Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Lệ Sa thuần thục vo gạo nấu cháo, nhớ hồi nhỏ khi cô không ăn cơm bà cô hay nấu cháo để cô ăn thay, vì vậy Lệ Sa len lén nhìn bà làm mà âm thầm ghi nhớ.

Sau nửa tiếng thì cháo cũng chín, Lệ Sa cho một ít hành và tiêu vào rồi múc ra tô đem ra ngoài.

"Lão sư, có thể ăn rồi!" Lệ Sa đặt xuống trước mặt Phác Thái Anh, khẽ gọi nàng.

Mùi cháo thoang thoảng làm dạ dày trống rỗng của Phác Thái Anh biểu tình.

"Vậy tôi không khách sáo, cảm ơn em!" Phác Thái Anh nói rồi cầm thìa múc cháo thổi một chút sau đó đưa vào miệng.

"Có hợp khẩu vị không?" Lệ Sa thấy người kia ăn một muỗng xong liền trầm mặt, trong lòng lo lắng không phải mình nấu dở quá chứ?

"Chỉ là đang nghĩ một câu để khen em thôi, thực sự rất ngon!" Xem ra đứa nhỏ này cũng không tệ đến mức cái gì cũng không biết.

"Vậy thì ăn nhiều một chút!" Lệ Sa vui vẻ, quả nhiên công thức của bà vẫn là nhất, cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Phác Thái Anh vì đói nên rất nhanh đã ăn xong, Lệ Sa cẩn thận đưa thuốc đã lấy ra cho nàng rồi thu dọn bát.

"À...Ừm...Để đó lát tôi dọn là được!" Phác Thái Anh thấy người ta đã có công nấu mà lại bắt người ta thu dọn nữa thì cũng không tốt.

"Không cần, cô lo uống thuốc của cô đi, người bệnh thì cần nghỉ ngơi." Lệ Sa cười cười đi vào trong.

Phác Thái Anh không nói nữa, ngoan ngoãn uống thuốc.

"Buổi chiều em còn có việc, không thể ở đây lâu, cô tự chiếu cố mình cho tốt đó, cháo còn một ít trong bếp khi nào đói thì tự hâm lại nhé!"

"Được, tôi đã biết!" Phác Thái Anh nhìn Lệ Sa gật gù tiếp thu lời cô nói nhưng rồi chợt suy nghĩ "Tính ra tôi là lão sư của em nhỉ?" Dặn dò nàng kĩ như vậy định xem nàng là tiểu hài tử hay sao?

Lệ Sa cong môi "Nào dám, chỉ sợ Phác lão sư bị bệnh không thể tỏa hàn khí nên đặc biệt quan tâm thôi!"

Phác Thái Anh nhướng mày nhìn Lệ Sa: "Ý em nói tôi rất hung dữ sao?"

"Không hề, Phác lão sư hảo xinh đẹp a~." Lệ Sa tươi cười trêu chọc Phác Thái Anh.

Người kia không nghĩ là tiểu rùa đột nhiên khen mình, liền ngây ngốc ngồi đó nhất thời không trả lời.

"Lão sư, không sao đó chứ?"

"À, Ừm....Không sao, để tôi tiễn em." Phác Thái Anh đứng lên cùng Lệ Sa ra ngoài nhưng phía trên đôi má đã tô thêm một màu hồng phấn.

"Được rồi, em về đây, cô nghỉ ngơi cho tốt!" Lệ Sa đeo balo rồi đi mất, trước khi đi còn vẫy tay chào với nàng.

"Tạm biệt!" Phác Thái Anh nhìn bóng người kia khuất sau thang máy rồi mới đi vào trong.

Nhìn lọ thủy tinh đặt trên bàn, Phác Thái Anh không nhịn được mà cong môi vui vẻ trong lòng lại có chút ấm áp bao quanh.

.

Lệ Sa sau khi thay đồ liền đến quán cafe, vừa vào đã nhìn thấy Lục Vy loay hoay đứng trong quầy.

"A...Sa tỷ, giúp em pha cafe tạo hình đi a~."

"Được, đưa hình đây chị làm cho!"

Sau khi làm xong, Lệ Sa liền chầm chậm đưa Lục Vy mang cho khách, cô bé nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi chạy lon ton đến quầy.

"Cũng may là chị đến, nếu đưa em tạo hình không biết em pha thành dạng gì nữa." Lục Vy thở phào lau dọn.

"Haha...mà chị Giang Hạ đâu lại để cho em trông quán vậy?"

"Chị ấy đi lấy đồ rồi, trong kho hết cafe bột." Lục Vy nhón chân muốn lấy đồ trên tủ nhưng không tới.

Lệ Sa cười cười đi đến lấy giúp cô, thậm chí cô cũng chẳng thèm nhón chân làm gì.

"Bạn nhỏ, nếu lấy không được phải nhờ người lớn chứ!" Lệ Sa lấy đồ xuống rất dễ dàng rồi đưa cho bạn nhỏ kia kèm theo nụ cười.

"Aw....Em chỉ thua chị có một tuổi thôi a~" Lục Vy phồng má không cam tâm.

"Nhưng em thấp hơn nhiều lắm nga~" Cô xoa xoa đầu Lục Vy đang đứng chỉ đến cổ mình vui vẻ cười.

"Hứ...lùn cũng đáng yêu mừa!" Lục Vy nắm tay Lệ Sa đang đặt lên đầu mình ra sức phản bác.

"Nhưng mà em ăn cũng rất nhiều tại sao không cao lên được nhỉ?"

"Vì nuôi sự khả ái của em đó!" Lục Vy cười để lộ hai má lúm đồng tiền.

"Đúng, đúng, hảo khả ái a~" Lệ Sa nhịn không được nhéo nhéo hai má của Lục Vy.

Cạch!

"Hai đứa nói gì mà vui vẻ vậy?" Giang Hạ ôm một bao lớn khó khăn đi vào.

Lệ Sa thấy vậy liền tiến lên đỡ giúp: "Bọn em nói chuyện phiếm thôi, bên ngoài còn không?"

"Còn hai bao nữa!" Giang Hạ đưa cho Lệ Sa rồi lau mồ hôi đang tuông như suối.

Lệ Sa nhẹ nhàng đặt bao tải vào kho rồi đi ra ngoài.

"Bạn nhỏ, đi lấy đồ thôi, chị ngồi nghỉ một lát đi!" Lệ Sa hướng Lục Vy gọi rồi quay sang nói với Giang Hạ.

"Vâng, tới ngay!" Lục Vy nhanh chóng đi đến cạnh Lệ Sa.

"Cảm ơn hai đứa!" Giang Hạ cười cười gật đầu.

.

Lệ Sa bước vào nhà, tay xách theo mấy túi bánh cùng trái cây vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ nên cô không tắm mà chỉ thay một bộ đồ thoải mái rồi ngồi ở sofa gặm một cái bánh bao còn nóng, tay thì lướt lướt di động đọc truyện tranh.

Ting!

Lệ Sa vừa đi dọn dẹp, giặt đồ sau khi quay lại liền nghe di động thông báo tin nhắn, cô còn tưởng là Mạc Lâm, vì giờ cũng đã hơn 1 giờ sáng nhưng càng ngạc nhiên hơn người nhắn không phải Mạc Lâm mà là Phác Thái Anh.

"Vẫn chưa ngủ sao?"

Lệ Sa nghĩ nghĩ, chắc QQ của cô để chế độ hoạt động nên Phác Thái Anh mới biết cô còn chưa ngủ, sao đó cũng cộc cộc nhắn tin trả lời.

"Vâng, lão sư, cô sao còn chưa ngủ? Cô vẫn còn đang bệnh mà." Lệ Sa nhanh chóng gửi tin nhắn đi.

"Buổi chiều ngủ hơi nhiều nên bây giờ ngồi chấm luận văn cho tiết sau."

"Không được, cô bệnh mà còn muốn làm? Luận văn để đó từ từ rồi phát sau cũng được, người bệnh phải hảo nghỉ ngơi cho tốt a~"

"Ừm, đã biết, em cũng mau ngủ sớm đi!"

"Vâng, lão sư, ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

Lệ Sa mỉm cười tắt điện thoại sau đó tắt đèn ngã lên giường ngủ, hôm nay thật mệt chết cô rồi a~

Bên kia Phác Thái Anh cũng nhẹ nhàng tắt đèn, sau đó đắp chăn nằm ngay ngắn trên giường nhưng không có ngủ liền, nàng nhìn trần nhà một hồi rất lâu nhưng bất giác lại nhớ đến tiểu rùa kia. Nhớ đến hôm nay cô đến thăm nàng còn mua thuốc và nấu cháo nữa, mặc dù nàng trước giờ đều không muốn thân cận với ai nhưng với Lệ Sa thì lại có cảm giác rất khác biệt. Phác Thái Anh cũng không thể hiểu được bản thân mình nữa chỉ nhanh chóng rũ bỏ mấy suy nghĩ vẫn vơ trong đầu rồi chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro