Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Mấy ngày hôm sau, Lệ Sa trừ bỏ việc học ở trên lớp, buổi trưa nếu không về nhà hầu như thời gian còn lại đều ở thư viện tự học, lâu lâu Mạc Lâm cũng đến ngồi cùng.

"Lệ Sa, tao thấy gần đây mày muốn làm tổ ở thư viện luôn rồi, không lẽ mày định trở thành học bá luôn đó chứ?" Mạc Lâm nhìn một đống sách ở trên bàn của người kia mà nhăn mặt.

"Không có, tao không dám nhận đâu, chỉ là thời gian rảnh nhiều quá không biết dùng vào đâu!" Lệ Sa không ngẩng đầu trả lời Mạc Lâm.

Cô nghe xong liền bĩu môi, người ta mong thời gian rảnh còn không có vậy mà bạn cô mở miệng ra liền nói thời gian rảnh nhiều quá không biết dùng vào đâu "Mà sao không thấy mày đến văn phòng Phác lão sư làm việc vặt nữa?" Mạc Lâm chống càm tùy ý lật một quyển sách gần đó ra nhìn.

Lệ Sa dừng động tác ghi, nhàn nhã trả lời: "Văn phòng ít việc hơn rồi nên không cần tao giúp nữa!" Nói xong liền tiếp tục chép bài.

"Không phải là mày để lộ tâm tư nhiều quá đó chứ?" Mạc Lâm nghĩ nghĩ sau đó liền nói, lại nghĩ Lệ Sa mới nhận ra là bản thân thích lão sư thôi không lí nào lại bị phát hiện nhanh như vậy được.

Lệ Sa ngẩng đầu, suy nghĩ một lát liền lắc đầu: "Đâu có, tao chưa hề nói gì với cả hành động cũng không dám vượt quá giới hạn, Phác lão sư chắc là muốn tao chăm chỉ học hành thôi!"

"Ồ, từ khi nào mày hiểu cô ấy như vậy?"

"Tao cũng ước gì hiểu được!" Lệ Sa buông viết thở dài.

"Là sao?"

"Có đôi lúc tao lại thấy Phác lão sư hình như cũng có để ý đến tao, hành động của cô ấy cứ làm tim tao đập loạn hết cả lên, cứ mỗi lần chọc tao xong cô ấy lại cười rất vui vẻ nhưng rồi cũng có đôi lúc thật xa cách làm tao không hiểu được."

Mạc Lâm nhìn Lệ Sa mặt đầy nhu tình nói ra câu kia, khẽ nói: "Không phải mày tự mình đa tình đó chứ?"

"Hừ...Không nói nữa, rảnh thì sang đây chỉ tao làm bài tập tiếng Anh đi." Lệ Sa cụt hứng, quắc mắt nhìn Mạc Lâm.

"Được rồi, tao chỉ là giỡn thôi, qua ngay đây!"

Mạc Lâm cười cười đứng lên từ phía đối diện đi qua ngồi cạnh Lệ Sa nhưng cô vừa nhìn thấy khuôn mặc Mạc Lâm liền cười khúc khích.

"Haha...mày chăm học thật a~ Đem mực quẹt cả lên mặt này!"

"Còn nói, mau bôi giúp tao a~"

"Haha...Được, ngồi qua đây."

Lệ Sa nhịn cười đưa tay lên lau vết mực bên má phải của Mạc Lâm, không hiểu sao hành động này đối với hai người thì vô cùng bình thường nhưng trong mắt mọi người xung quanh hình ảnh này lại hài hòa đến khó tin, hệt như một đôi tình nhân bày tỏ tình ý, làm cho vô số người trong thư viện trầm trồ khi nhìn thấy, chỉ trừ một người vừa bước vào đã thấy một màn thâm tình của hai bạn nhỏ sau đó tâm tình không tốt quay gót bỏ đi.

Lệ Sa sau khi giúp Mạc Lâm xong lại chú ý đến cửa ra vào, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc vừa rời khỏi, ánh mắt nheo lại khó hiểu lầm bầm.

"Phác lão sư...."

Người xưa quả nhiên nói không sai, "Một ngày không gặp như cách ba thu" huống chi mấy ngày mới được gặp một lần khiến cho thâm tâm Lệ Sa không lúc nào không nhớ nhung hình bóng người kia nhưng suy nghĩ mãi cũng không hiểu được người kia tại sao vừa đến đã rời đi, là vì nhìn thấy mình sao? Là ghét mình?

.

Buổi tối sau khi xong việc, Phác Thái Anh lái xe, trong đầu nghĩ đến đều là cảnh tượng Lệ Sa và Mạc Lâm hai người chơi đùa với nhau, nàng nghĩ kia mới chính là bản tính của Lệ Sa, thích trêu đùa người khác. Vậy mà khi ở trước mặt nàng lại luôn rụt rè sợ hãi, đối với nàng sinh ra một phần sợ hãi và khách khí.

Phác Thái Anh không có lái xe đi về nhà mà là trực tiếp đi đến quán bar, tâm tình của nàng không tốt, cực kỳ không tốt. Nàng sợ, sợ mình nỗ lực thế nào cũng không thể đạt đến quan hệ như Lệ Sa và Mạc Lâm, dù là nàng thích Lệ Sa, dù nàng cũng hiểu biết không ít về cô nhưng đối với nguy cơ như vậy làm cho cả người nàng cũng mất tự tin, cứ vậy uống hết ly này đến ly khác.

.

Lệ Sa trở về nhà vào lúc chiều nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ, cô không biết rốt cuộc là Phác Thái Anh lại làm sao nhưng biểu hiện của nàng như vậy cho thấy là nàng đang nổi giận đi nhưng Lệ Sa cực kỳ vô tội, không biết từ khi nào bản thân lại chọc Phác Thái Anh không vui. Nghĩ mãi nghĩ mãi cô cũng không hiểu rốt cuộc là mình đã làm sai chuyện gì.

Lệ Sa ra ban công đứng nhìn cảnh đêm, trong tay cầm điện thoại không ngừng xoay xoay, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Khẽ cắn môi, cuối cùng là mở khóa tìm dãy số kia gọi đi.

"Alo..." Phác Thái Anh mất một lúc để lấy di động để trong túi xách, sau đó không thèm nhìn mà nghe máy.

Nghe giọng người kia, tim cô lại binh binh đập: "Là em, Lệ Sa!"

"......" Phác Thái Anh im lặng, lại cầm ly rượu lên một hơi uống cạn.

Lệ Sa đợi hồi lâu cũng không nghe người kia trả lời, ngược lại là nghe thấy âm thanh nói chuyện ầm ĩ còn có tiếng nhạc xập xình chói tai, giọng khẽ trầm xuống hỏi: "Cô đang ở đâu?"

"Quán bar, có chuyện gì?" Phác Thái Anh hừ hừ nói qua.

Lệ Sa áp chế lửa giận, lại là quán bar, lần trước bị quấy rối nàng còn chưa sợ bây giờ lại còn dám đến đó, cô không hiểu sao lại khó chịu trong lòng cắn môi dưới, nắm chặt điện thoại nói: "Cô ở đâu? Em liền tới!"

"Không cần!" Phác Thái Anh lại cao ngạo lè nhè trả lời, ba phần tỉnh, bảy phần say.

"Nói!" Lệ Sa đanh giọng, chân mày cũng nhíu lại một chỗ.

Phác Thái Anh nhất thời bị phản ứng này của Lệ Sa dọa sợ khẽ trả lời: "Du lãng" Vừa nói xong thì bên kia truyền đến âm thanh "đô đô" của máy bận.

.

Lệ Sa tắt máy, dùng tốc độ nhanh nhất lấy ví cùng áo khoác chạy xuống dưới tiểu khu bắt một chiếc taxi.

Chạy tới quán bar, thấy Phác Thái Anh một thân ngồi ở quầy bar uống rượu bên cạnh còn có vài tên đàn ông đang ngồi quanh bắt chuyện. Lệ Sa cắn môi, lửa giận bùng cháy dữ dội, tiến lên cầm lấy ly rượu của Phác Thái Anh đặt xuống, rút ví thanh toán sau đó cầm tay nàng muốn dắt đi.

"Theo em về! "

"Không muốn!" Phác Thái Anh vẫn là ương bướng lắc đầu, kéo ngược người kia trở về.

"Cô muốn tự mình đi về hay em bồng cô về?" Giọng Lệ Sa khàn khàn nói, có trời mới biết cô bây giờ tức giận như thế nào.

Phác Thái Anh nghe xong liền cúi đầu không dám cãi nữa ngoan ngoãn để Lệ Sa dắt về, chân loạng choạng đi theo bước chân của cô, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của tiểu rùa truyền tới.

.

Lệ Sa gọi taxi đưa Phác Thái Anh về nhà nhưng cũng không yên tâm nên liền theo nàng đi cùng, suốt dọc đường ánh mắt đều dán chặt lên người nàng.

Đến nơi, cô dìu Phác Thái Anh đi, Lệ Sa chính là không quen nhìn nàng không biết quý trọng bản thân như vậy, tùy tiện giao mình cho lũ sói đói ở quán bar.

"Lần sau đừng đến mấy chỗ đó nữa!"

Phác Thái Anh nghe xong lại nghĩ người kia muốn quản mình liền giãy người thoát khỏi vòng tay của Lệ Sa hừ hừ nói: "Em có quyền gì mà cấm tôi?"

Những tưởng Lệ Sa sẽ vì vậy mà trầm mặc nhưng câu nói tiếp theo lại làm cho Phác Thái Anh sững sờ.

"Em thích cô!"

Phác Thái Anh cúi đầu mím môi, sau đó vội ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt ngập tràn tia hi vọng cùng mong chờ của Lệ Sa bình tĩnh đáp:

"Nhưng tôi đã có người mình thích rồi!"

.

.

.

----------

Hít hà 1 chút drama cho nó bổ phổi nào🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro