Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Phác Thái Anh lái xe đi thành phố B, phía bên kia ghế phụ đặt một bó hoa cúc trắng, khuôn mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ nhìn chăm chăm về phía trước.

.

Nàng cầm bó hoa đặt trước một ngôi mộ, rồi cắm một nén nhang chấp tay cúi đầu, khẽ nói: "Con gái bất hiếu, lâu như vậy mới đến thăm mẹ"

Phác Thái Anh khẽ cúi đầu, nhìn di ảnh của bà, vẻ đẹp của bản thân cũng là được di truyền từ bà ấy, mẹ của nàng mất khi nàng vừa mới lên tiểu học, giống như bao bà mẹ khác, bà ấy luôn dành tất cả tình yêu của mình cho con gái mặc dù sức khỏe của bà rất kém chỉ có thể nghỉ ngơi trên giường nhưng Phác Thái Anh vẫn thường xuyên ở cạnh chăm sóc bà, cho đến khi bệnh tình của mẹ nàng trở nặng không qua khỏi. Nàng không nhớ lúc tang lễ bản thân mình đã khóc bao nhiêu tựa hồ như đã ngất đi, cho đến khi tỉnh lại bà đã an ổn nằm dưới lớp đất lạnh, chấn động này đối với một đứa trẻ mà nói không phải nhỏ, cũng vì thế mà tính tình của Phác Thái Anh trở nên lạnh lùng, lãnh đạm.

Đứng ngẩng người một hồi lâu, Phác Thái Anh khẽ thở dài xoay người rời đi.

.

Nàng lái xe trở về Phác gia, ngôi biệt thự nằm phía xa ở ngoại ô thành phố, vừa sạch sẽ, vừa an tĩnh, lúc nàng vừa bước xuống xe đã thấy dì Mai đang tưới vườn cây.

Từ khi Phác Thái Anh còn nhỏ dì Mai đã làm việc ở đây, cho nên khi mẹ nàng mất đều là dì thay bà chiếu cố nàng, nàng đối với dì sớm đã coi là người thân trong nhà.

"Tiểu Anh, con về rồi a? Có mệt không? Mau mau vào trong!" Dì Mai hướng Phác Thái Anh cười hiền hòa, yêu thương nói.

Nàng cũng mỉm cười đáp lại: "Dạ, không mệt, ba con đã quay về chưa dì?"

"Ông chủ mới về hôm qua, đang ở sau vườn hóng mát."

Ba nàng thường xuyên phải sang nước ngoài công tác, nàng cũng không muốn bản thân ở trong một căn nhà rộng lớn lại lạnh lẽo này cho nên mua một căn nhà ở thành phố A để tiện cho công việc, mỗi khi có dịp lễ hoặc được gọi nàng mới quay về.

"Vậy dì làm việc đi, con đi tìm ông ấy!"

"À, phải rồi, tối nay con muốn ăn món gì? Để ta làm cho con."

"Làm phiền dì rồi, món dì làm con đều thích!"

"Haha...Không phiền, vậy để lát nữa dì chuẩn bị."

Phác Thái Anh mỉm cười gật đầu, sau đó bất động thanh sắc đi ra sau vườn, phía xa đã thấy Phác Từ Trạch ngồi ở bàn đá uống trà đọc báo, dù là đang mặc đồ ở nhà nhưng trên người ông luôn lộ ra một khí chất khác hẳn, vừa nhìn thì có vẻ hòa khí dễ chịu nhưng khi đến gần mới biết kia là khí thế bức người khác lạnh rung, nàng đi đến trước mặt Phác Từ Trạch khẽ kêu: "Ba!"

Người kia rời mắt khỏi tờ báo, ngước mắt lên nhìn nàng, không nóng không lạnh khẽ gật đầu "Đi xa mệt rồi, lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi một lát đi"

Phác Thái Anh cũng không nhiều lời gật đầu chào ba mình sau đó trực tiếp đi lên phòng của mình ở trên lầu.

.

Đưa thân thể mệt mỏi thả vào bồn tắm, thân thể đặt bên trong bồn lại từng chút từng chút hạ xuống cho đến khi nước vừa vặn chạm đến mũi, Phác Thái Anh duỗi chân hạ tay, tay đặt lên thành bồn mông lung suy nghĩ. Ngẫm được một lúc, nàng đứng lên đi ra khỏi bồn tắm, lau người, mặc đồ chỉnh tề mới bước ra ngoài, vừa đi vừa dùng khăn lau đi mái tóc còn đang ướt. Nàng bước đến giường ngủ tùy tiện ngồi xuống, lại thấy phía trên bàn đặt một khung ảnh, trong đó là ảnh của nàng cùng ba mẹ lúc nàng vừa mới sinh, nụ cười của họ nhìn tiểu hài tử trong tay tựa hồ như được nhìn thấy điều hạnh phúc nhất thế giới nhưng trong trí nhớ của nàng từ khi mẹ nàng mất, Phác Từ Trạch luôn là một người nghiêm khắc, ông luôn là người truyền thụ kiến thức cùng tư tưởng cho nàng, dạy nàng mọi thứ nhưng nàng biết phía sau gương mặt nghiêm nghị kia cũng chỉ là một người ba như bao người, cũng biết yêu thương con gái chỉ có điều ông không hay bộc lộ nó ra bên ngoài.

Cốc! Cốc!

Phác Thái Anh vẫn còn đang đắm chìm trong bức ảnh đến khi nghe được tiếng gõ cửa mới hồi tỉnh lại.

"Tiểu Anh, bữa tối xong rồi, có thể dùng cơm."

"Dạ, con xuống ngay!"

Phác Thái Anh trả lời, đứng lên chải lại mái tóc rồi mới đi xuống lầu.

Vừa xuống đến, nàng đã thấy ba mình ngồi ở đó, đang đợi nàng xuống, Phác Từ Trạch thấy nàng xuống đến liền đem ghế ở gần mình đẩy ra, Phác Thái Anh cũng không nói gì theo an bài ngồi xuống cạnh ông. Dì Mai cười cười, kêu người đem đồ ăn dọn lên, Phác Thái Anh nhìn qua một chút, đều là những món nàng thích.

"Tiểu Anh, ăn nhiều một chút, nhìn con thật gầy." Dì Mai một bên nhìn thân hình mảnh khảnh của nàng có chút lo lắng.

"Con biết rồi, sẽ không phụ công dì nấu." Phác Thái Anh cười nói với dì Mai, bà nghe xong cũng vui vẻ cười lui về bếp.

"Đã đi thăm mẹ chưa?" Phác Từ Trạch giọng vẫn lãnh đạm vừa ăn cơm vừa lên tiếng.

Phác Thái Anh từ nhỏ cũng đã quen nên nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói: "Đã đi!"

"Đừng quên, ta chỉ cho con một năm này rong chơi, sau đó phải quay về AR's làm việc. Không phải ta cấm con không được làm lão sư nhưng nghề này so với việc tiếp quản công ty thì không nên làm lâu!"

"Con biết, ba không cần lo."

"Được vậy thì tốt, tuổi cũng không còn nhỏ, tại sao ngay cả bạn trai cũng không có?"

"Chỉ là chưa muốn, ba sợ là con gái ba không có người để ý?"

Phác Từ Trạch nhìn nàng không tiếp tục đề tài này chỉ im lặng dùng cơm, dì Mai nhìn hai người khẽ cười, tuy bên ngoài cả hai đều ít bộc lộ cảm xúc nhưng bà biết cả ông chủ hay cô chủ điều luôn quan tâm đến đối phương.

.

Đêm giao thừa mỗi năm đều như nhau, trong TV đều chiếu mấy chương trình liên hoan vui nhộn, Lệ Sa giúp bà ngoại gói xong sủi cảo sau đó liền vui vẻ cầm điện thoại đi về phòng.

Tiếng đô đô vang lên vài giây, bên kia liền nhấc máy.

"Có biết em là ai không a~?"

Phác Thái Anh phía bên kia phì cười, khẽ đáp: "Là tiểu rùa ngốc phải không?"

Lệ Sa bĩu môi, dáng vẻ không đồng tình lên tiếng:" Cô không thể gọi em thân thương hơn một chút sao?"

"Haha...Em đang làm gì?" Phác Thái Anh khanh khách cười thuận miệng hỏi.

"Vừa gói sủi cảo xong, đang đợi bà nấu lên là có thể ăn được rồi, cô không làm sủi cảo đón năm mới sao?"

"Tôi chưa làm bao giờ, thường thì mỗi năm Dì Mai nhà tôi sẽ làm."

"Em nghĩ cô nấu ăn ngon như vậy món gì cũng đều biết chứ?"

"Cũng không hẳn, bất quá sau này cũng có em nấu cho tôi ăn."

Lệ Sa dừng lại suy nghĩ một lát, sau đó mỉm cười trả lời: "Hì hì... Vậy cũng được"

"Em không ra ngoài xem pháo bông sao?"

"Em muốn ở trên phòng ngắm hơn, còn nữa bên ngoài ồn sẽ không nói chuyện với cô được, mấy ngày này thật sự rất nhớ cô a~"

"Ừm, tôi cũng nhớ em!"

"Phải rồi, sắp sang năm mới cô có nguyện vọng gì hay không?"

Phác Thái Anh có chút ngập ngừng, nguyện vọng? Cơ hồ từ khi nàng trưởng thành đã không nghĩ đến hai từ này, mọi con đường nàng đi đều đã được ba nàng định sẵn, mỗi năm ăn bữa cơm tất niên ba nàng cũng không nói nhiều lời, bây giờ nghe Lệ Sa hỏi nàng mới để ý đến. Suy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra được đáp án.

"Thái Anh, cô còn đó không?"

"Ừm, đại khái chắc là mong một năm bình an thôi!"

Hai người nói chuyện thêm một lát, Lệ Sa nhìn thời gian trong điện thoại cũng sắp qua năm mới.

"Thái Anh, cô đang đứng ở đâu a~"

"Ban công, sao vậy?"

"Vừa hay em cũng đang đứng cạnh cửa sổ, chúng ta cùng ngắm pháo bông đi!"

Phác Thái Anh chỉ khẽ cười, tiểu rùa ngốc này, xa như vậy cả hai người sao có thể cùng lúc nhìn nhưng nàng vẫn là vui vẻ đáp ứng cô. Chờ thêm vài phút, bên ngoài lên vang lên mấy tiếng nổ to, pháo bông đầy đủ màu sắc được bắn lên bầu trời, phát ra âm thanh "Bùm bùm!"

Lệ Sa chăm chú theo dõi, đôi môi khẽ mỉm cười, điện thoại vẫn đồng dạng đặt ở bên tai, say mê ngắm một lúc cô mới phản ứng lại, khẽ hỏi:

"Thái Anh, năm sau em có thể cùng cô ngắm pháo bông không?"

Phác Thái Anh nghe xong, khóe môi lại vẽ lên nụ cười, nhìn thấy một đóa pháo bông bắn lên trời lại nở ra một hình trái tim đẹp sau đó nhẹ nhàng nói: "Được!"

.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro