Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

"À đúng rồi, Tiểu Anh, lúc nãy cậu nói mục đích lần này cậu về làm lão sư ở Đại học Z là thật sự muốn tìm "người đó" sao?"

"Ừm, chính xác là như vậy, thế nên tớ không quan tâm học viên nhận xét như thế nào về mình."

"Nhưng làm sao cậu biết "người đó" học ở Đại học Z?"

"Tớ cũng không tin là mình tìm được, vài tháng trước tớ vô tình nhìn thấy hình "người đó" trên web trường Đại học Z ngay lập tức tớ nhận ra ngay!"

"Web trường??? Vậy "người đó" rất nổi tiếng hay sao?"

"Cũng không hẳn, hình đó được chụp ở hội thao của trường!"

"Không ngờ là cậu chỉ mới nhìn thấy hình thôi mà đã tức tốc quay về đây rồi, ngay cả công ty bên nước ngoài cũng không màng, cậu thích "người đó" đến vậy sao? Dù sao cũng chỉ là người vô tình gặp phải, cũng chưa thật sự cùng nhau quen biết, có lẽ cái người mà cậu luôn nhớ còn không biết cậu là ai."

Giang Hạ ngồi nghe Phác Thái Anh kể mà không khỏi ngạc nhiên, lại suy nghĩ đến tình cảnh mà bạn cô dính phải. Nàng xuất sắc, lại có điều kiện muốn quen một người dễ như trở bàn tay, sao lại phải đơn phương tình cảm lạ lùng như thế? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là lần đầu cô thấy bạn mình thật sự để tâm đến một người.

"Không biết nữa, chỉ là khi nhìn thấy trong lòng tớ rất khó chịu chỉ muốn gặp lại "người đó" một lần! Mặc dù biết là không có kết quả gì. " Phác Thái Anh nhớ lại lúc nàng nhìn thấy hình "người đó", dù khuôn mặt có chút trưởng thành nhưng tuyệt đối nàng không nhìn lầm, cho nên Phác Thái Anh sau khi nhìn thấy rồi trong lòng không nhịn được liền đặt vé máy bay lập tức bay về Trung Quốc.

"Nhưng cho dù là cậu tìm được trường "người đó" đang học nhưng làm sao tìm được người ta giữa một trường Đại học Z có mấy nghìn học viên như thế được, chẳng khác nào mò kim đáy bể." Giang Hạ nhìn Phác Thái Anh mà thở dài sợ bạn mình vì tìm người mà phát điên thì phải làm sao?

"Đâu có, tớ đã tìm được rồi!" Phác Thái Anh với nụ cười cong môi làm điên đảo chúng sinh.

"Hả!? Thật sao? Làm sao cậu tìm được?" Giang Hạ ngạc nhiên há hốc mồm.

"Là định mệnh chăng?"

Giang Hạ định tra hỏi tiếp nhưng đúng lúc Lục Vy mang cafe lên tới rồi.

"Của hai chị!" Lục Vy với nụ cười khả ái đem cafe đặt xuống trước mặt hai người.

"À, Lệ Sa đến rồi sao, Vy Vy?" Giang Hạ cầm lấy tách cafe hỏi.

"Dạ, vừa mới đến, chị cần gọi chị ấy ạ?"

"Nhân viên kia tên Lệ Sa sao?" Phác Thái Anh đang nhấp cafe liền nghe được cái tên quen thuộc.

"Đúng vậy, cậu biết sao?" Giang Hạ gật đầu.

Phác Thái Anh nhớ lại lúc nãy nhìn thấy một hình bóng quen thuộc liền mỉm cười: "Hình như có biết qua!"

"Vậy chị Thái Anh muốn gặp Sa tỷ sao?" Lục Vy đứng ôm khay chờ đợi.

"À, không đâu, đừng làm phiền em ấy, cũng đừng nói chị muốn gặp."

"Vâng, vậy em xuống dưới đây."

"Ừm, cảm ơn em!"

Giang Hạ đợi Lục Vy đi xuống liền cười cười nói: "Vậy mà có người nói với tớ không để ý tới học viên nào đấy!"

"Đúng là vậy nhưng có một người ngoại lệ!"

"Đừng nói với tớ "người đó" chính là...." Giang Hạ tròn mắt nhìn Phác Thái Anh, lắp bắp nói.

"Ừm, cậu nghĩ đúng rồi."

"Thiên a~, thật sự có chuyện trùng hợp vậy sao?" Giang Hạ không tin vào tai mình, đúng như Phác Thái Anh nói hai người thật đúng là có định mệnh gắn kết "Cái người mà cậu để ý lại là nhân viên quán của tớ, lại còn là học viên trong lớp của cậu? Quào, tình tiết này cũng quá cẩu huyết đi."

"Mục đích tớ về đây là định gặp lại thì đương nhiên là tớ sẽ tìm hiểu trước rồi, việc làm lão sư ở lớp em ấy là do tớ tự sắp xếp. " Phác Thái Anh trầm ngâm nói.

"Được quá đi chứ, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cậu còn gì!"

"Có vẻ như là tiểu rùa đó quên mất rồi, dù sao cũng là lão sư của người ta rồi, loại chuyện thích từ một phía này có thể chấp nhận được sao? Huống hồ khi đó mới chỉ mới gặp nhau có một lần không chừng người ta đã sớm đem kí ức đó quăng ở xó xỉnh nào, có nhắc lại cũng không nhớ."

"Thiên a~, đã về đến đây rồi, cậu còn vì chuyện này mà do dự hử? Đại mỹ nhân như cậu làm sao lại không khiến người ta say đắm chứ, từ khi nào cậu mất tự tin vào bản thân vậy? Nếu em ấy thật sự quên mất thì chinh phục lại là được rồi." Giang Hạ nghe Phác Thái Anh giải bày liền phá lên cười, băng sơn mỹ nhân cũng có ngày sợ phải bày tỏ.

"Cậu nói không sai, tớ nhất thời quên mất!" Phác Thái Anh lấy lại phong độ liền chống tay đầy tự tin, đúng là nàng nhất thời quên mất phải giành lấy.

"Đúng đúng, chính là dáng vẻ yêu nghiệt này, lúc này tranh thủ luôn cho nóng."

"Tranh thủ??" Phác Thái Anh đột nhiên nghe Giang Hạ nói liền khó hiểu.

"Không phải người đó đang ở dưới quầy sao? Đem dáng vẻ này đi tấn công người ta đi, còn tấn công ra sao cậu chắc tự nghĩ được chứ?" Giang Hạ không ngờ băng sơn mỹ nhân trong lời đồn lại là một kẻ ngốc trong tình yêu.

Phác Thái Anh nghe xong thấy cũng có lý, mượn cớ này thử xem người kia có cảm giác gì không liền theo lời của Giang Hạ mà một dạng tiêu sái đi xuống dưới lầu đến trước quầy của quán.

"Xin lỗi, tôi muốn gọi đồ uống mang về!" Phác Thái Anh nhỏ giọng gọi người đang đứng quay lưng ở phía trong mà pha chế.

"À...Vâng, quý khách vui lòng ghi vào giấy, tôi sẽ ra ngay!" Lệ Sa hoàn toàn không để ý đến giọng nói kia vô cùng quen thuộc do tay chân đang bận tập trung pha chế cafe rồi bưng ra ngoài đợi Lục Vy đến mang cho khách.

Lệ Sa bưng khay ra xong liền lấy giấy của người kia vừa ghi đẩy vào trong: "Quý khách vui lòng ngồi đợi, sẽ có ngay!"

Nhưng vừa đọc xong trong đầu liền hiện lên mấy chục dấu chấm hỏi.

"Latte xay

Ít đường nhưng phải ngọt

Ít đá nhưng phải lạnh"

"Cái này...." Lệ Sa cầm giấy ghi mà khó hiểu vì yêu cầu đi kèm nên liền quay lại định hỏi người ta nhưng chưa kịp hỏi đã đứng hình mất vài giây.

"Thiên a~, Phác lão sư sao lại ở đây???" Lệ Sa ngạc nhiên âm thầm nghĩ trong lòng nhưng cũng nhanh chóng thu liễm lại vẻ thất thần "Phác lão sư, trùng hợp thật, cô cũng đến quán dùng cafe sao?"

"Ừm, vừa uống xong nhưng lại muốn mua một ly mang về." Phác Thái Anh trong lòng vô cùng hứng thú với vẻ mặt ngạc nhiên của Lệ Sa nhưng ngoài mặt vẫn giữ cảm xúc lạnh lùng ngàn năm không đổi của mình.

"À....Latte xay cô vừa gọi....có phải hơi đặc biệt không ạ?" Lệ Sa hơi lúng túng, dù trước đây cũng có làm qua yêu cầu của khách nhưng yêu cầu lần này thì lần đầu tiên mới làm qua nên nhất thời không biết làm thế nào.

"Đùa thôi, cho tôi Latte xay thêm sữa  ít đá nhuyễn." Phác Thái Anh cong môi giải thích.

"Vâng, có ngay, cô đợi một lát!" Lệ Sa ngẫm nghĩ một lát mới hiểu ra liền nhanh chóng đi làm.

Giang Hạ đi xuống cũng là lúc Phác Thái Anh nhận được đồ uống, cô định nói Lệ Sa đừng nhận tiền của Phác Thái Anh nhưng lại nhận được cái lắc đầu của nàng. Phác Thái Anh chính là không muốn Lệ Sa thấy nàng và Giang Hạ thân nhau để về sau dễ thăm dò.

Phác Thái Anh nháy mắt với Giang Hạ tay chỉ ra ngoài, người kia liền hiểu ý gật đầu, vẫy tay tạm biệt với Phác Thái Anh.

Lệ Sa thì tiếp tục làm chỉ đợi lúc Phác Thái Anh ra khỏi quán mới ngẩn ngơ nhìn theo, Giang Hạ nhìn thấy cũng cười thầm, dù sao người trong câu chuyện Phác Thái Anh kể cô cũng nhiều lần hình dung nhưng không ngờ tưởng tượng thế nào cũng không ra là nhân viên ưu tú của quán cô nhưng mà Lệ Sa làm ở quán đã hơn hai năm cũng chưa thấy có quen bạn trai hay bạn gái, không biết Phác Thái Anh có kế hoạch gì để "bắt" người chưa nữa?

.

.

-

----------

Rồi chuyến này Sa sủi của chúng ta làm sao mà thoát đc Phác lão sư  người ta có kế hoạch hẳn hoi rồi nhá😆

Ở mấy chap trước có ai nghĩ "người ấy" là Sa sủi hong nè😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro