Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Lệ Sa buồn chán ngồi nghe giảng bài, mặc dù rất rất buồn ngủ nhưng cô có chín cái mạng cũng không dám ngã xuống bàn, Mạc Lâm hôm nay bị trùng lịch học nên không đến được. Thật ra Mạc Lâm học khoa Luật nhưng Lệ Sa than không học hiểu tiếng Anh chuyên ngành nên Mạc Lâm mới qua ngồi học cùng cô vào lúc rảnh rỗi, sinh viên mỗi khoa đều có thể tự do nghe các lão sư khoa khác dạy nên Mạc Lâm có thể thoải mái qua lại giữa hai khoa. Lệ Sa ngồi không liền ngắm cái người mang khuôn mặt lạnh băng đang thao thao giảng bài trên bục giảng, cô càng nhìn càng thấy Phác Thái Anh vô cùng xinh đẹp, gọi là yêu nghiệt cũng không sai, nhìn nàng chỉ mặc áo sơ mi quần bó bình thường nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ khó tả, chỉ có đều trời cho nàng một sắc đẹp nghiêng thành lại còn cho nàng thêm một bộ mặt lạnh băng để làm gì, thật sự là đáng tiếc a~, đang say sưa ngắm mỹ nữ thì đột nhiên Phác Thái Anh nhìn xuống Lệ Sa khiến cô chột dạ cuối đầu giả vờ ghi bài.

Nãy giờ đứng trên bục giảng, nàng luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, Phác Thái Anh cảm thấy khó chịu, vừa giảng bài vừa dò tìm xem ánh mắt đó là ai. Nàng nhìn cả buổi phát hiện phía trên này là tiểu rùa đang lấm lét cúi gầm mặt, trong lòng nàng khẽ cười, chút tức giận vì bị theo dõi đã bay đi đâu mất nhưng mặt thì vẫn giữ vẻ lạnh tanh nhướng mắt nhìn Lệ Sa, làm cô toát mồ hôi sợ chẳng dám ngước mặt lên nữa.

.

Cuối cùng giờ của Phác Thái Anh cũng hết, các học viên nhanh chóng thu dọn đồ ra về, chỉ có duy nhất Lệ Sa từ tốn nhìn mọi người đi hết mới chậm chạp thu dọn đồ.

Dọn xong hết nhìn lên trên bục giảng, Phác Thái Anh vẫn đứng đó, hai tay bận phải cầm thêm một chồng bài tập khó lòng cầm thêm túi xách, Lệ Sa nhìn dáng vẻ đó liền nhanh chóng phóng lên nghĩa hiệp đỡ lấy phụ nàng.

"Để em cầm giúp cho lão sư!"

"À, Ừm...Cảm ơn em!" Phác Thái Anh ái ngại nhưng cũng đưa cho Lệ Sa cầm còn mình thì lấy túi xách.

"Kì lạ, lúc nào cô cũng thu bài tập như vậy thì ở nhà lẽ ra phải có rất nhiều giấy, sao nhà cô lại sạch sẽ vậy?" Lệ Sa nhớ lại lúc trước bước vào nhà của nàng có nhìn sơ qua một chút, xung quanh phòng khách đều ngăn nắp và ngay ngắn đến hoàn hảo.

"Tôi sửa xong đều trả về hết, không giữ lại."

"Ồ, như vậy thì mệt lắm." Lệ Sa nghĩ đến cứ ôm một chồng giấy về nhà sau đó hì hục chấm bài để hôm sau kịp đưa lại thì quả là nhàm chán, còn rất là mệt nữa.

"Vậy thì em đến phụ tôi đi!"

"Hả??" Lệ Sa cả kinh sợ mình nghe nhầm liền quay qua nhìn chằm chằm Phác Thái Anh.

"Đùa thôi, em làm gì căng thẳng vậy" Phác Thái Anh bật cười khi nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Lệ Sa.

"Vậy sao, em còn tưởng là cô nói thật!"

"Vậy nếu tôi nói thật thì sao?"

"Không thành vấn đề, trả lương cho em là được." Lệ Sa tưởng người kia lại nói đùa nên thuận theo trả lời.

"Hảo, ngày mai đến làm đi!"

"Làm???"

"Đúng vậy, làm trợ lý cho tôi, yên tâm, sẽ trả lương đầy đủ."

"Ể, em nói đùa thôi mà."

"Nhưng tôi tin là thật rồi, cấm cãi!" Phác Thái Anh bá đạo không cho Lệ Sa mở lời.

"Ơ...." Lệ Sa đứng hình, không biết nói gì, càng không biết phải làm sao.

"Trời lạnh lắm, đi nhanh thôi!" Phác Thái Anh vui vẻ cười, không quan tâm người ở phía sau đang vẫn chưa hết ngạc nhiên.

.

Phác Thái Anh mở cửa để Lệ Sa mang sách vào, tay cũng không quên bật máy sưởi.

"Em có muốn uống gì không?"

"À, vậy thì cho em xin ly trà nóng là được rồi!"

"Em đợi một chút." Phác Thái Anh nói rồi nhanh chóng đi rót trà.

Lệ Sa ngồi trên sofa đón lấy ly trà nóng Phác Thái Anh đưa, gật đầu một cái.

"Phù...lạnh quá a~" Cô xoa hai tay quanh ly trà cho bớt lạnh.

"Nếu đã lạnh như vậy sao không mang găng tay?" Phác Thái Anh ngồi vào phía đối diện nhìn hai đôi tay cô vì lạnh mà đã trắng bệch.

"Bất tiện lắm, muốn chơi game trên di động phải tháo ra." Lệ Sa thổi thổi, nhấp một ngụm trà nói.

"Phì...Lần đầu tiên tôi mới nghe có người chịu lạnh chỉ vì muốn chơi game trên di động đó." Phác Thái Anh cười vui vẻ: "Thích chơi như vậy có phải bị nghiện rồi không?"

"A...Không phải đâu, em chỉ chơi lúc rảnh rỗi thôi, còn lúc học thì không có a~ "

"Ừm, vậy thì tốt!"

Phác Thái Anh còn định nói mấy lời trêu chọc Lệ Sa nhưng đúng lúc điện thoại của người kia vang lên.

"Xin lỗi, em nghe điện thoại một lát!" Lệ Sa cười ái ngại.

"Em cứ tự nhiên." Phác Thái Anh gật đầu.

"Well, tao nghe!"

"....................."

"Bây giờ sao?"

"....................."

"Thì....cũng không bận!"

"....................."

"Được rồi, tao đến ngay!"

Lệ Sa nói xong rồi tắt máy.

"Em có việc bận sao?"

"Cũng không hẳn, bạn của em mời em đi ăn thôi"

"Nếu vậy thì nhanh đến đi, đừng để bạn chờ lâu."

"Vâng, vậy em đi trước đây, cảm ơn cô đã mời trà." Lệ Sa mang balo đứng lên gật đầu chào Phác Thái Anh.

"Không tiễn, em đi cẩn thận." Nàng cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

.

Lệ Sa nhanh chóng đi qua cantin trường, người vừa gọi cho cô là Mạc Lâm kêu cô xuống ăn mì cay, Lệ Sa suy nghĩ một chút thấy trời lạnh như vậy ăn mì cay cũng tốt nên nhanh chóng đồng ý.

Cantin lúc chiều tương đối thưa thớt người, đa phần vì thời tiết trở lạnh hơn vào buổi chiều nên mọi người ngại ra ngoài hơn.

"Lệ Sa, ở đây nè!" Mạc Lâm vẫy tay ngoắc cô ở phía xa xa.

Lệ Sa gật đầu tỏ ý đã thấy liền nhanh chóng đi đến.

"Được rồi, mày ăn gì để tao gọi." Mạc Lâm đợi Lệ Sa ngồi xuống rồi mới hỏi.

"Ừm như cũ đi!"

"Mì thịt bò đúng không? Tao biết mà nên gọi cho mày luôn rồi."

"Mày gọi rồi mà hỏi tao làm gì nữa?"

"Hỏi vậy thôi chứ tao biết mày thích ăn gì mà." Mạc Lâm cười cười lấy đũa và thìa đưa cho Lệ Sa.

"Biết vậy lần sau tao đổi món!" Lệ Sa lấy chén pha đồ chấm.

"Vậy thì mày ăn hai tô, đơn giản mà." Mạc Lâm đón lấy tô mì vừa được bưng ra, cười cười nói.

"Đúng là luật sư tương lai có khác, tại hạ nói không lại!" Lệ Sa cười trừ cầm đũa bắt đầu ăn.

"Mà lúc nãy mày đang ở đâu vậy?" Mạc Lâm ăn xong một đũa mì vừa nhai vừa hỏi.

"Văn phòng Phác lão sư!"

"Sao lại bị bắt lên đó nữa rồi?" Mạc Lâm nuốt mì xuống ngạc nhiên.

"Lần này không bị bắt, tao chỉ giúp đem bài tập lên giùm thôi." Trái với Mạc Lâm, Lệ Sa ăn rất nhàn nhã.

"Ồ, có tiến bộ, cứ tưởng sáng nay tao không ở cạnh mày thì mày liền bị Phác lão sư chỉnh tiếp nữa chứ."

"Còn lâu, tao chỉ có chuyện đi trễ với quên làm bài tập, còn lại điều tốt hết nga."

"Hảo, hảo, được vậy thì tốt."

"Đúng rồi, Phác lão sư nói tao làm trợ lý cho cô ấy!" Lệ Sa chợt nhớ ra chuyện quan trọng.

"Trợ lý??"

"Tao lỡ miệng, nói đùa thôi không ngờ cô ấy làm thiệt."

"Là bị sai vặt đó hả?"

"Cô ấy bảo sẽ trả lương."

"Vậy được rồi, có lương là ok."

"Mày dễ dãi vậy luôn?"

"Mày làm chứ đâu phải tao, ráng sinh tồn nha huynh đệ."

Lệ Sa cười khổ, không đúng, sao cô lại nói cho tên vô tâm vô phế này biết chứ.

"Cơ mà, ngoài mày ra thì hiếm có ai được lên văn phòng Phác lão sư nhiều vậy."

"Tại sao?" Lệ Sa thắc mắc, cô không có gây chuyện vẫn bị gọi lên đó thôi.

"Không biết nữa, thường thì đối với vi phạm, Phác lão sư chỉ gạch vào sổ rồi trừ điểm chứ không gọi lên phạt như mày đâu."

Lệ Sa nghe xong liền suy nghĩ trong lòng: "Không lẽ đắt tội gì với Phác Thái Anh nên bị ghim rồi chứ? Không lẽ hôm cô ấy say rượu còn nhớ mấy chuyện kia nên muốn chỉnh mình?"

"Sa, không sao chứ?"

"Không....Không sao, ăn đi, mì nở hết rồi kìa!" Lệ Sa có tật giật mình liền nhanh chóng đánh trống lãng.

"Ò, ăn thì ăn!" Mạc Lâm cũng thôi không hỏi nữa liền cúi đầu chuyên tâm ăn.

Lệ Sa khó hiểu vừa ăn vừa suy nghĩ, rốt cuộc là mình đắt tội gì với băng sơn lão sư mà lại bị người ta ghim vậy chứ?

Trái với Lệ Sa đang chau mày suy nghĩ, Phác Thái Anh rất nhàn nhã hưởng thụ máy sưởi vừa nghe nhạc vừa uống cafe nóng không hề biết trong lòng Lệ Sa đang thấp thỏm lo sợ.

.

.

-

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro