#Thiếu niên (nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng dưng xuất hiện hai cô gái trẻ dáng người yểu điệu bận đồ hầu gái, đều đeo đoản kiếm. Trong đó người cầm cả diều và tên, người còn lại thì chỉ cầm tên.

Hầu gái lạnh lùng hỏi:" Đây là của ai?"

Đám thiếu niên vừa thấy hai cô này, trong lòng đều kêu gay go, từ lâu đã chạy đi mất dạng.

Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn, đứng ra nói:" Diều là của ta"

Hắn chỉ vào con diều đã bị thủng một lỗ.

"Còn lại là của ta"

Lý Tương Di đáp.

Các nàng tách ra hai bên, một nữ nhân mặc áo tím đeo kiến đi tới từ phía sau. Cô gái này da dẻ trắng ngần, ngũ quan thanh tú tinh tế, sắc đẹp thì không cần phải bàn, nhưng lại mang ý dữ dằn trong đôi mắt. Khéo môi cong như có như không, độc một vẻ mỉa mai, người này trông giống Giang Trừng. Vòng eo mảnh nhỏ, áo tím nhẹ bay, mặt mày như ngọc, nhưng lại lạnh lẽo hệt thanh kiếm, ngón trỏ tay phải đeo một chiếc nhẫn đính Tử tinh thạch.

Giang Trừng nhìn thấy nàng, kêu lên một tiếng:" Mẹ"

Ngụy Vô Tiện cùng Lý Tương Di cung kính nói:" Ngu phu nhân"

Ngu phu nhân là mẹ ruột của Giang Trừng, Ngu Tử Diên. Đồng thời cũng là phu nhân của Giang Phong Miên. Lý Tương Di làm sao lại không biết đến nàng, chỉ là y cảm thấy nữ nhân trước mặt quá mạnh mẽ, mỗi lần y nói chuyện với nàng đều phải lựa lời mà nói. Chính vì nàng quá mạnh mẽ, không thích mang họ chồng, Giang Phong Miên đối với việc này cũng không có ý kiến.

Ngu phu nhân thoáng liếc nhìn Giang Trừng :" Lại đang quậy? lại đây ta nhìn xem"

Giang Trừng lê tới cạnh nàng, năm ngón tay tinh tế của Ngu phu nhân nắn nắm tay hắn, vỗ một cái bộp lên bả vai, dạy dỗ:" Tu vi một chút cũng không tiến bộ, sắp mười bảy tuổi đến nơi rồi lại còn như trẻ nhỏ ngây thơ, cả ngày chỉ biết đi theo người khác làm bậy. Ngươi giống với người khác à? Người khác sau này chẳng biết bay nhảy ở cái mương rãnh nào, còn ngươi sau này sẽ phải làm chủ nhà họ Giang đấy!"

Giang Trừng bị nàng dạy dỗ đến loạng choạng người, cúi đầu không dám nói một lời. Ngụy Vô Tiện cùng Lý Tương Di khỏi nói cũng biết là nàng đang mắng ai a.

"Ngụy Anh, ngươi lại đang làm cái gì?"

Ngu phu nhân chất vấn hắn. Xong lại quay sang họ Lý.

"Cả ngươi nữa, ta vốn có chút xem trọng ngươi, lại cùng một giuộc với kẻ không cầu tiến"

Lý Tương Di đời này lẫn đời trước chưa từng bị mắng như vậy, trong lòng có chút khác lạ.

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên:" Ta không có cầu tiến ư? Người tiến bộ nhất trong Liên Hoa Ổ chẳng phải là ta sao? Với cả Lý đệ kiếm thuật không hề kém, có thể nói còn hơn cả ta!"

Người trẻ tuổi tính nhẫn nại không cao, miệng nhất định phải bắt bẻ vài câu. Vừa nghe lời này, mi tâm Ngu phu nhân lộ sát khí. Lý Tương Di thấy không ổn liền cúi người cung kính đáp.

"Ngu phu nhân, quả thật ta có chút lêu lổng, chỉ là hôm nay trời quang mây tạnh, Giang huynh và Ngụy huynh cùng nhau thi bắn cung. Ngu phu nhân xem, Giang huynh thế mà bắn sát nút với Ngụy huynh a."

Ngu phu nhân liếc mắt nhìn y.

Cũng không phải bọn họ quá buồn chán nên mới rủ nhau đi bắn diều. Tất cả khu săn đêm Ôn gia đều đánh dấu là địa bàn của họ, dù muốn ra ngoài săn đêm cũng không được, vốn không có chỗ để ra tay. Mà ba nam nhân ở tuổi thiếu niên bị bắt ở nhà, rất bí bách.

Nàng cười lạnh:" Các ngươi vì chán nên rủ nhau ra đây quậy phá, còn bịa đặt lý do. Bây giờ các ngươi không muốn cũng phải ra"

Đến tối, cả ba mới biết là bản thân sắp phải đi xa một chuyến. Kỳ Sơn Ôn thị lấy lý do các thế gia khác không biết cách giáo dục, bỏ bê người tài, yêu cầu các nhà trong ba ngày, mỗi gia phái phải cử đi ít nhất mười đứa con cháu trong gia tộc đến Kỳ Sơn, để bọn họ phái chuyên gia đích thân giáo huấn.

Lý Tương Di hiểu biết rất nhanh, có chuyện gì trên đời y chưa thấy qua. Riêng cái Kỳ sơn Ôn thị này y có biết có hay cũng không muốn dính đến.

"Người Ôn gia đã nói ra câu này thật sao? Vô liêm sỉ"

Giang Trừng kinh ngạc. Ngụy Vô Tiện thêm mắm thêm muối câu sau.

" Tự cho là vầng mặt trời sống trên đầu bách gia thì thôi, Ôn gia không biết xấu hổ thế kia chẳng phải lần đầu. Ỷ gia thế to thì sao, hồi năm ngoái đã bắt đầu không cho phép những gia tộc khác săn đêm, đoạt biết bao nhiêu con mồi của người khác, chiếm biết bao nhiêu địa bàn"

Giang Phong Miên ngồi trên chiếc ghế tông chủ, định nhắc nhở lời nói thì đã thấy Lý Tương Di kéo kéo góc áo Ngụy Vô Tiện, tay chỉ chỉ vào đầu ngụ ý rằng "ngươi nói nhiều quá, ta nghe đau hết cả đầu"

Giang Phong Miên bỗng cười nhẹ.

Bên trong phòng chỉ có sáu người, ngồi tách ra, trước mỗi người đều đặt một cái án nhỏ hình vuông, trên án là vài đĩa cơm canh. Ngụy Vô Tiện thấy sư đệ mình đang khó chịu đành bớt nói vài lời, đụng đụng chiếc đũa trên bàn. Vậy mà không lâu sau trước mắt hắn xuất hiện một cái đĩa nhỏ, trong đĩa là mấy hạt sen đã lột sẵn, trắng trắng tròn tròn. Ngụy Vô Tiện quay sang nhìn Lý Tương Di, cảm động vô cùng.

Mà Lý Tương Di nhìn thấy Ngụy Vô Tiện như thế lại rất vui vẻ, kiếp trước y cũng là nuôi dưỡng, cho một Phương Tiểu Bảo ăn nhờ ở đậu. Sao lại không nhìn ra vẻ uất ức này được. Nhưng Lý Tương Di không ngờ được, trên bàn mình vậy mà cũng có một dĩa hạt sen đã được lột sẵn. Là Giang Yếm Ly lột cho y.

"Cảm ơn sư tỷ"

Lý Tương Di nói nhỏ, y cảm thấy có sư tỷ tốt hơn có sư huynh gấp vạn lần.

Giang Trừng ngồi bên kia không có ai lột hạt sen, tự mình ngồi lột.

"Còn ăn gì mà ăn, vài hôm nữa đến Kỳ sơn, không biết có cơm cho tụi nó ăn không nữa, không bằng nhân dịp này bắt đầu để bụng chịu đói vài bữa đi là vừa"

Ngu Tử Diên lạnh lùng nói. Kỳ sơn Ôn thị đưa ra yêu cầu này, đúng là không thể từ chối. Giang Phong Miên không muốn cảnh đẹp trước mắt bị phá hỏng, hờ hững nói:" Người cần gì phải sốt ruột như thế, dù sau này có làm sau, cơm hôm nay vẫn phải ăn"

Ngu phu nhân nhịn rồi nhịn, đập bàn nói:" Ta sốt ruột? Ta sốt ruột mới là đúng đấy! Ngươi sao vẫn cứ không nóng không lạnh như thế? Ngươi không nghe người Ôn gia phái tới nói gì à? Một tôi tớ Ôn gia, cũng dám vênh váo hống hách trước mặt ta! Trong mười đứa con cháu nhất định phải có con cháu dòng chính, mà con cháu dòng chính là cái gì? A Trừng với A Ly, ít nhất phải có một trong hai đứa nó đi. Đưa tới làm gì? Giáo huấn? Người ta giáo dục con mình còn đến lượt Ôn gia bọn họ nhúng tay vào?! Đây rõ ràng là đưa người qua cho bọn họ nhào bóp, làm con tin cho bọn họ!"

"Mẹ, đừng nóng giận, ta đi là được"

Ngu phu nhân nhìn Giang Trừng trách mắng :" Ngươi im miệng, đương nhiên là ngươi đi, không lẽ để chị của ngươi đi? Nhìn cái điệu bộ nó kìa, giờ còn vui cười bóc hạt sen. A Ly, đừng bóc nữa, ngươi bóc cho ai ăn? Ngươi là chủ nhân, không phải kẻ đầy tớ của kẻ khác!"

Nghe hai chữ đầy tớ này, Lý Tương Di và Ngụy Vô Tiện đồng loạt nhìn nhau, tay hai người vẫn đang bốc sen ăn. Cả hai cùng đồng loạt một hơi ăn sạch hạt sen trong đĩa, cùng nhai nhai, nhai đến hồi ngọt ngọt mát rượi trong miệng.

Lý Tương Di cùng Ngụy Vô Tiện nhai nhai hạt sen, nhìn Ngu phu nhân như thể càng chọc tức nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro