Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Lệ Sa vui vẻ tra chìa khóa mở cửa phòng, sau đó cởi giày đặt ngay ngắn lên kệ rồi huýt sáo đem túi nhỏ trên tay để lên bàn, vừa hay Mạc Lâm cũng vừa đi học về đến, lúc mới bước vào phòng đã thấy Lệ Sa ngồi ở bàn học ngây ngốc nhìn một cái hộp nhỏ cười cười vẻ mặt rất đắc ý.

"Hey, làm cái gì mà thất thần ở đây vậy?" Mạc Lâm tiến lên tay nắm hai vai cô lay lay.

"Ách... Dọa chết tao a~" Lệ Sa giật mình đánh nhẹ vào tay cô.

"Là do mày thẫn thờ ngồi đó không nghe thấy tao vào, sao giờ lại đổi ngược là tao dọa mày đây?" Mạc Lâm kéo ghế ở bàn của mình sang ngồi cùng với cô, ánh mắt để ý để chiếc hộp nhỏ tinh xảo: "Mua được rồi?"

"Ừm, vừa sáng nay!" Lệ Sa vừa nhắc đến liền vui vẻ cuối cùng qua bao nhiêu ngày không được ngủ đủ giấc cô cũng có thể mua được sợi dây chuyền bạc kia rồi.

"Cho tao xem qua một chút!"

Lệ Sa gật đầu cầm cái hộp nhỏ đưa cho Mạc Lâm, nàng đón lấy chầm chậm mở ra xem.

"Wao... Nhìn gần như vậy nó còn đẹp hơn nữa a~"

"Mày nghĩ Phác lão sư có thích nó không?"

"Có chứ, cô ấy nhất định đeo vào sẽ rất hợp!"

Lệ Sa khẽ mỉm cười, trong lòng như nở hoa, nhẹ nhàng cất nó vào trong hộp để vào trong góc của hộc tủ thầm nghĩ cuối tuần này sẽ đem nó tặng cho nàng, làm nàng bất ngờ một phen.

.

Hôm nay đặc biệt là lễ tình nhân cho nên Lệ Sa muốn làm cho Phác Thái Anh bất ngờ liền gọi điện thoại nói với nàng xong việc ở trường thì về sớm một chút. Phác Thái Anh nói rằng nàng 7 giờ mới có thể về nhưng mà trong lòng nàng cũng có chút nôn nóng cho nên mới chỉ 6 giờ hơn nàng đã có mặt ở nhà.

Cạch!

Phác Thái Anh mở cửa trong nhà sáng đèn nhưng không thấy bóng dáng của tiểu rùa đâu nàng cẩn thận đóng cửa lại nhẹ nhàng để không phát ra âm thanh. Phác Thái Anh đi vào trong sau khi nhìn thấy mấy món ăn trên bàn thì ngây ngẩng cả người, lúc hoàn hồn lại ánh mắt hiện lên vài tia sủng nịnh liền hướng phòng bếp đi qua.

Lúc vừa vặn đứng ở cửa liền thấy bóng dáng của một người quen thuộc ở bên trong đang chăm chú xào rau, hơn nữa còn mặc tạp dề màu hồng phấn rất đáng yêu, đột nhiên cảm nhận được trong lòng dâng lên một cỗ khí ấm áp, trong cổ họng có chút gì đó nghẹn ngào khiến cô không thể nói thành lời.

Phác Thái Anh chăm chú nhìn nét vụng về của Lệ Sa vừa phải xào rau vừa phải xem sách hướng dẫn mà không khỏi hạnh phúc, tiểu rùa ngốc của nàng rõ ràng là không biết nấu ăn vậy mà còn vì nàng mà chuyên tâm học hỏi như vậy.

Lệ Sa chỉ chú tâm vào sách mà quên để ý cho nên đụng phải chảo rau đang nóng liền giật mình một cái.

"Aw...." Cô hít vào một hơi lạnh nhanh chóng xoay người định rửa tay lúc quay qua thì lại thấy Phác Thái Anh đã đứng đó từ lúc nào lại còn đang mỉm cười nhìn mình.

Lệ Sa đầu tiên là ngạc nhiên sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt nàng, Phác Thái Anh vui vẻ cười nhìn mặt cô bị dính một ít tương liền giơ tay nhẹ nhàng lau nó đi mà Lệ Sa bởi vì hai tay dính đầy dầu mỡ cũng không dám duỗi tới tiếp xúc với nàng, chỉ đứng im cho nàng lau đi sau đó xấu hổ cười.

"Em còn chưa làm xong hết, cô vào trong rửa tay đi, em làm một lát nữa là có thể ăn rồi."

Phác Thái Anh không nói không rằng tiến lên ôm lấy Lệ Sa hai tay gắt gao ôm lấy eo cô mặt chôn lên vai người kia thì thầm "Tiểu rùa ngốc..."

"Thái Anh, Sao vậy? Không muốn ăn đồ ăn em nấu à?" Lệ Sa lộ ra một nụ cười ấm áp nhẹ giọng nói bên tai Phác Thái Anh.

Nàng khẽ lắc đầu một cái nhưng vẫn duy trì tư thế úp mặt vào vai cô như thể mèo con đang làm nũng khiến tâm can Lệ Sa như muốn tan chảy ra thành nước.

"Vậy...vậy thì mau rửa tay rồi ra ngoài chờ em được không?" Lệ Sa vẫn dùng ngữ khí ôn nhu nhẹ nhàng nói với nàng.

"Được!" Phác Thái Anh ậm ừ gật gật đầu rồi nhẹ nhàng tách khỏi Lệ Sa sau đó sang bồn rửa kế bên rửa tay, tiếp đến vẻ mặt không tình nguyện bước ra khỏi phòng bếp ngồi bên cạnh bàn ăn.

Ở trong phòng bếp, Lệ Sa nhẹ nhàng cho rau xào ra đĩa rồi mới đem ra, nhìn thấy bộ dáng của Phác Thái Anh chống cằm nhìn mình như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn khiến Lệ Sa suýt thì bật cười thành tiếng, Phác lão sư như vậy còn gì là Băng Sơn ngự tỷ nữa a~

Đặt rau lên bàn rồi lấy một bộ chén đũa đưa cho Phác Thái Anh, khẽ nói: "Có thể ăn rồi, cô nếm thử xem."

"Ừm!" Phác Thái Anh gật đầu nhìn Lệ Sa gắp thức ăn bỏ vào chén của nàng, lúc này tâm trạng xúc động của Phác Thái Anh mới bình phục lại cúi đầu gắp một ít đồ ăn trong chén nếm thử.

Lệ Sa nhìn theo động tác của nàng lo lắng hỏi: "Ăn có được không?"

Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, trầm ngâm sau đó trên mặt hiện ra một nụ cười ngọt ngào: "Rất ngon!"

"Hì hì..... Cứ sợ em nấu cô sẽ không ăn vừa miệng nhưng cô nói như vậy thì tốt rồi."

"Tiểu rùa ngốc, món ăn em làm cho dù dở tôi cũng sẽ ăn hết!"

"Không được, nếu thật sự dở cô phải nói với em a~ Để em còn biết mà rút kinh nhiệm."

Phác Thái Anh khẽ cười nhẹ nhàng đáp: "Được!"

Biết rõ tâm ý của cô cho nên Phác Thái Anh bình thường ăn sẽ rất ít nhưng hôm nay lại đặc biệt muốn ăn hết tất cả thức ăn trên bàn. Lệ Sa tâm tình rạng ngời vui vẻ lâu lâu lại gắp thức ăn thêm cho Phác Thái Anh mà nàng nhìn thấy cô không ăn chỉ chuyên tâm gấp cho mình nên liền gắp một miếng thịt đưa đến trước mặt cô Lệ Sa cũng không nói nhiều liền đưa miệng cắn lấy rồi vui vẻ thưởng thức, xem ra cô nấu ăn cũng không tệ sau này có thể thường xuyên nấu cho lão bà Đại Nhân ăn mỗi ngày a~

.

Lúc ăn xong. Lệ Sa lại đuổi Phác Thái Anh ra ngoài ngồi một mực không cho nàng làm gì cả, mọi chuyện dọn dẹp hay rửa bát đều là cô làm. Phác Thái Anh ngồi ở ngoài sofa nhìn thân ảnh kia bận rộn nhưng miệng vẫn ngân nga hát làm nàng có chút vui vẻ cười theo.

Sau khi làm xong việc, Lệ Sa lúc này mới ra ngoài sofa ngồi xuống bên cạnh nàng vui vẻ vùi đầu vào lòng mỹ nhân làm nũng.

"Có mệt không?" Phác Thái Anh theo thói quen lại vuốt tóc cô.

Lệ Sa khẽ lắc đầu: "Không mệt! A...đúng rồi, em có cái này..." Đúng lúc cô lại nhớ ra gì đó cho nên lục ở trong balo lấy ra một túi nhỏ đưa cho nàng.

"Thái Anh, lễ Tình nhân vui vẻ!"

Nàng tiếp nhận lấy, chậm rãi mở ra xem, không hiểu sao lúc nhìn thấy sợi dây chuyền màu bạc kia hốc mắt lại vô thức đỏ lên.

Lệ Sa có chút bối rối không biết phải làm thế nào cứ nghĩ là nàng không thích, luống cuống nói: "Bây giờ em chỉ có thể mua được vật này cũng không cho cô được thứ gì tốt nhưng mà sau này em nhất định sẽ đổi cho cô thứ mà cô thích có được không?"

Phác Thái Anh lắc đầu ngắt lời cô: "Tôi không có chê gì hết, chỉ là không ngờ chúng ta có thể không hẹn mà cùng mua chung một món quà."

Nàng từ trong túi xách cũng lấy ra một hộp nhỏ, mà sợi dây chuyền bên trong cũng đồng dạng giống với cái của Lệ Sa chỉ khác là mặt dây chuyền của cô tặng cho nàng là màu hồng nhạt còn của Phác Thái Anh tặng cho Lệ Sa lại là màu xanh biếc.

Cả hai trao đổi cho nhau, Lệ Sa nhìn sợi dây chuyền tinh xảo đeo trên cổ Phác Thái Anh thật sự rất hợp, nàng cũng đồng dạng vui vẻ nhìn cô.

"Sa, em vì mua quà cho tôi nên phải đi làm thêm sao?" Phác Thái Anh tựa đầu vào vai cô khẽ thì thầm.

"Ách....làm sao cô biết?"

"Em làm gì cũng đều tốt chỉ có nói dối là rất tệ!" Phác Thái Anh khẽ cười, ngoài nàng ra thì trong lớp làm gì có ai giao bài luận văn mà phải thức suốt đêm mới làm xong nhưng mà thấy bộ dạng mệt mỏi của Lệ Sa làm cho nàng có chút không nỡ.

"Em...cũng chỉ là muốn cho cô thứ gì tốt hơn một chút, sợ cô ở bên em sẽ chịu ủy khuất." Lệ Sa có chút sợ sệt nói năng ấp úng, sợ nàng sẽ đang giận mình.

"Đứa ngốc, em chỉ cần biết tôi yêu em là được, những thứ khác tôi không quan tâm." Phác Thái Anh nâng mặt Lệ Sa đối diện với ánh mắt của nàng, bên trong đó chất chứa đều là sự chân thành của nàng dành cho cô.

"Dạ!" Lệ Sa khẽ gật đầu, đôi mắt cong lại như vầng trăng rực rỡ.

"Mà em đi làm ở đâu vậy?"

"Là quán Bar...A...." Lúc Lệ Sa nói xong liền ngậm miệng lại ngay nhưng đáng tiếc lời nói đã bật ra khỏi môi.

Quả nhiên Phác Thái Anh nàng vừa nghe xong trên mặt liền đen lại làm Lệ Sa giật thót.

"Quán Bar?"

"Em...em chỉ là làm phục vụ bàn, tuyệt đối không có làm chuyện gì khác hết, chỉ là bưng bê rồi dọn dẹp thôi...." Lệ Sa vội vội vàng vàng giải thích, luống cuống đến nỗi cắn phải lưỡi.

"Chỗ ấy phức tạp, sau này không cho em đến đó làm nữa, cho dù là chỉ làm phục vụ, nghe rõ chưa?" Phác Thái Anh nhíu mày nhìn cô.

"Rõ, không làm nữa, tuyệt đối sẽ không làm a~" Lệ Sa hướng nàng gật đầu lia lịa.

Phác Thái Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Lệ Sa, không đợi cô phản ứng kịp, nàng đã hôn lên môi cô một cái sau đó khẽ nói: "Sa, hôm nay cảm ơn em!"

Lệ Sa đối với hành động của Phác Thái Anh có chút bất ngờ sau đó mới nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại "Không cần phải nói vậy đâu, bởi vì em yêu cô a~"

.

.

.
----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro