Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Hôm sau, tận đến khi mặt trời lên cao qua giờ cơm trưa Phác Thái Anh mới tỉnh lại được, vừa tỉnh lại đã thấy toàn thân như tan rã, vừa sót vừa đau, đặc biệt là nơi nào đó dưới thân.

Phác Thái Anh cắn đôi môi mỏng tái nhợt đôi mắt đầy xấu hổ nhìn xung quanh, tiểu rùa đen đáng ghét kia bình thường thì ngoan ngoãn, sợ sệt không ngờ lúc ở trên giường không khác gì sói đói, không ngừng không nghĩ chiếm đoạt nàng, làm nàng mệt đến mức phải thiếp đi từ lúc nào.

Tiếng hít thở của người kế bên nhẹ nhàng theo nhịp điệu, dường như chưa muốn tỉnh lại. Phác Thái Anh đen mặt quay đầu lại nhìn thấy Lệ Sa vòng hai tay ôm trọn nàng trong lòng, đầu vùi vào hõm vai nàng hít thở đều đặn, mái tóc màu đen rơi toán loạn, môi đỏ mím lại, lông mi dài hơi cong.

Phác Thái Anh càng nhìn càng thấy đáng yêu, vẻ tức giận khi nãy liền bay đi đâu mất, nàng thích thú vươn đôi tay vò đầu của Lệ Sa rối thành một cái tổ quạ rồi cười đắc ý. Thân thể Lệ Sa khẽ lay động, tay theo bản năng vỗ vỗ người kế bên nhưng nào ngờ lại vỗ nhầm mông của nàng, biểu lộ ôn nhu của Phác Thái Anh trong nháy mắt liền biến mất, đỏ mặt thanh lãnh hừ một tiếng không chút lưu tình nhắm cổ Lệ Sa mà cắn, thân thể cô khẽ giật mình một cái, la lên, sau đó mở mắt mơ ngủ, cau mày nhìn nàng lầm bầm hỏi: "Tại sao lại cắn em?"

"Rùa đen thối tha, rõ ràng tôi kêu em nằm dưới tại sao bây giờ tôi là người bị ăn!" Phác Thái Anh biểu môi đầy bất mãn.

"Em đồng ý với cô nằm dưới đâu có nói là em sẽ nằm im." Lệ Sa cười cười xoa xoa hõm cổ vừa mới bị nàng cắn xong, cũng không dám ý kiến gì nhiều.

"Em...Đồ lươn lẹo" Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt đắc ý của cô cũng không thèm đôi co với Lệ Sa, nàng nhéo vào eo Lệ Sa một cái sau đó đứng lên, hất cằm cao ngạo, nhàn nhạt lườm Lệ Sa rồi lấy đồ rửa mặt cùng một bộ quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.

.

Lúc hai người đồng dạng thay đồ xong Lệ Sa cũng chuẩn bị về lại trường, cô cầm vali đứng ngẩng người cả nửa ngày, ánh mắt nhìn mông lung.

"Còn thất thần ở đó làm gì? Đi thôi!" Phác Thái Anh nhìn bộ dạng không nỡ rời đi của Lệ Sa liền có chút buồn cười.

Lệ Sa cũng ậm ừ nâng vali lên đi theo sau, Phác Thái Anh cũng không nói gì cúi đầu thay giày xong đứng đó nhìn cô.

Người kia cũng yên lặng ngồi xuống mang giày vào, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Phác Thái Anh tháo chìa khóa đưa đến trước mặt cho mình.

Trong lúc nhất thời trái tim kịch liệt rung động có chút nghẹn ngào nơi cổ họng khiến Lệ Sa không nói thành lời.

"Đây là..."

"Tiểu rùa ngốc, đây đương nhiên là cho em, tôi không muốn sau này em đến đều phải nhấn chuông cửa gọi tôi ra mở!" Phác Thái Anh khẽ cười đem chìa khóa đặt vào lòng bàn tay Lệ Sa.

"Em......Nhưng cô tin tưởng em như thế sao..."

Lệ Sa có chút kích động đến nỗi nói năng lộn xộn Phác Thái Anh cười đưa tay nhéo má cô, nâng mặt cô lên đối diện với mình.

"Tiểu rùa ngốc, đương nhiên là tôi tin tưởng em chứ. Mọi thứ của tôi, tôi đều muốn cho em một nửa, đãi ngộ này tôi chỉ muốn trao cho mỗi mình em, nhớ chưa?"

Viền mắt Lệ Sa đỏ lên, thật ra Thái Anh yêu cô nhiều như thế nào, tại sao lúc trước cô lại không biết, lại không nhận ra chứ? Lệ Sa âm thầm khắc ghi trong lòng tuyệt đối sẽ không bao giờ phụ nàng, làm người trước mặt bị tổn thương.

"Dạ..... em nhớ rồi!" Cô gật đầu khẽ lau đi nước mắt mỉm cười nhìn nàng.

.

Lệ Sa thuận lợi nhận được phòng, Mạc Lâm được ở cùng với Lệ Sa đương nhiên là vui chết đi được, bạn cùng phòng với cô mấy ngày trước đã chuyển ra ngoài cho nên Mạc Lâm ở một mình vừa sợ vừa buồn nên mới lôi Lệ Sa vào ở cùng sớm một chút. Cô giúp Lệ Sa dọn dẹp giường cùng vài thứ linh tinh khác, bày biện đồ đạc ngăn nắp, lúc cả hai làm xong cũng đã là xế chiều.

"Sa, lát nữa chúng ta đi trung tâm mua sắm đi, tao muốn mua vài thứ."

"Cũng được!"

Lệ Sa suy nghĩ một chút thấy bản thân cũng không bận liền gật đầu, với cả cô cũng muốn mua thêm một chút đồ dùng nữa.

.

Cả hai đi taxi đến trung tâm mua sắm, Lệ Sa chủ yếu là mua thêm vài đồ dùng cá nhân còn Mạc Lâm thì lại chạy đi mua mỹ phẩm, đến lúc mua đủ rồi mới quay sang Lệ Sa đang bận xách đồ cho cô mà cười cười.

"A Sa, cảm ơn mày đã xách đồ dùm tao a~ Để tao đãi mày ăn pizza!"

Mạc Lâm vui vẻ khoác tay người kia mà đi, Lệ Sa cũng bó tay lắc đầu đi theo cô. Lúc đi qua khu trang sức tầm mắt lại không khỏi tò mò lướt qua một chút, Mạc Lâm thấy người kia khựng lại liền theo tầm mắt của cô nhìn qua bên đó.

"Hôm nay mày cũng có hứng thú với trang sức sao?"

"Ách...Không có, chỉ là...Tao nghĩ quen Thái Anh cũng một thời gian rồi cho nên muốn mua thứ gì đó làm quà cho cô ấy."

Mạc Lâm nghe vậy, không nghĩ ngợi nhiều liền kéo bạn mình đi vào.

"Lâm Lâm chờ chút, mày kéo tao đi đâu vậy?"

"Đừng ngại, để tao giúp mày chọn quà!"

Hai người đứng trước tủ trưng bày nhìn qua một lượt, Mạc Lâm có chỉ cho Lệ Sa vài cái nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ cô. Những tưởng sẽ không có cái nào hợp mắt cho đến lúc sắp xem hết Lệ Sa liền để ý đến một sợi dây chuyền bạc, trên đó còn có một mặt dây hình trăng khuyết được đính viên đá màu hồng nhạt, nhìn qua thật sự rất hợp với Phác Thái Anh, nếu đeo lên cổ trắng như tuyết của nàng thì còn gì bằng.

Cô để ý đến giá tiền, ba ngàn nguyên, đắt cũng không đắt mà nói rẻ cũng không rẻ, dù sao Lệ Sa vẫn chỉ là một cô sinh viên mà thôi. Hiện giờ cô cũng có một khoảng tiết kiệm nhưng mà cô muốn kiếm tiền để tự mua được món đồ này hơn.

"Sao rồi? Chọn được chưa?"

"Được rồi, là cái kia!"

Lệ Sa chỉ vào sợi dây chuyền đó cho Mạc Lâm thấy, cô ngạc nhiên sau đó cười cười.

"Không ngờ mày có mắt thẩm mỹ như vậy, rất đẹp đó, cũng rất hợp với Phác lão sư!"

"Mày cũng thấy vậy hả?"

"Đúng rồi, đi vào trong xem thử coi sao."

"Ấy...chờ đã..."

"Sao mày có vẻ không vui vậy?"

"Không có gì, chúng ta đi ăn thôi, chuyện này tính sau đi!" Lệ Sa lắc đầu sau đó kéo Mạc Lâm ra khỏi đó.

"Ơ...tại sao? Mày chọn được rồi sao lại không mua? Hay mày thiếu tiền, cứ lấy của tao đi này!"

"Không cần, tao muốn tự mình mua được hơn."

Lệ Sa khẽ cười, liếc mắt nhìn về sợi dây chuyền, trong lòng thầm cân nhắc vài thứ: "Đợi đó, lần sau đến nhất định sẽ đưa mày về!"

.

.

.
----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro