Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Từ ngày gặp được Vương Sở, Lệ Sa căn bản là cũng không để tâm đến bởi vì cô từng nghe nói người theo đuổi Băng sơn mỹ nhân nhà cô nhiều vô số cho nên có thêm Vương Sở cũng không thành vấn đề nhưng Lệ Sa đã nhầm, vấn đề này thật sự vô cùng to lớn nữa là đằng khác.

Cách hai ngày thì một bó hoa cách năm ngày thì một món quà nhỏ thường xuyên gửi đến nhà Phác Thái Anh, hôm nay lại vừa vặn lại là một bó hoa hồng được gửi đến.

Lệ Sa nhận hoa cau mày đem nó vào phòng khách, Phác Thái Anh vừa từ bên trong ra đã thấy trên khuôn mặt tiểu rùa hiện ra ba đường hắc tuyến liền khẽ cười.

"Lại hoa sao?" Phác Thái Anh liếc mắt nhìn bó hoa trên bàn sau đó đặt đĩa trái cây vừa cắt ngồi xuống cạnh cô.

"Dạ. " Lệ Sa chỉ gật đầu sau đó buồn bực nhìn TV.

"Em sao vậy?" Phác Thái Anh cười cười, khẽ hỏi mặc dù nàng biết rõ là Lệ Sa đang tức giận chuyện gì.

"Em đâu có sao!" Lệ Sa bĩu môi bất mãn chỉ biết trút giận vào mấy miếng táo.

Phác Thái Anh nén cười, nhẹ nhàng tiến lại gần cô, từ tốn nói: "Ý tôi hỏi là em đang tức giận chuyện gì?"

"Em mới là không có....." Giọng Lệ Sa nhỏ dần khi nhìn thấy Phác Thái Anh tiến đến ngày càng gần.

"Vậy sao? Không phải là em đang ghen đấy chứ?" Phác Thái Anh sao có thể tha cho cô liền kề tai Lệ Sa nói nhỏ.

"Có....có.....sao..." Lệ Sa đỏ mặt xoay đi chỗ khác dù bị nói trúng tim đen nhưng vẫn không muốn thừa nhận.

"Hmm...tiếc thật, Vương Sở mời tôi ngày mai đi ăn cơm..."

"Không được a~"

Lệ Sa vừa nghe đến tên Vương Sở chưa kịp để Phác Thái Anh nói hết câu liền xoay người lại ôm lấy eo nàng kéo về phía mình.

Phác Thái Anh khẽ cười, hai tay câu lấy cổ Lệ Sa "Vậy là em thừa nhận rồi?"

Cô xấu hổ chôn đầu vào hõm vai nàng , nhỏ giọng "Em xin lỗi nhưng mà em khó chịu lắm!"

Phác Thái Anh không nói gì, khẽ vuốt tóc cô cười thầm trong lòng Tiểu rùa như thế thật đáng yêu a~

"Thái Anh, có phải cô thích người ta rồi không?"

Nàng nghe xong liền kéo người đang uỷ khuất giống như bị ai ăn hiếp kia ra, đưa tay nhéo chóp mũi cô.

"Em đó, vừa mới đùa với em một chút đã xụ mặt xuống rồi, tôi và anh ta không có chuyện gì hết, nếu em không tin ngày mai tôi trực tiếp nói rõ với anh ta."

"Nói rõ?"

"Nói tôi là bạn gái của em chịu không?"

"Nhưng...cô không sợ người ngoài biết quan hệ của chúng ta rồi ảnh hưởng đến cô sao?" Lệ Sa tròn mắt vừa vui mừng vừa lo sợ.

"Tiểu rùa ngốc, tại sao tôi lại phải sợ, bất quá tôi nghỉ dạy là được!"

"Như vậy sao được a~ Mỗi ngày đi học em đều muốn nhìn cô."

"Thì ra em không lo học mà chỉ nhìn tôi thôi hửm, bài giảng của tôi em không nghe lọt tai phải không?" Phác Thái Anh nhéo má cô.

"Ách...oan quá a~ Em có nghe nhưng mà hồn vẫn là bị cô câu đi mất rồi..... hì hì" Lệ Sa nắm lấy hai tay nàng kéo xuống tránh cho hai gò má mình bị dày vò đến biến dạng mất.

"Vậy là em đang đổ lỗi cho tôi sao?"

"Mới không phải, em là tình nguyện bị cô câu đi mất mà!" Lệ Sa sủng nịnh cười tươi.

Phác Thái Anh nghe xong cũng bật cười xoa xoa hai má cô trách cứ: "Đồ dẻo miệng, mấy lời này em tốt nhất là đừng nói với ai nếu không xử trảm không tha."

"Ách...tại hạ một lòng một dạ, quan nhân xin hãy tin tưởng a~" Lệ Sa vui vẻ cũng chắp tay lại bắt chước mấy người xưa cúi đầu trịnh trọng nói.

Cả hai khanh khách cười, chuyện ghen ghét lúc nãy liền bị ném ra sau đầu.

.

Về phần Vương Sở, vẫn không thấy khó mà rút lui, hơn một tháng vẫn không dưới 10 lần mời Phác Thái Anh đi ăn cơm hoặc là đi dạo, thế nhưng lần nào cũng bị nàng tìm đủ mọi loại lý do để từ chối.

Hôm nay hắn vẫn một thân Bạch mã hoàng tử đứng trước cổng đợi người nhưng hôm nay hắn mang bộ dáng vô cùng nghiêm túc còn có xen chút lúng túng.

Thấy Phác Thái Anh nhàn nhã bước ra từ phía cổng hắn đã tíu tít sải bước chân đến trước mặt nàng, mà nàng thì ngược lại hơi nhíu mày.

"Thái Anh, chúng ta có thể đi uống một tách cafe có được không?"

Thấy Phác Thái Anh lại do dự Vương Sở lại nhanh chóng bồi thêm một câu: "Em đừng từ chối anh nữa, hôm nay anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."

Nàng nhìn ánh mắt của hắn tràn đầy hi vọng, trong lòng cũng có chút áy náy, thật ra trong số đám đàn ông trước kia theo đuổi nàng Vương Sở lại là người chân thành nhất nhưng đáng tiếc người nàng yêu thì lại chỉ có một.

Phác Thái Anh khẽ gật đầu, chuyện gì cũng nên nói rõ ràng thì hơn. Hai người đi qua quán cafe bên kia đường, chọn một góc nhỏ ngồi xuống.

Gọi nước xong nhưng cả hai đều trầm mặc, thoáng qua một lúc vẫn là Vương Sở lên tiếng trước

"Thái Anh, chúng ta...biết nhau cũng một thời gian rồi đúng không?"

"Ừm!"

Phác Thái Anh nhẹ nhàng gật đầu, từ lúc nàng tốt nghiệp sang Mĩ theo ba nàng học hỏi thì nàng và Vương Sở đã gặp nhau, hắn là con trai của một người bạn rất thân cũng là đối tác lâu năm của ba nàng cho nên hai người cũng thường xuyên có cơ hội tiếp xúc nhưng đối với nàng hai người cũng chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè không hơn không kém.

Vương Sở thì khác, từ lần đầu gặp Phác Thái Anh hắn đã trúng phải tiếng sét ái tình của nàng, một lòng muốn theo đuổi nàng nhưng mà nàng vẫn luôn như vậy, một bộ dáng lãnh đạm, ngoài công việc ra không quan tâm gì khác làm hắn luôn âm thầm chịu khổ, lần này hắn về nước là muốn đem chuyện quan trọng giấu ở trong lòng rất lâu muốn nói ra.

"Vậy...vậy em thấy anh là người như thế nào?"

"Là một người đàn ông tốt!"

Vương Sở nghe xong liền như mở cờ trong bụng, nụ cười càng thêm sáng lạng.

"Thái Anh, thật...thật ra, anh đã thích em từ rất lâu rồi, em có thể cho anh một cơ hội được không?"

Phác Thái Anh nghe xong cũng không có bất ngờ, người ngoài ai cũng biết Vương Sở đã theo đuổi nàng từ rất lâu rồi, nhìn người kia mang theo ánh mắt chân thành nàng lại cảm thấy có chút áy náy.

"Xin lỗi, nhưng tôi đã có người mình thích rồi!" Giọng Phác Thái Anh đều đều nhưng cũng rất nhẹ nhàng không muốn hắn đau khổ.

Không khí nhất thời tĩnh lặng, Vương Sở có chút bất ngờ nàng có người yêu vậy tại sao hắn theo đuổi nàng lâu như vậy lại không phát hiện nhưng nhìn thấy trên môi Phác Thái Anh nở nụ cười hắn biết là nàng nói thật. Không khí hơi gượng gạo một chút, Vương Sở rất nhanh lấy lại tinh thần, hít một hơi thanh tĩnh lại.

"Vậy sao! Anh thật là vô ý quá, người em chọn hẳn là một người rất tuyệt phải không?"

Phác Thái Anh nhẹ nhàng lắc đầu: "Người đó không tuyệt vời hay hoàn hảo nhất nhưng lại chính là người mang lại cho em cảm giác bình yên."

Vương Sở ngẩn người, lần đầu tiên hắn thấy nàng vui vẻ đến vậy, thì ra ngay từ đầu hắn đã thua rồi bởi vì trái tim của Phác Thái Anh sớm đã bị người kia đánh cắp mất.

"Vương Sở, anh là một chàng trai tốt, em mong là anh sẽ tìm được nửa kia của mình sớm thôi"

Vương Sở mỉm cười gật đầu "Vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn được chứ?"

"Ừm, có thể!"

Thật ra hắn cũng có chút thất vọng nhưng vẫn tiếp tục làm bạn với Phác Thái Anh cũng là một chuyện khiến Vương Sở cao hứng rồi.

"Haha....thật sự thì anh cũng muốn được nhìn thấy người em thích là ai đó."

"Nói ra chỉ sợ làm anh bất ngờ...."

Phác Thái Anh nhìn sang bên kia đường, lúc nãy nàng có nhắn tin cho tiểu rùa tan học đứng ở cổng đợi nàng cho nên người đứng phía bên kia chính là cô, Vương Sở thấy Phác Thái Anh ngập ngừng liền cũng nương theo ánh mắt nàng nhìn sang bên kia đường rồi lại nhìn Phác Thái Anh, sau vài phút mới vỡ lẽ ra.

"Em... không lẽ....em và cô bé kia...hai người...."

Phác Thái Anh không trả lời chỉ đăm chiêu nhìn về hướng kia càng làm cho suy nghĩ của hắn là đúng, hắn có chút bất ngờ.

"Nhưng cả hai người đều là nữ nhân...."

"Vương Sở, cho đến khi anh gặp được người khiến anh cảm thấy rung động khi ấy anh sẽ không cần quan tâm đến vẻ ngoài hay là cả giới tính của người kia!"

Lời Vương Sở muốn nói cũng vì câu này của nàng mà toàn bộ đều nuốt xuống chỉ có thể mỉm cười gật đầu.

"Ừm, hi vọng cả hai người sẽ được hạnh phúc!"

.

.

.
----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro