Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Lệ Sa xem đi xem lại đống văn kiện trên bàn nhưng vẫn không hiểu hết toàn bộ, chỉ đọc được một vài phần, thế này thì làm sao phân loại ra cho được, có trách thì trách vốn từ ngữ của cô quá hạn hẹp.

"À....Cái này! Phác lão sư, cô có thể cho em mượn từ điển hay không?" Lệ Sa hết cách liền hướng người kia hỏi.

Phác Thái Anh thoáng ngạc nhiên sau đó chỉ tủ sách phía bên trái đằng sau mình, đáp: "Cứ tự nhiên!"

Lệ Sa gật đầu sau đó đi đến tủ kính tìm sách mình cần, thân ảnh ấy cứ đi đi lại lại trước mặt làm Phác Thái Anh không thể tập trung vào công việc cho nên lén nhìn người kia một chút, do Lệ Sa đang chú ý tìm sách nên không biết rằng có người đang nhìn mình, cứ ghi ghi chép chép rồi sắp xếp giấy, Phác Thái Anh nhìn bạn học kia chăm chú làm việc miệng cũng bất giác cong lên vài phần.

Lệ Sa vò đầu bứt tai vừa tra cứu vừa phân loại nhưng cơn đói cứ ập đến làm cô không tài nào tập trung được, từng tiếng bao tử biểu tình đòi ăn của Lệ Sa phát ra làm cô ngượng đỏ mặt vội vàng chôn mặt vào đống giấy.

"Đói rồi sao?" Phác Thái Anh thu lại nụ cười, tiếp tục lãnh đạm hỏi.

"Hôm qua tới giờ em vẫn chưa ăn cơm nên có hơi...đói một chút." Lệ Sa ủy khuất xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình, hôm qua cô về trễ sau đó liền đi ngủ, hôm nay còn đi học trễ tất nhiên là vẫn chưa kịp ăn gì cả định học xong sẽ đi cantin ăn một bữa no nê nhưng hiện giờ lại đang bị phạt ở đây, thật sự là đói muốn xỉu rồi a~

"Vậy nếu em làm xong việc, tôi sẽ mời em ăn cơm." Phác Thái Anh nhìn người kia đang ai oán làm vẻ mặt đáng thương nhìn mình.

"Cơm!" Mắt Lệ Sa bắn ra vài tia sáng nuốt nước bọt "Hảo! Lão sư, cô hứa nhất định phải giữ lời nga~"

Lệ Sa nói xong liền nghiêm túc làm việc, năng suất so với lúc nãy tăng lên rất nhiều, Phác Thái Anh nhìn người kia vui vẻ như vậy trong lòng cũng ngập tràng ý cười lại cúi đầu làm việc của mình.

.

Qua nửa tiếng sau.

"Phác lão sư, em làm xong rồi!" Lệ Sa bỏ tờ văn kiện cuối cùng vào chỗ của nó tự hào lên tiếng.

"Em phân loại hết rồi sao?"

"Cũng tương đối xong, thật ra em không giỏi tiếng anh lắm cho nên nếu em có làm sai mong cô bỏ qua."

Phác Thái Anh đứng lên bước đến chỗ Lệ Sa cầm văn kiện lên nhìn thử.

"Ừm, xem ra không quá sai sót, coi bộ có phần thưởng tốc độ của em hoàn thành rất sớm nhỉ?" Phác Thái Anh nhìn tiểu rùa kia phân loại rõ ràng cho nên rất hài lòng "Được rồi, xem ra em làm việc rất chăm chỉ, còn làm rất tốt, chúng ta đi ăn cơm thôi!"

"Được! Em chờ câu này lâu lắm rồi." Lệ Sa cười sáng lạng đi theo băng sơn lão sư dùng bữa trưa.

Do cantin lúc trưa cũng có nhiều người đến ăn nên Lệ Sa cùng Phác Thái Anh vừa xuất hiện làm thu hút ánh mắt của không ít người, Lệ Sa không quan tâm nhanh chóng tìm một chỗ trống để ngồi xuống.

"Lão sư, cô muốn dùng gì để em đi lấy!" Lệ Sa để Phác Thái Anh ngồi ở bàn còn mình sẽ đi lấy đồ ăn.

"Không cần, tôi không đói, em cứ ăn tự nhiên."

Lệ Sa gật đầu: "Vậy em không khách sáo!" sau đó đi đến chỗ quầy lấy thức ăn nhưng suy nghĩ gì đó liền lấy thêm một chai nước cam mới quay lại chỗ cũ.

"Cho cô!" Lệ Sa đưa nước cam cho Phác Thái Anh.

Người kia nhìn Lệ Sa sau đó cũng tự nhiên nhận lấy mở nắp chai uống một ngụm.

Lệ Sa không nói nữa liền đem đồ ăn vừa lấy được xử lý nhanh chóng, cô thật sự đói lắm rồi.

"Tôi chưa biết tên em?" Phác Thái Anh dùng giọng nhẹ như gió hỏi, nếu Lệ Sa không chú ý chắc cũng không nghe được người ta vừa hỏi mình.

"Em tên Lạp Lệ Sa!" Cô nuốt vội cơm xuống rồi nhanh chóng trả lời.

"Ừm, chú ý đừng đi học trễ nữa, sinh viên năm cuối bỏ lỡ một bài giảng cũng rất quan trọng, nếu có lần sau tôi không phạt nhẹ như thế này đâu." Phác Thái Anh nghiêm mặt, lãnh đạm nói.

"Dạ, đã rõ, em sẽ chú ý." Lệ Sa thầm nghĩ nếu bị phạt mà được đối đãi tốt như vậy, cô tình nguyện chịu phạt dài dài (Chủ yếu là chị tôi chỉ quan tâm tới cơm thôi 😂)

"Vậy em tiếp tục ăn đi, tôi còn có việc phải đi trước." Phác Thái anh nói rồi đứng lên.

"Vâng, tạm biệt lão sư." Lệ Sa gật đầu một cái nhìn người kia đi khuất rồi mới tiếp tục ăn.

Phác Thái Anh đi dọc khuôn viên trường, nhìn trên tay vẫn cầm chai nước chỉ lắc đầu mỉm cười rồi tiếp tục đi. Nàng cũng không biết mình bị làm sao, cảm thấy mình sắp đến kì cho nên tâm trạng mới thất thường, nhìn một học viên ăn cơm thôi sao lại vui như thế. Hôm nay mỉm cười tương đối nhiều, nàng phải nhanh chóng ổn định tinh thần quay lại làm băng sơn lão sư của thường ngày mới được.

Về phần Lệ Sa, sau khi ăn no bụng cũng nhanh chóng trở về phòng trọ, buổi chiều còn phải đến quán cafe làm thêm nên cô tranh thủ ngủ một chút.

.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro