Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-

-

-

Thời gian trôi rất nhanh, thoắt một cái đã đến cuối tuần. Lệ Sa cũng đặc biệt xin Giang Hạ cho mình nghỉ một buổi để ở nhà bồi Phác Thái Anh, trong lòng cũng có chút mong chờ, còn có chút vui nữa.

Lệ Sa vừa tắm vừa suy nghĩ, tự nhiên băng sơn lão sư lại tốt đột xuất, bình thường đối với ai cũng lạnh lùng vậy mà lại đòi đến nhà mình nấu ăn, cô càng nghĩ càng thấy lạ nhưng không biết giải thích như thế nào. Lúc Lệ Sa vừa trong nhà tắm thay đồ xong cũng vừa lúc di động vang lên.

"Alo!"

"Tôi đang mua đồ, em có muốn qua giúp không?"

Giọng Phác Thái Anh bên kia chầm chậm truyền qua, vì sợ nàng xách đồ nặng nên Lệ Sa đã đưa số mình cho Phác Thái Anh, bảo nàng khi nào mua đồ thì gọi cô đến giúp một tay.

"Vâng, cô đang ở đâu?"

"Gần nhà của em."

"Được, em đến ngay!"

Lệ Sa nói rồi tắt máy nhanh chóng lấy một cái áo khoác mặc vội rồi chạy xuống dưới lầu, vì gần đây nên Lệ Sa không đi xe đạp mà trực tiếp chạy bộ đến luôn.

Sau khi vào siêu thị, Lệ Sa đoán chắc là Phác Thái Anh đang ở quầy thức ăn nên trực tiếp đi đến, quả nhiên thấy nàng đang trầm ngâm lựa đồ.

"Lão sư!" Lệ Sa theo thói quen trong trường liền trực tiếp gọi lớn.

Phác Thái Anh nhíu mày, nàng cũng đâu phải không nghe thấy gọi lớn như thế làm gì, Lệ Sa nhanh chóng đến gần nhưng hình như thấy mặt mỹ nữ không chút nào vui vẻ, trong lòng hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.

"Ở chỗ công cộng không nên lớn tiếng, sẽ ảnh hưởng người khác!" Phác Thái Anh nhìn người kia nhẹ nhàng từ tốn nói.

"A, Vâng...Đã hiểu rõ" Lệ Sa ngại ngùng gãi đầu cười trừ.

Phác Thái Anh gật đầu rồi quay lại lựa đồ, khẽ hỏi: "Có món nào em không thích ăn không?"

"Ừm....ngoại trừ cá tươi thì món nào cũng có thể ăn."

"Em không thích ăn cá sao?"

Lệ Sa gật đầu như đóng đinh, không những không thích mà còn ghét nữa, tanh tanh khó ngửi, thật sự quá khó ăn.

"Vậy có thể ăn thịt không?"

"Ân, có thể!" Nhắc đến thịt Lệ Sa liền thích thú tiếp tục gật đầu.

Phái Thái Anh cong cong khóe miệng, nhìn biểu cảm phong phú trên mặt cô thật giống tiểu hài tử, nàng không hỏi nữa liền chăm chú lựa đồ, để cho Lệ Sa đẩy xe phía sau.

.

Cuối cùng Phác Thái Anh cũng mua xong, cả hai liền ra quầy tính tiền, Lệ Sa muốn trả phân nửa đồ nhưng Phác Thái Anh nghiêm mặt nhất quyết không cho, dành qua dành lại vẫn phải để mỹ nhân lấy thẻ ra quẹt vì căn bản cô không có dám cãi nàng.

"Cô đến đây bằng gì?"

"Tôi đi taxi đến!"

"Vậy để em xách đồ đi."

Lệ Sa khi không nhận đồ cũng thấy rất ngại liền xung phong xách đồ, Phác Thái Anh thấy vậy cũng không cản nữa, hai tay cô túi lớn túi nhỏ đủ cả chỉ giao cho Phái Thái Anh xách một túi rau có vẻ là nhẹ nhất, hai người song song đi về phía căn hộ của cô.

Phái Thái Anh thật vất vả mỗi khi leo cầu thang lên nhà Lệ Sa nhìn người kia hai tay xách nhiều đồ như vậy còn đi trước đợi mình, nàng âm thầm nghĩ chắc là mỗi buổi sáng phải chạy bộ để tăng thể lực mới được.

.

Vào đến nhà, Lệ Sa đem đồ vào trong bếp để ngay ngắn, Phái Thái Anh cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

"Cô định làm gì? Sao lại mua nhiều như vậy?" Nhìn mấy túi bóng ở trên bàn mà Lệ Sa không khỏi ngạc nhiên.

"Lát nữa sẽ biết, ra ngoài kia đi, khi nào xong tôi gọi em." Phác Thái Anh buộc tóc cao lên đeo cái tạp dề còn mới tinh vì cô chỉ mua chứ không có xài, chuẩn bị làm cơm.

"Không cần em phụ sao?" Lệ Sa quay đầu lại hỏi nhưng mà đôi mắt lại dời sự chú ý đến chiếc cổ trắng ngần của nàng.

"Em biết nấu sao?"

Lần này Lệ Sa nghẹn lời liền ngoan ngoãn đi ra ngoài, cô ngồi không cũng nhàm chán liền lấy sách ra đọc nhưng mà cũng không có tập trung, lâu lâu lại liếc nhìn vào phía trong bếp.

Không lâu sau, trong bếp liền truyền đến mùi thơm của thịt xào làm bụng của Lệ Sa biểu tình, không còn tâm trạng đọc sách, Lệ Sa cất luôn quyển sách kia, say mê nhìn thân ảnh người kia bận rộn trong bếp mà không khỏi vui vẻ. Phác Thái Anh làm xong chuẩn bị gọi người kia liền thấy tiểu rùa kia ngây ngốc nhìn mình.

"Ăn được rồi!" Phác Thái Anh lớn tiếng gọi.

"Hả, À, em vào ngay đây!" Lệ Sa hoàn hồn liền cười cười nhanh chóng đi vào trong.

"Wao!" Lệ Sa ngạc nhiên nhìn cả một bàn thức ăn đẹp mắt, hấp dẫn người nhìn.

"Ăn cơm thôi." Phác Thái Anh xới một chén đưa cho Lệ Sa.

"Vậy em không khách sáo! Cảm ơn cô đã mời." Lệ Sa nói xong liền gắp một miếng thịt lên ăn thử, sau khi nuốt xuống liền muốn ăn thêm thật nhiều, người này thật sự là nấu rất ngon a~

"Ngon không?" Phái Thái Anh nhìn người kia ăn lấy ăn để vui vẻ hỏi.

"Vâng, rất ngon a~." Lệ Sa liên tục gật đầu tán thưởng, dù là chỉ vài món đơn giản nhưng cô cảm thấy không thua gì mấy món ở nhà hàng thậm chí còn ngon hơn, còn ước ngày nào cũng được ăn nó.

Phác Thái Anh nhìn đồ ăn trên bàn vơi dần trong lòng cũng rất mãn nguyện, dù sao học nấu ăn thì cũng là nấu cho người khác cùng thưởng thức thì mới có ý nghĩa chứ, chính mình cũng ăn cùng Lệ Sa.

.

Sau khi ăn tối xong, Lệ Sa liền để Phác Thái Anh ra ngoài ngồi còn mình thì dọn dẹp và rửa bát, xong hết mới đi ra ngoài nhưng mà mới vừa liếc mắt ra cửa sổ thì...

Ầm! ẦM!

Bên ngoài từng đợt sấm sét liền truyền đến, Lệ Sa đi đến mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quả thật là trời đang kéo mây đen có vẻ như sắp mưa rồi.

"Lão sư, hình như là sắp mưa rồi!" Lệ Sa cẩn thận đóng cửa sổ lại.

"Vậy tôi cũng về đây, một lát nữa trời mưa thì rất khó bắt xe!" Phác Thái Anh đứng lên cầm theo túi xách muốn đi.

"Em tiễn cô!"

Cả hai vừa mới ra ngoài cửa nhưng trời hình như thích trêu người, không nói không rằng liền tích tách mưa rồi rất nhanh nặng hạt, rơi xuống ào ào. Lệ Sa nhìn cơn mưa rào, chắc còn lâu lắm mới tạnh nổi, cô cũng quên mất là hôm nay dự báo sẽ mưa to vào ban đêm.

"Mưa lớn vậy, cô về cũng không an toàn, hay là.... tối nay cứ ngủ ở đây đi!" Cô thấy mưa to thế này để Phác lão sư đi về cũng không ổn lắm còn nguy hiểm nữa.

Phác Thái Anh đắng đo suy nghĩ một lúc nhưng nhìn cơn mưa xối xả ở bên ngoài rồi cũng gật đầu theo Lệ Sa vào nhà.

.

"Thật ngại quá, nếu cô không phiền thì mặc đỡ quần áo của em đi!" Lệ Sa lấy áo thun và quần thể thao của mình đưa cho Phác Thái Anh, bình thường cô cũng hay mặc chúng để đi ngủ nên có mua vài bộ quần áo mới để dành trong tủ.

"Không sao, cảm ơn em." Phác Thái Anh gật đầu liền đón lấy sau đó đi tắm nhưng mà dù sao đây cũng là lần đầu nàng ở lại nhà của người khác nên có hơi ngại ngùng.

Quần áo của Lệ Sa mặc trên người cô thì rất vừa nhưng mặc trên người Phác Thái Anh thì có hơi dài, do Lệ Sa cao hơn nàng một chút, không biết có phải là do Lệ Sa dùng dầu xả hay không nhưng trên quần áo của cô thoang thoảng một mùi hương dễ chịu làm Phác Thái Anh rất muốn ngửi nhiều hơn. Sau khi thay xong quần áo đi ra ngoài, Lệ Sa ngồi ở ghế sofa nhìn Phác Thái Anh không nhịn được bật cười:

"Nhìn cô rất khả ái, đáng yêu a~"

Phác Thái Anh trước giờ chỉ nghe người ta khen nàng xinh đẹp chưa từng nghe có người khen nàng đáng yêu bao giờ, cho nên nhất thời ngượng ngùng, hai gò má cũng đỏ ửng cả lên.

"Cũng trễ rồi, cô ngủ trên giường đi, em ngủ dưới đất là được!" Lệ Sa sắp xếp giường ổn thỏa liền định ôm chăn xuống đất nằm.

"Trời mưa hơi đất lên dễ sinh bệnh, giường cũng không nhỏ, cứ ngủ cùng đi!" Phác Thái Anh cũng không đàng lòng nhìn tiểu rùa kia nằm dưới đất vì mình nhưng mà nàng cũng không ngờ nàng có một ngày mà lại mời người khác ngủ cùng mình.

"Vậy....thôi được, nếu cô không ngại thì chúng ta nằm chung...." Lệ Sa gãi đầu sao đó đem chăn của mình lên giường, rồi cẩn thận trải ra.

.

Xung quanh được bao bọc bởi màng đêm, bên ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi không ngừng, lâu lâu còn có mấy đạo sấm chớp làm nàng khá hoảng sợ nhưng mà Lệ Sa không quan tâm rất nhanh đi vào giấc ngủ nhưng Phác Thái Anh vẫn chưa ngủ được do lạ chỗ với cả còn sợ sấm nữa. Nàng nhìn Lệ Sa đang yên giấc mà không nhịn được liền chầm chậm đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô, từ chân mày, đến mắt, mũi rồi đến môi. Lúc này, tim của nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác này thật chân thật làm sao.

"Ưm~ nhột...." Lệ Sa theo phản xạ liền lên tiếng, tay thì nắm lấy thứ gì đang làm loạn trên mặt mình, khiến cho Phác Thái Anh như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang liền nhanh chóng nhắm mắt lại, không dám rút tay về.

Lệ Sa sau khi không bị quấy rối nữa liền tiện tay xoa xoa vài cái trên lưng Phác Thái Anh. Mà không ngờ vì hành động này Phác Thái Anh có chút hồi hộp, lại có chút vui thoáng chốc đã quên đi tiếng sấm chớp bên ngoài mà đi vào giấc ngủ.

.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro