Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Đợi xe của Phác Thái Anh khuất bóng, Lệ Sa mới nghiêng người hỏi nhỏ Lục Vy.

"Vy Vy, người kia là bạn của Giang tỷ sao?"

"Chị nói chị Thái Anh sao? Đúng vậy, hai chị ấy thân nhau lắm, từ khi em hiểu chuyện thì đã thấy hai người họ thân nhau rồi!"

"Ồ, vậy ra Phác lão sư vẫn còn trẻ như vậy."

"Dạ, Giang tỷ năm nay chỉ mới 25 tuổi thôi à nên chị Thái Anh cũng thế, rất xinh đẹp đúng không?" Lục Vy cười cười huých tay với Lệ Sa.

"Phải, cái này thì không phủ nhận, mà thôi đi làm đi, chị hỏi xong rồi!" Lệ Sa nhéo má Lục Vy một cái.

"A...Chị lợi dụng người ta tìm thông tin mỹ nhân a~" Lục Vy phồng má ủy khuất.

"Ha ha...lát chị mời em ăn kem."

"Được, chị nhớ nha!" Lục Vy mấy giây trước còn giận dỗi mà giờ đã vui vẻ làm tiếp.

Lệ Sa cười cười cũng không suy nghĩ gì nhiều tiếp tục làm công việc của mình.

.

Vẫn như mọi ngày, cũng là đêm muộn Lệ Sa mới về đến nhà, tuy công việc này lương cũng rất khá nhưng cô vẫn muốn tìm thêm việc bán thời gian, sắp tới đúng như Mạc Lâm nói phải chuyển vào trường tự học nhưng nếu vào trường rồi Lệ Sa không thể tự do ra vào được thế nên bây giờ cô phải tranh thủ kiếm tiền tiết kiệm đến khi tốt nghiệp.

Sau khi tắm xong, Lệ Sa ăn tạm trái táo uống chút nước lọc coi như là ăn khuya rồi lên mạng tra những chỗ cần tuyển nhân viên.

Grừm! Grừm!

Di động của Lệ Sa rung liên hồi vì sợ ảnh hưởng công việc nên cô luôn chỉnh chế độ im lặng, Lệ Sa không rời mắt khỏi màn hình máy tính đưa tay bắt máy.

"Alo! Lệ Sa nghe đây!" Cô kẹp điện thoại vào vai rồi gõ máy tính.

"Là tôi!"

Chỉ hai tiếng nhẹ nhàng đã làm Lệ Sa cứng người, điện thoại vì thế mà trượt xuống làm cô hoảng hốt chụp lại.

"Ách...Phác lão sư khuya vậy gọi cho em có chuyện gì sao ạ?" Lệ Sa căng thẳng nói.

"Nói chuyện với tôi làm em khẩn trương vậy sao?" Phác Thái Anh bên kia nghe được giọng nói cứng nhắc của Lệ Sa.

"Đâu...Đâu có, cô suy nghĩ nhiều thôi." Lệ Sa cười trừ.

"Vì tôi không biết em về khi nào nên mới gọi khuya như vậy!" Phác Thái Anh nhẹ giọng nói trong giọng có chút áy náy.

"Lỡ như em ngủ rồi không thể nghe máy thì sao?" Lệ Sa nghe giọng người kia mà bật cười nhưng cố gắng kìm nén.

"Thì......tôi cũng không nghĩ tới..." Phác Thái Anh đúng thật cũng không có nghĩ nhiều đến vậy chỉ là bấm gọi đi cũng quên nghĩ là người ta có nghe được hay không.

"Phì...nếu là Phác lão sư gọi em có ngủ say cũng nhất định ngồi dậy nghe."

Phác Thái Anh nghe xong quả nhiên cảm thấy vui vẻ, xem ra tiểu rùa có đặt nàng trong lòng.

"À đúng rồi, cụ thể thì trợ lý của cô là làm những gì vậy?" Lệ Sa chợt nhớ hôm qua Phác lão sư muốn cô làm trợ lý của nàng.

"Cũng không có làm gì quá sức, mỗi ngày đến chỗ tôi sắp xếp văn kiện trong hai giờ là được, tôi trả em 10 đồng một giờ."

"Việc này đơn giản mà nhưng sao cô lại trả lương cho em vậy, bình thường mấy lão sư hay bắt người làm việc vặt còn nói là đang thực tập học hỏi kinh nghiệm."

"Nếu có lao động tất nhiên là phải trả lương rồi, còn nếu không đó gọi là dùng chức vị bóc lột người ta."

"Được, chỉ cần có lương và làm việc không phạm pháp thì cô muốn em làm gì cũng được."

"Được rồi, chuyện em vừa nói cũng là chuyện tôi muốn nói, không còn gì nữa tôi tắt máy đây, em nhớ ngủ sớm!"

"Vâng, đã biết, cô ngủ ngon!"

Lệ Sa nói xong liền cúp máy sau đó tiếp tục gõ máy tính trong đầu không hiểu sao bất giác lại nhớ đến nụ cười của Phác Thái Anh còn có dáng vẻ yêu nghiệt của nàng lúc say hôm đó.

"Aishiiii....sao tự nhiên lại nhớ đến chuyện đó, mau quên đi." Mặt Lệ Sa nóng lên, cô hốt hoảng liền vội lấy tay vỗ mặt mình, tập trung vào máy tính.

.

Ngày hôm sau, Lệ Sa học xong Toán học cao cấp, chất xám chảy quá nhiều nên nhất định phải bổ sung lại trước rồi mới tính chuyện khác, cô xuống cantin gọi cho mình một tô mì sao đó ăn lấy ăn để, Lệ Sa ăn được lưng chừng liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phác Thái Anh.

"Lão sư, khi nào mới đến văn phòng cô làm việc?"

Nhắn xong Lệ Sa lại tiếp tục với sự nghiệp ăn uống, sau khi ăn xong cô mới lấy điện thoại lên xem.

"1 giờ đi, tôi đang ở văn phòng!"

Lệ Sa xem xong nhìn lên đồng hồ chỉ mới 12 giờ 30 nên cô lại đến quầy của cantin mua thêm một chai nước uống một ngụm lớn rồi mới đeo balo đi đến văn phòng của Phác Thái Anh, từ đó qua đến chỗ nàng cũng mất 10 phút hơn, vì không cần gấp nên Lệ Sa đi rất thong thả, qua đến nơi cũng gần đúng giờ.

Cốc! Cốc!

"Vào đi!" Giọng Phác Thái Anh bên trong vọng ra.

"Lão sư, em đến rồi!" Lệ Sa đi ngoài trời có chút nóng vậy mà vừa bước vào trong đã cảm thấy mát mẻ, vô cùng dễ chịu.

Phác Thái Anh đang cau mày đau đầu vì hiệu trưởng giao cho nàng một đống hồ sơ nhưng bị sắp xếp lộn xộn hết lên, đối với người luôn gọn gàng và làm việc nhanh chóng như Phác Thái Anh quả thật làm nàng muốn phát hỏa.

"Ngồi xuống đi, tôi sẽ chỉ việc cho em làm!" Phác Thái Anh vừa nhìn thấy người kia chân mày liền dãn ra, bực tức trong lòng cũng giảm đi một ít.

"Vâng!" Lệ Sa gật đầu rồi ngồi xuống sofa.

Phác Thái Anh đưa cho cô đống hồ sơ trên bàn của mình: "Em sắp xếp lại hồ sơ này theo đúng tên của mỗi người được không?"

"Được, em biết rồi!" Lệ Sa vui vẻ gật đầu chỉ cần không liên quan nhiều đến tiếng anh thì đối với cô điều đơn giản.

"Bây giờ tôi có tiết, em ngồi đây làm có vấn đề gì không?"

"Không có, à có, một mình em trong phòng hình như không tốt lắm, chỉ sợ mất đồ em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan tình được đâu." Lệ Sa định gật đầu nhưng nhanh chóng lắc đầu.

"Phòng tôi có Camera em không cần lo." Phác Thái Anh mỉm cười nói.

"Vậy thì không thành vấn đề!"

"Được vậy tôi đi đây, à mà, nếu em làm xong sớm thì cứ về trước đi ra ngoài nhớ khóa cửa lại." Phác Thái Anh trước khi đi cũng không quên dặn dò.

"Ân, em nhớ rồi!" Lệ Sa ghi nhớ mấy lời nàng dặn.

Phác Thái Anh đi rồi, Lệ Sa cũng không dám lười biếng, rất chăm chỉ làm phần việc đã được giao. Còn Phác Thái Anh vừa đi vừa cười rất vui vẻ làm cho mấy học viên nam đi qua liền tiếc nuối quay đầu lại nhìn nàng không ngớt.

Nếu Phác Thái Anh chỉ gặp tiểu rùa trên lớp thì rất khó mà trêu chọc được người kia nhưng nếu ngày ngày cứ ở bên cạnh, nàng còn sợ buồn vì không có cơ hội tấn công Lệ Sa sao!? Nhất định nàng phải làm cho tiểu rùa này phải xiêu lòng!

.

.

-

----------

Giờ thì mọi người hiểu vì sao tên truyện là " Phúc hắc lão sư " rồi á😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro