Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-
-
-
Lệ Sa còn cho là mình bị ấm đầu rồi nên mới quay lại tìm Phác Thái Anh, sao không bỏ mặc người ta đi, đúng là tự mình rước phiền phức. Lệ Sa trong lòng cứ không ngừng suy nghĩ, nhưng mà bỏ mặc Phác Thái Anh ở đó nếu không ai quản liệu có gặp phải loại rác rưởi giống như lúc nãy hay không? Nếu lỡ thực sự xảy ra chuyện gì không phải Lệ Sa sẽ cũng gián tiếp có tội hay sao? Lệ Sa vừa đi vào trong vừa đưa mắt tìm kiếm người kia, nếu đã về rồi thì tốt còn nếu chưa thì đúng thật là rắc rối to.

Lệ Sa đi về phía quầy bar, quả nhiên liền thấy Phác Thái Anh nằm gục xuống bàn bên cạnh là người phục vụ đang ra sức lay nàng.

"À...Thật ngại quá, tôi là bạn của cô ấy!" Lệ Sa tiến lại gần, áy náy nói với người phục vụ.

"À vâng, tôi thấy cô ấy bất tỉnh nên mới đến gọi, cũng may là cô tới không thì tôi cũng không biết phải làm sao." Người phục vụ ban đầu nhìn Lệ Sa dò xét, nhìn một hồi cũng không nhìn ra điều khác thường ở người kia nên người phục vụ rất lịch sự trả lời.

"Bây giờ tôi lập tức đưa cô ấy về, đã làm phiền rồi!" Lệ Sa tiến lên định đỡ Phác Thái Anh đứng dậy.

"À....vấn đề là vị khách này vẫn chưa thanh toán." Người phục vụ cầm theo hóa đơn đưa ra trước mặt cô.

Cô liếc nhìn Phác Thái Anh đang say không biết trời đất kia, vẫn tưởng là băng sơn lão sư, cuối cùng lại hóa thành "sâu rượu", đúng thật là mất hết hình tượng.

"Của nàng tổng cộng bao nhiêu? Để tôi thanh toán!"

"Tổng cộng hết 950 tệ, quý khách muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?"

"Cái.....chỉ uống rượu thôi mà tiêu hết bao nhiêu là tiền? Vị tiểu thư này xem tiền như giấy ném qua cửa sổ hay sao?" Lệ Sa mắng thầm trong lòng, tay run run lấy ví ra rút thẻ tiết kiệm của mình đưa cho người phục vụ, đợi khi Phác Thái Anh tỉnh lại nhất định phải đòi bồi thường a~.

Đợi sau khi thanh toán xong, Lệ Sa cõng Phác Thái Anh ra chỗ taxi đang chờ, bác tài xế cũng rất vui vẻ giúp cô đỡ nàng vào trong xe.

"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Bác tài nhìn qua gương chiếu hậu hỏi Lệ Sa.

Cô ngớ người một lúc, Lệ Sa chỉ biết phải đưa người này về nhưng không biết nhà làm sao đưa về đây: "Phác lão sư, Phác Thái Anh, nhà cô ở đâu?" Lệ Sa vỗ vỗ mặt của Phác Thái Anh mà người kia căn bản đã ngủ mất có kêu hơn nữa cũng vô ích, chỉ khẽ đổi tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ, thật sự cũng quá là vô tư rồi.

Lệ Sa bó tay, cũng không thể để người này ngủ bên ngoài được, thôi thì làm người tốt phải làm cho trót vậy, chỉ còn cách đem Phác Thái Anh về nhà mình.

Cô đứng dưới tiểu khu trả tiền taxi rồi nặng nhọc cõng Phác Thái Anh đi lên, ở đây mọi thứ đều rất tốt, giá cả rất hợp lý, chỉ duy nhất có một điều là phải leo cầu thang bộ để lên phòng, bình thường một mình thì không sao còn đi bộ rất thoải mái nhưng hôm nay trên lưng lại có thêm một người, sức nặng tăng gấp đôi dồn lên chân của Lệ Sa. Vất vả lắm mới đem được Phác Thái Anh lên tầng 5, mà việc này lại đem tất cả sức lực của cô hôm nay đánh bay đi mất, mệt đến không thở nổi mà cái người nằm trên lưng thỉnh thoảng còn cọ qua cọ lại làm Lệ Sa thật sự muốn la hét.

Cô để nàng dựa vào tường còn mình thì lục túi lấy chìa khóa mở cửa, sau đó dìu Phác Thái Anh vào trong, Lệ Sa đem nàng vào phòng ngủ của mình, dù là đi rất chậm nhưng chẳng biết làm sao chân này đan phải chân kia, cô mất trọng tâm, liền cùng Phác Thái Anh ngã lên giường.

Lệ Sa sợ Phác Thái Anh va chạm bị thương liền ôm chằm lấy nàng, sau một hồi định hình lại cô mới buông tay ra, chết người chính là lúc thả tay ra Phác Thái Anh không biết đã tỉnh từ lúc nào còn dùng hai tay câu lấy cổ Lệ Sa bày ra bộ dáng vô cùng phóng đãng, quyến rũ.

"Phác....Phác lão sư, cô say rồi nên ngủ thôi!" Lệ Sa nhìn người kia bất giác đỏ mặt, cổ họng khô khốc không nhịn được mà nuốt nước bọt, chống tay lên muốn thoát ra.

Phác Thái Anh không trả lời, cứ dùng tay sờ sờ vào mặt của Lệ Sa, vỗ vỗ mấy cái, Lệ Sa còn tưởng Phác Thái Anh nhất thời nổi hứng nên không quan tâm ai ngờ cô vừa buông lỏng ra một chút, Phác Thái Anh liền kéo cằm của Lệ Sa lại đặt lên đó một nụ hôn.

Lệ Sa cả kinh nhìn người trước mặt, mắt trợn ngược tròn xoe, miệng muốn nói vài câu liền bị Phác Thái Anh dùng môi chặn lại, cô vừa hé môi đã bị Phác Thái Anh mạnh bạo xâm nhập, ra sức càng quấy bên trong. Lệ Sa không biết người kia dùng loại son gì mà lại có vị ngọt, càng nếm càng muốn chìm đắm vào sự ngọt ngào ấy, thoáng chốc bị cuống theo nàng mà ngọn lửa từ lâu đã nguội lạnh bây giờ lại bùng cháy lên dữ dội, cô đè Phác Thái Anh xuống giường rồi hôn đáp trả lại, tay không tự chủ vô thức lần xuống áo sơmi của Phác Thái Anh cởi từng nút một, Lệ Sa đưa tay luồng vào trong áo của Phác Thái Anh nhẹ nhàng xoa nắn hai khỏa mềm mại, có chút không tưởng tượng nổi bản thân lại làm ra hành động càng quấy như thế này với lão sư.

"Ưm~......Đừng....." Phác Thái Anh trong vô thức ngâm nga lên một tiếng trong cổ họng.

Mà một tiếng này đã đánh thức cô, Lệ Sa liền cả kinh ngồi bật dậy, không hiểu sao đột nhiên bản thân lại mất tự chủ, cô đứng lên đi thẳng vào phòng tắm xối nước lạnh mong dục hỏa trong người mau giảm bớt, ngâm mình hơn nửa tiếng Lệ Sa mới thấy bản thân bình tĩnh trở lại, liền thay một bộ đồ sạch sẽ bước ra ngoài.

Phác Thái Anh đã ngủ thiếp đi mất, nhưng y phục trên người đã bị cởi nút áo, lộ ra một mảng xuân xanh. Lệ Sa cố lắc đầu xua tan đi mấy ý nghĩ đen tối kia, tiến lại giường cài lại nút áo cho nàng mà khuôn mặt lại nóng rang như lửa đốt, nhìn lại giường đã bị Phác Thái Anh chiếm mất, Lệ Sa cũng không có gan dám ngủ cùng lão yêu nghiệt kia liền chịu ủy khuất một hôm đem chăn gối trải ra sàn để ngủ, trái tim đến tận bây giờ vẫn còn đập thình thịch loạn cả lên, mất một lúc lâu cô mới ru mình đi vào trong giấc ngủ.
.
.
.
----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro