Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Phác Thái Anh ung dung ngồi ở bàn làm việc nhâm nhi cafe buổi sáng, nhìn sang đồng hồ còn 2 phút nữa là điểm 6 giờ.

Cộc! Cộc!

"Vào đi!" Phác Thái Anh khẽ mỉm cười, rất đúng giờ.

Lệ Sa mặt đỏ tai hồng bước vào hình như là vừa mới chạy xong.

"Sớm như vậy đã vận động rồi? Hèn chi sức khỏe luôn rất tốt a~" Phác Thái Anh nhàn nhã đặt tách cafe xuống.

Lệ Sa đen mặt, tại ai a~, bắt cô sáng chủ nhật phải dậy sớm như vậy, dựng xe xong liền chạy như bay vào đây vì sợ trễ giờ, Phác lão sư cô ép người quá đáng. Lệ Sa âm thầm gào thét nhưng ngoài mặt thì nặn ra một nụ cười không thể nào khó coi hơn đáp lại.

"Bản thảo của tôi đã làm xong chưa?" Nhìn bộ dáng Lệ Sa như muốn ăn tươi nuốt sống mình nhưng không làm gì được, Phác Thái Anh khẽ bật cười.

"A..." Lệ Sa gật đầu rồi cởi balo lấy laptop ra mở cho Phác Thái Anh xem.

Nàng nhìn màn hình một hồi lâu, sau đó lại nhìn sang tiểu rùa, hai mắt cô bây giờ hệt như một con gấu trúc, Lệ Sa thấy Phác Thái Anh cứ nhìn sang mình liền chột dạ "Không phải mình làm sai gì chứ? Tối qua do bản thân quá buồn ngủ nên mới làm gấp sáng nay tỉnh dậy cũng quên kiểm tra lại."

"Phác lão sư..." Lệ Sa lại thấy Phác Thái Anh chăm chú nhìn bản thảo.

"Ừ?" Nàng ngẩng đầu lên.

"Ách...Em có làm sai gì không?"

"Có...sai ngữ pháp, sang đây!" Phác Thái Anh nghiêng đầu, mở miệng.

Lệ Sa gật đầu nhanh chóng đến cạnh người kia cúi xuống nhìn vào màn hình. Sau khi được Phác Thái Anh chỉ ra mấy lỗi sai cô liền gật gật đầu ghi nhớ lúc nhận ra thì mặt của cô và Phác Thái Anh vừa vặn gần nhau, Lệ Sa vừa nghiêng đầu liền đối diện với ánh mắt của Phác Thái Anh, cô đỏ mặt lắp bắp.

"Vậy...Vậy bây giờ em liền sửa." Sau đó cụp đuôi đi qua ghế sofa ngồi.

Phác Thái Anh nhìn bộ dạng của Lệ Sa mà buồn cười, thế nào? Bây giờ em biết xấu hổ rồi? Sao trước kia không như thế đi? Nghĩ vậy, trong lòng nàng lại nảy sinh một cỗ tức giận nhớ lại ngày hôm qua "Em đối với ai cũng thoải mái vậy mà đối với tôi lại luôn mang bộ dáng như chuột sợ mèo vậy sao?"

Cứ như vậy, hai người gần như không có gì để trao đổi nữa nên ai làm việc nấy, Lệ Sa cúi đầu nhìn mấy chữ dày đặc trong laptop mà đau đầu không thôi, sau đó cẩn thận tìm lỗi sai mà sửa lại.

Một lúc sau, Lệ Sa đã sửa xong nhưng để cho chắc chắn cô liền chăm chú xem lại vài lần nữa rồi mới đưa cho Phác Thái Anh.

Nàng nhìn qua một lượt rồi hài lòng gật đầu mỉm cười "Làm rất tốt, em vất vả rồi!"

"Ách...Không có gì, là bổn phận của em." Được người kia khen, Lệ Sa cảm thấy công sức bỏ ra cũng rất đáng.

Phác Thái Anh chỉnh lại một chút sau đó in bản thảo ra giấy "Lệ Sa, em giúp tôi lấy bìa kẹp A-10 thêm bản thảo này vào!"

"À...Được!" Lệ Sa nghe Phác Thái Anh gọi xương cốt như muốn nhũn ra, tên cô sao qua miệng nàng lại nghe hay như vậy a~

Lệ Sa đứng lên đi qua kệ để tư liệu với tay lấy bìa kẹp, do hơi cao nên cô không để ý liền bị thanh kẹp bong ra do rỉ sét cắt trúng tay.

"Aw..." Lệ Sa rụt tay lại, ngón tay bị cắt một đường, máu đỏ liền nhanh chóng chảy ra, cô đổi tay cầm giấy sợ bị máu của mình dính phải "Thiệt tình, có việc lấy đồ thôi cũng hậu đậu" Lệ Sa lầm bầm tự trách nhưng cũng nhanh chóng lấy giấy đặt vào bìa kẹp rồi để lại chỗ cũ.

"Lão sư, làm xong rồi!" Lệ Sa chấp hai tay phía sau đứng trước mặt Phác Thái Anh.

Nàng cau mày nhìn người trước mặt: "Đưa tay của em cho tôi xem!"

"Ách..." Lệ Sa ngạc nhiên lúc nãy cô đứng xoay lưng lại với Phác Thái Anh làm sao nàng lại thấy được?

Nhưng Lệ Sa không biết rằng mỗi động tác của cô luôn được Phác Thái Anh thu hết vào đáy mắt, chỉ là nàng không nói, không ngờ tiểu rùa ngốc này cứ vậy giấu nhẹm đi luôn.

Lệ Sa thấy Phác Thái Anh nhìn chằm chằm cũng không dám cãi lời, mím môi chìa tay phải ra, máu vẫn chưa ngừng chảy.

Phác Thái Anh nhìn thấy trong mắt liền hiện ra tia đau lòng, sau đó kêu Lệ Sa qua ghế ngồi xuống còn mình thì đi lấy hộp thuốc.

Nàng đem hộp thuốc đặt lên bàn trà rồi cầm tay Lệ Sa lên tỉ mĩ xem xét.

"Ấy...để em tự làm được rồi!" Lệ Sa bối rối, cảm nhận bàn tay mềm mại của Phác Thái Anh nắm lấy tay mình, trái tim cô ngứa ngáy giống như bị lông vũ quét qua.

"Bằng tay trái sao?" Phác Thái Anh đanh mặt nhìn người kia.

Lệ Sa nghe xong liền nghẹn họng lắc đầu không dám nói nữa. Phác Thái Anh nhẹ nhàng lấy bông băng thuốc sát trùng rửa qua vết thương, sau đó lại dùng thuốc đỏ bôi lên, mỗi một động tác đều rất ôn nhu. Lệ Sa nhìn nàng thất thần, biểu tình của Phác Thái Anh thật sự rất dịu dàng, là lo cho mình sao? Nhưng cũng có thể đối với ai cô ấy cũng như vậy.

"Phác lão sư..."

"Ừ?" Phác Thái Anh không ngẩng đầu trả lời.

"Cô đối với ai cũng ôn nhu, dịu dàng vậy sao?" Cuối cùng Lệ Sa vẫn là nhịn không được đem thắc mắc trong lòng ra hỏi.

"Em đoán xem?"

"Em không biết!" Lệ Sa cụp mắt nhìn tay mình.

Sau khi bôi thuốc xong, Phác Thái Anh lấy một miếng băng keo dán lại cho Lệ Sa, khẽ cười "Nếu tôi đối với ai cũng dịu dàng vậy người ta còn gọi tôi là băng sơn lão sư nữa sao?" Nói xong nàng đứng lên đem hộp thuốc trả về chỗ cũ.

Lệ Sa nghe xong suy nghĩ một lát mới hiểu ra được, vui vẻ cười "Quả nhiên, Phác lão sư cũng có để ý đến mình."

"Sắp tới sẽ thi học kỳ rồi, việc ở văn phòng cũng không nhiều sau này em không cần tới nữa!"

Ý cười trên môi của Lệ Sa đột nhiên vụt tắt, giọng không vui trả lời "Vâng...Em biết rồi!"

"Cố gắng thi tốt, lúc học đừng có ngủ gà ngủ gật nữa."

Lệ Sa xấu hổ, bối rối nói "Cô đều thấy sao?"

"Ừm!"

"Ách...Sẽ không có lần sau nữa!" Lệ Sa gãi đầu, cười trừ vậy ra mỗi chuyện cô làm Phác lão sư đều biết "Vậy không còn gì em về trước đây."

"Được, về cẩn thận!"

"Cô vất vả rồi!"

Lệ Sa mang balo bước ra ngoài, lại nghĩ mấy ngày tới không còn được thường xuyên đến đây nữa trong lòng bỗng chốc cũng thấy hụt hẫng, thở dài mà bước đi, muốn theo đuổi lão sư chắc phải mất rất nhiều thời gian cùng tâm tư a~

Ngược lại Phác Thái Anh ở trong phòng nhìn bóng lưng kia rời đi, khiến nàng phi thường vui vẻ, cho em nếm thử một chút tương tư giống như tôi mấy năm qua.

.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro