Chap 15. Vào dỗ người ta đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau trận đòn dữ dội từ ông bá hộ thì Lệ Sa và Gia Long như nằm gục tại chỗ. Mỗi lần có ý định đứng dậy thì cơn đau lại bắt đầu nhói lên nên hai người cần phải có người dìu về phòng. 

Lệ Sa chỉ có thể nằm sấp trên giường đến mỏi cả người. Sau đó con Hạnh và Thái Anh đem thuốc vào đắp cho cô. Mà cô ngại nên đã bảo Thái Anh ra ngoài. Sao mà Lệ Sa có thể để nàng nhìn thấy mông của mình được, xấu hổ chết được. Còn con Hạnh thì quen rồi, nó bên cạnh cô từ nhỏ đến lớn nên cô không có ngại nó.

"Cô út mắc cỡ kìa". Nó chọc cô.

"Im đi". Cô mắng nó làm nó lỡ tay chạm mạnh vào vết thương khiến cô la lên: "A, rát, từ từ thôi mày".

"Ấy con lỡ tay"

"Mà sao cô út lại thả gà cậu hai đi rồi có cớ sự như vậy?". Con Hạnh khó hiểu hỏi.

"Tại hắn cứ bám theo Thái Anh nên tao không thích". Cô không ngại mà thẳng thắn trả lời nó.

"Á à. Con biết rồi nha". Giọng nó bắt đầu gian xảo, tiếp tục trêu chọc cô.

Lệ Sa biết nó đang nghĩ cái gì nên đã gằn giọng với nó: "Dẹp ngay cái suy nghĩ trong đầu của mày". 

Bất chợt cô nhớ đến bông cúc mà Thái Anh đã cài nên đã lấy tay sờ tóc mình. Cảm thấy trống trơn nên cô có chút thất vọng, có lẽ nó đã rơi ra ngay lúc ẩu đả với thằng Long.

Thái Anh thì ở ngoài sốt ruột muốn vào xem cô út nhưng nàng chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng trông ngóng. Đến khi thấy con Hạnh bước ra, nàng liền chạy lại bắt lấy tay nó hỏi: “Cô út có sao không?”

“Có, có sao dữ lắm, vào dỗ người ta đi. Cổ làm vậy là cũng vì cô đó”. Nó vỗ vai cô rồi bỏ đi một mạch. Tất nhiên điều này liền làm nàng tò mò.

Nàng bước vào phòng, căn phòng vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc, Thái Anh bước lại khẽ gọi cô. Cô quay đầu lại nhìn nàng nhưng cả người không hề động đậy. Gương mặt xuất hiện trước mắt của Lệ Sa liền khiến cơn đau thuyên giảm. Mặc dù bị đánh đau nhưng lần này cô không cảm thấy khó chịu như cái lần bị thằng Long chơi khăm. 

“Có gì không?”. Cô hỏi nàng.

“Tôi định vào xem cô út thế nào?”

“Đau chết đi được ấy”. Cô chu mỏ ra vẻ nũng nịu.

Nàng nghe vậy liền trở nên lúng túng, vẻ mặt yểu xìu nói với cô: “Nghe Hạnh nói cô út vì tôi mà gây sự với cậu hai”

“À, đâu phải tại Thái Anh. Tại tôi ghét hắn thôi”. Cô cười với nàng nhưng đâu biết được trong lòng chính là vì nàng.

“Nhưng mà tôi nghĩ lại, kể từ khi tôi qua đây cô út gặp phải chuyện tồi tệ không à!”. Nàng tự trách bản thân rồi nhớ lại những chuyện cô út gặp phải.

“Thái Anh đừng nghĩ vậy, gặp được cô là điều may mắn nhất của tôi”.

Cô đưa tay ra nắm lấy bàn tay của nàng an ủi. Đáng lẽ người cần được an ủi chính là Lệ Sa nhưng lần này cô lại an ủi ngược lại Thái Anh. Mu bàn tay nàng bỗng giật như có dòng điện chạy ngang nhưng rồi rất nhanh bình thường trở lại bởi hơi ấm từ lòng bàn tay Lệ Sa. Bàn tay cô bao lấy tay Thái Anh với thêm ánh mắt ôn tình mà cô dành cho nàng làm trái tim nàng chạy loạn. Ấy vậy mà cô út lại không ngại mà nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt si mê như thế rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Thái Anh cúi mặt xuống né tránh ánh mắt đó và gọi đánh thức cô: “Cô út…”.

Nghe được tiếng gọi đó Lệ Sa giật mình hoàn hồn trở lại, cô nhận ra hành động của mình quá lộ liễu lỡ như Thái Anh hiểu lầm thì như thế nào. Cô rút tay lại tằng hắng một tiếng rồi giải thích: “Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi chợt suy nghĩ vài điều nên mới nhìn Thái Anh như thế”

“Không sao”. Tuy nàng trả lời vậy nhưng nhìn cô út giống như đang bịa chuyện vậy. Nàng cũng không hiểu nổi.

Nàng nhìn thấy cô út cũng không tỏ ra nghiêm trọng nên định đứng dậy rời đi. Bỗng một bàn tay nắm kéo nàng lại.

"Ở đây với tôi đi". Giọng cô có chút tha thiết.

"Sao vậy cô út?"

Tay cô vẫn đang giữ lấy tay nàng trên không trung. Lúc này cô thật sự muốn Thái Anh ở cạnh mình bởi vì nàng chính là liều thuốc tốt nhất.

"Chẳng sao cả. Tôi mượn tay của Thái Anh một chút được chứ"

Nàng gật đầu nhưng không hiểu cô út muốn làm gì. Bỗng Lệ Sa cầm tay nàng đặt xuống gối, sau đó áp mặt mình vào. Cảm giác dễ chịu liền trỗi dậy trong lòng.

"Nếu Thái Anh thấy mỏi thì cứ nằm xuống với tôi"

"Không cần đâu cô út". Nàng liền từ chối.

Lệ Sa nhắm mắt lại cảm nhận sự mềm mại từ lòng bàn tay của nàng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Nàng thấy vậy khóe miệng chợt mỉm cười, trông cô út giống như đứa trẻ.

Cánh tay còn lại của nàng giơ lên không trung, dừng một chút rồi chạm vào gương mặt của Lệ Sa. Da của cô út mịn màng cũng như da em bé, và tất nhiên còn mịn hơn cả nàng. Thái Anh vuốt dọc theo sống mũi thẳng tắp của cô mà mê mẫn. Đến khi đầu ngón tay chạm gần đến môi thì nàng rút tay về. Nàng cảm thấy bản thân đột nhiên lại hành động kì lạ như vậy liền trấn tĩnh lại bằng cách vỗ vào má của mình vài cái.

Lỡ như lúc đó cô út tỉnh dậy thì nàng còn mặt mũi nào để nhìn cô. Thái Anh xấu hổ không dám suy nghĩ nữa. 

Do nguyên buổi chiều thằng Long bảo người trong nhà đi bắt gà lại cho nó nên đến giờ vẫn còn một số việc vẫn chưa xong. Đã vậy Thái Anh lại ở trong phòng Lệ Sa nguyên buổi chiều nên càng tốn thêm thời gian của mọi người. Đến bây giờ vẫn chưa có cơm tối cho ông bá hộ nhưng ông cũng không tức giận vì hiện tại ông không có tâm trạng để ăn. Ông không biết hai đứa con mình hiện giờ tình trạng ra sao nhưng nghĩ đến ông lại không muốn nhìn. 

Còn ngoài kia con Hạnh thấy Thái Anh vừa ra nhà sau nó đã hỏi: "Sao ở lâu vậy?". Rồi nó kê sát tai của nàng nói nhỏ: "Nãy giờ mọi người nói xấu cô đó. Nói cô trốn làm việc"

"Cô út không cho tôi đi. Tôi có lỗi quá để mai tôi làm bù cho mọi người". Nàng bứt rứt trong lòng, có chút hối lỗi khi nói ra những lời đó. 

"Không sao, tôi giúp cô rồi. Tôi cũng nói lại với bọn họ cô chăm cho cô út rồi". Nó nói.

"Cảm ơn cô nhiều lắm. Mai tôi làm bù cho cô"

"Thôi, cô cũng bận chăm cho cô út mà. Mấy việc ngoài đây tôi làm được"

Thực ra nàng cũng không chăm sóc gì nhiều, chỉ cho cô út mượn tay để nằm nhưng đổi lại đến giờ cánh tay nàng vẫn còn tê.

"Mà hồi chiều cô bảo cô út vì tôi nhưng khi tôi hỏi lại thì cô bảo không có". Nàng hỏi lại con Hạnh vì nàng muốn biết rõ chuyện này.

"Trời, sao cô út nói thật cho cô biết được. Ai đời lại làm vậy, cô ngây thơ quá rồi". Nó lắc đầu với nàng.

"Vậy là…?"

Nó lưỡng lự có nên nói rõ cho Thái Anh biết không, bởi nó đã nói rõ như thế mà nàng còn chưa hiểu. Cuối cùng nó cũng quyết định nói cho cô.

"Vầy nè. Cô út thấy cậu hai cứ bám theo cô hoài nên mới thả gà của cậu hai ra để cậu ấy chạy về không đi theo cô nữa"

Nàng nghe xong liền hiểu nhưng vẫn thắc mắc vì sao cô út lại làm như vậy. Thật sự nàng không dám nghĩ đến việc cô út có tình cảm đặc biệt với mình.

Mãi cho đến khuya Thái Anh cũng không ngủ được. Nàng cứ nghĩ mãi về chuyện lúc nãy Hạnh nói với mình. Nàng cũng nhớ lại lúc cô út nhìn mình không rời và cho đến khi cô tỉnh dậy. Những hành động cử chỉ của cô rất lạ, đây nên gọi là gì?

"Thái Anh". Lệ Sa tỉnh dậy liền gọi tên nàng. 

"Cô út gọi tôi"

Cô nở nụ cười hiền dịu, nhấc mặt mình lên để nàng rút tay ra. 

"Cảm ơn cô. Tôi cứ cảm thấy tôi gặp Thái Anh giống như định mệnh vậy"

"Định mệnh?". Nàng hỏi lại.

Lệ Sa gật đầu rồi nói tiếp: "Phải, định mệnh. Lần đầu tiên tôi gặp Thái Anh ở chợ, lúc đó tôi chẳng nghĩ gì nhiều chỉ cảm thấy cô rất đẹp. Đến khi cô qua đây, dần dần tôi lại cảm thấy muốn gần gũi với cô hơn...à không, là muốn kết bạn trò chuyện nhưng tôi rất ngại. Thái Anh có hiểu không?"

"Vậy những lần cô út tránh tôi là do ngại sao?"

"Ừm" 

Cô lại bắt lấy tay nàng xoa xoa vài cái rồi bảo: "Đã hết tê chưa?"

Mặc dù còn tê nhưng nàng vẫn gật đầu bảo hết. Vậy là từ trước cô út không ghét nàng mà do ngại như Hạnh nói. Nàng cũng tò mò muốn biết lí do nên đã hỏi cô.

"Sao hôm nay cô út lại nói chuyện này với tôi?"

"Tôi sợ Thái Anh hiểu lầm trước kia tôi ghét Thái Anh"

Quả thật, mình có hiểu lầm cô út.

Cô nghĩ thế nhưng miệng lại nói khác: "Không sao đâu, dù sao cô út là người rất tốt...đối xử với tôi rất tốt"

Thật sự lúc đó Lệ Sa chỉ muốn nói rằng cô rất thích nàng nhưng vẫn không đủ can đảm. Nói câu thích một người thật sự quá khó còn khó hơn cả việc đứng trước mặt nói ghét người đó.

Bỗng cái tay của con Hạnh nằm kế bên đập vào cổ nàng, đưa nàng về hiện tại. Nó đang ngủ say như chết còn nàng thì chẳng chợt mắt được. Nàng gạt cái tay nó ra rồi quay người đưa lưng về phía nó, đồng thời cũng kéo cái chăn đắp kín mặt mình.

Rốt cuộc chuyện này mình nên hiểu như thế nào đây hay cứ giả vờ mọi chuyện như trước đây là được.

Trong lòng nàng lúc này cũng rối rắm, tình cảm của nàng dành cho cô út cũng có chút đặc biệt. Bởi vì nàng cứ nghĩ do cô út đối xử tốt với mình nên mới sinh ra cảm giác đó. Nhưng hôm nay nàng lại cảm nhận được cô út cũng có chút tình cảm đặc biệt với mình. Hay là do nàng đang ảo tưởng? 

Dù có hay không nhưng liệu tình cảm này sẽ đúng cho cả hai sao? Nàng cũng không dám nghĩ nhiều nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro