Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.
Lệ Sa cười khổ thì ra là bản thân tự mình đa tình thật, dựa theo lời Triệu Tư Mẫn nói Phác Thái Anh vẫn còn độc thân, cô còn nghĩ nàng ít ra sẽ có một chút thích mình cho nên mới đem tâm tư trong lòng mà nói ra. Để bây giờ phải lâm vào tình huống toàn thân không có khí lực, tim ẩn nhẫn đau đớn, cảm giác bị từ chối này thật muốn khiến người ta đem tim mình moi ra quăng đi mất.
"A...Vậy sao...xin lỗi..." Lệ Sa ngẩng đầu lên trên mặt cố nặn ra một nụ cười méo mó.
Phác Thái Anh quan sát biểu tình của người kia, ánh mắt hiện ra một tia giảo hoạt, đôi môi câu lên một nụ cười.
"Em không hỏi tôi là thích ai sao?"
"À...Vậy... Cô là thích lão sư trong trường hay là..." Lệ Sa hữu khí vô lực, đem mặt cắm xuống đất, tim cô đau quá, rất muốn bỏ trốn khỏi chỗ này, không muốn đứng đây nữa.
Phác Thái Anh cong môi, nhẹ nhàng nói: "Tôi thích em!"
1s
2s
3s
.
.
.
10s
Tai Lệ Sa ong ong cả lên, cố gắng loading câu nói của người đối diện: "Phác lão sư nàng vừa nói gì?"
Cô ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh bởi vì lời nói kia của nàng khiến cho máu huyết trong người Lệ Sa lập tức bị ngưng hoạt động, toàn thân không một chút cảm giác, chỉ có thể sững người nhìn nàng.
Phác Thái Anh nhìn bộ dáng từ bi thương đến cùng cực chuyển thành bộ dáng ngu ngốc hai mắt trợn tròn mờ mịt của Lệ Sa, mím môi khẽ cười, giơ tay lên vỗ vỗ mặt của cô khẽ gọi:
"Sao vậy? Tôi nói em không nghe rõ à?"
Cảm giác lành lạnh từ tay Phác Thái Anh truyền đến khiến cho Lệ Sa hoàn hồn nhưng vẫn là giữ nguyên bộ dáng ngẩng ngơ nhìn nàng, để mặc nàng làm loạn trên mặt mình.
Phác Thái Anh khẽ chớp đôi mắt, tinh tế quan sát Lệ Sa. Nàng thiên chờ vạn chờ chính là muốn nghe cô nói câu này, cả người chỉ vì câu nói của Lệ Sa mà sôi trào, cảm giác hạnh phúc bao phủ cõi lòng đem băng giá kia từng mảnh phá tan.
Thấy Lệ Sa có vẻ vẫn chưa tin, Phác Thái Anh cười khẽ, mạnh bạo nắm lấy cổ áo cô kéo xuống, Lệ Sa còn đang ngơ ngác không hiểu thì từ môi đã truyền đến một luồng nhiệt khí, nhanh chóng bị nó bao lấy.
Khoảng khắc lúc hai đôi môi nhẹ nhàng tiếp xúc, Lệ Sa cơ hồ không nghe được tiếng tim mình đập nữa, mắt mở to nhìn nhận sự việc đang xảy ra.
Phác Thái Anh chỉ muốn là chạm nhẹ cho nên sau đó liền muốn lui lại phía sau, nàng đối với phương diện này vẫn chưa có khinh nghiệm nhưng đột nhiên thắt lưng bị kéo trở lại, bị Lệ Sa vươn tay ra giữ lấy ôm vào lòng, giờ khắc này mọi sự giãy dụa của nàng đều trở nên phí công nên chậm rãi nhắm mắt cảm thụ.
Tay Lệ Sa như tự có ý thức luồn vào mái tóc của Phác Thái Anh kéo nàng vào nụ hôn sâu. Đột nhiên người kia mãnh liệt như vậy Phác Thái Anh có chút đáp ứng không kịp, chỉ có thể níu lấy áo của Lệ Sa, thân thể không ngừng run rẩy.
Lệ Sa hôn đến mê mẩn, phiến môi của Phác Thái Anh mềm mại lại ngọt ngào như mật ong, hơn nữa còn có cảm giác lành lạnh, trơn nhẵn như thạch trái cây, mút nhẹ, dùng lưỡi liếm qua sau đó mới cắn một cái luyến tiếc mà buông ra. Cô chậm rãi nhìn người trong lòng hai má nhiễm một tầng mây hồng mà mỉm cười, có trời mới biết trái tim cô lúc này đập loạn như thế nào.
Phác Thái Anh thở dốc, nhìn người kia đắc ý mà xấu hổ không thôi "Em...Em cười cái gì?"
Liếm liếm môi, cảm nhận nhiệt độ còn dư lại, nhìn đôi môi mỏng manh kia bị mình làm cho đỏ bừng, Lệ Sa cong cong môi khẽ nói: "Là cô cưỡng hôn em mà, sao bây giờ lại hỏi ngược lại em vậy!"
Cô chỉ thuận miệng nói ai ngờ lại khiến Phác Thái Anh mặt đỏ tới tận mang tai, giận dữ nhìn cô, sao trước đó nàng không nhìn ra Lệ Sa có mặt đen tối này cơ chứ.
Lệ Sa hơi dịch người ra đối diện với ánh mắt của Phác Thái Anh, cô muốn một lần nữa nghe chính miệng nàng nói để chắc chắn bản thân mình không nghe lầm.
"Phác lão sư, cô...thật sự là thích em sao?"
Đối diện với ánh mắt của Lệ Sa, Phác Thái Anh chỉ tựa tiếu phi tiếu khẽ nói: "Hôn cũng hôn rồi, em còn cho là tôi đang đùa sao?"
Lệ Sa nghe xong cả cơ thể như muốn tan ra, nụ cười tươi hơn bao giờ hết "Không có, em chỉ...hơi bất ngờ..."
"Muộn rồi, em về đi, tôi tự mình lên là được!" Phác Thái Anh khẽ cười lại đưa tay vuốt vuốt mặt cô, tiểu rùa đúng thật là ngốc.
"Vâng, cô lên đi!"
"Về cẩn thận!"
Phác Thái Anh gật đầu, xoay người đi vào trong chung cư, khóe môi cứ câu lên không hề buông xuống, tay phải khẽ chạm lên môi, cũng may bay giờ đã trễ bên ngoài cũng không còn người qua lại nếu không để ai đó nhìn thấy một màn khi nãy, Phác Thái Anh thật sự sẽ xấu hổ muốn chết mất.
.
Lệ Sa thấy người kia đã đi vào trong, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra hào quang hạnh phúc, dọc đường trở về, Lệ Sa ngồi trong taxi mà cứ cười cười không thôi làm bác tài xế vừa lái xe vừa đổ trộm mồ hôi, lấm lét nhìn qua gương chiếu hậu nơm nớp lo sợ mình chở nhầm bệnh nhân trốn viện.
Bất quá Lệ Sa không hề quan tâm vẫn giữ vẻ mặt vô cùng hạnh phúc nhìn ra bên ngoài, thiếu điều muốn hát vài bài trên xe nhưng cũng may là vẫn còn có năng lực kiềm chế.
.
Về đến nhà, Lệ Sa líu lo vừa hát vừa tắm, sau đó toàn thân sạch sẽ tươi mới ngã lên giường sung sướng ôm chăn lăn qua lăn lại, chợt di động vang lên mới khiến cô dừng lại động tác mà kiếm điện thoại.
"Alo?" Lệ Sa nhìn dãy tên hiện trên màn hình vui vẻ ấn nghe.
"Đã về đến chưa?"
Bên kia giọng nàng đều đều truyền qua, thanh âm thực trong trẻo nhu tình như nước.
"Vâng, đã về!"
"Bây giờ đang làm gì?"
"Chuẩn bị đi ngủ thôi, đúng rồi, cô nhớ pha một ly nước chanh uống trước khi ngủ, nếu không ngày mai thức dậy sẽ khó chịu." Lệ Sa chợt nhớ đến lúc nãy Phác Thái Anh đã uống không ít rượu, liền mở miệng dặn dò.
"Ừ, tôi biết rồi, em cũng nên ngủ sớm đi!" Nghe giọng nói ôn nhu của tiểu rùa làm Phác Thái Anh khẽ cười.
"Lão sư..."
"Hửm?"
"Lúc nãy em không có mơ đúng không?"
"Không lẽ là em cho rằng tôi say nên làm càng?"
"Em...không phải..."
"Ngốc ạ, là thật đấy, mau ngủ đi, mai gặp em."
"Hì hì, được, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Lệ Sa đem điện thoại lấy xuống nhìn vào dãy số kia mà hạnh phúc.
"Đây không phải mơ, đây không phải mơ a~ Phác lão sư bây giờ là của mình rồi! Cô ấy cũng thích mình a~"
.
.
.
----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro