Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Lệ Sa sau khi học xong không có tiết đều đến văn phòng của Phác Thái Anh vừa giúp nàng làm việc vừa có thể trò chuyện với nàng. Lúc vừa đi đến cửa văn phòng lại nhìn thấy Phác Thái đang đứng trò chuyện với cô Triệu nên cô cũng không có vội đi lên.

"Thái Anh, không phải em nó chỉ có thể công tác ở trường một năm thôi sao? Thời gian sau đó phải về lại Mỹ à?"

"Ừm, việc này tôi cũng nói với ba rồi nếu muốn kéo dài thời gian thêm chắc ông ấy cũng sẽ không đồng ý."

"Vậy em đã nói cho Lệ Sa biết chưa?" Triệu Tư Mẫn nghiêng đầu hỏi.

Phác Thái Anh nhún vai lắc đầu:" Nói hay không cũng không quan trọng đâu."

Bởi vì khi nàng qua đó sắp xếp một thời gian ổn thỏa sẽ quay về rất có thể sẽ chuyển trụ sở về đây như vậy sẽ không còn phải bay sang nước ngoài nữa, cho nên đối với việc bên cạnh tiểu rùa cũng không thay đổi mấy, cũng không sợ phải xa cô.

Phác Thái Anh không có phát hiện ra Lệ Sa đang đứng cách đó không xa, người nói thì vô tình nhưng người nghe thì lại có ý, cộng thêm với cách nói không đầu không đuôi của nàng nên lại càng dễ gây hiểu lầm.

Hốc mắt Lệ Sa đỏ lên, "Phác Thái Anh vừa nói như vậy là có ý gì? Nàng sẽ rời khỏi đây vậy mà đến chuyện quan trọng này cũng không nói cho cô biết. Rốt cuộc là tại sao?"

Lệ Sa cảm thấy lòng ngực như bị bóp chặt, đôi mắt tỏa ra bi thương, cô siết chặt nắm tay không dám đứng nghe nàng nói tiếp liền xoay người rời đi. Lúc quay về ký túc xá nhưng cô cũng không vào phòng vì lúc này chắc Mạc Lâm đang ngủ nên cô cũng không tiện làm phiền mà đi thẳng lên sân thượng.

Trời vào tháng hai gió rất lạnh cho nên có rất ít người lên đây, Lệ Sa đi đến chỗ bậc thang gần đó ngồi xuống, ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, phía bên ngực trái cảm giác nhói đau không ngừng thúc ép cô, có cảm giác rất muốn bật khóc.

Lệ Sa chỉ ngồi đó ngẩng người, hai tay ôm lấy đầu gối rồi tựa cằm lên, trong lòng không ngừng suy nghĩ về lời nói kia của Phác Thái Anh. Bất giác không để ý đến thời gian ngồi ở đó hơn hai tiếng đồng hồ, đến khi Lệ Sa cảm thấy hai tay lạnh cống tê dại mới choàng tỉnh lại.

.

Lệ Sa thẩn thờ trở về phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Mạc Lâm nhào tới hỏi tới tấp.

"Mày đi đâu mà không nghe điện thoại vậy? Phác lão sư lo cho mày lắm đó, cô ấy gọi cho tao hỏi xem mày có về không, tao bảo là không có, cô ấy liền nói là gọi cho mày rất nhiều nhưng mày không nhấc máy rốt cuộc là mày đã đi đâu vậy?" Mạc Lâm tiến lên lôi kéo tay cô, nháy mắt lúc Mạc Lâm chạm tới tay Lệ Sa cảm giác được cái lạnh như băng từ da thịt người kia, lập tức mở to hai mắt, nắm chặt tay cô: "Làm sao vậy? Bị bệnh? Sao tay mày lạnh như băng vậy?"

Lệ Sa nở nụ cười lắc đầu: "Không có gì. Đi bên ngoài nên hơi lạnh một chút thôi!"

"Cái gì mà hơi lạnh một chút chứ? Lạnh như xác chết rồi đây nè." Mạc Lâm sốt ruột giơ tay lên khiển chân rờ lên trán Lệ Sa, hơi nóng trong lòng bàn tay cùng sự lạnh lẽo vừa rồi hình thành sự đối lập làm cho Mạc Lâm kinh hoảng "Không phải đã dặn mày phải chú ý bản thân rồi sao? Như thế nào mà mặc một chiếc áo mỏng như vậy còn đi lang thang ở bên ngoài, bây giờ thì bị sốt rồi, còn mạnh miệng bảo là không sao?"

"Không sao thật mà! Tao có cảm thấy lạnh gì đâu a." Lệ Sa lắc đầu thanh âm có chút khàn khàn trả lời.

Mạc Lâm không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mà vừa trông thấy bộ dạng tiều tụy của Lệ Sa cô cũng suy đoán được chuyện này có thể có liên quan đến Phác lão sư.

Lệ Sa khó chịu đi về phía giường nằm xuống, kéo chăn đắp qua nửa người, Mạc Lâm thấy vậy cũng không nói nhiều nữa đi đến tủ thuốc trong phòng lấy hộp thuốc cùng nhiệt kế đo cho cô.

Lúc đo nhiệt độ xong quả nhiên là sốt đến 38° coi như là cũng cao rồi.

Mạc Lâm rót một cốc nước ấm, cầm lấy một viên thuốc sủi ngồi ở cạnh giường vỗ lưng cô gọi: "Sa, ngồi dậy uống thuốc đi rồi hẵng ngủ!"

Lệ Sa mở mắt mơ màng ngồi dậy, cầm lấy thuốc bỏ hết vào miệng rồi uống hết cốc nước của Mạc Lâm đưa cho, ái ngại: "Xin lỗi mày lại gây phiền phức cho mày rồi!"

"Nói cái gì thế, tao với này xa lạ vậy sao? Còn nói những lời khách sáo như vậy tao sẽ giận mày thật đấy." Mạc Lâm bĩu môi nhìn cô.

Lệ Sa cười cười: "Tao biết rồi!"

"Nhưng mày đi đâu để bị cảm lạnh như thế này?"

"Chỉ là lên sân thượng hóng gió một chút rồi ngồi đó đến quên thời gian."

"Mày có điên không? Trời tháng hai gió rét như vậy lên đó hóng gió? Muốn bị cảm đến vậy sao?"

Lệ Sa lắc đầu, cười gượng: "Chắc là do gần đây ngủ không đủ giấc cho nên cơ thể hơi yếu một chút, mới ngồi ở đó một lát thôi đã trúng gió!"

"Được rồi, nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, ngủ một lát liền đỡ hơn thôi."

"Ừm! Tao ngủ một lát đây." Lệ Sa gật đầu xoay người nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt, đầu đau nhức không thôi, cô không có thời gian suy nghĩ nhiều nhắm mắt một chút liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Mơ mơ màng màng ngủ đi không biết qua thời gian bao lâu trên trán truyền đến một cảm giác lành lạnh dễ chịu, Lệ Sa mơ màng tỉnh lại mệt mỏi mở mắt, khoảnh khắc lúc mở mắt nhìn thấy Phác Thái Anh trong lòng lại không hiểu sao lại nhói lên nhớ về câu nói kia của nàng.

"Thái Anh...." Lệ Sa khẽ gọi, cổ họng có chút khô khiến giọng của cô trầm trầm khó nghe.

"Ừm!" Phác Thái Anh hơi cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, nắm tay Lệ Sa lắng nghe cô nói.

"Cô sẽ đi nước ngoài sao?" Trong phòng vô cùng tĩnh lặng thanh âm Lệ Sa cất lên nhẹ nhàng đủ để cho hai người nghe.

Phác Thái Anh có chút cứng đờ bối rối, thì ra nguyên nhân khiến tiểu rùa biến mất ngày hôm nay là do cô đã biết chuyện này sao?

"Cô không định nói cho em biết sao?" Thấy Phác Thái Anh im lặng Lệ Sa lại càng hoảng sợ, nước mắt vẫn luôn kìm nén từ lâu mới chậm rãi chảy xuống, nghẹn ngào hỏi: "Có phải cô chỉ đang chơi đùa với em thôi không?"

Thanh âm có chút run rẩy kia làm trái tim của Phác Thái Anh nhói đau mãnh liệt, đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng đỏ hoe chứa đầy nước mắt, nàng nắm chặt tay Lệ Sa áp lên má mình.

"Không có, tôi chưa từng đùa giỡn với em!"

Lệ Sa nhìn thấy nước mắt của nàng liền cuống quýt, trong lòng lại càng đau đớn hơn muốn đưa tay lau đi lại bị nàng nắm chặt lấy cô cắn môi lại hỏi: "Vậy tại sao cô không nói cho em biết?"

"Không phải là tôi cố tình không nói cho em biết mà là tôi muốn sắp xếp ổn thỏa mọi thứ không muốn làm em phải bận tâm, còn nữa tôi là muốn chuyển trụ sở về đây để không phải rời xa em."

"Thái Anh....lúc nghe cô nói lời đó, em thật sự rất sợ....rất sợ một ngày nào đó cô đột nhiên đi mất rồi bỏ em lại..." Lệ Sa dùng giọng mũi nồng đậm trả lời, hai mắt ngấn nước ảm đạm nhìn Phác Thái Anh, ai bảo nàng là người xuất chúng như vậy, Lệ Sa chỉ sợ khoảng thời gian hai người ở bên nhau chỉ là một giấc mơ chớp mắt một cái liền tan biến mất.

"Em xin lỗi, làm cô lo lắng rồi..." Lệ Sa cảm thấy mình thật ngốc, chưa kịp hiểu rõ sự tình đã làm cho nàng lo lắng về cô như thế.

"Đừng, chuyện này là do tôi không nói với em trước, Lệ Sa! Tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em!" Thì ra đứa nhỏ này đối với nàng lại không có cảm giác an toàn, khó trách cô đi cùng nàng sẽ luôn chú ý đến từng thái độ của nàng.

"Ngoan, đừng suy nghĩ chuyện này nữa được không?" Vốn Phác Thái Anh vẫn còn đang tính lựa lời nói với Lệ Sa vì sợ sau khi biết tin cô sẽ buồn nhưng nào ngờ đứa nhỏ này biết được cư nhiên lại bệnh luôn rồi.

"Dạ!"

Lệ Sa khịt khịt mũi gật đầu, dường như cơn sốt vẫn chưa dứt cho nên khiến cô lại muốn thiếp đi nhưng lúc ngủ Lệ Sa vẫn nắm chặt tay của Phác Thái Anh không buông.

Nàng thấy người kia ngủ say liền kéo chăn bao bọc cô thật kỹ sau đó ra ngoài đổi một chậu nước lau người cho Lệ Sa.

Lúc Mạc Lâm mua cháo về đến đã thấy Phác Thái Anh tựa đầu vào cạnh giường thiếp đi, cô nhẹ nhàng đi qua sờ trán Lệ Sa thấy cô đã hạ sốt nên cũng yên tâm.

"Xem ra hiểu lầm của hai người này được gỡ bỏ rồi."

Mạc Lâm lắc đầu nhìn hai người lúc ngủ mà vẫn nắm chặt tay nhau, sau đó cô liền lấy chăn của giường mình đắp cho Phác lão sư rồi lấy tập sách đi học, có Phác Thái Anh ở đây chăm sóc cho Lệ Sa rồi cô có ở đây cũng không giúp gì nhiều, chi bằng đi học thì hơn nếu không ở trong phòng không chừng sẽ được ăn cẩu lương đến no bụng mất.

Tuy nói là vậy nhưng Mạc Lâm thà chấp nhận ăn cẩu lương của họ còn hơn là thấy bộ dạng khi nãy của Lệ Sa, thật sự rất khó coi

.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro