Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

"Lệ Sa cuối tuần này là thi đó, mày ôn bài tới đâu rồi?" Mạc Lâm mệt mỏi dựa vào ghế đá, kì này học hơi nhiều nên mệt chết nàng a~, môn nào cũng phải chuẩn bị tài liệu và học bài.

"Ôn hết rồi!" Lệ Sa đồng dạng không kém, mấy đêm liền cô không có ngủ đủ, người ta nói ban đêm rất dễ tiếp thu bài cho nên Lệ Sa bất chấp mà thức đến 2,3 giờ sáng, đến tận khi mặt trời sắp mọc mới đi ngủ.

"Wao, mày sắp thành con gấu trúc luôn rồi, không phải bình thường mày ham ngủ nhất sao? Có chuyện gì mà phải thức khuya vậy?"

"Thì thức ôn bài!" Lệ Sa khép hờ mắt uống cafe, mệt chết cô a~, giờ phút này cô chỉ mong là thi mau mau để cô được ngủ cho đã bù lại mới được.

"Ồ, không lẽ mày định đoạt giải học bá thật đó chứ?"

"Không phải, tao đâu được siêng như vậy, chỉ là tao muốn ăn thịt!"

"Gì? Thịt? Muốn ăn không phải ra siêu thị là có sao?" Mạc Lâm nghiêng đầu chớp mắt khó hiểu.

""Thịt""chứ không phải thịt!"

"........."

Trên đầu Mạc Lâm hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng, không lẽ bạn cô học nhiều quá rồi nói linh tinh, thịt chứ không phải thịt là gì!!!????

.

Kỳ thi đến, lúc cầm đề Lệ Sa vô cùng hưng phấn, mọi cố gắng có xứng đáng không đều phải nhờ bản lĩnh của cô.

Hai tuần sau, Lệ Sa đăng nhập trang web của trường dò tìm bảng kết quả, khi thấy tên mình treo ở hạng 9 bản thân không kìm được vui sướng mà nhảy cẫng lên.

Bình thường Lệ Sa học thật sự không kém chỉ là luôn bị môn tiếng anh kiềm lại nhưng không ngờ do làm ở văn phòng Phác lão sư thường xuyên tiếp xúc với tiếng anh cho nên ngoại ngữ của cô được nâng lên không ít, đối với đề thi lại thuận lợi vượt qua.

.

Buổi tối thứ bảy, Lệ Sa luôn đến nhà Phác Thái Anh ăn cơm cho nên hôm nay cũng vậy, rất đúng giờ đứng trước cửa nhà nàng nhấn chuông nhưng người mở cửa không phải nàng mà là Giang tỷ.

"Ồ, Tiểu Sa đến rồi sao? Vào trong!"

"Ơ...Giang tỷ, chị đến chơi sao? "

"Tư Mẫn nói nhàm chán cho nên chị đem cô ấy qua đây chơi, lúc nãy Thái Anh nói lát nữa em sẽ đến nên là bọn chị đang chuẩn bị mở tiệc luôn."

Giang Hạ cười cười đem bia vừa mua lúc nãy đem bỏ vào thùng đá, Lệ Sa thấy vậy cũng ngồi xuống phụ cô một tay.

Thái Anh, Tư Mẫn hai người làm xong thức ăn liền lần lượt mang ra phòng khách.

"Tiểu tử, lâu ngày không gặp em a~" Triệu Tư Mẫn rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Lệ Sa nhéo má cô đùa nghịch.

Lệ Sa cười trừ len lén nhìn Phác Thái Anh, bị ánh mắt lạnh tanh của nàng quét qua làm cô vội quay đầu nắm bàn tay của Triệu Tư Mẫn đang làm loạn trên mặt mình lấy xuống, nhẹ giọng nói: "Cô Triệu, em không muốn buổi tối phải ra sofa đâu...Haha...Còn nữa, hình như em thấy Giang tỷ nhìn chị không rời a~"

Tư Mẫn âm thầm quay đầu, quả nhiên Giang Hạ đang nở nụ cười thật tươi nhìn mình nhưng bản thân nàng tự biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm cho nên rất an phận không chọc Lệ Sa nữa mà quay về phía bên kia ngồi xuống.

.

Một bàn bốn người, vừa uống bia vừa chơi đổ xúc xắc, ai có số nút nhỏ nhất phải bị phạt uống một ly, không hiểu sao Lệ Sa lắc lần nào cũng thua nên bị uống không ít, mặc dù tửu lượng của cô không tệ nhưng uống nhiều như vậy thành ra mặt cũng đỏ hết cả lên.

"Được rồi, đừng uống nữa, hôm nay chơi vậy đủ rồi!" Phác Thái Anh liếc mắt thấy Lệ Sa định uống tiếp cho nên lên tiếng ngăn lại.

"Không được, đang vui mà!" Triệu Tư Mẫn hắc hắc cười, bộ dạng còn say hơn cả Lệ Sa, ngay ngốc cười.

"Tư Mẫn, chị uống nhiều quá rồi!" Giang Hạ kế bên kẽ lắc đầu, giành lại ly bia trên tay nàng.

"Cậu dìu chị ấy vào ngủ đi, phòng hai người tớ đã dọn sạch rồi."

Dự định mở tiệc cho nên Phác Thái Anh cũng dọn phòng ngủ cho hai người từ trước.

"Vậy, tớ và Tư Mẫn đi ngủ đây, cậu chăm sóc Lệ Sa đi, em ấy cũng uống không ít."

Phác Thái Anh gật đầu, Giang Hạ thấy vậy cũng không nói nhiều nữa mà bế Triệu Tư Mẫn đã ngủ từ lúc nào đi vào phòng ngủ.

Thái Anh nhìn sang tiểu rùa kế bên vẫn còn cầm trái cây ăn, nhưng ánh mắt đã sớm ngây dại ra rồi nhìn trông giống một đứa ngốc, bất quá lại đáng yêu không tả được, khẽ cười gọi cô: "Sa, trễ rồi, chúng ta đi ngủ thôi!"

"Ah... Oh..." Lệ Sa ậm ừ sau đó lảo đảo theo sau nàng vào phòng.

.

Lúc cả hai đã yên vị trên giường Lệ Sa nhịn không được ôm Phác Thái Anh vào lòng, tham lam hít mùi hương trên người nàng, khàn khàn lên tiếng:

"Thái Anh, cô còn nhớ đã hứa gì không?"

"Ừ, nhớ!" Phác Thái Anh nhắm mắt ậm ừ trả lời nhưng thật ra trái tim nàng giờ phút này lại đập liên hồi như gõ trống.

"Soạt!" Một tiếng Lệ Sa đã đem nàng đặt dưới thân, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm vào tai Phác Thái Anh.

"Em đã làm được rồi, em đã đạt hạng 9 lận đó a~ Vậy cô có nên thực hiện lời hứa rồi không?"

Thấy ánh mắt của Lệ Sa nóng rực, tựa hồ như muốn phát hỏa, Phác Thái Anh lập tức đỏ mặt, đem đầu nghiêng qua một bên.

"Em muốn làm gì?" Phác Thái Anh cũng không ngờ tiểu rùa này có chút men liền trở nên bá đạo như vậy.

"Em đói a~"

Lệ Sa không đợi nàng trả lời đã trực tiếp nhắm môi nàng mà hôn xuống, hương vị ngọt ngào thơm ngon tràn ngập trong miệng, mềm mại đến mức thật khiến cô hận không thể một miếng cắn xuống, càng hôn càng mê mẩn. Lệ Sa chầm chậm tách môi Phác Thái Anh tiến vào bên trong, hương vị kia thật khiến cô mê muội, đầu lưỡi thăm dò tìm đến đầu lưỡi của đối phương, chạm nhau, cùng quấn lấy, bàn tay cô cũng không yên phận trượt dần xuống phía dưới luồng vào áo ngủ mỏng manh của nàng.

"Sa..., không được...phòng bên...có người...."

Mặt Phác Thái Anh đỏ bừng lên, giọng nói đứt quãng, hơi thở hỗn hển, cả người từng trận run rẩy đè tay cô lại, trong đầu từng mảnh hỗn loạn, dường như cơn say của người kia cũng truyền sang cho nàng làm đầu óc nàng có chút choáng váng.

Lệ Sa cong môi cười, lại ranh mãnh dùng một tay đè hai tay của nàng đặt lên đỉnh đầu khiến cho cơ thể nàng cong lên. Cô cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào cổ của Phác Thái Anh, làm nàng rùng mình, cật lực đè nén giọng nói nhưng vô vọng. Trong phút chốc, những trở ngại trên cơ thể của cả hai đều bị lột bỏ, đôi tay cô theo bản năng tung hoành trên cơ thể của nàng, mỗi nơi đi qua đều khiến Phác Thái Anh từng trận tê dại.

Lệ Sa vùi đầu vào trước ngực Phác Thái Anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên trên, quét qua sau đó liền ngậm lấy một đầu, phía bên kia lại dùng cả bàn tay chậm rãi xoa nắn, đôi lúc lại tinh nghịch cắn nhẹ.

"Uhm......." Phác Thái Anh cả người chấn động, ngực căng lên, hai tay chỉ biết ôm lấy đầu người kia rên rỉ, khuôn mặt hoàn toàn bị bao phủ bởi một màu đỏ của cà chua chín.

Lệ Sa lâu lâu lại khẽ mút nhẹ, đầu lưỡi linh hoạt vừa xoay tròn vừa cắn xuống. Tiếp đến cô chuyển mục tiêu, tay chậm rãi di chuyển xuống phía dưới nơi tư mật xoa cánh hoa một cách thật nhẹ nhàng nhất.

"A...."

Cảm thấy đã đủ ẩm ướt, đầu ngón tay Lệ Sa tách lấy cánh hoa nhẹ nhàng trượt vào trong, cảm giác đau bất ngờ xuất hiện làm Phác Thái Anh giật mạnh một cái, ôm chặt lấy người cô.

Lệ Sa dừng tay không dám động, ôn nhu ngẩng đầu hỏi nàng: "Đau lắm sao?"

Phác Thái Anh chịu đau, ở nơi đó có hơi rát và nhoi nhói nhưng sợ Lệ Sa lo nên vẫn cứ lắc đầu, có điều ở nơi khóe mắt đã sớm đọng thành giọt lệ rơi xuống, đôi chân mày đẹp đẽ lại nhíu chặt ở một chỗ. Lệ Sa cúi người liếm nhẹ cần cổ trắng ngần của nàng mút lấy, nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống ở xương quai xanh và những nơi mẩn cảm nhất của nàng với mong muốn khiến nàng di dời sự chú ý ở bên dưới.

Cảm giác đau qua đi, cảm giác nóng ấm giữa hai chân từ từ dâng lên, ngoại trừ cảm giác đau rát còn có pha lẫn một chút kích thích và cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Thấy Phác Thái Anh sắc mặt tái nhợt từ từ dãn ra, Lệ Sa mới khẽ động ngón tay, sự đau rát dần trở nên thoải mái dễ chịu khiến toàn thân nàng như nhũn ra, tiếng nói lại bật ra khỏi môi, tay vẫn như cũ níu chặt lấy tấm lưng trần của cô. Tốc độ ra vào từ từ tăng nhanh....

"Uhm...A....Sa...Lệ Sa....sắp....A...."

Tay Phác Thái Anh siết chặt grap giường nỉ non. Nháy mắt đạt đến cao trào Phác Thái Anh cong người, sau đó là xụi lơ buông xuống, Lệ Sa khẽ ôm lấy nàng hôn nhẹ lên mí mắt khép hờ của Phác Thái Anh, nhìn nàng mồ hôi đầm đìa nằm trong lòng, toàn thân còn run run do cao triều vừa quét qua xấu hổ nép vào lòng cô.

"Thái Anh, em yêu cô!"

Lệ Sa vẫn là như cũ thì thầm vào tai nàng, đôi tay dang rộng ôm trọn người kia vào lòng vuốt ve cưng chìu.

"Sa, sau này em có thể sẽ yêu người khác hay không?"

"Sẽ không, cô ở đâu em sẽ ở đó, bây giờ hay sau này cũng vậy!" Lệ Sa vuốt tóc Phác Thái Anh đem tất cả tấm lòng nói ra, chỉ cần là nàng vẫn còn cần cô, cô tuyệt đối sẽ không phụ nàng.

Phác Thái Anh không đáp, chỉ khẽ đặt tay lên lồng ngực của Lệ Sa cảm nhận nhịp tim đang đập loạn của cô, sau đó vẽ vòng tròn lên đó.

"Trái tim của em có thể cho tôi được không?"

Lệ Sa nhịn không được bật cười :"Thái Anh, cô là yêu hồ trong truyền thuyết sao a~"

Thường thì khi yêu hồ đã quyến rũ được nam nhân sẽ trực tiếp moi tim họ ra mà ăn sống.

"Em biết tôi không có ý đó!" Phác Thái Anh nhỏ giọng đáp lời.

Lệ Sa nhìn nàng, đôi tay khẽ đặt lên bàn tay kia của Phác Thái Anh áp sát vào lồng ngực mình.

"Nếu có thể em cũng muốn đem tên cô khắc lên đây!"

"Không được sẽ hối hận đó."

"Vậy cô không yêu em sao?"

Phác Thái Anh cật lực lắc đầu, ôm lấy eo cô: "Tôi luôn yêu em!"

"Ừm, em biết, em cũng vậy."

Lệ Sa nở nụ cười, khẽ vuốt vài sợ tóc rơi tán loạn trên mặt nàng. Phác Thái Anh mệt mỏi vùi đầu vào hõm cổ Lệ Sa chìm vào giấc ngủ. Cô thấy vậy chỉ khẽ cười nói một tiếng "ngủ ngon" rồi cũng chìm vào mộng đẹp.

.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro