Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Lệ Sa vẫn là một bộ dạng ủ rũ trốn ở trong chăn nếu không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không ra ngoài nhưng hôm nay Mạc Lâm không về ăn trưa được sợ cantin bán hết món sườn mình thích cho nên năn nỉ nhờ Lệ Sa mua giúp. Mấy hôm nay Mạc Lâm chăm sóc cô như vậy cô cũng không thể để bản thân cứ mãi làm một con rùa đen chỉ có thể trốn trong mai như thế cho nên liền thở dài đi tắm rửa sạch sẽ thay đồ mua đồ ăn ngon cho bạn mình.

Lúc tắm xong Lệ Sa mới chợt nhớ là lâu rồi chưa đụng đến điện thoại, từ lúc ở nhà Thái Anh quay về cô không hề cầm điện thoại cũng không biết là bỏ nó ở xó xỉnh nào mất rồi. Lệ Sa đi xung quanh giường sau đó chợt nhớ là điện thoại để trong túi áo cho nên đi về phía giá đồ để lấy, cũng may điện thoại không bị thấm nước mưa chỉ là hết pin rồi tắt nguồn. Lệ Sa cầm điện thoại đi cắm sạc một chút, khi mở máy lên quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, Thái Anh gọi cho cô rất nhiều, nhìn từng cuộc điện thoại Lệ Sa lại càng đau lòng, lẽ ra cô nên giận em mới phải, lướt xuống còn có Giang tỷ và cả cô Triệu, chắc do nhiều lần không gọi được nên Giang tỷ liền nhắn cho cô một tin.

"Khi nào mở máy thì đến gặp chị!"

Lệ Sa đọc xong liền thở dài chắc chị ấy và cô Triệu cũng biết chuyện của cô và nàng rồi, không suy nghĩ nhiều Lệ Sa nhanh chóng mặc áo khoác rồi lấy xe đi ra ngoài, dù sao cũng nên nói chuyện với chị ấy một chút.

.

Cạch!

Lệ Sa đi xe đến quán của Giang Hạ, vừa bước vào trong đã nhìn thấy chị ấy đang lau chùi tách cafe, do quán bình thường vào buổi trưa rất vắng khách, Giang tỷ thấy Lệ Sa cũng thoáng ngạc nhiên nhưng cũng chỉ mỉm cười nhẹ rồi nói:

"Cuối cùng cũng chịu mở điện thoại rồi sao?"

"Vâng, có chút chuyện cho nên điện thoại em tắt nguồn không thấy chị đã gọi, thật xin lỗi!"

"Em đến bàn ngồi đi, chị pha cho em một tách cafe."

Lệ Sa cũng không nói nhiều liền chọn một bàn ở phía trong góc của quán ngồi xuống, một lát sau Giang tỷ liền mang ra một tách cafe rồi ngồi xuống đối diện với cô, không vòng vo mà hỏi thẳng.

"Em và Thái Anh xảy ra chuyện gì vậy? Hai người sao đột ngột lại....."

"Em chỉ thấy bản thân không tốt, cố gắng thành mệt mỏi cho nên liền chia tay..." Lệ Sa lại lộ ra khuôn mặt dửng dưng, vì Phác Thái Anh cô phải lừa tất cả mọi người bao gồm cả Giang tỷ.

"Mệt mỏi? Em vì sao lại mệt mỏi, đây chính là lí do của em đấy sao? Vậy lúc trước ai thề sẽ mãi mãi không phụ lòng nàng bây giờ em lại dùng lí do này để trốn tránh sao?"

"Con người em trước giờ là như vậy, chỉ là chị không hiểu thôi!"

"Em....Có phải em là có nỗi khổ gì hay không? Em có thể nói ra tất cả cùng nhau nghĩ cách." Giang Hạ có chút tức giận nhưng suy nghĩ lại thì đây không phải tính cách của Lệ Sa, dù gì cô cũng đã cùng làm chung với Lệ Sa hơn hai năm chẳng nhẽ lại nhìn sai về em ấy, cô luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản là thế nhất định là Lệ Sa đang phải chịu đả kích gì đó.

Lệ Sa nhún vai lại nhẹ nhàng trả lời hờ hợt: "Nỗi khổ gì chứ? Em chẳng làm sao cả, em chính là không muốn yêu đương nữa cho nên ly khai, không được sao?" Cô nghĩ nếu để Phác lão gia có cái nhìn khác về cô thì ít ra Lệ Sa phải có được thành tựu gì đó, huống hồ cô là nữ nhân lại càng phải cố gắng hơn như thế.

"Nói dối, lời có thể thốt ra rất tuyệt tình nhưng nét mặt thì sao? Em khóc vì cái gì?"

Lệ Sa cúi đầu không nói, mấy đêm khóc và mất ngủ làm vành mắt của cô sưng lên rất nhiều, mấy thứ này đương nhiên không thể nào che dấu hơn nữa giọng cô cũng khàn đi khá nhiều, vẻ mặt thì tiều tụy nhìn không phải là muốn chia tay chút nào.

"Không có gì cả, nếu chị chỉ nói có vậy thì em xin phép về đây!"

Nói rồi cô muốn đứng lên rời đi bởi vì cô sợ nếu tiếp tục hỏi cô sẽ không kìm lòng được, Giang Hạ thở dài chỉ khẽ nói:

"Lệ Sa, em có biết tuần sau Thái Anh sẽ bay về Mỹ không? Rất có thể nàng sẽ không quay lại nữa..."

Quả nhiên, Lệ Sa nghe xong liền bất động, sâu thẩm trong lòng lại ẩn nhẫn đau đớn nhưng cô vẫn không có quay đầu đứng im lặng ở đó hồi lâu.

"Chị hỏi em, em cảm thấy là Thái Anh yêu em không đủ sao?"

Lệ Sa khẽ lắc đầu, trên đời này người yêu cô nhất là ông bà ngoại mà người thứ hai lại chính là Thái Anh, không tính thời gian quen nhau mà là thời gian biết nhau, Phác Thái Anh đã âm thầm quan sát cô bao lâu đây?

"Chị không biết là em đã gặp phải nỗi khổ gì, nhưng chị biết tình cảm của em đáp lại Thái Anh không phải là giả, liệu em lựa chọn như bây giờ có thật sự là tốt nhất hay không?"

Đúng vậy, lựa chọn bây giờ không phải là tốt nhất , có thể sẽ khiến em hối hận cả đời nhưng như vậy thì đã sao? Rất đau lòng nhưng lại không thể hối hận. Người ấy ưu tú đến vậy, dù có trải qua bao nhiêu cố gắng khoảng cách giữa chúng ta vẫn là rất xa, sau cùng không phải vì cách lòng mà xa nhau mà chính là gia cảnh đẩy chúng ta đi. Cô suy nghĩ rất lâu, tình yêu làm sao chỉ có hai người là đủ, nói cho cùng hai người yêu nhau vẫn cần vô vàng những thứ bồi đắp, không phải chỉ cần tình yêu to lớn là cả hai sẽ có cuộc sống tốt. Bản thân cô bây giờ mới khởi đầu đã thua người ta rất xa rồi, Lệ Sa vẫn mong Thái Anh sẽ đợi cô đến lúc có thể thành công nhưng cũng vẫn mong Thái Anh không đợi mình vì chẳng biết bao giờ bản thân mới có cuộc sống tốt, cách tốt nhất bây giờ không phải là chia ly hay sao?

Lệ Sa cắn răng, khẽ hít một hơi dài, chỉ có thể lạnh lùng nói ra một câu:

"Đây chắc chắn không phải lựa chọn tốt nhất mà là lựa chọn cần nhất!"

.

.

.
----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro