Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Thời gian nghỉ luôn luôn trôi rất nhanh, nghỉ hè cũng vậy, nghỉ đông cũng như thế. Mùa xuân trôi qua nhanh như chớp tiếp đến là phải đến trường nghênh đón học kì hai, kì nghỉ vừa qua tuy trong nhà không có nhiều người nhưng được ở cạnh ông bà làm Lệ Sa vô cùng vui vẻ, cô vừa cùng bà Lạp sắp xếp đồ đạc vừa bĩu môi không nỡ rời đi.

"Tiểu Sa sao vậy? Được quay lại trường không vui sao?" bà Lạp cười hiền từ đem quần áo cô xếp ngăn nắp vào vali.

"Con là không nỡ xa bà a~" Lệ Sa ôm bà làm nũng hệt như hồi còn nhỏ.

"Tiểu tử này, sắp gả chồng đến nơi còn bám bà như vậy sao?" bà Lạp cười cười đánh yêu vào tay cô.

"Bà ơi, nếu như người con đang yêu...có hơi...Ừm...khác với mọi người một chút...bà có trách con không?" Lệ Sa ngập ngừng cúi đầu không dám nhìn thẳng bà, cũng không dám nói rõ lời của mình, sợ bà nghe sẽ không chấp nhận nổi.

"Hài tử ngốc, cho dù con có yêu ai, chỉ cần là hai đứa hạnh phúc thì bà làm sao mà nỡ trách con, nếu con có người yêu thì lựa dịp nào dẫn người ta về nhà ông bà ăn bữa cơm nhé!" bà Lạp nhẹ nhàng xoa đầu Lệ Sa.

"Aw...Con yêu bà quá đi a~"

Lệ Sa vui vẻ cười tươi đúng lúc ông Lạp cũng bước vào, tay xách theo một túi nhỏ đưa cho cô.

"Trái cây ông hái sau vườn đó, mang theo mà ăn."

"À đúng rồi, bà cũng có làm bánh táo, lát nữa con cũng gói đem theo đi!"

"Nhiều như vậy, làm sao con ăn hết." Lệ Sa ôm lấy túi trái cây, nhìn xem trong đó có gì.

"Con ăn không hết có thể đem cho Lâm Lâm, còn có mấy bạn học khác nữa."

Lệ Sa nghe xong vâng dạ gật đầu, xe taxi đến, ông Lạp giúp cô đem hành lý ra xe, bà Lạp vẫn nắm tay cô dặn dò.

"Sang tháng 2 trời trở gió lạnh, ra ngoài phải giữ ấm cơ thể, năm nào cứ đến mùa này con đều sẽ bị cảm, sốt cao, bà thật lo cho con!"

"Bà yên tâm đi, con lớn rồi, sẽ biết tự chăm sóc cho mình, còn có Mạc Lâm ở cạnh con mà, không sao đâu!" Lệ Sa cười cười trấn an bà Lạp sau đó còn luyến tiếc bước lên ôm lấy bà một cái.

"Được rồi, con mau lên xe đi, đi đường cẩn thận."

"Dạ, con đi đây, hai người nhớ giữ sức khỏe a~"

.

Khoảng giữa trưa xe lửa của Lệ Sa đã đến nơi, vừa từ trên xe bước xuống đã nhìn thấy dáng người cao ngạo còn có nụ cười thật tươi của Phác Thái Anh.

"Cô chờ có lâu không?" Lệ Sa vui vẻ cầm theo hành lý chạy đến trước mặt nàng.

"Không lâu, ra xe thôi!" Nàng nở nụ cười ôn nhu đưa tay cưng chìu nhéo má cô một cái.

"Thật ra cô không cần đón em đâu, em tự về trường cũng được mà, đồ của em cũng không nhiều."

"Em không muốn gặp tôi?"

"Ách...không có, em là sợ cô sẽ mệt a~"

"Tôi lại lo cho tiểu rùa ngốc như em hơn!" Phác Thái Anh khẽ cười, xách hộ Lệ Sa một túi đồ.

Cả hai cất đồ, ngồi vào xe Lệ Sa có hẹn với Mạc Lâm sẽ đi nhận phòng kí túc xá vì đây là năm cuối nhưng phòng trọ của cô lại ở khá xa nên Lệ Sa đành phải bỏ việc làm thêm để chuyển vào trường, cô lấy di động bấm số người kia gọi đi.

"Tao vừa đến thành phố đang chuẩn bị về trường, mày đến đâu rồi?"

"............."

"Dì bị có nặng không?"

"............."

"Được rồi, vậy tao chờ mày lên, không cần gấp!"

"............"

Phác Thái Anh vừa lái xe vừa nhìn sang người kia: "Làm sao?"

"Mẹ của Mạc Lâm bị trật khớp chân nên cậu ấy phải ở lại chăm vài ngày kêu em tự tìm chốn dung thân, lúc lên cậu ấy sẽ đền bù." Cô tắt điện thoại, đang suy nghĩ ngủ ở đâu, vừa nói xong Lệ Sa chợt nhớ ra liền quay sang dùng ánh mắt cún con nhìn Phác Thái Anh.

Nàng đương nhiên là đoán được ý của tiểu rùa, cũng không ngại để tiểu rùa ở nhà mình nhưng đột nhiên nàng lại nổi hứng muốn trêu chọc cô một chút.

"Muốn ở nhà tôi cũng được nhưng bù lại..." Phác Thái Anh đang nói bỗng ngừng lại, đảo mắt nhìn sang Lệ Sa câu môi cười quyến rũ.

Nhưng tại sao Lệ Sa nhìn nụ cười này lại mang theo chút lạnh, lo lắng hỏi:

"Bù lại làm sao a?"

"Chưa nghĩ ra, về nhà trước đi rồi nói!" Phác Thái Anh quay đầu lại tiếp tục lái xe, bên môi lại treo lên nụ cười.

Lệ Sa nghe vậy cũng gật đầu trong lòng thấp thỏm lo sợ.

.

Buổi tối, lúc hai người tắm xong cũng không có chuyện gì làm nên đều đồng dạng nằm trên giường quấn lấy nhau.

Lệ Sa vươn tay ôm Phác Thái Anh khẽ nhắm mắt dưỡng thần, nàng ngẩng đầu nhìn cô khẽ hỏi: "Mệt lắm sao?"

"Không mệt, chỉ là xa cô lâu quá, thật nhớ a~" Lệ Sa cúi đầu cong cong môi cười, tham lam ngửi lấy mùi thơm trên người nàng.

Phác Thái Anh nhìn nụ cười cùng ánh mắt kia liền biết trong lòng cô đang động tâm tư không trong sáng khiến mặt nàng không khỏi hồng lên mắng:

"Xấu xa!"

"Hmm...Em vẫn chưa nói gì mà? Thái Anh, cô lại nghĩ gì vậy?" Lệ Sa thấy bộ dạng này của nàng liền thích thú trêu chọc.

"Không có!"

"Aiya...Thật không?" Lệ Sa cười đến híp cả mắt.

Phác Thái Anh nhìn bộ dáng người kia liền xấu hổ, chỉ biết chôn đầu vào ngực cô, Lệ Sa nhìn hai vành tai đỏ bừng của Phác Thái Anh lại càng hung hăng cười.

"Lão bà đại nhân, cô là đang thẹn thùng sao?" Lệ Sa vui vẻ đặt tay lên eo nàng cúi đầu nói vào tai Phác Thái Anh.

Người kia nghe được liền tách ra, nheo mắt, ngạo kiều nhìn Lệ Sa : "Tại sao tôi phải là vợ em?"

"Vậy cô nói tại sao lại không phải?"

"Tôi lớn hơn em."

"Nhưng cô nằm dưới em!"

"Em--!"

Phác Thái Anh không chịu áp bức liền mạnh mẽ xoay người, khẽ nắm chặt tay Lệ Sa đang đặt bên hông mình đè xuống nhanh chóng ngồi lên, đem cô áp dưới thân, Lệ Sa ngược lại vô cùng thích thú nhìn một màn nhanh như chớp này diễn ra.

"Thái Anh, cô muốn làm gì người ta vậy a~" Lệ Sa chớp chớp mắt ngây thơ hỏi.

"Em muốn ở nhà tôi cũng được nhưng mà đêm nay đến lượt em phải nằm dưới!"

Lệ Sa nghe xong, nghĩ nghĩ một lát liền câu môi cười tà mị, hai tay vòng lên ôm lấy cổ Phác Thái Anh kéo thấp xuống "Được a~"

.

.

.

----------

Theo mn nghĩ Phác lão sư của chúng ta có lật được Sa sủi không a~🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro