Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Hôm nay Lệ Sa tương đối dậy sớm, cô chuẩn bị đi qua bưu điện để gửi tiền về cho ông bà ở quê, vì không có tiêu xài gì nhiều với cả chăm chỉ làm việc nên cô cũng dư ra chút ít.

"Alo! Bà ơi! Con vừa gửi tiền về, trưa bà ra thị trấn nhận nha!" Lệ Sa bấm số gọi cho bà ngoại.

"Đứa nhóc này, ông bà đâu có thiếu thứ gì, con cứ giữ lại mà xài, có gửi thì hai ông bà già này chẳng biết tiêu vào đâu." Bà của Lệ Sa cười cười trách móc đứa cháu của mình nhưng cô thừa biết bà chỉ đang quan tâm cô mà thôi.

"Ông với bà muốn ăn gì thì cứ mua ạ, con vừa học vừa làm cũng dư dả mà!"

"Ừ, thôi bà cất đó, khi nào con cần thì bà đưa."

"Dạ, nghỉ đông con sẽ về trễ một chút, có lẽ qua giáng sinh vài ngày con mới về được, bà đừng trông con quá nha."

"Được, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, trời trở lạnh thì dễ bị bệnh, ra ngoài phải luôn giữ ấm biết chưa!"

"Vâng, ông và bà cũng vậy, nhớ mặc áo ấm."

"Được được, tiểu tử mau đi học đi, bà cúp máy đây."

"Dạ!" Lệ Sa cười cười, tắt điện thoại sau đó đi bộ ra trạm xe bus.

Khí trời càng về đông thì càng lạnh, ngoài đường người ta đã mặc áo khoác dày cả rồi, Lệ Sa cũng sợ lạnh nên cho hai tay vào túi áo khoác của mình, còn cổ áo thì kéo cao lên đụng đến chóp mũi.

Xe bus rất nhanh đã tới, Lệ Sa ngồi nhìn ra ngoài khẽ suy nghĩ, không biết bệnh của Phác Thái Anh đã bớt chút nào chưa, tiết đầu đương nhiên là của Phác lão sư a~ nhưng cũng không biết nàng ấy có nghỉ thêm một buổi để dưỡng bệnh hay không?

.

Lệ Sa thong thả đi vào lớp nhưng vừa vào lớp liền đứng hình, phía bàn giảng viên là người cô đang suy nghĩ nãy giờ, đương nhiên gặp được cô rất vui nhưng người kia ngồi trong lớp như vậy thì không phải là cô đi trễ rồi chứ, không thể nào, chuyến xe bus này thường đến sớm hơn 15 phút, trừ thời gian đi vào đây cũng đâu thể nào trễ được.

Đứng chần chừ một hồi, Lệ Sa mới đưa ánh mắt cầu cứu sang Mạc Lâm ngồi phía xa xa gần cửa sổ, Mạc Lâm đương nhiên hiểu ý của bằng hữu liền ngoắc ngoắc bảo Lệ Sa vào chỗ, lúc này cô mới nhẹ nhõm tiến về phía Mạc Lâm.

"Chưa đến giờ học đúng không?" Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh rồi nói nhỏ đủ cho cô và Mạc Lâm nghe.

"Ừ, không hiểu Phác lão sư hôm nay sao lại đến sớm như vậy, lúc nãy tao cũng ngạc nhiên lắm!"

"Phù, làm tao hết cả hồn, tưởng đâu lại đi học trễ!" Lệ Sa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế.

Cô âm thầm quan sát nàng, khí chất vẫn vậy, lạnh lùng băng lãnh, xem ra bệnh cũng đã bớt nhiều rồi, người này đúng là tham công tiếc việc, vừa khỏi một chút đã đi dạy ngay sợ người ta dạy sinh viên của nàng không được tốt hay sao?

"Nè, mày làm bài tập được giao chưa đấy?" Mạc Lâm huơ huơ tay trước mặt Lệ Sa cản đi tầm mắt của cô.

Lệ Sa tròn xoe mắt nhìn chằm chằm bạn mình: "Gì? Bài tập gì?"

"Tuần trước lão sư cho đề bảo về làm hôm nay đem nộp đó! Mày làm học viên lớp của cô mà không biết hả?"

"Thiên a~ Nhớ chết liền! Chết rồi." Lệ Sa lục lọi trong balo và trong sách quả nhiên có một xấp đề vẫn còn trắng tinh, cô thực sự quên mất chuyện này liền hướng Mạc Lâm ánh mắt cầu cứu.

"Ly trà sữa size to nhất!" Mạc Lâm nhân cơ hội tốt này liền ra điều kiện.

"Được được, cho tao chép đáp án đi, nhanh lên!" Lệ Sa hết cách đành nhanh chóng gật đầu đồng ý với nàng.

Cô dùng tốc độ ánh sáng để chép nhưng chỉ được có hơn một trang, còn lại ba trang chưa chép kịp, Phác lão sư đã kêu người thu bài rồi.

"Aw...thôi tiêu rồi Lâm Lâm!" Lệ Sa khóc không ra nước mắt than thở với Mạc Lâm.

"Chép được bao nhiêu rồi?"

"Chỉ có 2 trang à."

"Wao...xuất sắc, chỉ mới chép có 10 phút mà được 2 trang rồi, thôi được nhiêu hay nhiêu, bất quá Phác lão sư bắt mày ở lại làm cho xong thôi!" Mạc Lâm cười cười nói đùa nhưng ai ngờ đâu Mạc Lâm nói là đùa nhưng Phác Thái Anh thì lại làm thật.

"Lát nữa học viên Lệ Sa ở lại gặp tôi!" Phác Thái Anh giọng lạnh tanh ra lệnh.

Lệ Sa đang hí hửng sắp được đi ăn nghe Phác Thái Anh nhắc đến mình mặt liền biến sắc, chuyến này lại xong đời rồi.

"Không lẽ lời tao nói thành sự thật rồi chứ?" Mạc Lâm nhìn nhìn cô bạn mình.

Còn Lệ Sa thì đang bất động, trong lòng đang cầu nguyện: "Thiên a~, người kia định sẽ làm gì mình đây, sao mà sợ quá đi."

Dù sợ nhưng mà Lệ Sa làm sao có gan dám trốn về, nếu còn muốn sống ở tiết sau thì đừng có mà chơi dại.

"Mày đói không, tao đi mua đồ ăn cho!" Mạc Lâm nhìn cũng đủ hiểu Lệ Sa chắc chắn bị giữ lại làm cho hết bài tập, đống đó chép thì nhanh chứ tự làm thì phải mất 2,3 tiếng.

Lệ Sa liên tục gật đầu: "Đói muốn xỉu luôn a~"

"Vậy ngồi đó làm đi tao mua rồi vào chỉ giúp cho!"

Lệ Sa trong lòng thầm cảm ơn chúa đã ban cho cô một người bạn tốt như vậy nhưng cũng nhanh chóng ổn định tinh thần đi đến chỗ Phác lão sư a~.

"Lão sư!" Cô khẽ gọi nàng.

"Có biết tại sao mình phải ở lại không?" Phác Thái Anh nhướng mày nhìn cô.

"Em...chưa làm đủ bài tập." Lệ Sa thành thật trả lời.

"Ừm...Biết thì tốt." Phác Thái Anh lấy tờ giấy của Lệ Sa đưa cho cô.

"Làm ở đây luôn sao?"

"Vậy em muốn làm ở văn phòng tôi sao?"

"Không...không có, làm ở đây được rồi!"

Lệ Sa tự biết thân phận mà xuống chỗ bàn đầu ngồi làm nhưng được một lát lại thắc mắc hỏi:

"À...Ừm...Phác lão sư, em không thể về nhà làm sao?"

"Thời gian một tuần em còn không làm, huống chi đem về nhà chỉ được mấy tiếng, tiết buổi chiều tôi phải chấm rồi em làm kịp sao?"

Lệ Sa nghẹn lời chỉ biết im lặng cắm cúi làm, cũng may là mặt đầu luôn là mặt công thức, mấy câu sau thì chỉ dựa vào đó mà làm, cô làm rất nhanh nhưng mấy câu của mặt cuối lại là tiếng anh ứng dụng, mặt Lệ Sa đen lại.

"Cái này làm thế nào đây a~" Lệ Sa vò đầu, định ngước lên muốn hỏi Phác lão sư nhưng mà sợ phải ăn băng nhãn nên chỉ im lặng lén nhìn người kia.

Phác Thái Anh ngước lên nhìn tiểu rùa, Lệ Sa giật mình liền cuối xuống giả vờ ghi nhưng mà không ra chữ nào, Phác Thái Anh nhìn Lệ Sa đã làm đến trang cuối cùng liền gật đầu hài lòng nhưng lại thắc mắc lúc nãy vẫn còn làm rất nhanh nhưng sao giờ lại ngồi ngây ra đó.

"Không biết làm sao?"

"Ách...phần ứng dụng em không biết làm!" Lệ Sa cười trừ, vò vò mái tóc.

Phác Thái Anh nhìn Lệ Sa sau đó đứng lên bước xuống chỗ cô, tim Lệ Sa hẫng đi một nhịp, Phác lão sư đang ở kế bên cô a~

"Không hiểu chỗ nào?" Phác Thái Anh cúi đầu khẽ hỏi.

"Tất cả!" Lệ Sa khẽ nói, cô thường  không thích những mùi hương nhẹ nhàng như mùi của Phác Thái Anh đang dùng, mang hương vị nhẹ nhàng nhưng khiến người ta muốn ngửi mãi.

Phác Thái Anh ngồi nghiêm túc giải thích cho Lệ Sa hiểu, cô nhanh chóng tập trung lại làm bài, Phác Thái Anh chỉ cô được nửa trang còn lại thì được Mạc Lâm chỉ, sau 1 tiếng rưỡi cũng hoàn thành xong tất cả.

"Ừm, nếu tự giác thì sẽ làm được thôi, sau này không được lười biếng nữa!" Phác Thái Anh cầm bài tập của Lệ Sa nộp xem qua một chút.

"Em...Em chỉ quên thôi à, lần sau em sẽ chú ý hơn." Lệ Sa gãi đầu cười trừ.

"Được rồi, về đi, buổi chiều còn có tiết!" Phác Thái Anh cũng bắt đầu thu dọn đồ của mình.

"Ân, tạm biệt lão sư!" Lệ Sa được tha bổng liền vui vẻ chạy ra ngoài nơi có Mạc Lâm đang chờ nãy giờ.

Phác Thái Anh vừa dọn dẹp vừa suy nghĩ, người kia dùng nước hoa gì mà sao lại thơm đến vậy, mùi của tiểu rùa thật sự không giống với người khác, hương thơm cứ nhàn nhạt nhưng lại quyến rũ vô cùng, nàng nhớ lại lúc mặc nhờ quần áo của Lệ Sa cũng ngửi thấy mùi này giống như là cơ thể tự tiết ra vậy, nàng khẽ lắc đầu xua tan suy nghĩ rồi đeo túi xách trở về văn phòng nhưng nàng lại đâu biết rằng Lệ Sa cũng đã có suy nghĩ y như vậy.

.

.

-

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro