Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Sa không cần đến đồng hồ đã tự động bật dậy, toàn thân hưng phấn đi vệ sinh cá nhân, mãi đến khi vào trường ngồi ở cantin ăn sáng với Mạc Lâm trên môi vẫn treo lên nụ cười sáng chói.

Mạc Lâm ngồi húp mì nhìn chằm chằm người đối diện khó hiểu: "Sa, mày có bị đập đầu ở đâu không? Tao thấy chỗ này của mày hình như có vấn đề!" Mạc Lâm vừa nói vừa chỉ chỉ vào thái dương của mình.

Đối diện với sự khinh bỉ này của bạn mình, Lệ Sa chẳng có nửa điểm tức giận, khẽ nói: "Đơn giản là vì tao có chuyện vui."

"Chuyện gì?"

"Lại đây, nói nhỏ cho mày nghe một chuyện!"

Mạc Lâm nuốt vội mì xuống nghiêng đầu sang lắng nghe.

"Cái...mày nói là...mày và Phác lão sư hai người....thành đôi?"

Tin tức có chút oanh tạc như thế khiến cho Mạc Lâm mất thật lâu mới tiêu hóa xong "Chuyện là sao, nói tao nghe!"

Lệ Sa cũng thành thật đem diễn biến kể sơ sơ cho cô nghe.

"Kì thực, tao lại thấy chuyện này có chút gì đó là lạ!" Mạc Lâm cau mày, đâm chiêu suy nghĩ.

"Làm sao?"

"Mày và Phác lão sư thật sự là chỉ mới gặp nhau ở buổi đầu nhận lớp hay sao?"

"Ừ thì...tao cũng cảm thấy có gì đó rất quen thuộc nhưng tao không nhớ rõ." Chuyện này đương nhiên cô cũng có nghĩ tới, có phải cô và nàng đã gặp qua nhau hay không nhưng có nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được "Nhưng tại sao mày lại hỏi vậy?"

"Dựa theo mấy lời mày từng kể cho tao về hành động, thái độ, lời nói của Phác lão sư với cả cô ấy còn cưỡng hôn mày trước thì tao nghĩ là cô ấy có lẽ đã gặp mày từ trước rồi chứ không phải gần đây đâu." Mạc Lâm cứ như chuyên gia mà phân tích.

"Nhưng mà tao không nhớ!"

Mạc Lâm cạn lời, đợi bạn cô mà nhớ ra thì thôi tự đi hỏi lẹ hơn: "Mày tự tìm cơ hội gì đó mà hỏi đi, tao cũng bó tay".

"Ah...Oh..." Lệ Sa cũng gật gật đầu rồi cúi xuống ăn mì.

"Dù sao thì cũng chúc mừng mày, đã thành công ôm được mỹ nhân a~"

"Hì hì...tao cũng sợ đây chỉ là giấc mơ thôi, rất nhanh liền tan biến."

"Ai ui, đừng có nói nghe buồn thảm vậy nữa, bây giờ không phải đã thành rồi sao, vậy thì cứ cố gắng yêu đương hết lòng thôi, nếu có chia li cũng sẽ không hối tiếc!"

"Haha...được rồi, ăn thôi còn lên lớp."

.

Từ sau khi xác định mối quan hệ xong, Lệ Sa và Phác Thái Anh vẫn không có cơ hội ở cùng một chỗ, ở trên lớp cũng chỉ có thể len lén nhìn đối phương, suy cho cùng thì Phác Thái Anh vẫn là lão sư, hai người tuy rằng đã đến với nhau nhưng ở trường vẫn phải luôn giữ khoảng cách chỉ có về nhà thi thoảng gọi điện nói chuyện cùng nhau.

.

Hiếm khi nào có một buổi sáng mà Lệ Sa vừa không phải đi học cũng vừa không phải đi làm cho nên quyết định là sẽ ngủ tới tận trưa, ai ngờ chưa ngủ được bao nhiêu đã bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh. Lệ Sa càm ràm leo xuống giường rề rà đi ra mở cửa, vừa mở còn vừa than vãn: "Ai mà sớm như vậy đã đến?"

Cửa vừa mở ra, cô lại ngây ngẩng cả người: "Lão sư!"

"Sao vậy? Không mong tôi đến sao?" Nàng đứng ở cửa nở nụ cười còn đẹp hơn cả ánh nắng nhìn tiểu rùa đầu tóc còn chưa chải kịp.

"Ách...đâu có, mau vào trong."

Sau khi yên vị ở sofa Phác Thái Anh khẽ nói: "Hôm nay trời đẹp, có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Lệ Sa xấu hổ vuốt vuốt mái tóc còn đang rối do mới ngủ dậy: "Được, cô chờ em một chút, lập tức xong ngay!" Sau đó vội đi vào phòng cầm lấy quần áo vọt vào nhà vệ sinh.

Hiếm khi Phác Thái Anh đại giá quang lâm cho nên Lệ Sa dùng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân, thay đồ.

.

Hai người ngồi xe đi vào trung tâm thành phố, sắp đến mùa đông nên Phác Thái Anh muốn ra ngoài mua một vài bộ quần áo dày, nhớ đến tiểu rùa đã lâu không được gặp nên ghé qua nhà cô.

Lệ Sa cũng không phiền theo Phác Thái Anh lựa đồ, cô đứng kế bên lâu lâu lại cho nàng chút ý kiến. Tốc độ mua quần áo của Phác Thái Anh rất nhanh, nàng chỉ thử một chút cảm thấy không tệ liền mua, không như mấy cô gái khác thử đi thử lại nhiều lần mãi vẫn không quyết định được.

"Em qua đây!" Phác Thái Anh đứng phía bên kia dãy đồ vẫy vẫy tay.

Lệ Sa gật đầu, lon ton đi qua, Phác Thái Anh cong cong đôi mắt phượng đưa một cái áo len mình vừa chọn được ướm thử lên người cô.

"Ách...Lão sư, cô không cần chọn cho em đâu!" Lệ Sa lắc đầu xua tay.

"Đừng động!" Phác Thái Anh thấp giọng, mắt không chớp nhìn cô.

Lệ Sa giống như nghe mệnh lệnh liền đứng im không nhúc nhích, nàng nhìn bộ dáng như cún con ngoan ngoãn của cô mà phì cười, khẽ hỏi: "Em không thích đồ ở đây sao?"

"Không có, chỉ là đi cùng cô em đã vui rồi, không muốn cô...phải tốn kém!" Lệ Sa lúng túng giải thích.

"Đồ ngốc này, chúng ta bây giờ là quan hệ gì? Còn cần phải câu nệ như vậy sao?"

"Nhưng mà em...vẫn cảm thấy...."

Duỗi tay ra vuốt ve gò má Lệ Sa, Phác Thái Anh bất đắc dĩ thở dài: "Bây giờ em đã là người yêu của tôi, tôi không muốn thấy lúc nào em cũng phải dè dặt với tôi, rõ chưa?"

Tiểu rùa này có lúc rất mạnh dạng, có lúc thì lại luôn rất cẩn thận dè dặt, dường như rất sợ làm nàng giận.

"Dạ rõ...em biết rồi!" Lệ Sa nghe xong trong lòng giống như được rót mật, bởi vì khi đối diện với Phác Thái Anh cô vẫn luôn mang theo một phần kính nể, vì Lệ Sa vẫn chưa biết Phác lão sư có thật là thích mình hay không cho nên vẫn luôn cẩn thận mọi thứ rất sợ mình làm gì không tốt sẽ khiến nàng cảm thấy chán ghét mà không cần mình nữa.

Hai người mua xong mấy đồ cần thiết, nhìn đồng hồ cũng đã quá trưa. Đi ra khỏi cổng lớn của trung tâm mua sắm Phác Thái Anh nhìn sang Lệ Sa hỏi: "Chúng ta đi ăn cơm đi, em có đói không?"

Lệ Sa thuận theo gật đầu, từ sáng sớm thức dậy đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, bao tử của cô sớm đã biểu tình rồi.

"Em muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được hết! " Lệ Sa khẽ cười, chỉ cần là ăn với cô thì món gì cũng đều là sơn hào hải vị.

"Vậy đi ăn cơm sườn heo thế nào? Gần đây có một tiệm cũng không tệ."

"Vâng, cũng được."

Xác định xong địa điểm, hai người song song bước cùng nhau đi đến đó. Dọc đường đi, Phác Thái Anh chỉ im lặng lắng nghe Lệ Sa nói chuyện, lúc cô nói đến khúc cao trào cũng thuận theo mà nở nụ cười. Kì thực cứ yên bình như thế này cũng tốt, hạnh phúc đơn giản vậy là đủ rồi, nhớ nhung nhiều năm của nàng cuối cùng cũng có kết quả, có thể cùng tiểu rùa ngốc này ở chung một chỗ làm trong lòng Phác Thái Anh cũng ngập tràn hạnh phúc.

Lệ Sa chốc chốc lại nhìn sang ngắm sườn mặt của Phác Thái Anh, dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng phản chiếu, gương mặt nàng lại càng xinh đẹp, giống như có ngắm bao nhiêu cũng không đủ.

Mãi đến khi bước vào quán gọi món ăn, Lệ Sa mới thôi không nhìn chằm chằm Phác Thái Anh nữa.

"Lão sư?" Lệ Sa nhẹ giọng gọi "Buổi chiều cô quay về trường hay là về nhà?"

"Chiều nay không có tiết cho nên sẽ về nhà, vậy chiều nay em có tiết không?"

"Em cũng...không có." Lệ Sa mắt nhắm mắt mở nói dối, thật ra buổi chiều cô có tiết.

"Vậy lát nữa có muốn đi xem phim không?"

"Được!" Lệ Sa cười tươi nhận lời, tay để dưới bàn đồng dạng soạn tin nhắn gửi qua cho Mạc Lâm.

«Chiều nay giúp tao điểm danh nha!»

.

Rạp chiếu phim ngày thường cũng không nhiều người cho nên đứng một lát liền có thể mua được vé, Lệ Sa để cho Phác Thái Anh mua vé còn mình thì đi mua bỏng ngô cùng đồ uống.

Đến lúc vào trong ngồi, phim bắt đầu chiếu, Lệ Sa mới biến sắc quay sang hỏi người kế bên.

"Lão sư, cô chọn thể loại nào vậy?"

"Phim kinh dị!"

Đùng!

Dường như Lệ Sa nghe có tiếng sét đánh mặc dù đang ở giữa trời quang.

.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro