Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Sáng sớm hôm sau, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống bệ cửa sổ, chiếu lên thân thể hai người vẫn còn đang say ngủ ở trên giường.

Phác Thái Anh khẽ chớp mắt, nhìn thấy Lệ Sa vẫn còn đang nhắm nghiền mắt, tiếng hít thở nhẹ nhàng có tiết tấu, khuôn mặt khi ngủ mang theo vài phần khả ái, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mặt người kia, trên mặt truyền đến cảm giác ngưa ngứa khiến Lệ Sa từ trong mộng lười biếng mở mắt ra, mơ màng nhìn Phác Thái Anh, lại nhìn thấy nàng cũng đang đồng dạng nhìn mình, nét mặt vô cùng chăm chú, đáy lòng cô thoáng chốc lại dâng lên cảm giác hạnh phúc.

"Sao cô dậy sớm như vậy?"

"Đã giữa trưa rồi, em còn cho là sớm sao?"

Phác Thái Anh muốn chống tay ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân vô lực, không thể dùng sức, chỉ khẽ động một chút hạ thân lại dâng lên cảm giác đau, Lệ Sa cũng ngồi dậy vòng tay ôm lấy nàng khẽ cười cười.

"Có cần em bế cô đi hay không a~"

Mặt Phác Thái Anh đỏ lên, căm tức trừng Lệ Sa, sau đó tóm lấy vai cô, cắn một cái thật mạnh vào cổ.

"A..."

Lệ Sa nhíu mày muốn la lên, nước mắt gấp đến độ cũng muốn rơi xuống.

"Em còn dám cười...Hừ..." Phác Thái Anh giận dữ nhìn Lệ Sa.

"Ách...không dám nữa."

Cô sờ sờ lên cổ, cũng may chỗ đó không lõm mất một miếng thịt, thật sự là đau chết cô "Thái Anh cô thật tàn nhẫn a~, đêm qua dịu dàng biết bao" Lệ Sa đương nhiên không dám nói mấy lời này ra, bất quá chỉ có thể ai oán trong lòng, ai kêu Phác Thái Anh nàng là lão bà đại nhân của cô a~.

Phác Thái Anh không thèm để ý đến cô, bước xuống giường mặc đồ vào, vô lực dựa vào tường, bước chân có chút mất tự nhiên đi đến WC. Một lúc sau, Lệ Sa cũng nhanh chóng mặc đồ vào lon ton theo sau, hai người im lặng đánh răng, rửa mặt, lúc Phác Thái Anh nhìn vào kính lại mím môi liếc mắt, phẫn nộ nhìn Lệ Sa.

"Em xem thế này làm sao ra ngoài đây?" Phác Thái Anh xoay người đối diện Lệ Sa, những dấu hồng nhạt như những đóa hoa hiện ra ở phía xương quai xanh nàng, còn có trượt dần rải rác xuống phía ngực và eo.

"Trời vẫn đang lạnh mà, cô mặc áo cao cổ một chút nha, hơn nữa cô cũng cắn em lại ở ngay cổ mà!" Lệ Sa chỉ biết cười trừ bĩu môi nũng nịu.

Lúc Phác Thái Anh muốn ra ngoài thì Lệ Sa đã ở phía sau đỡ nàng, nhìn thấy hai chân nàng như hơi nhũn ra, làm cô cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi. Phác Thái Anh cũng không nói nhiều cứ để cô đỡ mình. Ra đến phòng khách lại vừa vặn thấy Giang Hạ cùng Triệu Tư Mẫn ở bên ngoài trở về.

"Dậy rồi sao? Bọn tớ vừa mua đồ ăn sáng, hai người đến ăn đi!"

Giang Hạ đem hai túi trên tay đặt lên bàn, Triệu Tư Mẫn tinh ý thấy hai người kia bước đi không được bình thường liền tà mị cười.

"Aiya...Lệ Sa, em cũng mạnh bạo quá lại khiến cho Thái Anh bước đi cũng không vững như vậy!"

Một câu này đem mặt Lệ Sa chuyển thành màu hồng, Phác Thái Anh thì lại khác, thản nhiên nhìn Triệu Tư Mẫn.

"Vậy không lẽ Giang Hạ chưa từng cho chị biết qua cảm giác làm chuyện khiến tay chân bủn rủn này sao? Hay là chị chưa từng nếm thử?"

"........"

Giang Hạ ở phía sau giật mình, còn Triệu Tư Mẫn thì đỏ mặt tía tai, Lệ Sa đứng kế bên cũng hung hăng cười, không hổ danh là Phác lão sư a~

.

Bận bịu với kì thi xong, Lệ Sa thu dọn hành lý chuẩn bị về quê ăn tết, Phác Thái Anh cũng qua giúp cô thu dọn rồi đưa Lệ Sa ra trạm xe. Cô muốn để Phác Thái Anh quay về vì nếu đưa cô đến phòng chờ sẽ phải chen chúc rất đông người nhưng nàng không đồng ý vẫn muốn cùng Lệ Sa đi.

Vì đây là thời điểm cuối năm cho nên lượng người về quê rất đông, Lệ Sa đi phía trước, một tay xách hành lý, một tay nắm lấy tay Phác Thái Anh, luồn lách qua dòng người mà đi. Lúc đến được phòng chờ trên trán Lệ Sa đã đổ không ít mồ hôi, Phác Thái Anh thấy vậy rút từ trong túi áo ra một tờ khăn giấy cẩn thận giúp cô lau đi mồ hôi đang chảy dọc theo thái dương khiến Lệ Sa ngây ngốc nhìn nàng.

"Nghĩ gì thế?" Phác Thái Anh theo thói quen thích xoa xoa mặt cô.

"Đột nhiên nghĩ, về nhà rồi em sẽ rất nhớ cô!"

Phác Thái Anh khẽ cười nhéo chóp mũi cô: "Tiểu rùa ngốc, cũng đâu phải không được gặp lại, đừng suy nghĩ lung tung."

Lệ Sa định nói thêm thì tiếng loa phát thanh lại vang lên.

"Đi thôi, đến giờ xe khởi hành rồi!" Phác Thái Anh khẽ đan tay dắt cô đi về phía toa xe.

Lệ Sa ngây ngốc cười, cảm giác hạnh phúc này thật sự làm cô không nỡ dứt ra.

Lúc chuẩn bị lên xe, Lệ Sa nhịn không được quay đầu lại nói: "Thái Anh, em phải đi rồi, sang năm gặp lại a~"

"Biết rồi, em mau lên đi, về đến nhà thì nói tôi một tiếng, trên xe nhớ chú ý hành lý của em, đừng ngủ quên, còn có ít bánh tôi đặt ở ngăn nhỏ trong vali."

"Em nhớ rồi, cô nhớ về cẩn thận!" Lệ Sa gật đầu cười cười, rồi quay người đi lên xe.

Đoàn tàu dần dần lăn bánh, nhìn bóng xe lửa càng lúc càng xa, Phác Thái Anh lại cúi đầu thở dài, sau đó đi về phía cửa nhà ga, dù có muốn hay không nàng vẫn phải đối mặt với ông ấy nói rõ mọi chuyện.

.

Trên xe lửa, Lệ Sa ngồi đối diện hai nữ nhân khác, hai người kia mười ngón tay đan lấy nhau, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc. Cô gái tóc ngắn đưa mắt nhìn Lệ Sa ở phía đối diện, khóe miệng mỉm cười nhẹ giọng hỏi:

"Em đang về nhà ăn tết sao?"

"Vâng, hai chị cũng vậy?"

"Không, bọn chị vừa đi du lịch về."

"Hai người là một cặp sao?"

"Sao em biết?"

Lệ Sa khẽ cười: "Trên tay hai người có đeo nhẫn!"

"Cũng không giấu gì em, bọn chị vừa mới kết hôn nên muốn đi hưởng tuần trăng mật."

"Hai chị thật hạnh phúc, khiến em có chút ngưỡng mộ." Lệ Sa tươi cười, nữ nhân yêu nữ nhân có gì không tốt chứ? Nhìn xem hai người bọn họ có biết bao nhiêu là hạnh phúc a~

"Em không kì thị hay sao?" Cô gái tóc dài bên cạnh lên tiếng.

"Haha...tại sao em phải làm vậy? Em cảm thấy mọi tình yêu trên đời đều đẹp, không nhất thiết phải quan trọng người kia mang giới tính gì!"

Lệ Sa nói xong lời này khiến hai người kia ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô.

"Ách...Em nói gì sai sao?"

"Haha...Không có, chị tên là Từ Nhã Vọng, bạn gái chị tên Tôn Khả Hân, còn em?"

"Em tên là Lệ Sa!"

"Nhìn em còn trẻ như vậy xem ra em vẫn còn đi học huh?"

"Vâng, em là sinh viên năm ba, khoa Quản trị kinh doanh."

"Trùng hợp thật, công ty của chị cũng đang tuyển thực tập sinh về mảng này, nếu có hứng thú thì đến chỗ chị làm việc thử xem sao!"

Từ Nhã Vọng lấy trong túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho Lệ Sa.

"Thật sao? Cảm ơn chị" Lệ Sa thoáng ngạc nhiên sau đó vui vẻ cầm lấy.

"Nếu em đến chị sẽ rất mong chờ đó, hy vọng được gặp a Đến trạm của tụi chị rồi, nếu cần giúp đỡ cứ gọi cho chị, rất vui vì được gặp em!"

Lệ Sa vẫy tay tạm biệt hai người họ, sau đó cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, ngạc nhiên há hốc mồm.

"Tập đoàn may mặc Vĩnh Vượn, không ngờ chị ấy lại là Chủ tịch của một công ty lớn như vậy, xem ra nhân duyên của mình không tệ lắm!"

.

Lúc về đến nhà, Lệ Sa đã thấy ông ngoại đang đứng trước rào tỉa cây, cô nhịn không được liền gọi lớn.

"Ông ơi!"

Ông Lạp vừa mới ngẩng đầu lên đã bị Lệ Sa nhào tới ôm lấy.

"Ông ơi, con nhớ ông quá!"

"Con nhóc này, mãi vẫn không bỏ được tính tình trẻ con."

Ông Lạp tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tay đã sớm ôm cô cháu gái vỗ về.

"Ông ơi, bà đâu ạ?"

"Bà ấy ở trong nhà, đang chuẩn bị cơm chờ con về ăn đó!"

"Vậy, chúng ta mau vào trong đi, con muốn ăn cơm bà nấu lắm lắm."

"Được, được, mau vào trong đi."

Lệ Sa vui vẻ, ôm hành lý lon ton đi sau ông ngoại.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro