Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Lệ Sa trố mắt nhìn Phác Thái Anh trong lòng gào thét, sao có nhiều thể loại như vậy mà cô nỡ lòng nào lại chọn trúng loại em sợ nhất vậy a~

Phim chiếu được phân nữa, xung quang lâu lâu lại vang lên tiếng hét thất thanh của mấy bạn gái. Thông thường mấy cặp đôi hay đưa nhau đi xem phim kinh dị bởi vì họ nghĩ đến lúc có cảnh ghê rợn sẽ được ôm bạn gái vào lòng trấn an, làm một người đàn ông mạnh mẽ. Còn Lệ Sa linh hồn cô đã sớm bay về phương nào luôn rồi, không nhắm mắt thì lại che mặt, từ đầu đến cuối không dám hé ra, chỉ nghe âm thanh thôi là cả người đã run lên sợ hãi rồi huống hồ gì còn phải hé mắt ra xem, Phác Thái Anh kế bên cũng run rẩy nhưng mà là vì buồn cười nhìn một màn này của cô.

"Chúng ta ra ngoài thôi!" Không đợi hết phim, Phác Thái Anh đã nghiêng đầu sang nói nhỏ vào tai cô.

Chỉ chờ có vậy, Lệ Sa gật gật đầu hăng hái đứng lên nắm tay nàng, cùng Phác Thái Anh đi ra ngoài.

Từ rạp chiếu phim đi ra, lưng cô ướt đẫm một mảng mồ hôi, nếu Lệ Sa mà mở mắt ra coi thì chắc sẽ ngất xỉu luôn không chừng.

"Em là đang sợ ma?" Phác Thái Anh nhìn Lệ Sa khẽ cười.

"Làm...Làm gì có...Em đâu có sợ..." Đột nhiên thấy mình nhát gan như vậy cũng quá xấu hổ cho nên Lệ Sa liền cậy mạnh mở miệng.

"Vậy...lần sau quay lại xem nữa, em thấy thế nào?"

"Ách...vẫn là thôi đi...Haha..." Có cho tiền Lệ Sa cũng không dám coi, kì thực lúc mới xem thì không sao nhưng mà đêm về nằm trên giường nhớ lại thật sự là dọa người, phải đem cả thân phủ kín chăn dù có nóng vẫn phải đắp, nhắm mắt lại là mấy hình ảnh đó lại hiện ra. ( Mấy bạn sợ ma chắc hiểu cảm giác này 😌)

"Lão sư, cô thích mấy thể loại như vậy sao?"

"Không có!"

"Vậy tại sao lại chọn?"

"Vì tôi biết em sợ ma!" Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lệ Sa một lúc liền nói.

"Sao...Sao cô lại biết?" Lệ Sa kinh ngạc nhìn Phác Thái Anh, cái này chỉ có người nào tiếp xúc lâu với cô mới biết, dù cho đó là Mạc Lâm đến tận năm hai Đại học mới biết chuyện này vì sợ bị dọa nên cô luôn cật lực giữ kín.

Phác Thái Anh ngẫm nghĩ: "Lục Vy nói tôi biết!"

Lệ Sa trợn trắng mắt, cô nói Giang tỷ còn có sức thuyết phục hơn, Lục Vy căn bản gặp cô mới mấy tháng trước làm sao có khả năng hiểu rõ Lệ Sa như thế, nói dối kiểu này thật cũng dễ đoán quá a~

Phác Thái Anh không để ý đến Lệ Sa, trực tiếp đi trước trên môi câu lên nụ cười nhưng chưa kịp đi xa tay đã bị nắm lấy.

"Em..." Phác Thái Anh bất ngờ quay lại chớp chớp mắt nhìn Lệ Sa ý muốn hỏi cô đang làm gì.

"Phác lão sư... Có phải cô đã gặp qua em từ trước không?" Lệ Sa thực sự không ngăn nổi tò mò liền hỏi.

"Ừm!" Phác Thái Anh cũng không do dự gật đầu.

"Có...có thể nói em nghe được không?" Mắt Lệ Sa lấp lánh đầy phấn khích.

"Em không nhớ sao?"

"Em...thật sự là không nhớ đã gặp qua cô ở đâu, có điều cảm thấy cô rất quen nhưng không có ấn tượng."

.

Nhớ lại lúc đó, Phác Thái Anh vừa mới tốt nghiệp, đối với mọi người thì chính là đang nghỉ hè, lần đó nàng đi dạo trong công viên gần trường, trong lúc đang đi góc áo liền bị níu lấy khiến nàng phải dừng bước, quay lại sau liền thấy một bé gái tay mang một giỏ bánh.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, chị mua một cái nha!"

Nhìn bé gái, Phác Thái Anh cũng mủi lòng liền gật đầu mua giúp em vài cái nghĩ nghĩ lát nữa đem về cho Giang Hạ còn nàng thì không có sở thích ăn đồ ngọt.

"Cảm ơn chị!" Bé gái kia nở nụ cười sau đó lại tiếp tục đi mời những người khác.

Phác Thái Anh thấy vậy cũng không để ý nhiều cất ví vào túi, chẳng qua là ai cũng không ngờ tới một màn phát sinh sau đó, đi được một quãng nàng có tìm thế nào cũng không thấy ví tiền của mình. Suy đi nghĩ lại mới ngớ người ra liền nổi giận, dạo gần đây nàng có hay nghe được có vài đứa nhóc thường xuyên dùng vẻ ngây thơ lừa gạt người ta để trộm đồ hôm nay lại không nghĩ là chính nàng cũng gặp phải, sau đó liền sinh khí quay lại công viên tìm đứa nhỏ kia.

Tuy rằng nổi giận nhưng nàng cũng không muốn bị người khác hiểu lầm mình đang bắt nạt trẻ con cho nên nhỏ nhẹ cúi xuống trước mặt cô hỏi: "Bạn nhỏ, có phải lúc nãy em lấy trộm ví tiền của chị hay không?"

Bạn nhỏ kia vô cùng vô tội lắc đầu: "Tỷ tỷ, em không có! Em chỉ bán bánh thôi ạ!"

"Nếu em muốn tiền chị có thể đưa hết cho em chỉ là trong đó có nhiều giấy tờ quan trọng, em trả lại có được không?"

"Hức...Em không có lấy, chị tin em đi mà!" Cô bé kia nhất thời bị dọa sợ, nước mắt liền không cầm được vô thức trào ra.

Đúng lúc Phác Thái Anh muốn xin lỗi cô bé rồi buông bỏ chuyện lấy lại ví thì từ xa liền có một thân ảnh mặc áo đồng phục shipper chạy đến.

"Điềm Điềm, em làm sao vậy?" Người kia lo lắng ngồi xuống hỏi han cô bé, nhìn thoáng qua thật cao, dù cho có ngồi xổm xuống cũng cao hơn cả cô bé kia.

"Hức...A Sa tỷ, em thực sự không có lấy trộm đồ!" Đứa bé thấy người kia liền nhào vào lòng cô khóc nức nở.

Lệ Sa lúc này đang làm shipper để kiếm thêm tiền học phí vì thường xuyên chạy qua lại công viên cho nên quen được với Điềm Điềm hay đứng bán bánh dạo ở đây vì thấy cô bé dễ thương nên cô cũng coi cô bé như là em gái mình. Nghe Điềm Điềm kể lại sự việc, cô trấn an cô bé rồi mới đứng dậy nói với Phác Thái Anh: "Có phải xảy ra hiểu lầm gì hay không? Điềm Điềm trước giờ luôn là một cô bé ngoan, không thể có chuyện trộm đồ được, chị đã kiếm kĩ ví của mình hay chưa?"

"Kì thực, tôi cũng không muốn nghi ngờ cô bé nhưng mà lúc nãy khi vừa mua bánh xong lúc quay đi thì ví tiền đã mất rồi cho nên mới quay lại đây hỏi."

Thời điểm cả hai còn đang khó xử chợt nghe tiếng hét phía sau: "Bắt trộm!" Phác Thái Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lệ Sa vọt đuổi theo ngay lập tức, thân ảnh nhanh thoăn thoắt phóng đi, tên trộm chưa kịp chạy bao xa đã bị Lệ Sa đuổi kịp ban cho một cước vào lưng ngã lăng ra đường, mọi người xung quanh thấy vậy liền vây quanh bắt trói hắn đem lên đồn.

Lúc lục soát người hắn ngoại trừ ví tiền của người vừa bị trộm trong số đó còn có cả ví của Phác Thái Anh.

Lệ Sa cầm ví lên xem thấy được ảnh chứng minh liền cầm lấy trả cho nàng.

"Vậy mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, ví là do tên kia trộm không liên quan gì tới Điềm Điềm!"

Phác Thái Anh nhận lại ví liền áy náy cho nên cúi người nhẹ nhàng nói: "Điềm Điềm, chị xin lỗi, lúc nãy đã hiểu lầm em!"

"Hix...Không sao ạ, chị tìm lại là tốt rồi!" Điềm Điềm ngoan ngoãn lau nước mắt hít hít nước mũi.

.

Nghĩ tới lần đầu gặp mặt đầy áy náy kia Phác Thái Anh lại ẩn hiện ý cười. Tuy nói là bất đắc dĩ nhưng không thể không thừa nhận chính việc lần đó đã khiến nàng chú ý đến Lệ Sa. Bộ dạng lúc bắt trộm của em ấy đúng thật là rất soái, bộ dáng đó cứ in mãi trong đầu của nàng cho đến bây giờ không có cách nào xóa đi được.

.

Sự áy náy kèm theo tội lỗi cho nên có thời gian rảnh Phác Thái Anh sẽ dẫn theo vài người bạn qua công viên mua bánh ủng hộ Điềm Điềm, lúc ban đầu chỉ là lương tâm không yên nhưng càng về sau nàng càng thích cô bé này cũng thường xuyên ngồi nói chuyện với cô.

"Cô gái hôm bữa là chị của em sao?"

"Không ạ, A Sa tỷ không là gì của em hết nhưng chị ấy rất tốt, khi xong việc chị ấy hay mua kẹo cho em còn giúp em bán bánh nữa!"

Điềm Điềm ngây ngô kể chuyện, Phác Thái Anh kế bên âm thầm lắng nghe, lòng hiếu kì lại làm cho nàng càng quan tâm đến Lệ Sa cũng thường xuyên len lén quan sát hành động của cô, chưa từng nghĩ tới người kia cứ như vậy từng bước xông vào thế giới của nàng, chưa từng nghĩ đến chính nàng sẽ thích một người vừa mới gặp, hệt như "Tiếng sét ái tình" mà người ta thường hay truyền miệng.

Đêm đến, Phác Thái Anh cứ trầm ngâm suy nghĩ trong đầu trước sau đều là hình ảnh của người kia, mỗi đêm mất ngủ vì phân vân giữa thích và yêu, âm thầm quan sát qua hết kì nghĩ hè bản thân lại phải bay sang nước ngoài, tình cảm chưa xác định kia đành phải chôn giấu trong lòng.

Đến khi vô tình nhìn thấy người kia trên wed trường đại học Phác Thái Anh chẳng muốn nghĩ ngợi liền quay về, không ngờ ngay lần đầu nhận lớp đã gặp được Lệ Sa, lần này đã thực sự nhận định được tình cảm của bản thân cho nên từ đầu nàng đã muốn đem người kia về nhà mà độc chiếm cho nên mới lập ra kế hoạch từng bước từng bước tiếp cận cô.

.

Đợi mãi chẳng thấy Phác Thái Anh nói lời nào, Lệ Sa khẽ gọi: "Phác lão sư! Cô sao vậy?"

"Còn nhớ 3 năm trước em từng làm shipper không? Lúc đó tôi đã gặp em!" Phác Thái Anh lắc đầu cười nói.

"Lâu như vậy sao? Nhưng mà..."

Đúng thật là năm đó cô vừa lên thành phố nên phải chạy đông chạy tây kiếm tiền học phí trong đó có làm shipper cho hãng "Rùa biển" lúc đó còn phải mặc đồng phục con rùa trông mắc cười lắm nhưng mà khoảng thời gian đó đi qua đi lại gặp rất nhiều người cho dù có gặp qua Phác Thái Anh cũng không nhớ đã gặp nàng ở đâu, nàng nói chung chung như thế thì cô làm sao nhớ ra đây.

Phác Thái Anh nhìn khuôn mặt mờ mịt của Lệ Sa liền nói thêm: "Còn có cô bé Điềm Điềm và chuyện tôi bị trộm mất ví!"

"A, hình như em có nhớ chuyện này, cái chị gái mà làm Điềm Điềm khóc lại là cô sao?" Lệ Sa đập tay hiểu ra.

"Ừm! Lúc đó bị mất ví nên tôi có hơi khó chịu, đã hàm oan cho cô bé."

"Vậy ra lúc đó cô đã phải lòng nhan sắc của em rồi phải không?" Cô giơ tay chữ V đắc ý nói.

"Em tự luyến quá nhiều rồi!" Phác Thái Anh liếc mắt tỏ ý mỉa mai nhưng thật ra trong lòng lại khẽ cười thầm.

"Vậy thì cô thích em ở điểm nào vậy? Chúng ta lâu như vậy mới gặp lại nhau sao cô lại nhớ ra em chứ?"

Trong mắt Phác Thái Anh ẩn hiện ý cười: "Bởi vì em ngốc! Chỉ cần nhìn là có thể nhận ra tên ngốc rồi." Nói rồi tiếp tục đi.

Lệ Sa ngẩng ra một lúc sau đó mới hoàn hồn đuổi theo.

"Phác lão sư a~ Cô trả lời không thật lòng mà!"

"Còn gọi tôi là Phác lão sư sao?" Phác Thái Anh quay đầu híp mắt nhìn cô.

"Vậy phải gọi bằng gì đây?"

"Gọi tôi Thái Anh được rồi!"

Trong nháy mắt, Lệ Sa cảm động tiến lên lại đem tay Phác Thái Anh nắm lấy đan hai bàn tay vào nhau, khẽ gọi: "Thái Anh!"

"Ừ?" Phác Thái Anh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lệ Sa.

"Không có gì, chúng ta về thôi!" Lệ Sa cong môi cười vô cùng sáng lạng.

Phác Thái Anh lặng người mặc cô dẫn mình đi, năm đó cũng chính nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời này của Lệ Sa đã thấm đẫm vào trái tim của nàng.

.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro