Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Lệ Sa từ lúc tiếp nhận kế hoạch đến giờ đều quên ăn quên ngủ để làm, một phần vì cô cảm thấy hứng thú với dự án kiểu như thế này một phần vì tên Trương quản lí cứ lải nhải bên tai cô suốt. Đã làm liên tục hai ngày, Lệ Sa chỉ còn một phần kết luận thực tế nữa thôi là hoàn thành rồi. Cô gấp máy tính lại ngã người ra sofa không ngừng duỗi thẳng tay chân lăn qua lăn lại cho giãn gân cốt, cô đã làm suốt từ sáng đến tận tối mịt cho nên bây giờ bụng có chút biểu tình rồi.
Lệ Sa nhìn vào đồng hồ trên tường đã 9 giờ hơn, cô định bụng đứng lên vào nhà bếp nấu đại gói mì ăn cho xong nhưng chợt suy nghĩ lại, người kia lúc trước đã cấm cô không được ăn mì nữa.
Bất giác Lệ Sa lại nhớ đến Thái Anh, nghĩ đến những ngày tháng ở cùng một căn nhà, hàng ngày đều được ăn món nàng nấu, được ngắm nhìn nàng tươi cười với cô. Càng nghĩ đến tim Lệ Sa lại xót xa, cô nhìn chằm chằm vào di động, tay lại bấm một dãy số quen thuộc mà cô đã nằm lòng, bấm rồi lại xóa, xóa rồi lại bấm, mặc dù rất muốn nhưng Lệ Sa lại chẳng dám gọi điện cho nàng, động tác này cô đã làm đến thành thói quen nhưng chưa lần nào cô ấn gọi đi chỉ có thể âm trầm nhìn nó, quả thật cô đúng là một con rùa đen rụt đầu.
Đột nhiên điện thoại lại run lên, là Mạc Lâm Video call.
"Tao đây!"
"Ồ, nhấc máy nhanh thế, đang đợi tao à?" Phía bên kia màn hình là Mạc Lâm đang đắp mặt nạ, vừa cười vừa nói.
"Lỡ tay ấn thôi, đừng tưởng bở nhé!" Lệ Sa le lưỡi ra trêu chọc cô.
"Cái đồ vô lương tâm này, người ta là nhớ bạn, mày không thấy nhớ tao hay sao?"
"Aiya...có, có chớ, tao nhớ mày a~"
"A Sa mày có bình thường không đấy, bình thường mày sẽ liếc mắt bĩu môi chửi tao là 'Đồ điên' mà, thế quái nào hôm nay lại đáp lại nũng nịu thế, tao không quen đâu" Mạc Lâm tròn mắt ngồi bó gối sợ hãi.
"Thôi đi, mày bệnh quá rồi đấy, hôm nay lại làm sao thế này?" Ở cùng Mạc Lâm cũng lâu, sao Lệ Sa lại không nhìn ra cô đang có tâm sự được.
"Cũng không có gì, còn 4 tháng nữa tao tốt nghiệp rồi, mày về cùng tao được chứ?"
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Tao cũng biết là mày mới bắt đầu làm việc nhưng không có mày tao thật sự thấy rất buồn."
Lệ Sa nhìn Mạc Lâm phì cười, mới đó cô đã làm việc hơn nửa năm rồi, bạn cô cũng sắp tốt nghiệp, còn Thái Anh nàng rời đi đã quá một năm. Cô vẫn thường suy nghĩ nếu lúc trước kiên trì ở bên nhau thì không biết hiện giờ cả hai như thế nào? Có thể hai người vẫn hạnh phúc có một cuộc sống tốt đẹp như những cặp tình nhân khác, bận rộn vì cuộc sống nhưng nếu cố hết sức vẫn không đủ lo toang thì sao! Thái Anh thì không cần nói, nàng có khả năng bao nuôi luôn cả Lệ Sa nhưng cô thì lại không muốn như thế. Nói cho cùng xã hội này cũng vẫn cần vật chất để duy trì, tình yêu cũng vậy, phải có mức sống dù không bằng nhau nhưng cũng không được cách quá xa, tuy Phác Thái Anh nàng không để tâm đến nhưng Lệ Sa cũng sẽ áy náy kết quả cũng sẽ giống như nhau mà thôi.
"Xú nha đầu, mới đấy không gặp đã nhớ tao đến vậy sao? Yên tâm đi, hôm đấy nhất định tao sẽ có mặt tại trường, tặng mày một đóa hoa Lily lớn như đã hứa được không?"
"Thật không? Mày không được thất hứa đâu đấy?"
"Được, được, quân tử nhất ngôn, đã chuẩn bị bảo vệ luận văn đến đâu rồi."
"Hoàn hảo, tao đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi, thầy phụ trách cũng nói không có gì sai sót, tao đang mong đến đó lắm đấy!"
"Được, được, tao biết mày rất cẩn thận mà, cố lên nhé!"
Hai người nói chuyện phiếm qua lại một hồi, Mạc Lâm nói bản thân phải tháo mặt nạ dưỡng da rồi cho nên tạm biệt liền tắt máy. Lệ Sa đặt điện thoại xuống, xoa xoa thái dương, bụng cô lại biểu tình rồi, suy nghĩ một hồi, cô vẫn là đứng lên mặc áo khoác sau đó xuống dưới lầu kiếm gì đó bỏ vào bụng rồi lại tiếp tục làm việc.
.
Buổi chiều ngày hôm sau, Lệ Sa đã hoàn thành xong bản kế hoạch cho nên liền đem đến chỗ Trương quản lí để nộp nhưng vừa qua đến nơi, bàn làm việc của hắn ta đã để trống rồi. Cô khó hiểu hỏi một chị gái ngồi gần mình liền nhận được câu trả lời thì ra Trương quản lí làm việc thất trách nên bị sa thải mất rồi, vị trí kia bây giờ được bỏ trống, vậy bản kế hoạch này của cô tính sao đây?
Cuối cùng theo hạn nộp Lệ Sa vẫn phải mang nó đến phòng Tổng giám đốc để trình bày, nếu không cả phòng sẽ bị khiển trách mất.
Cộc! Cộc!
"Mời vào!"
"Thưa Tổng giám đốc, tôi thay phòng Điều hành đem bản kế hoạch đã phân công đến ạ!"
"Ồ, hoàn thành sớm vậy sao? Đưa tôi xem!"
Từ Nhã Vọng cầm lấy xấp giấy tờ xem qua xem lại sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lệ Sa.
"Tôi thấy bản kế hoạch này rất khả dụng, cô trình bày phương án triển khai cho tôi xem thử đi."
Lệ Sa gật đầu nhanh chóng dựa theo sự chuẩn bị của mình mà nói ra các trọng điểm có trong bản kế hoạch, từ nhà đầu tư cho đến mặt bằng bản thảo đều đã chuẩn bị một cách đầy đủ. Từ Nhã Vọng nghe xong gật gù đồng ý.
"Rất tốt, bản kế hoạch này hoàn toàn là do cô tự viết sao hay là có thêm sự giúp đỡ của ai khác?"
"Đúng vậy, đây là tôi tự viết, bởi vì tôi cảm thấy rất có hứng thú đối với bản kế hoạch này nên đã đồng ý sự phân phó của Quản lí Trương."
"Một mình? Cô là nhân viên mới sao?"
"Đã làm được hơn 6 tháng."
"Được, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao thời gian ngắn vậy mà đã nhanh chóng thích nghi được môi trường ở đây rồi, bản kế hoạch lần này rất xuất sắc, quản lý Trương hiện tại cũng bị sa thải rồi, hắn ta thì rất thích gây khó dễ cho người mới. Hmm... Bây giờ tôi giao việc thực hiện và giám sát tiến độ thi công bản kế hoạch này cho cô, tôi cảm thấy năng lực của cô vẫn có thể phát huy nữa đúng chứ?"
"Cảm ơn Tổng giám đốc đã tin tưởng, tất nhiên là tôi sẽ cố gắng hết sức."
Lệ Sa vui mừng không thôi, chỉ mới vào làm chính thức hơn nửa năm mà cô đã có thể dành lấy dự án rồi, là dự án đó, đây thật sự là chuyện vô cùng vô cùng đáng vui mừng a~ Tuy dự án cũng nhỏ thôi nhưng cũng rất đáng kỳ vọng, xem ra thức trắng mấy đêm thật sự không uổng phí.
Từ Nhã Vọng đưa bản kế hoạch lại cho người kia, bây giờ cô mới chú ý đến Lệ Sa, nhìn kỹ một hồi lại cảm thấy người kia có chút quen mắt với bản tính không thích vòng vo, Từ Nhã Vọng trực tiếp hỏi thẳng người kia.
"Không biết trước đây chúng ta có gặp nhau hay chưa nhỉ?"
Lệ Sa nhận lấy bản kế hoạch tươi cười: "Trước đây chúng ta đã từng trò chuyện với nhau trên tàu hỏa."
"Tàu hỏa?"
Từ Nhã Vọng ngẫm nghĩ một hồi, liền ngờ ngợ nhớ ra lúc trước mình và lão bà sau khi hưởng tuần trăng mật đã quay về bằng tàu hỏa trên đó hình như đã gặp được một cô gái rất thú vị.
"À...Là cô nhóc sinh viên kia, vậy là cô đã theo danh thiếp tôi đưa đến thực tập ở công ty con tại thành phố Z sao?"
"Đúng vậy, nếu được thực tập ở một Tập đoàn lớn như Vĩnh Vượn nghĩ thôi tôi cũng thấy vinh dự rồi!"
"Haha...quả thật tôi không nhìn nhầm, cô thật sự rất thú vị lại rất có tài, tôi rất mong nhìn thấy thêm nhiều biểu hiện của cô."
"Vâng, không còn việc gì tôi xin phép quay về làm việc, rất cảm ơn Tổng giám đốc."
"Được!"
.
.
.
Thời gian không nhanh không chậm cứ thế dần dần trôi qua, Lệ Sa vẫn rất bận rộn, từng cái từng cái được giao đều hoàn thành rất xuất sắc và tỉ mỉ nhất, hoàn toàn đắm chìm trong công việc, mọi người cũng không thấy cô ngơi tay chút nào, có vài đồng nghiệp lại nói cô làm việc cứ như đang bán mạng nhưng Lệ Sa chỉ cười, cô đúng thật muốn liều mạng như thế, chỉ cần không dừng lại thì cô chẳng có thời gian để suy nghĩ qua những chuyện khác, kể cả nhớ lại, chỉ cần làm việc địa vị của cô sẽ khác. Thời gian đúng thật là đã đóng băng một con người, đóng băng cả kí ức tồn tại bên trong họ dù không đành lòng đến đâu đến bây giờ cũng phải chất chứa ở trong lòng, xếp gọn vào một nơi nhất định.
Một năm cứ thế lại tiếp tục trôi qua, Tổng giám đốc Từ rất hài lòng với thái độ làm việc của Lệ Sa cho nên đã bổ nhiệm cô lên làm quản lý phòng Điều hành, mọi người trong phòng đối với Lệ Sa cũng có hảo cảm cho nên đã rủ cô đến quán rượu cùng nhau chúc mừng một phen.
Lệ Sa được lôi kéo cũng rất vui đi cùng với họ, ăn uống no say lại đến KTV hú hét đến tận nửa đêm, tàn tiệc thì ai về nhà nấy.
Cô gọi taxi đi về phòng trọ của mình, thả người ngã xuống giường, áo ngoài cũng chưa cởi, giày dép cũng chưa tháo, đèn cũng không mở cứ mơ màng nằm trên giường. Từ lúc Phác Thái Anh quay về Mỹ, Lệ Sa tuy không có liên lạc với nàng nhưng Mạc Lâm ở trường vẫn hay nghe cô Triệu nhắc đến cuộc sống bên kia của Phác lão sư hoặc là cố tình nhắc cho nên thi thoảng Mạc Lâm vẫn kể cho Lệ Sa nghe về cuộc sống của Thái Anh, công ty hiện giờ của nàng phát triển rất tốt, Phác Từ Trạch đã lui về nghỉ hưu giao toàn bộ công ty cho Thái Anh tiếp quản, nàng hiện tại đã là Chủ tịch chắc cũng đã cùng Vương Sở thành đôi rồi.
Lệ Sa lại thở dài, xoay người ngồi dậy, tay trong bóng tối lần mò lên tủ ở đầu giường, bên trong lại là một bao thuốc lá. Nhẹ nhàng "tách" một tiếng đốt cháy, rồi rít một hơi, khói thuốc lại nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ lặng lẽ lang toả khắp phòng rồi tan đi mất. Trước đây, khi nhìn thấy người khác hút thuốc, cô lại có chút khó chịu nhưng sau khi thử rồi mới cảm thấy giống như là những gánh nặng trong lòng có thể gửi vào trong khói thuốc vậy cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, những đêm tĩnh mịch như thế này Lệ Sa lại không nhịn được hút một điếu nhưng tuyệt đối không hút quá nhiều vì đến cùng thứ này cũng không tốt lành gì, chỉ có thể xoa dịu tâm trạng đôi chút mà thôi.
Một lát sau, cô dụi đi tàn thuốc, tay xoa xoa hai huyệt thái dương, cảm thấy có chút đau đầu cho nên đã đi xuống bếp tự khuấy cho mình một ly trà giải rượu, uống xong thì thay đồ rồi lại lên giường. Cảm giác này đối với người bình thường chắc hẳn là rất cô đơn nhưng Lệ Sa tính thích nghi cũng rất tốt, hơn nữa đã chịu từ nhỏ đến lớn sớm đã thành quen, chỉ suy nghĩ linh tinh một hồi liền chìm vào giấc ngủ.
.

.

.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro