắt nhìn tiểu bối bối một cái, trong lòng cười lạnh, người hầu của thần ta, không chạy thoát được đâu.

tiếp đó, nàng nhìn Đỗ Trần ... tóc vàng thả sau lưng, mắt xanh linh động, khuôn mặt tuấn lãng, một thân bạch y trừong bào hợp với chủ nhân tạo nên vẻ phiêu dật bất phàm.

đáng chết, chẳng lẽ là người đó?

bạch y nữ tử cước bộ có chút khó khăn, thân mình lung lay, cả kinh, so với bóng ma tử vong của dịch cốt càng mãnh liệt hơn.

không, sẽ không phải, bạch y nữ tử chăm chú đánh giá Đỗ Trần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, dung mạo người trước mắt này, cùng với người trên bức tranh trong phòng ngủ của thần ta cũng thật sự quá giống, nhưng nhìn kỹ, còn là có khác biệt rất lớn, nhất là tuổi tác.

người trước mắt bộ dáng bất quá hai mươi tuổi, mà người kia dù là có trụ nhân thuật, sống tới nay, ít nhất cũng hơn ngàn tuổi rồi! trên mặt ít nhất sẽ không có nét thanh xuân đặc hữu.

trở lai thực lực, người trước mắt mặc trang phục giáo sĩ bạch y tiêu chuẩn, ngực magn dấu hiệu sáu cấp đấu thần, người nọ, không, xác thực là vị thần kia, hắn tuyệt sẽ không cam rơi xuống hạ phong, dùng dấu diệu của một sáu cấp đấu thần biếm đê thân phận mình.

hơn nữa, khí chất của người trước mắt cùng người trên bức họa khác nhau quá lớn, quả thực là hai cực đoan =- người trước mắt là một bộ dáng chính nhân quân tử điển hình, hòa thiện thân thiết, người kia.. chỉ là giống mà thôi, trên thế giới người tương tự quá nhiều.

nghĩ vậy, vẻ mặt cao ngạo lãnh khốc lại hiên lên trên mặt bạch y nữ tử.

Đỗ Trần cũng đánh giá nàng, khoảng bốn mươi tuổi, nhưng da tay bảo dưỡng phi thường mịn màng.

dung mạo đoan trang, một đầu tóc dài màu tím buông xõa sa lưng, cũng không có sơ kế - theo lễ nghi qúy tộc, cho thấy đại mu hơn bốn mươi tuổi này còn không có lập gia đình, vẫn bị xưng là 'tiểu thư (gái già hê hê).

mà bạch y trên người nàng cũng rất có ý tứ, khôgn phải phương tây qúy tộc nữ bào mà Đỗ Trần thường thấy.

cùng một loai với laọi quần ống tụ vào thời cổ đại kiếp trước của hắn, laọi quần áo này phối với cái mũi cao mắt thâm trên ngừoi nàng có vẻ không thích hợp! nhất là, khí chất cao ngạo của nàng làm cho người ta chán ghét.

Đỗ Trần mở miệng; "mậy vị tiểu thư có ý gì vậy? thiện sấm giáo đường là xúc phạm thánh giáo pháp điển. mấy vị tự xưng thần phó, sẽ không hiểu quy củ của giáo hoàng samar IX, đại bỉeu cho chúng thần trên trời chứ? hắn nói, rất cứn rắn, với thân phận bạch y đại giao chủ của Đỗ Trần, hắn có tư cách nói cứng.

không nghĩ bạch y nữ tử càng cứng rắn hơn, nàng tháy bộ dáng tỉeu bối bối dựa vào người Đỗ Trần, lạnh nhạt nói; "ngươi chính là phụ thân của Mel sao? giao ra Mel, sau đó để cho kẻ vừa tập kích vân kỳ tạ tội! như vậy ngươi có thể tránh khỏi tội danh quản lý thủ hạ không nghiêm, đây là phạt nhẹ nhất rồi, dù sao ngươi cũng là phụ thân của Mel."

nói xong, nàng giơ tay chỉ Đỗ Trần, ngón tay thon dài khiết bạch chui ra từ trong tay áo, bàn tay còn nắm một cán cờ nhỏ, giống hệt như vân kỳ trên bờ biển cảng Hongkong, ngoại trừ lớn nhỏ khác biệt.

mặt khác tam nữ cũng đề phòng, đề phòng cái cao thủ đã cứu đi một đứa nhỏ dưới chân vân kỳ xuất hiện! bạch y nữ tủ dùng tiểu kỳ chỉ Đỗ Trần: "ngươi nghe hiểu chứ? còn không mau chấp hành, ta đã rất nhân từ rồi."

"a! ha ha!"

Đỗ Trần đột nhiên nở nụ cười, hai tay chắp sau lưng, bởi vì, hắn có chút ngứa ngày không chịu nổi, trong tâm, cũng ngứa ngáy."

ai dám cướp ngươi đi, ba ba sẽ trộm sạch bách cả nhà hắn! lời nói khi vào thành vang vọng bên tai.. mà bạch y nữ tử cầm trong tay một kiện thánh khí! từ khả năng bức lui dịch cốt mà thấy, đây là một kiện thánh khí cường đại.

Đỗ Trần nghiên đầu, tà nhãn dánh giá bạch y nữu tử; |"thật bá đạo, ta nếu không làm theo lời ngươi thì sao? ta là một bạch y đại giáo chủ lại có thể chịu uy hiếp sao?" hắn nhẹ nhàng điểm chân trái, điểm lên cái bong - dịch cốt chính là ẩn thân chỗ này.

'cơ hội của ngươi đã qua, đi tìm chết đi." bạch y nữu tử đột nhiên giơ cao vân kỳ.

Đỗ Trần cũng quát: "Động thủ."

chuyện tới bước này, không có gì phải lo lắng! bốn nữ tử có thể không nhìn tới sắc mặt xám ngắt của thomas, hơn nữa trong ngôn từ tựa hồ không quá coi trọng giáo hoàng samar IX, càng rõ thực lực của dịch cốt còn dám tới, vậy thân phận các nàng nhất định không tầm thường! nhưng, ta quản tới ngươi là ai sao?'

dám nuôi nữ tử nhân loai như nuôi chó, còn dám cướp khối thịt trong lòng lão tử, hôm nay càng đánh tới cửa, vậy đừng trách lão tử không khách khí.

lúc này thì, một tiếng hét lớn truyền tới; "dừng tay! nếu không giáo hoàng sẽ tựu mình ra tay trừng phạt.'

oanh!

một người từ trên trời hạ xuống, đánh vỡ nóc nhà giáo đừong, một luồng lục quang hạ xuống giữa Đỗ Trần cùng bạch y nữ tử, lúc này này, vân kỳ trong tay bạch y nữ tử đã huyễn hóa ra hơi nước, àm dịch cốt đã thôi tiềm hành rút ra thiếu câu hàn quang rợn người, quang mang, tập trung vào cổ bạch y nữ ửu... 'hô hòan hảo, chuyện còn chưa tới bước không thể vãn hồi."

người đến thở ra một hơi dài, lại nhìn hai phía: "mấy vị, ngeh ta một câu được không?"

"nguyên lai là bairu giáo phụ đại nhân, đã lâu không gặp. nguyện thần phù hộ ngài." Đỗ Trần nhận ra người đến là lão bằng hữu của hắn, năm đó tại thiên vương sơn khi đối phó phillip đã gặp qua! hắn thủ thế, để cho dịch cốt xuất hiện từ chỗ ẩn mình.

bạch y nữ tử một phương dù thu tay lại, nhưng cuời lạnh nói: "giáo hoàng của các ngươi dám ra tay trùng phạt chúng ta sao?"

Bairu mặc hồng y mỉm cười: "mấy vị tiểu thư thứ lỗi, không phải mời vừa rồi chuyện quá khẩn cấp sao? ta cũng chỉ xuất ra hạ sách này, nói câu nói kia, nếu không, còn có ai có thể khiến các ngươi tạm thời dừng tay?" hắn lại đánh mắt cho Đỗ Trần, ý bảo hắn an tâm, mình sẽ giải thích cho hắn vừa lòng.

tiếp đó, bairu dùng nghi lễ giáo đình, hướng mấy bạch y nữ tử cúi mình, nói phi thường lễ nghi.

"giáo đình thần điện giáo phụ Bairu ra mắt các vị thần sử! hôm nay, bairu phụng giáo hoàng bệ hạ thần dụ tới cảng hongkong nghênh đón các vị thần sử, không nghĩ vừa đi thuyền tới cảng, lại thấy vân kỳ cua thần sử biến sắc, lại hướng nơi này. bairu biết có chuyện ngòai ý muốn. cho nên lúc này mới tới giáo đường xem xét, không nghĩ lại xảy ra tình hình này, a a, vừa rồi mạo muội, xin thần sử thứ lỗi."

tiếp đó, hắn ngạo nghễ đứng thẳng, chính sắc nói: "đại giáo hoàng bệ hạ hoan nghênh các vị thần sử."

bạch y nữ tử đâu lĩnh hừ mấy tiếng, chỉ vào Đỗ Trần nói; "thần của ta ân điển vinh quang vô hạn, tứ phong nữ nhi của hắn là thần phó, cũng tứ danh Mel! nhưng thủ hạ dưới tay kẻ này tập kích vân kỳ, còn cướp đi một thần phó tương lai của thần ta! bairu, nếu ngươi bây giờ nói đại biểu giáo hoàng, chúng ta liền thu vân kỳ, chờ ngươi giải thíhc.

bairu một mặt nghe, khóe miệng co quắp, đáng chết, thomas đi nghênh đón Francis làm cái gì vậy? sao lai để cho hai phương dánh nhau?

hắn nhướng may, nghĩ đến thủ đòan làm việc có xung đột tất báo của các thần sử, cố ý lược qua lai lịch cùng tính danh của Đỗ Trần, chỉ nói; "vì này cũng là khách nhân cảu giáo hoàng bệ hạ, đồng thời, hắn cũng đảm nhiệm chức vụ trọng yếu trong giáo đình, là một bạch y đại giáo chủ! mấy vị thần sử, hôm nay bairu thay giáo hoàng bệ hạ nói, xin mấy vị tạm thừoi mang theo thần phó bị cướp đi trở về dưới vân kỳ, kể cả chuyện Mel cùng tập kích vân kỳ, giáo hoàng bệ hạ sẽ tại rừng thiên mục chính miệng nhờ các vị chuyển cấp qúy chủ nhân."

bairu làm theo một phương an tạm thời trì hoãn.

bạch y nữ tử hừ một tiếng, xem như đồng ý ý kiến cua bairu - cũng là cho giáo haòng một chút thể diện.

Đỗ Trần trừng mắt, đánh giáo bạch y nữ tử một phen.. thánh khsi trong tay! đột nhiên nở nụ cười, cười rất thân thiêt: "nếu Bairu giáo phụ thay bệ hạ nói vậy, ta sao dám không nghe?' hắn đuă nữ anh tron tay tiểu bối bối cho bairu, do hắn chuyển cho bạch y nữ tử.

nhưng, tặc tổ tông còn làm gì đó, ai mà biết được?

bạch y nữ tử sẽ... chuyện nhất định rất thú vị! Đỗ Trần mỉm cười.

cung kính tiễn bước thần sử, bairu nhìn lại Đỗ Trần, thật lâu thở dài, sau đó cười nói: "thomas đâu? đáng chết, tên kia vắng mặt, nhiệm vụ của hắn chẳng phải là giao cho ta sao?" cười ha ha, mời Đõ Trần vào một tĩnh thất, sau khi ngồi xuống, hắn tiếp tục nóil; "trước tiên đừng động tới mấy thần sử kia, Francis, ngươi bây giờ có thể liên lạc với vị bằng hữu trên thiên vương sơn có thể một chiêu hạ gục phillip chứ?'

Đỗ Trần trong lòng cười lạnh, khó trách Bairu lại khách khí với thuộc hạ kém hắn một bậc như vậy, hơn nữa vừa rồi nghiêng về phía mình, cũng là bởi vì giáo hoàng muốn tìm cao thủ hư cấu kia tới?

hắn cười nói; 'hẳn là có thể, hơn nữa ta lần nay tới, cũng mang đến một món lễ vật nhỏ của bị bằng hữu kia nhờ đêm tới cho giáo hoàng bệ hạ.'

bairu cười ha ha; "vậy là tốt rồi, danh nhân không nói ám thoại, tất cả mọi người đều là người thông minh, không cần phải nói tránh! long thần từng bước bức tới, bệ hạ rất cần sự trợ giúp của vị bằng hữu của ngươi."

"ta nghĩ, vị bằng hữu của ta cấp cho giáo hoàng phần tiểu lễ vật là để giải quyết hết thảy, sẽ rất dễ dàng." Đỗ Trần nhìn chằm chằm bairu, thầm nói, huynh đệ, ta đã nói cho ngươi, ta đối với các ngươi thật sự có giá trị lợi dụng rất lớn, vừa rồi ngươi dụng danh nghĩa giáo hoàng giúp ta không chịu thiệt, vậy, cho ta một cái lí do giải thích về mấy mụ đàn bà kia?

liên hoa bảo giám: 268 lưu môn khiêu tỏa cực phẩm

trong lòng nghĩ, tiểu bối bối trong ngực Đỗ Trần cuời híp mắt nhìn Bairu.

Bairu tự nhiên biết Đỗ Trần đang đợi cái gì, nhưng hắn vẫn cười, cười có chút khó cói; "a a, Francis huynh đệ, ta bairu tự xưng một câu đại ca, huynh đệ, ai, lần này ngươi sao lại mang theo chất nữ? như thế nào lại còn bị mấy..."

hán thấp giọng nói, cười quái dị: "còn bị mấy lão yêu bà biến thái thấy đựoc!"

lão yêu bà? lại còn biến thái?

Đỗ Trần trong lòng biết bairu ý chỉ âấy bạch y nữ tử là vì mình có quan hệ gần gũi, còn cảm thấy kỳ quái là Bairu không có nói thẳng ra như thomas vô lo vô nghĩ, có thể để hắn nói ra 'lão yêu ba' ba chữ, vậy, mời rồi bốn bạch y nữ tử kia mười phần thì có tới tám chín là lão yêu bà! hơn nữa dám chác không phải cấp bậc bình thường.

Đỗ Trần cười nói: 'tiểu bối bối nhà ta đáng yêu như vậy, ta không thể tách ra khỏi nàng.' hắn nói lời nói thật, - thúi lắm, quân đội nàh ta chẳng lẽ không mang theo lôi đạt? hơn nữa đây là một tiêu chí tiêu chuẩn - ta không có tâm xấu, ta mang theo tiểu nhà đầu không có sát thương lực tới.

hắn thấp giọng nói: "lão yêu bà? cácn àng thoạt nhìn không quá già, cái từ 'yêu kia'... có chút giống thôi."

"cái gì mà giống, căn bản là vậy."

một kẻ mà mồm miệng kín như bưng lại phá lệ nói vậy, nguyên lai, thomas lão đại vừa rồi không có biện pháp đã trở lại, hắn ngồi giữa Đỗ Trần cùng bairu, sắc mặt cũng đỏ như râu mép, rụt cổ nhìn Đỗ Trần, cũng tính là hành động xin lỗi.

sau đó nói; "ngươi ngẫm lại, một mẹ mìn, từ nhỏ bị người nuôi như nuôi chó, lớn lên, trong đầu chỉ biết chủ tử các nàng nói là chân lý, lại cả đời chưa từng gả ra ngoài, vậy khi nàng mười bảy tuổi, không phải là lão yêu bà thì còn là gì? nói lão yêu bà đều là tiện nghi cho các nàng rồi!"

nói xong, thomas cừoi ha hả.

bairu cũng ở bên gật đầu, hé miệng cười, đồng ý với cách nói của thomas.

Đỗ Trần cùng tiểu bối bối có chút ngạc nhiên.\

bairu cười giải thích, nhưgn hán dụng từ ngữ nho nhã hơn thomas: "Francis huynh đệ, đại ca biết ngươi rất muốn biét rõ mấy lão bà kia có thân phận lai lịch gì, nhưng là, ... giáo đình có quy củ của giáo đình, thân phận chính xác của họ là cơ mật thủy tinh cấp, chỉ có người trên giáo phụ mới biết được... a a, cho nên đại ca bây giờ chỉ có thể nói cho ngươi một bộ phận, đó là, phải theo lệnh của giáo hoàng bệ hạ.

"ta hiểu, ngươi cứ nói.' cái lỗ tai của Đỗ Trần nghe bairu, con mắt lại nhìn chằm chàm thomas, lão đại râu đỏ này vô cùng không tự nhiên.

tiểu bối bối cùng nhìn hắn.

bairu chậm rãi nói: "các nàng tự xưng thần phó bắt đầu nah! thần phó hai chữ này, các nàng nên goi như vậy, bởi vì chủ nhân của các nàng đích thật alf... thần! so với giáo hoàng bệ hạ òcn mạnh hơn một chút.'

Đồng tử của Đỗ Tràn có chút co rút lại. trừng con mắt suy tư; "khó trách kiêu ngạo như vậy.":

thế lực các nàng đại biểu, ngay cả long thần cùng giáo hoàng bệ hạ cũn không dám dễ dàng đắc tội?"

Bairu gật đầu: "nghe nói, vị thần kia tính tình hết sức cổ quái, mà tính tình của đông đảo thần phó dưới tay nàng đều có vài phần tương tự nàng! hơn nữa thế lực bọn họ ở một địa phương kỳ dị, tòan bộ do nữ nhan tạo thành, hơn nữa ngay cả nữ nhân cả đời không cho xuất igá, nếu không, thần phó kia cùng trượng phu của nàng, thậm chí kể cả hài tử, đều phải chết dứoi thủ đoạn cực kỳ thàn nhẫn."

"trên dời không có ai có thể sống suốt đời mà không chết, vậy các nàng cướp đoạt nữ tử là vì kéo dài...'

Bairu gật đầu nói: "đúng vậy, vị thần kia mặc dù mạnh mẽ vô cùng, thọ lâu dài, nhưng thủ hạ dưới tay nàng lại sống không lâu! vì cam đoan thế lực kéo dài, các nàng cứ cách mười năm lại tới tam đại lục một lần, sưu tập tiểu cô nương thiên tư xuất chúng trở về bồi dưỡng - về phần phương pháp bồi dưỡn, giáo đình mặc dù biét tỉ mỉ, nhưng đại khái hiểu rõ một chút, thomas nói đúng."

Đỗ Trần đột nhiên páht hiện một chút nghi hoặc: "các nàng không ở tam đại lục mà ở một địa phương khác phát triển thế lực sao>? cũng không có tin tức về căn cứ sao?"

"đúng vậy, địa điểm của thế lực kia cực kỳ thần bí, đại ca nói cho ngươi một câu nói thật, về cứ điểm của các nàng, các đại giáo hoàng đều điều tra, cho tới giờ không ai thành công, hơn nữa người phái đi dò xét, kẻ cả chín cấp đấu thàn đều chưa có ai còn sống trở về."

Đỗ Tràn lại hỏi; "vậy... các nàng hình như rất quen thuộc với giáo đình?"

" aa, đây là tự nhiên, giáo hoàng bệ hạ thân là thần, đại biểu chúng thần trên trời... các đại giáo hoàng đều có chút liên lạc với thế lực kia."

Thomas ngắt lời: 'đúng vậy, hơn nữa nói cho ngươi, giáo đình còn ngầm hiệp nghị sưu tập các tiểu cô nương cho các nàng, lần này thời gian muời năm lại tới, bairu tới đón các nàng, chính là mời các nàng tới thiên mục lâm đẻ nghiệm thu các tiểu nha đầu mà giáo đình đã thu đuợc những năm gần đây! thuận lộ lợi dụng chủ nhân của các nàng hù dọa long thần một chút... bairu ngươi nhfin ta cái gì? a, đáng chết, đây là chuyện cơ mật thủy tinh cấp, Francis không thể biết...'

Ha ha! ha ha.

Đỗ Trần đột nhiên ngửa mặt lên trời cừời to.

đây là thần? giáo hoàng thần này bằng vào uy vọng không ngừoi có thể so sánh, sưu tập tiểu cô nương còn không hiểu sự, sau đó đưa cho một vị thần khác đổi lại chỗ tốt... mà vị thần kia cường đại hơn, nuôi các tiểu cô nương như nuôi chó, từ nhỏ tẩy não, để cho các nàng cả đời ngu trung với một lão yêu phụ, cuối cùng biến thành nhữn kẻ có bộ dáng như bốn bạch y nữ tử sao?

bọn họ có nghĩ tới phụ mẫu mát đi hài tử không?

vạn hạnh a, hôm nay con cho dịch cốt âm thầm bảo vệ tỉeu bối bối, nếu không.. bairu dụng ánh mắt quát bảo thomas ngưng lại, để cho hắn đừng chõ miệng vào, cừoi nói: "Francis huynh đệ, vừa rồi đại ca dùng danh nghĩa giáo hoàng khuyên mấy lão yêu bà trở về, bất quá các nàng nhát định không chịu từ bỏ ý đồ, còn có thẻ tìm tới tiểu chất nữ đáng yêu! nhưng ngươi yên tâm, các nàng mặc dù không dễ chọc, nhưng nơi này là địa phương mà giáo hoàng bệ hạ thống trị, bệ hạ tuyệt sẽ khôgn cho loại chuyện này phát sinh."

dừng lại một chút, hắn nói một câu không có đầu óc: "giáo hoàng bệ hạ cùgn vị thần rất cường đại kia có quan hệ hợp tác giả...'

gần là ba chữ 'hợp tác giả', đã tiết lộ cho Đỗ Trần nhiều tin tức hữu dụng.

thomas mặc dù thấy được ánh mắt của Bairu, nhưng không nhịn được nói; "nhưng, ngươi yên tâm đi! bệ hạ sẽ không mặc kệ ngươi! bốn cái mẫu môn thần sử kia, nhưng ngươi cũng đại biểu cho một cao thủ có thể nhất chiêu diệt phillip a.'

chờ! 'cao thủ thần bí' sau lưgn ta, vậy giáo hoàng bệ hạ mới có thể giúp, thương lượng với hợp tác giả, thay ta gánh chuyện này. đúng không?

nếu sau lưng ta không có vị cao thủ thần bí này, vậy giáo hoàng bệ hạ cso phải sẽ giết ta, sau đó tặng tiểu bối bối làm thần phó?

đây là thần!!!

Đỗ Trần trong lòng cừoi lạnh, nhưgn còn tính toán tới tình báo mới nhận được - nguyên lai bốn bạch y nữ tửu là thần phó còn cso sáu bảy tiểu cô nương, các nàng sẽ đi tới thiên mục lâm tiếp nhận nhiều 'thấn phó'... đáp ứng câu nói với nữ nhi còn vang bên tai - ai dám cướp ngươi đi, ba ba sẽ lột sạch cả nhà hắn1 đẻ cho hắn trần truồng... ha ha.

ai, đã lâu không có ra tay, tựa hồ chính mình đều chóng quên mất rồi... lão tử là ngàn năm đạo môn, bất thế vô song thiên tài!

Đỗ Trần trong lòng hạ quyết định.

sau khi hàn huyên vứoi bọn họ một hồi, bairu cùng thomas đứng dậy cáo từ, mà Đỗ Trần càng cẩn thận, cho tiểu bối bối vào trong liên hoa, thiếp thân mang thoe - các thần sử có thể được gọi là ' lão yêu bà', vậy còn có gì làm không được? trog lúc này cẩn thận một chút là tốt nhất.

tiểu bối bối vào trong liên hoa, andy đang che mũi cùng dịch cốt thủ bên ngòai! mà Đỗ Trần... hắn tặc mi thử nhãn, nhìn trái nhìn phải, dưới ngọn đền leo lét, cho tay vào trong quần, như lấy gì đó.. thật lâu sau, Đỗ Tư không tình nguyện bị Đỗ Trần bắt từ trên ngừo xuống, 'ba tức' một tiếng nằm trên bàn Đỗ Trần, rất khó chịu; "đỗ tư, đừng giả chết, biến thành hình dáng của ta! có chuyện gì ngươi nói đi."

Đỗ Tư hừ hừ hai tiếng, thân thể nhu nhuyễn bất động.

Đỗ Trần đảo mắt, hận khong thể rút ra thệ tuyết kiếm băm hắn thành mảnh nhỏ, nhưng Đỗ Trần biết, lão ngũ cụ thân thể này không có bản lãnh gì, ngoai trừ có thể tổ hợp thánh khí một chút chỗ tốt, thì là không sợ đánh! hoặc là nói ngươi làm thế nào hán cũng đều chấp nhận, chỉ cần Đỗ Trần không chết, ngươi dù chém lão ngũ nát như tương, nhân gia cũng có thể mở miệng phun nước bọt, đứng lên... cam đoan giống hệt trước kia.

nếu dụng lời bồ đào nói, đây là thân ngoại hóa thân, nguyên thần bất diệt, phân thân bất tử.

"Đỗ tư, a, là ngũ ca, giúp chút được không?' Đỗ TRần bất dắc dĩ đầu ahng.

"làm gì>? không thấy ta đang giúp sao? đệ tam quái lập tức nghiên cứu ra...' hắn một mặt nói, thân thể một mặt thiên viến vạn háo, tự nhiên không có quần áo.

Đỗ Trần tiện tay móc ra một bộ quần áo phủ lên người hắn, sau đó nhìn Đỗ Từ từ trên xuống dưới, miệng than thở không thôi; "thật tốt, thật sự quá tốt! ca ngợi bồ đào sư phó, Đỗ tư quả thực là lưu môn khiêu tỏa, đạo kim thiết ngân tất bị pháp bảo.. chỉ cần ta tay chân sạch sẽ, không bị bắt quả tang, vậy có chứng cớ vắng mặt hòan mỹ.'

"ta chỉ iết, ngươi tìm ta không có chuyện tốt." Đỗ Tư hai mắt vừa mở, phi thường cứng ngắc.

Đi tới đi lui vòng quanh Đỗ tư, Đỗ trần vuốt mũi cười nói; "Đỗ tư, ngươi nhớ kỹ, bây giừo ngưoiư biến thành hình dáng của ta, động tác phi thường cứng ngắc, vậy, nguơi khi xuất hiện bên ngoài trước mặt người khác, ẽ...'

hắn thấp giọng nói vào tai Đỗ Tư.

"tốt, cứ như vậy, ngươi nhớ kỹ." Đỗ Trần nói xong, lại dắc ý đánh gia Đỗ Tư, một chứng cớ hòan mỹ, quả thực là một pháp bảo mơ tưởng của tiểu thâu.

nhưng Đỗ Trần còn lẩm bẩm: "đáng tiếc, ngươi chỉ là hóa thân, mà không pảhi là bảo bối có bay mươi hai phép biến hóa như sư huynh của ta, nếu không..."

lời còn chưa dứt, chỉ nghe lão ngũ nói thầm; "di? nhớ tới một chuyện, ta hẳn có thể biến hóa thành một người khác...'

Liên hoa bảo giám 269 Đản sanh! Đỗ Trần thần!

Đỗ Trần ngạc nhiên nhìn Đỗ tư: "ngươi còn có thẻ biến thành một người khác? ngươi không phải là hóa thân của ta sao? sao lại có thể biến thành hình dáng người khác? không có khả năng?"

Đỗ tư nhếc môi cười, cười khúc khích vô cùng cứng nhắc, phối với khuôn mặt tuấn lãng của ahứn, càng phát hiên hiện ra khuôn mặt hắn thất ự có chút ăn không tiêu; 'đúng vậy, nhất định có thể, ta nhất định có thể biến hóa thành người kia.'

Đỗ Trần vội hỏi; "ngươi còn có thể biến thành ai? chẳng lẽ bồ đào sư phó?'

Đỗ Tư đắc ý lắc dầu: "ta còn có thề biến thành người, chính là ... Đỗ Trần."

Ba! Đỗ Trần một chưởng vỗ lên đầu Đỗ Tư, cư nhiên đánh cho đầu hắn biến dạng, nhưgn nhân gia Đỗ tư vânc cười khúch khích, miệng vẫn phun tiếng người, càng làm cho cái đầu biến dạng.. qủy dị.

"Đỗ tư, ta nói với ngươi chính sự, đừng nói đùa, làm sao ta có thể biến thành một người khác? ngươi đừng coi ta là kẻ ngu!" Đỗ Trần trừng mắt.

"ha ha, ngươi tên ngốc! ta thật sự có thể biến thành Đỗ Trần... là Đỗ Trần!' Đỗ Tư tăng thêm ngữ khí, thần niệm chấn cho dầu Đỗ Trần ong ong.

Đỗ Trần ... Đỗ Trần ý thức được Đỗ tư nói cái gì.

ha ha, nguyên lai hắn có thể biến thành hình dáng mình kiếp trước, đúng a, bộ dáng của hóa thân chính là căn cứ hình dáng mình, nhưgn mình có hai ngoại mạo! một là Francis, một là người kia, trong linh mẫn hồn, tiểu thâu kiếp trước! cao nhất, vĩ đại nhát... tiểu thâu.

Đỗ Tư tiếp tục nói; "hiểu chưa? Francis tiên sinh hồ đồ, ta còn có thẻ biến thành đỗ trần, mà không phải Francis bị ngươi chiếm lấy thân thể."

"mau, ngươi lập tức thử một lần.' Đỗ Trần khó dằn nổi thúc dục.

Đỗ tư chậm rãi ngước đầu lên - động tác của hắn bây giờ chẳng những cứng ngắc, hơn nữa phi thường thong thả. hai tay trên mặt xoa xoa, thânt hể cũng chậm rãi biến hóa, từ từ màu da từ trắng biến thành màu cổ đồng àm Đỗ trần vô cùng quen thuộc, vô cùng thân thiết, mà một đầu tóc dài màu vàng, chậm rãi ngắn lại, thành tóc ngắn đen tuyền.. không bao lâu, một người xuất hiện trướ mặt khiên cho Đỗ Trần trong lòng phát run.

thân cao bảy thước, tứ chi thon dài, vóc người to lớn, bàn tay nhẵn nhụi bóng loáng, xủ tử ôn nhuận, chỉ cso các đốt ngón tay so với thuơng fnhân nổi lên thiểu hứa - đây là chứng chớ hắn là đạo môn thiên tài! cơ ngực tám khối rõ ràng, nổi lên - đây là thành quả hàng năm rèn luyện! sau lưng nhìn lại, cơ hồ là một cơ thể bắt đầu từ hai vai, liên miên cho đến nội khố, hồn nhiên thiên thành - kết tinh của đạo môn bí pháp.

da tay cổ đồng, tràn ngập tính bộc phát của lực lượng thân thể... sư phụ đạo môn kiếp trước có cười nói, Đỗ trần, nếu ngươi vào một viện bảo tàng ăn trộm bị lộ, vậy lập tức thoát quang quần áo đứng trên đài, như vậy, cảnh vệ nhất định sẽ nhạn thân thể ngươi là một bức điêu khắc nghệ thuật hòan mỹ, đi lục soát nơi khác.. giờ phtú này Đỗ Trần nở nụ cười. nhưng lập tức lại biến thành cười khổ - hắn nhớ tới nửa câu sau của sư phụ... bất quá có một điều kiện tiên quyết, là các cảnh vệ không thấy được mặt ngươi, ha ha!

tóc đen tuyền, trọng mi khoan nhãn, mũi cao.. tóm lại dugn mạo kiếp trước mặt dù không tính là xấu xí, nhưng cũng không thể phân biệt trong đám thường nhân, so vói vóc người nghệ thuật của hắn cực kỳ không hợp.

'hòan hảo ta kiếp này có một khuôn mặt tốt.' Đỗ Trần một tay vuốt mặt mình, một tay vuốt mặt Đỗ tư, cảm khái một hồi, sau đó linh quang chợt lóe, vội la lên; "Đỗ tư, còn có một việc ngươi phải nhớ kỹ...."

"từ hôm nay ngươi khi dụng hình dáng của ta trong kiếp trước xuất hiện, chính là Đỗ Trần! tín ngưỡng chí cao của thần giáo, dạy người hướng thiện.. Đỗ Trần thần.' Đỗ Trần nắm lấy mái tóc vàng trên đầu, ngưng băng nhận chặt đứt, dám lên đầu Đỗ Trần, để cho hán phù hợp đặc thù của người của thế giới này.

"đồng thời, ngươi cũng là vị siêu cấp cường giả một chiêu phá hư phillip tự bạo, càng là tại đại hạp cốc Auerbach, một câu nói liền thu phục được tổ hợp dị thú....'

"hiểu rồi! từ hôm nay trở đi, ta chính là Đỗ Trần thần?' Đỗ Tư chậm rãi đáp lời, lập tức thích thú nói; "dù sao ta cũng không chết được, vậy hắc oa kia của ngươi trước kai, ta đều cắt xuống."

... có lẽ bairu thay giáo hoàng cam đoan, một đêm này, bốn bạch y nữ tử cũng không tới làm loạn, sớm ngày thứ hai, Đỗ Trần từ trong liên hoa bế ra tiểu bối bối, đứng bên cửa sổ, lại páht hiện bầu trời phụ cận cảng hongkong vẫn có mấy trắng phiêu đãng như trước, nhưng khuyết thiếu một phần mỹ lệ, đóa vân kỳ đã mất. "chạy, nguời xấu mang theo thật nhiều muội muội đang thương chỵa.' tiểu bối bối trong lòng Đỗ Trần óan giận nhìn ba ba; "ba ba nói qua, các nàng muốn cướp tiểu bối bối, ba ba sẽ lột sạch các nàng cả nhà, để cho càng nàng trần truồng mà." tiểu nha đầu kia đấm đấm ngực Đỗ Trần, mếu máo nói; "bối bố không thích lão yễu bà, ba ba trộm các muôị muội đáng thương về đuợc không?'

Đỗ Trần vỗ vỗ nữ nhi tron glòng, nhìn chằm chằm phương hứong vân kỳ từng xuất hiện, từ ái cười nói; 'bảo bối, thả dây dài, bắt cá lớn! ngươi còn nhớ kỹ câu hán ngữ ba ba dạy cho ngươi chứ?'

tiểu nha đầu kia gật gật đầu, tiếp đó mắt to mở lớn, cười xấu; "bố bối biết, ý tứ của những lời này giốgn như câu nói của thú nhân - roi dài cho trư la không thể ăn, bởi vì chúng còn chưa đủ béo."

"ân, bảo bối của ta ngươi thật thông minh! quá đáng yêu." Đỗ Trần nắm lấy chóp mũi tiểu nha đầu, cười rất thân thiết "vậy ba ba sẽ dạy bối bối một câu hán ngữ nữa, thiện chiến giả, tất kỳ công vu nhất dịch."

'ân, bối bối hiểu rồi, những lời này nói, tặc thông minh, chỉ trộm một lần, nhưgn lúc này khiến cho thất chủ cả đời đều không thể quên! đúng không a?'

Đỗ Trần cười càng hiền lành, thầm nói, nha đầu kia, 'nhận giặc làm cha' bốn chữ này, căn bản là vì nàng mà thành... "huynh đệ, thuyền đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể đi." thanh âm to lớn của Thomas làm rối loạn thiên luân chi nhạc của phụ tử.

từ khi ngân nguyệt đảo thiên mục lâm trở thành chiến trường của long tộc cùng thánh giáo tới này, tất cả hàng đạo phụ cận đều bị hai vị thấp cấp cao quý hạ lệnh phong tỏa, hôm nay chỉ có một hàng đạo từ cảng hongkong đi thông tới ngân nguyệt đảo, nhưgn hôm này gần hàng lộ, cũng là thanh thanh lạnh lùng, ba lam hải nội, hai con thuyền màu vàng cùng ba phàm thuyền rẽ sóng ra khơi cách nhau mười hải lý.

phía trước, trên thuyền có một đóa vân kỳ, đúng là thần sử mà bairu tới nghênh đón.

mà mặt sau, tự nhiên là thomas tới hoan nghênh Đỗ Trần.

Đỗ Trần ôm nữ nhi đứng tên sàn thuyền xem cảnh biển, lai nhìn thẩn sử ngồi thuyền phía trước, andy nằm trên sàn thuyền ngủ say, mà dịch cốt lại lại đứng dón gió, hai mắt khép hờ, cả người lạnh như một khối thiết bản, hình như tùy thời có thể đống toái, bắn ra mảnh băng thiết sắc bén.

thomas không xa, một mực nhìn trộm dịch cốt, hắn không rõ, cao thủ trước mặt này đã hơn một năm không gặp, ngày trước tại thiên vương sơn đã gặp qua, khi đó hắn mặc dù hơn xa mình, nhưgn không giống như hôm nay, cư nhiên để cho mình run sợ, không dám nhìn thẳng.

là cái gì có thể khiến hắn một thời gian ngắn ngủi tiến bộ lớn như thế?

dịch cốt tự nhiên biết thomas quan sát hắn, khóe miệng nở nụ cười lạnh, khí thế càng thắng hơn, nhưng trong lòng lại nhớ lại phân phó của thiếu gia; "dịch cốt, sau khi rời cảng hongkhong, ngươi không cần giữ lại, xuất ra khí thế của phong hào đấu thần, ngươi biểu hiện càng mạnh, ta trong lúc giao thiệp với giáo hoàng có khỏan vốn càng lớn."

"lúc này đây, nguyên tắc tại rừng thiên mục là có lễ có tiét, nhưng tuyệt không phục. bởi vì, chúng ta đại biểu Đỗ TRần thần."

trong lòng chánh nghĩ tới, dịch cốt nhfin khí tức ba động kịch liệt phía đông nam, nhìn thoáng qua thiếu gia ở đầu thuyền, Đỗ Trần đang chú ý tới bối bối, sau đó hắn ngẩng đầu một chút, ánh mắt xẹt qua bầu trời.

đỏ lên, một lam, một lục.

bầu trời đám mây phiêu lãng, mây trắng tnả ra, ba cự long dài mấy chục thuớc bay tới.

ba con cự long từ phương hướng ngân nguyệt đảo mà đến, trên đường hi cánh xua mây, nhưng khi cách thuyền của mấy thần sử , đột nhiên cũng gật đầu, ý bảo sau đó phân hai đường lách qua vân kỳ, lúc này trực tiếp bay tới thuyền Đỗ Trần ngồi.

Đỗ Trần cũng không nhận ra ba con cự long này, tiểu bối bối tron glòng lại nói: "ba ab, là ba con mẫu bạo long trong rừng rậm sương mù nọ."

long tộc đến sao? Đỗ Trần quay đầu lại quát: "brook, thu liễm khí tức của ngươi, nếu không, dọa ba vị tiểu thư là không tốt."

ba vị tiểu thư sợ hãi, Đỗ Trần làm sao có thể thấy rõ ý đồ chân thật của nàng?

theo thanh âm của hắn, cự long màu đỏ từ trên trời lão uống, hạ xuống sàn thuyền, biến thành một nữ nhân xấu xí tóc vang, đúgn là lão đại trong tam tỷ muội, Jenifer

"Francis,, đã lâu không gặp." jenifer không có thân thiết nhận thân, ngược lại vẻ mặt xúc phạm bá đạo.

'tiểu thư Jenifer, 'dung mạo như cũ!" Đỗ Trần cười nói; 'tiểu thư tới nơi này có việc gì? đây là giáo hoàng đón khách, kim phàm."

"còn con mẹ nó có sự tình gì?' THomas chạy nhanh tới, căm tức nhìn jenifer: "lão tử, các ngươi long tộc là có ý tứ con mẹ gì? chúng ta không phải đã nói rồi sao? trước khi ngũ chiến chi ước chấm dứt, song phương....'

"thomas, miệng ngươi sạch sẽ gớm.' jenifer phẫn nộ cắt đứt lời thomas, chỉ vào Đỗ TRần nói; "hắn là hiềm nghi phạm của long tộc chúng ta, ta phải mang hắn về mời thần ta xử phạt.'

"hừ, con mẹ nó thúi lắm." thomas trước mặt thần sử rất túng quẫn, nhưng lúc đó là không có biện pháp, nhưng không có nghĩa là hắn e ngại long tộc, mắng: "giáo hoàng bệ hạ cùng long tộc đã đàm phán rồi, Francis tiến vào ngân nguyệt đảo trước, chúng ta song phương ai cũng không thể động tới hắn! sau khi tiến vào hải vực ngân nguyệt đảo, Francis trước hết đi gặp giáo hoàng bệ hạ."

Đỗ Trần nghe được thầm cười, có ý tứ, mình còn chưa tới, nhân gia giáo hoàng cùng long thần đã đạt thành hiệp nghị, cho mình chỗ tốt.

Jenifer cười ngạo nghễ; 'thomas, hiệp khi đạt thành, các ngươi chưa nói, mấy vị thần sử cũng muốn tứoi thiên mục lâm, bây giừo, các ngươi đã nghênh đón các thần sử làm khách, thần của ta cũng nói... samar IX muốn nương vị thần hàng đầu hù dọa hắn, tốt lắm, hiệp nghị về Francis trước kia phế bỏ! samulel của chúng ta cũng không phải quân vương sợ chiến tranh."

nàng chỉ Đỗ Trần; 'chúng ta không ngăn cản thần sử, nhưng, Francis trước hết theo ta đi gặp long thần bệ hạ."

Lâm Vãn Vinh từ trong xe ngựa vội vàng thò đầu ra, lúc này chỉ còn cách Kim Lăng khoảng hơn mười dặm. Trong màn đêm mênh mông, bức tường thành Kim Lăng nguy nga sừng sững, đăng hỏa tuần đêm chậm rãi qua lại, Kim Lăng đắm mình trong một màng không khí an lành. Tuy chỉ mới vừa rời xa nửa tháng, trong lòng hắn lại cảm giác tựa hồ đã xa cách lâu lắm. Xảo Xảo, Đại tiểu thư, các nàng có khỏe không ?

Tần Tiên Nhi cũng là thăm lại chốn cũ, trước kia nàng thân là một môn đồ Bạch Liên giáo trà trộn vào kỹ viện, hôm nay lại đi theo phu quân trở về nơi xưa, cảm giác tự nhiên khác biệt. Nhớ tới những chuyện xảy ra ngày ấy, trong lòng nàng vừa cảm khái vừa vui mừng, giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh, ánh mắt mơ hồ như tơ, đôi môi đỏ mọng mấp máy, thì thầm bên tai hắn :

- Tướng công, sau khi Tiên Nhi rời đi, chàng có từng quay lại Diệu Ngọc phường không ?

- Không có, tuyệt đối không có ...!

Lâm Vãn Vinh thẳng thừng phủ nhận, gương mặt đầy vẻ nghiêm trang nói :

- Tiên Nhi, nàng biết đó, ta đi tới Diệu Ngọc Phường chỉ vì nàng, nàng đã đi rồi, ta còn tới làm cái gì, đám nữ nhân tầm thường ấy nào sánh được với hảo lão bà Tiên Nhi của ta chứ ?

Tần Tiên Nhi che miệng cười khẽ:

- Nếu là có thể so với thiếp, chàng liền tới sao ?

"Khụ, khụ, nha đầu này thật sự toàn chọn lời hiểm a!" Lâm Vãn Vinh còn chưa nói, An Bích Như đã bật cười :

- Tiên Nhi, ngươi cần phải giữ tướng công này của ngươi cho cẩn thận. Ta coi bộ hắn chẳng thoát khỏi mấy mỹ nhân trẻ đẹp đâu, ngươi đừng có mà nuông chiều hắn. À, mà này, Lâm tướng quân, nghe nói có một vị cô gái tên là Tiếu Thanh Tuyền đối với ngươi cũng rất tốt, có phải thế không ?

Nghe nhắc tới tên Tiếu Thanh Tuyền, Tiên Nhi nghiêng đầu đi, miệng lầm bầm, gắt khẽ một tiếng. Lâm Vãn Vinh liếc nhìn An Bích Như: "Bà cô này, không phải là không biết tính nết của Tiên Nhi, vậy mà hết lần này tới lần khác đổ dầu vào lửa."

Lâm Vãn Vinh giữ chặt Tiên Nhi cười nói :

- Đúng vậy, quan hệ giữa Thanh Tuyền với ta rất tốt. Tiên Nhi, các nàng cũng là tỷ muội thân thiết sau này, không nên cứ đòi đánh đánh giết giết, cần quan tâm lẫn nhau, rõ chưa ?

- Cô nàng đó, thiếp nhìn thấy đã chán ghét, cùng cô ta làm tỷ muội cái gì ? Giết luôn cô ta thì hay hơn!

Tần Tiên Nhi quay đầu đi, miệng khẽ lầm bầm, rất cẩn thận len lén liếc trộm trượng phu một cái.

Tiên Nhi đối với hắn gọi dạ bảo vâng, chứ còn đối với người khác chắc chắn chẳng có thái độ tốt lành gì, Lâm Vãn Vinh cười khổ: "Ny tử này với Thành Tuyền không biết làm sao như xung khắc không hợp, gặp nhau là gây sự."

Tần Tiên Nhi nhớ tới một chuyện, trên mặt đột nhiên đỏ lên, siết chặt hắn vào lòng, thì thầm bên tai:

- Tướng công, chàng với con hồ ly họ Tiêu đó có từng làm qua... làm qua chuyện đó chưa?

- Chuyện đó? Chuyện đó là việc gì ?

Lâm Vãn Vinh lấy làm khó hiểu hỏi.

- Đáng ghét !

Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tiên Nhi phủ một lớp sương đỏ hồng, khẽ đánh hai cái vào ngực hắn:

- Tướng công, chàng xấu xa như thế mà còn có thế không biết à? Thiếp muốn hỏi, chàng có cùng cô ta hoan hảo hay không! Ứ, tướng công, chàng hư chết đi được !

"Toát mồ hồi! sao lại hỏi ta vấn đề khó khăn này, ta là ngươi hay bẽn lẽn như vậy, thật không biết lấy lời nào để hồi đáp đây!" Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực nàng, cười dâm dật :

- Hoan hảo thì sao? Từng có thử qua như thế, nàng cũng biết, ta luôn muốn hoàn thiện chuyện ấy mà, bất quá chỉ cùng Thanh Tuyền nếm thử một tư thế, thật sự rất tiếc nuối, lần sau có thời gian nhất định phải tiếp tục cùng nàng ta giao lưu đôi chút. A... Tiên Nhi, sao lại cắn ta...

Tần Tiên Nhi nhe hàm răng đều đặn nhẹ nhàng cắn ở trước ngực hắn một cái:

- Không cần phải nói ra chuyện của chàng với cô ta, nói thêm nữa, thiếp chịu không nỗi đâu. Nếu thiếp giết chết cô ta, tướng công chắc phải khổ tâm lắm đây.

Quả là một vấn đề nan giải, cũng không biết lúc nào mới có thể tháo bỏ đây, không thể để hai lão bà của ta đánh nhau suốt ngày được ! Dựa vào công phu của hai nàng, lão tử nếu có xây Vạn Lý Trường Thành, hai nàng cũng có thể dư sức chuyển cho ta cả khối gạch đá đó, nam nhân muốn trái ôm phải ấp cũng khó quá a!

- Tướng công, lần sau, chàng trước khi sủng hạnh hồ ly kia, thiếp thân nhất định đi trước một bước.

Hàm răng nhỏ trắng bóng của Tiên Nhi cắn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng nói.

- Vì sao?

Lâm Vãn Vinh kinh hãi lùi lại hỏi, hắn không thể ngu tới mức nghĩ rằng Tiên Nhi muốn tham gia trò chơi trò một vua hai hậu.

- Hừ, chẳng vì sao cả ! Thiếp chỉ không muốn bị con hồ ly kia giành phần trước!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tiên Nhi đỏ bừng, giữa đôi mày hiện lên một làn xuân ý nồng đậm, e thẹn nói :

- Tướng công, lần sau chàng phải cùng với Tiên Nhi trước tiên, sau mới sủng hạnh hồ ly kia , được không ?

- Cái này, không hay lắm...

Lâm Vãn Vinh thầm run lạnh: "Nha đầu này lại dám đưa ra chủ ý này a, Nàng cùng với Thanh Tuyền chẳng lẽ là oan nghiệt, mới phải tính kế này với nàng ta?"

- Tướng công...!

Hơi thở Tần Tiên Nhi dồn dập, hương thơm như lan, đôi tay bé bỏng ghì chặt cổ hắn, bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng áp vào lòng hắn :

- Tiên Nhi so ra đâu có kém gì con hồ ly kia? Cô ta có gì, Tiên Nhi đều có, cái cô ta không biết, Tiên Nhi cũng biết. Ngày sau Tiên Nhi nhất định phục vụ tướng công thoải mái, so với hồ ly tinh kia giỏi hơn gấp trăm lần. Chàng đáp ứng cho Tiên Nhi được không? Tốt nhất Tiên Nhi chẳng cần giết cô ta, chỉ gieo cổ trùng lên người ả, mỗi ngày nuôi cổ trùng chơi đùa...

Gáy Lâm Vãn Vinh toát đầy mồ hôi lạnh: "Nha đầu này chỉ luôn tâm niệm muốn đối phó Thanh Tuyền thôi!" Trên mặt Tần Tiên Nhi hiện lên một nét kiều mị ướt át, môi mọng khẽ nhếch, nhẹ nhàng ghé đến gần cổ hắn hôn lên, trong lòng Lâm tướng quân liền giống như mấy trăm con kiến cùng nhau bò qua, ngứa ngáy khó chịu, hắn xoa nắn kiều đồn đầy đặn của Tần Tiên Nhi, long trụ căng cứng trong lớp quần áo, thành hình đồn biện thiên nhiên. Đang vuốt ve thoải mái, lại thấy An Binh Như trố mắt nhìn hai người, trên gương mặt nở nụ cười mê hoặc, trong mắt hiện lên tia quang mang đắc ý.

- Này, sư phụ tỷ tỷ, người đừng nên dòm chuyện riêng tư của người ta như thế, mà sao lại cũng không đỏ mặt lên chút nào vậy.

Lâm Vãn Vinh lập tức cảnh tỉnh, đem Tần Tiên Nhi đang động tình ấy ôm xiết vào lòng, choàng lên thân thể nàng, không chút khách khí nói.

- Ta thật không nên ?

An Bích Như cười khanh khách, trên mặt hiện lên chút phóng túng:

- Lâm tướng quân, những lời này của ngươi dùng rất mới mẻ, nô gia thích. Tiên Nhi là đồ đệ của ta, ngươi cùng nàng ấy càng thân mật, ta lại càng thích. Ta nhìn một cái lại có làm sao, không bớt của ngươi một miếng thịt. Ta là một nữ tử còn không ngại, ngươi là nam nhân lại thiếu tự nhiên sao?

Nàng vừa nói lại hướng Tiên Nhi cười nói :

- Nha đầu khờ khạo, sau này có chuyện gì không hiểu cứ việc tới hỏi sư phụ, chớ để tên hư hỏng này khi phụ con, sư phụ dạy con chút chiêu số, chắc chắn cho hắn nếm mùi lợi hại, ngày ngày cùng con điên đảo loan phượng, mỗi đêm đều không thể rời ra một khắc nào.

Tân Tiên Nhi ừm một tiếng, sắc mặt nóng lên, từ trong lòng tướng quân lại chui vào lòng An Bích Như :

- Sư phụ, người cũng giễu cợt con...

An Bích Như ở bên tai Tần Tiên Nhi thì thầm vài câu, trên mặt Tần Tiên Nhi chợt đỏ bừng giống như muốn nóng chảy ra, An Bích Như dò xét trên dưới người Lâm Vãn Vinh một phen. Mỗi bộ vị dừng lại đôi chút, cười rúc rích.

Không còn từ gì để diễn tả nữa, vị An tỷ tỷ này đã không phân lí lẽ, chạy mặn cũng chẳng kị. Thậm chí thông đồng với đồ đệ, đem lão tử ra luận. Cường đại, thật sự quá cường đại rồi.

Nhìn vào hai người sư đồ cười tươi mỹ miều, quyến rũ tựa như nhau, Lâm Vãn Vinh đột nhiên có loại cảm giác sợ hãi : "Vấn đề của Tiên Nhi không lớn lắm, nhưng là vị sư phụ hồi môn này lại là chuyện to tác đây, bị bà ta chỉnh hai ngày, chắc thiên hạ sẽ đại loạn.

- Lâm tướng quân, ngươi nếu đã cùng Tiêu Thanh Tuyền kia có quan hệ thân mật như thế, nghĩ chắc cũng đã gặp qua sư phó của cô ta rồi. Khách khách... trông như thế nào, có đẹp không ?

An Bích Như đột nhiên cười nói.

- Chưa từng thấy, miễn bình luận !

Lâm Vãn Vinh không biết nàng có ý tứ gì, vội vàng há miệng phủ nhận. Cùng nữ nhân kỳ quái này nói mấy câu, hắn luôn có một loại cảm giác dẫn lửa tự đốt thân.

- Chưa thấy qua mà ngươi đã trộm mất đồ đệ của người ta ư? Khách khách... có ý vị, chuyện này rất có ý vị. Tiểu đệ đệ, ta thật sự càng ngày càng thích ngươi rồi, không thể nói gì nữa ngươi quả thật là anh tuấn bất phàm nghe!

An Bích Như cười nghiêng ngả khôngthốt thêm lời nào, thân thể như cành hoa rung loạn, đôi ngọc nhũ nhô cao rung động phập phồng, ánh mắt khiêu gợi mê người.

- Tiên Nhi, Nàng bảo hộ ta một chút đi, Nếu không thế, ta sẽ bị một loài xà mỹ nhân ăn mất.

Lâm Vãn Vinh than vãn.

Tần Tiên Nhi vội vàng giữ chặt tay hắn :

- Tướng công, sư phụ nói giỡn với chàng thôi. Tính người vốn như vậy, ta từ nhỏ đã quen rồi, chàng sau nay cũng sẽ từ từ quen thuộc thôi.

"Vẫn còn sau này nữa chứ, mặc dù Lâm mỗ ta tung hoành trong bể tình hơn mười năm chưa bao giờ thất thủ, nhưng đối mặt với vị tỷ tỷ hào phóng này, lại không có một điểm nắm chắc. Lão tử lần này coi như gặp khắc tinh rồi."

- Lão gia, nhị vị phu nhân, tới thành Kim Lăng rồi.

Gã đánh xe chất phác thành kính nói.

- Ngươi nói cái gì?

Lâm Vãn Vinh còn chưa mở miệng, An Bích Như mới vừa rồi vẫn còn vũ mị nói cười, giờ lại trở mặt tức giận, vươn tay mò đường, gắt giọng.

Gã phu xe kia bị dọa cho giật mình, vội vàng nói :

- Phu nhân...

- Ta giết ngươi...

An Bích Như vung tú chưởng, muốn tung về phía trước.

- Con mẹ ngươi chứ, còn muốn tạo phản phải không ?

Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rõ, nắm chặt tay An Bích Như, nghiêm mặt nói :

La hét cái gì ? Thứ mồm mép bại gia ngươi. Trước mặt bổn lão gia, còn có chỗ gia nhân giúp việc như ngươi xen vào ư? Không biết lớn nhỏ, một chút quy củ cũng không hiểu sao?

An Bích Như sửng sốt một chút, Lâm Vãn Vinh đã nhã nhặn nói với gã phu xe:

- Vị đại thúc này, tính tình nàng ta ngỗ ngược không hiểu việc, ta hôm nay trở về sẽ dạy dỗ nàng ấy cẩn thận. A, đã tới Kim Lăng Thành rồi ? Thật thích a, mới đi hai ngày ! Xe ngựa này vững vàng giống như đi kiệu, lần sau sẽ còn chiếu cố sinh ý của người, xa phí tổng cộng bao nhiêu bạc.?

Gã phu xe kia vội vàng nói :

- Bẩm lão gia và hai vị phu nhân, tổng cộng là mười lượng bạc.

- Đây là hai mươi lượng bạc, là bổn lão gia và phu nhân thưởng cho ngươi, cầm cho chắc, sớm trở về đi !

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc móc tiền trả, cùng Tiên Nhi ba người xuống ngựa, nhìn gã phu xe kia quay đầu mà đi.

- Về nhà thật tốt a !

Đứng ở dưới thành Kim Lăng, nhìn lên tường thành cao cao. Lâm Vãn Vinh thoải mãi duỗi lưng, tuy đêm đã khuya, trong lòng hắn thậm chí hưng phấn hơn. Tiên Nhi tựa vào trong lòng hắn, đầu mày dãn ra cười nhẹ, cũng vạn phần vui sướng.

An Bích Như hừ một tiếng :

- Mới vừa rồi giáo huấn ta, ngươi rất đắc ý có phải không ?

- Không dám, không dám, được người dung thứ, có lúc lại dung thứ người, đại thúc này chỉ là hiểu nhầm mà thôi, sư phụ tỷ tỷ cũng không cần so đo cặn kẽ nữa. Ai bảo nàng tươi trẻ xinh đẹp vậy làm chi, ta nếu là già hơn hai mươi tuổi, nhất định sẽ cùng nàng kết hợp thành một cặp. Tiên Nhi, chúng ta đi mau.

An Bích Như sửng sốt nửa ngày trời mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, "tiểu tử này nguyên lai là xiên xỏ ta." Nàng cắn răng, tức giận nói :

- Họ Lâm kia, có gan ngươi đừng chạy...

- Có gan người đừng theo a...

Lâm Vãn Vinh đi tuốt đằng trước lớn tiếng nói.

An Bích Như đuổi theo vài bước, dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn bóng người phía trước ngây ngốc một lát, đột nhiên che cái miệng nhỏ nhắn cười khe khẽ, trong lòng chợt thanh hòa trở lại.

- Tướng công, sư phụ e là bị chàng chọc tức rồi!

Tần Tiên Nhi hi hi cười nói. Hai người đã tới dưới thành, xa xa ở chỗ trường đình tiễn biệt, tuy là đêm khuya, nhưng vẫn còn một bóng người đứng ở đó.

Tần Tiên Nhi thị lực rất tốt, nhìn trong trường đình kia chính giữa đúng một bóng người cô gái không ngừng nhìn ra xa, tựa như oán phụ trong chốn thâm khuê, đang đợi phu nhân chinh chiến trở về.

Tần Tiên Nhi đối với người phụ nhân này cũng đã từng tương hội tâm tư sâu sắc, nhịn không được thở dài nói :

- Đây không biết là nương tử nhà ai si tình như vậy, nam tử này cũng quá vô tình vô nghĩa!

- Dù sao cũng không phải nương tử nhà ta...

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lời còn chưa dứt, liền nghe trong trường đình truyền đến một trận hô hoán :

- Tam ca, Tam ca...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#qwrfasaq