Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Thời gian trôi thực nhanh, mới đó mà đã đến lễ giáng sinh, hầu như năm nào gần đến lễ trời cũng đổ tuyết vì vậy thời tiết có chút lạnh lẽo nhưng điều này vẫn không ngăn được những cặp tình nhân nắm tay nhau âu yếm đi dạo phố, hơn nữa lại còn rất đông.

Lệ Sa theo thói quen vẫn không mang bao tay chỉ mặc một cái áo khoác thật dày bên ngoài vừa đi vừa cho tay vào túi áo giữ ấm, thoăn thoắt đi bộ đến quán cafe. Hôm nay Giang Hạ hẹn cô và Phác Thái Anh cùng đi ăn, mấy người có cặp đôi như Lục Vy và Mạc Lâm thực tốt, mất ngày lễ có thể ra ngoài cùng nhau, mọi năm đều chỉ có hai kẻ FA là Giang Hạ với Lệ Sa, bất quá năm nay Lệ Sa với Phác Thái Anh đã thành đôi lại không nỡ bỏ Giang tỷ một mình nên hẹn đi cùng luôn.

Lúc Lệ Sa đi gần đến quán đã nhìn thấy Giang tỷ đứng trước cửa nhưng bên cạnh lại có thêm một người, nhìn kĩ một chút thì mới phát hiện ra người quen.

"Cô Triệu? Sao cô ấy lại ở đây?" Lệ Sa nhìn hai người chỉ thấy Giang Hạ mím môi không nói, còn Triệu Tư Mẫn cũng đồng dạng im lặng đứng đó.

Khẽ giật giật khóe môi, Lệ Sa đang không hiểu sự kiện gì xảy ra, sao không khí giữ hai người này lại căng thẳng như vậy. Đúng lúc Phác Thái Anh cũng vừa đến nhìn thấy màn này cũng chỉ khẽ thở dài, bà chị rùa đen kia cuối cùng cũng chịu chui đầu ra khỏi mai, lựa chọn thời điểm cũng thật thích hợp.

"Đi thôi, để hai người họ nói chuyện đi, ở đây không cần chúng ta đâu." Phác Thái Anh khẽ nhỏ giọng nói với Lệ Sa rồi nắm tay cô xoay người đi về hướng ngược lại.

"Thái Anh, cái kia...hai người họ làm sao vậy?"

"Hai người tâm trạng nặng nề đụng phải nhau!"

"Hai người họ có quen nhau sao?"

"Không những quen mà còn quen rất thân!"

Phác Thái Anh vừa đi vừa kể cho Lệ Sa nghe trước kia họ đã xảy ra chuyện gì.

.

Không khí bên phía hai người kia thì ngược lại, im lặng vẫn là im lặng không ai nói với ai câu nào, cuối cùng vẫn là Triệu Tư Mẫn nhịn không được lên tiếng trước, giọng nói vẫn có chút ngập ngừng.

"Em vẫn còn giận chị sao?"

"Em làm sao dám, loại tình cảm này, chị không dám đối mặt cũng là chuyện bình thường, em cũng không dám ôm mộng được chị đáp trả." Giang Hạ nhàn nhạt trả lời, giọng mang theo vài phần khách khí.

Triệu Tư Mẫn nghe xong cúi đầu trầm mặc, là nàng đã sai. Lúc trước Giang Hạ theo đuổi nàng lâu như vậy, đã từng đem tình cảm chân thành nhất, đem tình yêu đơn thuần nhất theo đuổi nàng nhưng còn nàng thì sao? Rõ ràng đã nhận ra tình cảm của người kia, rõ ràng chính bản thân cũng có cảm giác ấy vậy mà lại không dám đối mặt, chỉ làm một con rùa đen rút đầu trốn tránh em ấy, thoáng chốc đã được hai năm trôi qua.

"Chị biết là chị đã sai rồi, mặc dù em nói vậy nhưng chị đều biết mỗi món quà nhỏ hay được treo trước cửa nhà chị là em mang đến! Còn có những lần chị đi dạy về trễ đều có một chiếc xe chạy phía sau...Là em đúng không?"

Giang Hạ ngây người, khẽ thở dài, tuy nói thái độ im lặng trốn tránh của Triệu Tư Mẫn cũng chính là biểu hiện của sự từ chối nhưng biết làm sao được, có trách là trách Giang Hạ cô quá đa tình, bản thân nhịn không được sẽ luôn quan tâm đến cô gái này dù biết sẽ nhận lại khổ sở: "Chị đến đây chỉ để vạch trần em sao?"

"Không!"

"Vậy thì để làm gì?"

"Giang Hạ, trong lòng em còn có chị không?" Triệu Tư Mẫn nghiêng đầu nhìn sườn mặt của người kia.

Giang Hạ chỉ khẽ cúi đầu, cười nhạt, thanh âm khàn khàn trả lời: "Có thì sao? Không có thì sao? Lẽ nào bây giờ chị yêu em sao?"

"Ừ!"

Chỉ một tiếng nói, chỉ một chữ "Ừ" đã khiến trái tim Giang Hạ từng bị băng phủ kín nay lại bình bịch đập mãnh liệt, tròn mắt nhìn người kia ngơ ngác.

"Vì cái gì mà chị đột nhiên lại đổi ý? Chị thương hại em?"

"Không phải, chỉ là...chị không muốn bản thân về sau sẽ hối hận!" Triệu Tư Mẫn mím môi đem lời thật lòng mà nói ra.

Giang Hạ đã luôn nghĩ đến thời khắc này, ngay cả trong mơ cũng nghĩ đến chỉ là khi tận tai nghe được, nước mắt không hiểu sao liền tuôn trào, có ngăn cách nào cũng không được thì ra đây chính là cảm giác hạnh phúc đến rơi lệ.

"Giang Hạ, em có thể cho chị một cơ hội được không? Để chị được ở cạnh em được không? Em theo đuổi chị đã lâu như vậy, lần này hãy để chị đáp trả lại cho em nhé?" Triệu Tư Mẫn thấy người kia bật khóc trong lòng cũng không thoải mái, luống cuống nói.

.

"Thật không ngờ, cô Triệu bình thường hay tươi cười trêu đùa người ta vậy mà lại mắc bệnh nhát gan a~" Lệ Sa vừa đi vừa bĩu môi.

"Em đang nói tôi sao?"

"Ách...đâu có, em làm sao dám nói cô được, sao cô lại nói vậy?"

"Kì thực, nếu lúc trước tôi không can đảm quay về thì có lẽ tôi cũng sẽ như chị ấy, rõ ràng là thích nhưng vẫn chọn cách trốn tránh!"

Lệ Sa trầm tư sau đó bất chợt xoay người đem Phác Thái Anh ôm trọn vào lòng, tươi cười nói: "Thái Anh, cảm ơn cô đã dũng cảm quay lại, để en biết được thì ra vẫn còn có người thích thầm mình."

"Hừ...ai thích em..." Mặt Phác Thái Anh đỏ ửng chôn trong ngực Lệ Sa.

Cô bị bộ dáng này của nàng làm cho bật cười thành tiếng, nắm lấy tay Phác Thái Anh cười vang không thôi: "Thái Anh, sao cô lại dễ thương vậy a~"

Phác Thái Anh mặc dù dày dặn kinh nghiệm trong công việc nhưng về mặt tình cảm của nàng vẫn chỉ dừng lại ở con số 0.

"Không nói với em, tôi đi gọi cho Giang Hạ hỏi cậu ấy đã đến chưa!" Phác Thái Anh bĩu môi nhìn nhìn Lệ Sa, hừ một tiếng, rút bàn tay đang bị cô nắm chặt, xoay người đi ra phía sau.

Lệ Sa đứng kế bên cũng buồn chán liền nhìn xung quanh, bên lề đường có rất nhiều người bán hàng rong đang bày bán các món đồ có liên quan đến ngày lễ, lại còn có mấy cô gái bán hoa tươi đang mời khách. Lệ Sa nhìn trong số đó lại để ý đến một cô nhóc đang phụ mẹ bán hoa, hình ảnh này lại làm cô nhớ đến Điềm Điềm 3 năm trước. Liếc mắt thấy Phác Thái Anh còn đang bận nghe điện thoại cho nên Lệ Sa liền hưng phấn đi lại chỗ cô bé ngồi xổm xuống.

"Muội muội, chị mua cho em một bông giá 50 tệ, em giúp chị đem qua tặng tỷ tỷ xinh đẹp ở đó, được không?"

Cô bé nhìn sang mẹ mình thấy bà mỉm cười gật đầu sau đó mới tươi cười ngây ngô nói: "Dạ được!"

"Được, cảm ơn em!"

Phác Thái Anh vừa tắt điện thoại, Giang Hạ hẹn nàng lát nữa gặp ở quán lẩu Tứ Xuyên, nàng vừa quay đầu liền nhìn thấy một cô bé đứng trước mặt, có chút ngạc nhiên.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, hoa này tặng chị!"

Phác Thái Anh thoáng ngẩng người, khẽ cười: "Sao lại tặng chị?"

"Tỷ tỷ bên kia bảo em mang qua tặng mỹ nữ xinh đẹp đang đứng đây!" Đứa bé ngây ngô quay về sau chỉ về phía Lệ Sa.

Phác Thái Anh bật cười, nhận lấy hoa, đứa bé làn xong nhiệm vụ liền quay về đứng cạnh mẹ. Phác Thái Anh cầm bông hoa hồng vừa chớm nở, nụ hoa vẫn còn chưa bung hết, giống như một cô gái vẫn đang còn e thẹn, ngại ngùng, nàng cầm hoa đi đến bên cạnh Lệ Sa.

"Không ngờ em cũng là người biết lãng mạn như vậy."

"Cô thích là được." Lệ Sa hì hì cười sáng lạng.

"Đã đói chưa?"

"Vâng, có chút..."

"Vậy đi ăn thôi, Giang Hạ với Triệu Tư Mẫn nói chuyện xong rồi!"

"Vậy kết quả thế nào?"

"Đợi đến nơi sẽ biết."

.

Cả 4 người vừa vặn gặp được nhau trước cửa quán, Lệ Sa quan sát hai người kia không còn xuất hiện không khí quái đản lúc nãy nữa mà trên mặt hai người đều đồng dạng hiện ra vài phần hạnh phúc cho nên cô khẽ lay lay Phác Thái Anh làm động tác hai ngón trỏ chạm vào nhau, nàng cũng hiểu ý âm thầm gật đầu. Cả bốn người gọi vài món ăn còn có một cái lẩu lớn vừa ăn vừa trò chuyện.

Đêm bình an cứ an ổn như vậy mà trôi qua, phía xa xa ở thánh đường người ta bắt đầu đánh chuông, sau đó còn có dàn đồng ca hát bài hát giáng sinh, không khí lạnh lẽo của mùa đông tựa hồ như đã bị bốc hơi đi đâu hết.

.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro