Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Cuối tháng 3, Lệ Sa theo kế hoạch muốn đi làm thực tập ở công ty để lấy kinh nghiệm, cũng có một số công ty để ý đến cô nên đã gửi thư mời nhưng suy đi nghĩ lại vẫn chưa biết chọn công ty nào, đột nhiên cô lại nghĩ đến tấm danh thiếp người kia đã cho "Tập đoàn Vĩnh Vượn".

Lệ Sa lên Baidu tìm thử, xem ra ở thành phố của cô đang ở chỉ là công ty con của Vĩnh Vượn, trụ sở chính lại được đặt ở thành phố K, cô lên trang web công ty để đăng ký hồ sơ online trước, sau khi nhập đầy đủ thì ấn gửi, hệ thống liền hiện lên «Đã nhận hãy chờ chúng tôi liên lạc với bạn.» Lệ Sa thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen lấp lánh lâu lâu lại thấy thấp thoáng ánh sáng của vài ngôi sao, càng nhìn càng thấy xa xăm, đúng lúc này di động Lệ Sa để kế bên kịch liệt rung động mới kéo cô ra khỏi mông lung.

Lệ Sa cầm lấy mỉm cười ấn nghe đầu bên kia vẫn là giọng nói dịu dàng truyền đến.

"Tiểu rùa ngốc, em đang làm gì?"

"Không có gì à phải là đang nhớ cô!"

"Có phải với ai em cũng nói vậy không?" Phác Thái Anh phía bên kia bật cười.

"Đúng vậy với ai em cũng nói."

"Em dám sao!"

"Sao lại không dám, với ai em cũng nói là nhớ cô!" Tâm trạng Lệ Sa rạng rỡ hẳn lên miệng nhỏ tíu tít không ngừng, chọc ghẹo người kia.

"Đồ dẻo miệng, phải rồi ngày mai em có bận gì không?"

"Hình như là không, sao vậy?"

"Vương Sở nói, anh ta sắp quay về Mỹ muốn hẹn chúng ta cùng ăn bữa cơm."

"Chúng ta? Anh ta mời em nữa sao?"

"Đúng vậy, tôi đã nói cho anh ấy biết mối quan hệ của chúng ta rồi!"

Lệ Sa có chút ngạc nhiên: "Cô nói lúc nào?"

"Lúc Vương Sở tỏ tình tôi--"

"Tỏ tình? Còn có tỏ tình, sao cô không nói với em a~" Lệ Sa phồng má bất mãn, nàng cứ âm thầm như vậy lỡ như bị người ta cướp mất thì cô phải làm sao.

"Sao vậy? Em không tin tưởng tôi sao?"

"Em không có--"

"Phì...Được rồi, vậy ngày mai em có muốn đi không?"

"Người ta đã có công mời, em không đi vậy không phải không nể mặt cô sao!"

"Ừm...vậy em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi qua đón em."

"Vâng, ngủ ngon!"

"Tạm biệt!"

Lệ Sa lại vô thức liếc mắt ra cửa sổ nhưng cũng nhanh chóng đóng laptop lại rồi lên giường, phía bên kia Mạc Lâm đã ngủ say như chết, xoay đi xoay lại một hồi Lệ Sa mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

.

Buổi sáng, Lệ Sa ăn mặc chỉnh tề đứng trước gương ngắm nghía một hồi rất lâu dù sao Vương Sở cũng là tình địch của cô không thể ăn mặc qua loa trước mặt anh ta được.

Lúc đến nhà hàng đã hẹn, cô đã thấy Vương Sở vận âu phục lịch lãm ngồi ở đó, dù là anh ta ngồi trong góc khuất nhưng vẫn dễ dàng nhận ra. Lệ Sa nhìn Vương Sở, làn da có cần phải trắng sáng như vậy không? Còn có nụ cười kia tỏa sáng như ánh mặt trời thật là chói mắt không biết đã cưa đổ bao nhiêu cô gái rồi nhưng vậy thì sao Phác lão sư vẫn là của cô, nghĩ như vậy Lệ Sa cũng không khó chịu nữa, nở một nụ cười thân thiện đi đến bắt tay với Vương Sở.

"Nghe Thái Anh nhắc về em nhiều lần, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt!"

"Anh khách sáo rồi, cảm ơn anh đã mời em mới phải."

Chào hỏi xong Vương Sở cũng mời hai người ngồi xuống còn Lệ Sa kéo chiếc ghế ở bên cạnh mình cho Phác Thái Anh ngồi trước rồi mới đến mình ngồi. Vương Sở âm thầm đánh giá ở trong lòng sau đó anh ta gọi phục vụ đến đưa Menu cho hai người chọn món trước.

"Cứ để Thái Anh chọn được rồi, em ăn gì cũng được!"

Phác Thái Anh gật đầu bình thường cũng là do nàng chọn món nên cũng không thấy làm lạ, nàng chọn hai món sau đó đưa cho Vương Sở anh ta cũng tùy tiện gọi mấy món sau đó đưa cho người phục vụ. Khi thức ăn được dọn lên Phác Thái Anh xin phép vào nhà vệ sinh một lát, Lệ Sa xoay chiếc cốc trong tay, cô không hề thích ở riêng với ngài tình địch của mình như thế này một chút nào nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ nhất có thể.

Vương sở trầm mặc một hồi rồi thấp giọng hỏi: "Có vẻ như em không thích anh cho lắm nhỉ?"

Lệ Sa lắc đầu, nhỏ giọng: "Cũng không hẳn!"

"Anh không thích vòng vo, hôm nay mời em ăn cơm là có vài lời anh muốn nói với em!" Vương Sở nhìn thoáng qua lối Phác Thái Anh vừa đi vào, vẫn chưa thấy bóng dáng của nàng xuất hiện.

Lệ Sa khẽ gật đầu đáp: "Được! Có gì anh nói thẳng đi."

"Nghe nói em vẫn còn là sinh viên?"

Đột nhiên anh ta nghiêm túc hẳn, Lệ Sa nhíu mày không trả lời chỉ gật đầu đáp lại.

"Anh không có ý muốn chia rẽ nhưng em như vậy có thể cho Thái Anh được cái gì?"

Lệ Sa cau mày tỏ vẻ không vui, trầm giọng: "Hai chúng tôi sống rất hạnh phúc như vậy có gì không tốt?"

Vương Sở lắc đầu nhấp một ngụm rượu vang tiếp tục nói: "Hạnh phúc? Em cho rằng như vậy là hạnh phúc sao? Hiện giờ, em có tự lo cho bản thân một cuộc sống như mong muốn không? Còn nói gì có thể lo cho Thái Anh. Lệ Sa! Em có biết Phác Thái Anh vì em đã buông bỏ rất nhiều thứ không?"

Lệ Sa trầm mặt, cô đương nhiên là biết những thứ Thái Anh vì cô mà đánh đổi rất nhiều cho nên cô luôn cố gắng từng ngày mong muốn đem lại hạnh phúc cho nàng.

"Em chỉ còn là sinh viên sao anh lại chắc chắn rằng sau này em không tự lo được, anh không cho em trồng lúa sao lại biết là gạo sẽ không ngon?" Lệ Sa nhìn chằm chằm Vương Sở, khí tức bức người không kìm nén mà bộc lộ, cô hiện tại đang rất là không vui.

Vương Sở ngạc nhiên, xem ra anh đã đánh giá thấp cô bé này, cũng coi như là người có khí phách nhưng anh muốn xem đứa nhỏ này dũng cảm đến đâu.

"Được, cứ cho là em có năng lực, vậy còn gia đình của Thái Anh thì sao? Theo như anh biết về ba của cô ấy không phải là người dễ dàng chấp nhận chuyện này, hơn nữa kỳ hạn 1 năm đã sắp hết! Giữa gia đình, sự nghiệp và em, e là áp lực Thái Anh phải chịu không phải nhỏ, em hiểu ý tôi không?"

Mày Lệ Sa ngày càng nhíu chặt trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, ngẫm nghĩ: "Thật sự sẽ có lúc Thái Anh phải đứng giữa ranh giới đó sao?"

Lệ Sa cố đè nén cảm xúc mở miệng nhưng giọng lại vô cùng chua xót.

"Vậy anh cho rằng Thái Anh với anh mới thực sự là điều đúng sao?"

"Anh không phải có ý này, điều anh muốn nói với em chỉ là hai người đi con đường này sẽ không hề dễ dàng, liệu em có vượt qua nổi hay không? Anh thì không mong Thái Anh sẽ chịu đau khổ gì!"

Lệ Sa mím môi, đầu cuối xuống, hai tay nắm thành quyền cố đè nén cảm xúc lúc này, đáng lẽ ra cô phải cứng rắn để nói lý lẽ cùng Vương Sở rằng cô sẽ không bao giờ để nàng phải khó xử như thế nhưng đột nhiên cơ thể cô lại không còn một chút sức lực, cứ thế sững sờ ngồi ở đó trong lòng hỗn tạp nhiều suy nghĩ.

Lúc Phác Thái Anh đi ra đã phát hiện bầu không khí không bình thường, nàng nhìn về phía Lệ Sa đang cúi đầu, sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nói với Vương Sở: "Anh đã nói gì với em ấy?"

Nghe được giọng nói của Phác Thái Anh, Lệ Sa mới sực tỉnh, liền vươn tay nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng: "Thái Anh, anh ấy không có nói gì cả, mau ngồi xuống đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon!"

Phác Thái Anh nhìn Lệ Sa ánh mắt như có lửa nhưng nhanh chóng ẩn giấu đi nhịn xuống, nàng không nói gì ngồi xuống bên cạnh cô, tay phải lại đan chặt với tay trái của Lệ Sa.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Phác Thái Anh Lệ Sa chỉ có thể cố gắng nở nụ cười với nàng: "Được rồi, không có chuyện gì đâu, em cắt bít tết cho cô được không?"

Thái Anh không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu nhìn cô, Vương Sở khẽ thở dài nhìn hai người, bữa tối cứ như vậy phải trải qua trong không khí nặng nề.

.

Phác Thái Anh lái xe đưa Lệ Sa về ktx đến trước cổng trường, cô định xuống xe liền bị nàng nắm lấy, cho dù nàng không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn điều đó làm Lệ Sa không vui, đáng lẽ nàng không nên dẫn cô đến đó.

"Thái Anh, làm sao vậy?" Lệ Sa mỉm cười ngồi trở lại, ôn nhu hỏi.

"Lệ Sa, em không sao chứ?"

Nụ cười trên môi cô chợt tắt ngấm, ánh mắt lại hiện ra nét khổ sở nhưng rất nhanh chóng bị giấu đi.

"Em không sao mà, đừng suy nghĩ nhiều được không?"

"Lệ Sa, cho dù là ai có nói như thế nào tôi vẫn yêu em!" Phác Thái Anh vuốt sườn mặt Lệ Sa vẻ mặt đầy bất an.

"Em biết! Em không sao thật mà."

Lệ Sa áp tráng cô vào tráng nàng khẽ nói. Mặc kệ thế nào, cô vẫn còn có Phác Thái Anh, Thái Anh sẽ luôn ở bên cô, chỉ như vậy thôi Lệ Sa cũng thấy mãn nguyện rồi, đợi qua một thời gian nữa nhất định sẽ tốt thôi, nhất định....

.

.

.
----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro