Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Lệ Sa dựng xe xong liền dắt Phác Thái Anh vào một quán ăn nhỏ, tìm một chỗ khá sạch sẽ ngồi xuống rồi cô bắt đầu nhìn menu.

"Lão sư, cô muốn ăn món gì ạ?"

"Em gọi đi, món nào cũng được, tôi không rành."

"Được, đợi em một lát."

Phác Thái Anh nhìn xung quanh, mọi người ngồi ăn uống vô cùng vui vẻ, nói chuyện rôm rả với nhau nhưng đối với nàng thì có chút là lạ, chỗ đông người thế này là lần đầu nàng lui đến, bình thường vào nhà hàng ăn cơm nàng cũng là đặt một phòng riêng nên không khí náo nhiệt này là lần đầu nàng trải nghiệm.

Lệ Sa gọi một bàn đồ ăn, sợ Phác Thái Anh không ăn cay được nên dặn bà chủ đừng thêm ớt vào mấy món ăn. Sau đó bản thân dùng một miếng chanh xát lên thìa và đũa rồi lau sạch, sợ không đủ sạch cô còn lau lại thêm hai lần.

Phác Thái Anh dù ngồi không được tự nhiên lắm nhưng vì là Lệ Sa mời nên ở đâu nàng cũng sẽ đến, nàng chú ý đến hành động của người kia ngồi làm rất chăm chú giống như là đã rất quen với việc này rồi vậy.

"Em thường xuyên đến đây sao?"

"Đúng vậy, cuối tháng lãnh lương sẽ đến một lần!" Lệ Sa vừa nói vừa đưa thìa và đũa qua cho Phác Thái Anh.

"Cảm ơn!" Phác Thái Anh khẽ gật đầu rồi nhận lấy.

"Phác lão sư, không cần khách sáo." Cô cười cười đáp.

Vừa nghe đến tiếng xưng hô này đôi mày thanh tú của Phác Thái Anh khẽ nhíu lại, tuy là trong trường luôn nghe mọi người gọi như vậy nhưng bây giờ nghe Lệ Sa nói lại đặc biệt chói tai, từ lão sư giống như là nhắc nhở giữa các nàng có một bức tường ngăn cách cả hai.

Ngồi đợi một lát chủ quán liền đem đồ ăn ra.

"Tiểu Sa tháng này đến sớm vậy sao?" Chủ quán vừa đặt món xuống vừa hỏi.

"Dạ, con mời bạn đến ăn." Lệ Sa cũng dọn dẹp bàn cho dì chủ quán dễ đặt xuống.

"À, dì còn tưởng Mạc Lâm trở nên xinh đẹp vậy chứ, hóa ra là người khác, chúc hai đứa ngon miệng!" Dì chủ quán cười cười nói.

"Cảm ơn dì!" Lệ Sa gật đầu, Phác Thái Anh tuy không nói nhưng cũng rất lễ phép mỉm cười gật đầu.

Dì chủ quán cũng không nói nhiều nữa mà đi vào trong tiếp tục làm việc.

Phác Thái Anh nghe dì chủ quán nhắc đến người hay cùng Lệ Sa đến ăn trong lòng có chút mất mát, mắt cụp xuống: "Em thường đi ăn với ai sao?"

"Phải, em hay đi với một người bạn thân, hầu như đi quán nào cũng cùng nhau." Lệ Sa rất thành thật gật đầu.

"Là người hay ngồi cùng với em?" Phác Thái Anh nhớ đến trong lớp học Lệ Sa chỉ ngồi chung với một người, hình như là ở khoa khác những ngày người đó không đến Lệ Sa chỉ ngồi một mình ở đầu bàn.

"Vâng, đúng vậy, cậu ấy gọi là Mạc Lâm, bạn rất thân của em!" Lệ Sa cười cười nói "Ăn thôi, không thì cơm sẽ nguội mất." Cô vừa nói vừa gắp một ít đồ ăn vào chén của Phác Thái Anh thúc giục nàng ăn.

Phác Thái Anh cũng mỉm cười gắp một ít đưa lên miệng, khen nói: "Ăn rất ngon!"

Lệ Sa cười rất vui vẻ, động tác trên tay không dừng lại vừa nói vừa gắp thêm cho Phác Thái Anh "Nếu ăn ngon thì ăn nhiều một chút."

Động tác trên tay Phác Thái Anh ngưng động, nhất thời trong lòng cảm thấy bị tiểu rùa này lắp đầy, không hiểu vì sao rất cảm động, cảm giác hạnh phúc không thôi.

Lệ Sa nhìn ánh mắt Phác Thái Anh ngày càng dịu dàng nhưng mà cô cũng không có để tâm, bản thân cũng tự mình ăn, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn vào chén cho Phác Thái Anh, nhìn người kia ăn ngon Lệ Sa cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Hai người rất nhanh ăn xong, Lệ Sa lâu rồi mới được ăn ngon nên ăn đến no căng mới thôi.

Phác Thái Anh nhìn Lệ Sa khẽ cười sau đó dùng khăn giấy vươn tay qua lau cho cô "Nước sốt dính lên miệng."

"Ơ, cảm... cảm ơn!" Lệ Sa xấu hổ tự mình cầm khăn giấy lau lau.

Cả hai rời khỏi quán thì trời cũng chập choạng tối, Lệ Sa đứng bên đường gọi taxi cho Phác Thái Anh.

"Em phải đi làm thêm, không thể đưa cô về được, cô về cẩn thận nhé." Lệ Sa mở cửa cho nàng

"Không sao, cảm ơn em đã mời, cơm rất ngon." Phác Thái Anh cười hạnh phúc bước vào xe.

"Ừm, bản thân em thấy cô nấu ăn ngon hơn."

"Thật?"

"Đúng vậy!"

"Lần sau nếu được tôi sẽ lại nấu cho em ăn."

"Được, cô hứa rồi nhé, khi nào đến nơi thì nhắn cho em." Lệ Sa nói rồi đóng cửa lại.

Nhìn Taxi từ từ lăn bánh, Lệ Sa ghi nhớ lại bảng số xe, đợi xe khuất bóng rồi mới chạy đi làm. Cô vừa thay đồ xong thì điện thoại cũng vừa báo tin nhắn đến, nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ.

"Đến rồi!"

Lệ Sa nhìn thấy tin nhắn xong cũng khẽ cười cất điện thoại đi rồi bắt đầu làm việc nhưng tinh thần hôm nay lại tốt hơn rất nhiều, cứ cười tủm tỉm mãi.

.

Hôm sau Lệ Sa không dám đến trễ nữa mà còn đến sớm hơn nửa tiếng đứng trước cửa văn phòng Phác lão sư mà đợi.

Phác Thái Anh vừa từ phòng hiệu trưởng về đã thấy bóng dáng của tiểu rùa đứng trước cửa văn phòng nàng. Phác Thái Anh vui vẻ đạp gót đi đến, ai ngờ đã đến gần rồi mà người kia vẫn chưa chú ý, toàn bộ sự chú ý đều đặt hết vào điện thoại.

"Lệ Sa!" Phác Thái Anh khẽ gọi nhưng lại khiến người kia giật mình xém chút là quăng luôn điện thoại.

"Lão sư, cô dọa chết em." Lệ Sa vuốt lại trái tim đang nhảy dựng của mình.

"Là do em chỉ chú ý điện thoại, giờ lại bảo là tôi dọa chết em?" Phác Thái Anh cười đến sáng lạng, chọc tiểu rùa quả nhiên là rất vui.

"Thì...cũng đúng..." Lệ Sa nghe vậy cũng không nói nữa, liền gãi đầu ngây ngốc.

"Vào phòng!" Phác Thái Anh thu liễm lại nụ cười, mở cửa phòng.

"Vâng!" Lệ Sa gật đầu ngoan ngoãn theo người kia vào.

.

Lệ Sa ngồi gõ lại mấy bài tập ngữ pháp Phác Thái Anh đã soạn ra giấy để in ra cho học viên nhưng có mấy từ gõ qua mà cô không biết nghĩa. Lệ Sa lâu lâu dừng lại một chút để ghi lại mấy từ mới khi nào về nếu rảnh thì lên mạng để tra nghĩa, cô cảm thấy làm việc này không tệ thường xuyên tiếp xúc với văn bản toàn tiếng anh nên ngữ pháp của Lệ Sa được nâng lên không ít nhưng do Phác Thái Anh nhìn quá nghiêm khắc nên mấy từ mình không biết Lệ Sa chỉ có thể đem về nhà từ từ tra dần.

"Lệ Sa, tôi có việc phải ra ngoài, em ở lại tiếp tục làm đi, lát nữa tôi quay lại." Phác Thái Anh cầm một tập hồ sơ dày chuẩn bị ra ngoài.

"Vâng, em biết rồi" Lệ Sa gật đầu.

Phác Thái Anh khi nói xong liền đi ra ngoài, để lại tiểu rùa một mình ngồi ở trong phòng.

.

Một lúc sau Lệ Sa rốt cuộc cũng đã làm xong hết nhưng vẫn chưa thấy Phác lão sư quay lại nên cô đành lấy sổ ghi chép lúc nãy ra xem.

Cốc! Cốc!

"Vào đi! Cửa không khóa." Lệ Sa không biết là ai vì Phác Thái Anh khi trở về thì trực tiếp vào luôn chứ không đứng gõ cửa nên cũng hơi e dè.

"Thái Anh...em ấy không có ở đây sao?" Người kia một thân quyến rũ bước vào phòng nhưng không nhìn thấy người cần tìm .

Người kia hình như là lão sư ở trường nhưng Lệ Sa không biết là ai nên lên tiếng: "Lão sư vừa ra ngoài rồi, cô cần gì ạ?"

"À...Tôi đang cần vài hồ sơ, để tôi ngồi đợi được rồi!" Lão sư kia nói rồi rất tự nhiên ngồi xuống "Em là...."

"Em là trợ lý của Phác lão sư tên Lệ Sa."

"Xin chào! Tôi họ Triệu tên Tư Mẫn lão sư khoa ngoại ngữ."

"Chào Triệu lão sư, mời cô dùng nước." Lệ Sa rất tự nhiên đi rót nước rồi quay lại.

"Được, cảm ơn em."

.

.

.

----------

 Chương sau lại có người vỡ bình giấm nữa rồi😂.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro