Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-
-
-
Sáng hôm sau, Phác Thái Anh hé mắt chớp chớp vài lần mới quen dần với ánh sáng mặt trời bên ngoài, đầu choáng váng đau như búa bổ, sau một hồi định thần lại mới nhìn xung quanh, trong lòng thầm nghĩ đây đâu phải phòng mình, cũng không phải phòng khách sạn, sao bản thân lại xuất hiện ở nơi này? (Chị tỉnh thật 😂)

Phác Thái Anh ngồi dậy, nhìn lại trên người y phục không bị thay đổi chỉ có hai cúc áo bị mở ra làm nàng cũng yên tâm. Nàng nhớ lại tối qua, vì cãi nhau với ba nên nàng mới đi uống rượu một lát nhưng mà hình như đã uống rất say sau đó chỉ nhớ hình như có người cãi vã bên cạnh nàng rồi nàng được mang đi sau đó thì không nhớ nữa.

Nàng cả kinh bước xuống giường muốn chạy đi nhưng lại giẫm phải cái gì đó, cái gì đó ở đây mà nàng giẫm phải chính là eo của Lệ Sa đang nằm ngủ dưới sàn.

"AIYA...." Cốp!

Lệ Sa đau đớn ngồi bật dậy liền đập đầu vào cạnh giường "Thiên ơi, tôi đã làm gì sai mà người sai thiên lôi đến đánh tôi a!" Cô đau đến nghiến răng nghiến lợi ôm lấy đầu, đau đến nỗi nước mắt cũng đọng lại nơi khóe mắt.

"Em....Em....sao nằm ở đây?" Phác Thái  Anh kinh ngạc nhìn Lệ Sa, một người ngồi trên giường, một người ngồi dưới đất bốn mắt nhìn nhau.

"Cô nằm mất giường của em còn hỏi em tại sao nằm ở đây sao?" Cô nhăn mặt nhìn chằm chằm cái người kia.

"Đây là nhà em? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi nhớ là hôm qua tôi ở quán bar uống say...."

Lệ Sa nén đau, nhíu mày nhìn Phác Thái Anh, sao con người này có thể nói mình uống say một cách hời hợt như vậy, lại còn là ở chỗ có nguyên một bầy sói đang chực chờ xâu xé mình, không biết trong đầu người này đang nghĩ gì nữa.

"Cô còn biết mình uống say à? Nếu đã biết vậy tại sao không uống ít một chút, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Ở đó còn là nơi phức tạp như vậy, hôm qua còn có một tên nhân lúc cô uống say giở trò đồi bại cô có biết không hả?" Lệ Sa cau mày nói với người kia, giọng nói có hơi lớn tiếng trách móc, cũng không biết cô đã lấy dũng khí này ở đâu ra.

Phác Thái Anh cũng biết là mình không nên uống quá đà như vậy nhưng người đang trách nàng lại là học sinh của mình khiến cho Phác Thái Anh sinh khí khó chịu, cộng thêm từ nhỏ đến lớn chưa ai dám dở giọng giáo huấn nàng, lại càng khiến vị trí băng sơn của nàng lung lay.

"Ai cần em quan tâm, tôi muốn uống bao  nhiêu rượu là quyền của tôi, tôi có bị người ta đưa đi cũng không cần em lo!" Phác Thái Anh gân cổ lên cãi lại, đây là lần đầu nàng mất bình tĩnh như thế.

"Cô....phải rồi! Là do em lo chuyện bao đồng, xin lỗi vì chen ngang hai người vui vẻ." Lệ Sa tức giận lớn tiếng "Em cũng biết mấy người trưởng thành thường cảm thấy cô đơn nhưng cô đơn đến độ buông thả bản thân thì em mới thấy lần đầu!" Lệ Sa không nhìn Phác Thái Anh mà cười nhạt nói, cô đúng là bị ấm đầu rồi mới đi tự rước phiền phức vào người, đáng lẽ hôm qua nên bỏ người này lại mà đi về luôn mới đúng, nếu vậy thì hôm nay đâu có bị chửi oan.

"Tôi....Đúng vậy, là tôi sống buông thả đó, không tới lượt em quản!" Phác Thái Anh nghe Lệ Sa nói lửa giận trong người liền bộc phát dữ dội, tức giận đứng lên bỏ đi ra ngoài.

Nhưng ra đến cửa mới biết mình chưa mang giày, đến túi cũng chưa cầm mà đầu tóc vừa mới thức dậy cũng rối như cái ổ quạ. Nếu bây giờ quay vào trong thì không phải sẽ bị Lệ Sa cười cho sao? Bản thân Phác Thái Anh cũng chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại cảm thấy tủi thân đến phát khóc, liền không màng hình tượng ngồi xổm xuống hành lang khóc nức nở.

.

Lệ Sa đúng thật là tức giận, tuy vừa cãi nhau với băng sơn lão sư nhưng hôm nay chỉ mới là thứ bảy, đi học thì vẫn phải đi, nếu không người kia lại phạt cô dịch bài luận văn mất. Lệ Sa vào WC để tắm, nhìn vết bầm trên đầu và ở eo làm cho cô cảm thấy thương bản thân a~, tự nhiên làm ơn mắc oán, giúp người không được cảm ơn mà còn bị thương.

Cô nhanh chóng thay đồ, sau khi chuẩn bị xong hết liền mang balo ra ngoài đang chuẩn bị khóa cửa thì xuýt nữa đứng tim vì cái người kia còn chưa về, ngồi trước cửa phòng mình khóc lóc vô cùng thương tâm, người qua lại không biết liền tưởng cô ăn hiếp nàng đuổi nàng từ trong nhà ra đây ngồi. Nhìn người kia một lúc, Lệ Sa cũng mũi lòng liền ngồi xổm xuống đối diện với Phác Thái Anh.

"Phác lão sư, cô làm sao vậy? Nếu bây giờ không đi sẽ muộn giờ học đó!" Lệ Sa đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng giọng nói vẫn mang vài phần lạnh nhạt.

Phác Thái Anh không thèm để ý đến Lệ Sa, tiếp tục ngồi khóc, mỹ nữ càng khóc càng thương tâm, gục mặt vào cánh tay mà khóc. Nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chỉ bị người ta nổi giận trong lòng liền thương tổn không thôi, rồi còn vì chuyện không mang được giày mà tủi thân muốn khóc. Trước kia chuyện gì nàng cũng lạnh nhạt, bình tĩnh mà đối mặt nhưng hôm nay không hiểu sao bản thân lại rơi lệ mãi không dứt, hình như lâu rồi nàng chưa có khóc.

"Hức....Ai cần em lo....Em không phải nói tôi phiền phức sao? Mặc kệ tôi..." Phác Thái Anh lớn tiếng nhưng giọng nói bị lạc đi vì đang khóc, nghe có vài phần đáng yêu.

Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh ấm ức nức nở, trong lòng liền cảm thấy buồn cười, hình tượng băng sơn lão sư còn đâu a~, có điều Lệ Sa không biết ngoài cô ra, Phác Thái Anh chưa để người khác thấy bộ dạng yếu đuối này của mình bao giờ. Nhìn chân của Phác Thái Anh chưa xỏ giày, Lệ Sa cũng đoán ra được phần nào, liền đứng lên bỏ vào bên trong.

Phác Thái Anh tức đến đỏ mắt, không phải chỉ nói lẫy vài câu thôi sao? Con người kia liền không chút lương tâm bỏ đi mất, tức chết nàng mà.

Mãi một lúc sau Lệ Sa mới bước ra, tay cầm theo giày và túi xách của Phác Thái Anh, cô không thèm để ý đến bộ dạng ngạc nhiên của Phác Thái Anh mà trực tiếp ngồi xuống nâng chân người kia phủi sạch bụi rồi mang giày cho nàng. Sao đó tiện tay dùng tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bời của nàng cho gọn gàng.

"Xong rồi đó, chúng ta đi thôi!" Lệ Sa đứng lên chuẩn bị bước đi nhưng mãi vẫn chưa thấy Phác Thái Anh đứng lên, nhịn không được nhăn mặt nói: "Đại tiểu thư, người sao nữa vậy a~?"

"Tôi....chân tôi....bị tê cứng rồi!" Phác Thái Anh xấu hổ chôn mặt vào cánh tay mình nhỏ giọng nói.

Lệ Sa nén cười hết mức có thể, băng sơn lão sư lại có lúc đáng yêu vậy sao? Cô cũng không nói nhiều liền bước đến trước mặt Phác Thái Anh đưa lưng về phía nàng "Để em cõng cô!"

"Hả?" Phác Thái Anh ngây ngốc nhìn tấm lưng người kia trong lòng đầy nghi vấn.

"Nhanh a~, em còn có tiết học buổi sáng đó!" Đợi cả buổi vẫn cho thấy người kia không có động tĩnh, Lệ Sa liền lên tiếng hối thúc.

Phác Thái Anh cũng không muốn làm lỡ thời gian, thật sự chân nàng không thể đi được đành chậm chạp leo lên để Lệ Sa cõng.

"Bám chặt đấy!" Lệ Sa mơ hồ cảm nhận hai thỏa mềm mại của Phác Thái Anh đang áp sát vào lưng mình trong đầu liền hồi tưởng về tối hôm qua nhưng Lệ Sa cũng rất nhanh đem ý nghĩ đó xua tan đi, nếu không phải vì người này thì người cô làm sao phải chịu đòn như thế, ngàn lần không thể để yêu nghiệt này quyến rũ mình a~.
.
.
.
----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro