Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Lệ Sa cùng Mạc Lâm đang ở trong phòng ký túc xá ôn bài, nói ôn bài vậy thôi chứ Mạc Lâm thì nằm đọc ngôn tình còn Lệ Sa thì đang chơi game. Dù sao cũng mới bắt đầu học kì mới nên cả hai vẫn còn khá rảnh rỗi, đúng lúc này điện thoại di động của Lệ Sa vang lên, cô không có nhìn mà lấy điện thoại ấn nghe rồi kẹp vào tai, hai bàn tay vẫn bấm lộc cộc lên máy tính.

"Alo! Lệ Sa nghe đây!"

"............."

"Cậu nói thật sao?"

"...................."

"Được...Được....Cảm ơn cậu nhiều lắm, tớ sẽ mời cậu ăn cơm sau ha!" Lệ Sa cúp máy nét mặt vô cùng vui vẻ, quên cả ván game đang đánh ở trên máy tính.

Mạc Lâm nằm trên giường cũng tò mò, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì mà mày vui vậy?"

"Mấy ngày trước tao có nhờ một người bạn giúp tao tìm một công việc có thể kiếm tiền nhanh một chút, hôm nay cậu ấy nói đã giới thiệu tao đến làm ở một quán bar gần đây tiền lương khá lắm đó."

"Quán bar? Chỗ đó phức tạp như thế nào bộ mày không biết sao?" Mạc Lâm bỏ cuốn truyện đang đọc dở xuống bước ra đầu giường ngồi đối mặt với Lệ Sa, nhướng mày đáp.

"Tao cũng biết là vậy nhưng tao chỉ đi làm khoảng hai tuần thôi, chỉ cần đủ tiền rồi tao sẽ nghỉ, làm bồi bàn phục vụ thôi sẽ không sao đâu."

"Mày định mua sợi dây chuyền hôm trước đó hả?"

"Đúng vậy, tao muốn dùng tiền của mình để mua một thứ gì đó cho Phác lão sư."

"Được rồi nhưng mà làm việc ở quán bar là làm về đêm, có khi phải đến 2,3 giờ sáng như vậy hôm sau lên lớp phải làm sao?"

"Tao cũng tính trước rồi những môn không quan trọng thì chỉ cần ghi âm lại thôi nhưng nếu có bài luận văn thì tao sẽ làm, không để trễ hạn đâu mà!" Lệ Sa khẽ cười cô biết là Mạc Lâm lo cho mình nên cũng ngồi giải thích cho cô hiểu.

Mạc Lâm thở dài rồi gật đầu, hỏi: "Phác lão sư có biết mày đi làm ở quán bar không?"

"Đương nhiên là không rồi. Nếu biết cô ấy nhất định sẽ không cho tao làm đâu, cho nên mày cũng đừng nói gì hết nha!"

"Tao biết rồi, vậy khi nào mày đi làm?"

"Ngày mai đi làm luôn."

"Đi làm cũng được nhưng phải giữ gìn sức khỏe đó!"

"Haha.... Tao biết chăm sóc cho mình mà, không sao đâu, còn có mày lo cho tao mà."

"À mà...Ktx qua 10 giờ sẽ đóng cửa mà thẻ sinh viên chỉ có thể dùng được 1, 2 lần! Vậy thì làm sao mày vào được?"

"Haha...thân pháp của tao rất tốt, bất quá trèo tường vào là được!"

Mạc Lâm cũng không còn gì để phản đối, ai bảo bạn của cô từ trên xuống dưới đều đã tính toán kĩ hết rồi cô còn có thể nói gì được chứ.

.

Những ngày sau đó, buổi tối Lệ Sa đều phải đi làm, khi về còn phải thức làm luận văn nên thời gian ngủ vô cùng ít ỏi, nằm chưa được bao lâu đã phải thức dậy lên lớp, cho nên tinh thần giảm sút rất nhiều, vẻ mặt xanh xao, quầng thâm dưới mắt đen sì, mắt lúc nào cũng muốn khép lại không thể mở nổi hệt như một con nghiện.

"Lệ Sa, mày ổn không vậy? Tao thấy mày dạo này suy sụp nhiều lắm đấy! Vẻ soái ca bay đi đâu hết rồi a~" Mạc Lâm ra ngoài mua đồ ăn sáng và cafe cho cả hai, một ly đưa đến trước mặt Lệ Sa đang ngồi trên giường nhưng vẫn gật gù như gà mổ thóc.

"Ừm...Ổn mà, không sao, tao vẫn còn khỏe lắm!" Lệ Sa kéo môi một cái cười gượng rồi với tới cầm cà phê lên uống một ngụm nhưng đôi mắt vẫn không tài nào mở lên được.

.

Lúc lên lớp, Phác Thái Anh xém chút nữa cũng không thể nhận ra tiểu rùa nhà nàng, trong lòng lo lắng cho cô có phải bị bệnh hay không? Chẳng phải buổi tối luôn trò chuyện với nàng qua điện thoại hay sao? Lệ Sa nói là cô đang bận viết bài luận văn cho nên không thường xuyên gặp nàng được nên luôn dặn nàng phải biết tự chăm sóc tốt cho bản thân. Như thế nào mà mới mấy ngày không gặp mà tiểu rùa hoan hỉ bạch quan của nàng lại bị trở thành tiểu rùa đen u ám thế này, Phác Thái Anh vừa giảng bài vừa chăm chú nhìn về phía Lệ Sa, cô cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng cho nên ngẩng đầu cười một cái cho nàng yên tâm nhưng mắt lại không nghe lời cứ lim dim như người sắp lên đồng.

.

Hết giờ, Lệ Sa thật sự muốn đi về ký túc xá ngủ một giấc thật dài nếu không buổi tối sẽ không thể nào đi làm nổi nữa, đột nhiên điện thoại di động trong túi lại vang lên tin nhắn, lúc mở ra xem Lệ Sa liền nhìn về phía Phác Thái Anh nàng nhắn bảo cô đến văn phòng sau đó đi mất.

Lệ Sa ngẫm nghĩ mấy hôm nay không được gặp nàng cũng thật nhớ nên rất nhanh chóng dọn dẹp sách vở vuốt vuốt lại mái tóc cho tươi sáng lên một chút nếu không lát nữa không biết giải thích với mỹ nữ đại nhân như thế nào.

.

Vừa bước vào phòng ngồi xuống ghế sofa Phác Thái Anh liền kéo tay cô lo lắng hỏi: "Gần đây em bị bệnh sao?"

"Dạ?... Không có đâu, em vẫn khỏe mà!"

"Vậy tại sao trông em có vẻ mệt mỏi tiều tụy như vậy?"

"Ah...Oh... chắc là do em thức khuya ôn bài cho nên ngủ không đủ giấc thôi mà!"

Phác Thái Anh nhìn người trước mặt trong lòng cũng đỡ lo hơn liền xoa xoa hai gò má của cô "Cho dù là học cũng đừng có cố quá, nếu không sẽ sinh bệnh thật đấy."

"Vâng... em biết rồi!" Lệ Sa khẽ gật đầu "Thái Anh, mấy ngày không gặp, em thật sự rất nhớ cô a~" Lệ Sa cầm tay Phác Thái Anh cảm nhận xúc cảm lành lạnh trên tay nàng vui vẻ cười.

"Không phải luôn gặp trên lớp hay sao?" Phác Thái Anh ôn nhu mỉm cười nàng cũng rất nhớ tiểu rùa.

"Cái đó làm sao tính được, em là muốn ở bên cạnh cô kìa!" Lệ Sa nhu hòa nhìn nàng, thân mình dựa sát vào Phác Thái Anh trượt xuống, đầu rất tự nhiên tựa lên ngực nàng.

Phác Thái Anh có chút xấu hổ nhìn Lệ Sa như con gấu koala bám dính vào người mình: "Em là đang làm gì?"

Lệ Sa dường như có phần mệt mỏi ngã vào ngực nàng thì thầm: "Cho em dựa một chút thôi!"

Phác Thái Anh khẽ cười nhìn Lệ Sa nhu thuận tựa vào ngực mình mái tóc đen nhánh, còn có mùi hương đặc biệt trên người cô khiến nàng có cảm giác hạnh phúc khó tả, thấy tiểu rùa cũng mệt nên nàng cũng để cô tùy ý một chút.

Một lúc lâu sau không thấy người kia động đậy, thì ra tiểu rùa đã ngủ mất rồi, lúc ngủ mà vẻ mệt mỏi trên mặt cô vẫn không thay đổi. Phác Thái Anh vuốt mái tóc cô, khóe miệng câu lên sau đó nhẹ nhàng di chuyển Lệ Sa nằm ngay ngắn trên sofa rồi vào phòng lấy chăn đệm đắp cho cô.

.

Lệ Sa ngủ thật sự rất say thẳng đến 5 giờ chiều, cô mơ màng mở mắt nhìn xung quanh trong phòng mới nhớ ra là mình vẫn còn đang ở trong văn phòng của Phác lão sư, do bản thân mệt quá liền làm cho cô thiếp đi lúc nào không hay.

Phác Thái Anh bước từ trong WC ra liền nhìn thấy tiểu rùa còn đang ngái ngủ mơ màng ngồi ở đó nhìn rất đáng yêu.

"Tiểu rùa ngốc, mau rửa mặt, chúng ta đi ăn cơm!"

Lệ Sa ngáp một cái thật dài, gật đầu ngoan ngoãn làm theo lời nàng, ngủ được một giấc khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều tinh thần cũng thoải mái hơn.

.

Hai người đến một quán cơm cách trường không xa dùng bữa, Lệ Sa để Phác Thái Anh gọi món, một lát sau các món ăn được đem ra nhìn lại đều là món Lệ Sa thích ăn.

"Thái Anh, sao cô lại gọi nhiều như vậy em ăn không hết đâu a~"

"Không được, nhất định phải ăn hết, em xem em ốm thành bộ dạng nào rồi?" Phác Thái Anh thích nhất là xoa xoa hai gò má mềm mại của Lệ Sa nhưng bây giờ cô quá gầy chỉ còn lại xương cho nên nàng phải để cô ăn nhiều một chút.

"Nhưng mà lỡ em béo lên cô sẽ không cần em thì sao?" Lệ Sa bĩu môi trong lòng thầm suy nghĩ cô định nuôi em béo sau đó chê em xấu rồi bỏ em phải không a~

"Khi nào lại không cần em, cho dù em có xấu hay đẹp thì người ở cạnh em vẫn là tôi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, mau ăn đi!"

"Dạ...tuân lệnh!" Lệ Sa hắc hắc cười sau đó tập trung càng quét thức ăn trên bàn, Phác Thái Anh một bên dùng cơm một bên gắp thêm thức ăn vào bát của cô, cả hai vui vui vẻ vẻ mà ăn cơm.

.

.

.
----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro